Nói thì giản đơn, nhưng để làm được e rằng cũng không dễ dàng như vậy.
Tiến nhập kinh thành Yến quốc,
đại quân chia ra, một phần đóng quân lại trên đường. Hơn mười ngày sau
sẽ nhanh đến kinh thành tiếp giá, còn lại một vạn năm nghìn quân, hộ
tống tù binh, tiếp tục chậm rãi mà đi.
Đào Tiểu Vi rốt cục bệnh tình
cũng ổn định, tuy rằng đã tỉnh nhưng cũng không được mấy lần, chí ít
cũng đã không còn sốt cao. Các ngự y cho thêm liều cao vào dược, nàng
cũng không thể không khỏe lên, uống qua một lúc, toát ra mồ hôi, đêm qua đã có thể la hét kêu đói bụng, chính là bệnh trạng ngày một tốt lên.
Mệnh của nàng an toàn, đầu các ngự y cũng không thể bị lấy đi.
Bọn họ thật vui mừng khôn xiết.
Nhan Hi lại đến nhìn xem, Đào Tiểu Vi đang ngủ, hắn vén lên màn nhìn lướt qua, không nói gì thêm, giục ngựa bỏ đi.
Ai cũng không biết đại nhân của
họ đang có tâm tư gì, nếu là quan tâm, cũng chỉ là đến xem vài lần. Nếu
như nói không phải thì mới hơi có chậm trễ chiếu cố nàng, hắn liền lập
tức tại chỗ bão nổi. Nhiều lần chứng kiến, ai cũng không dám coi khinh
nha đầu này, một vong quốc công chúa. Toàn bộ tận tâm tận lực chiếu cố
nàng, ăn mặc đều là tốt nhất.
Sau khi nhập kinh, Nhan Hi giao
xe ngựa mang Đào Tiểu Vi một đường thẳng quay về phủ, chỉ phái mấy người thị vệ theo bảo hộ trên đường đi, hiện tại hắn cũng chưa về được.
Ngoài cung hắn mặc hoàn hảo triều phục, trực tiếp lên triều bái hoàng đế.
Đã đến buổi trưa, đang lúc họp triều. Vương công đại thần tất cả đều cung kính đứng thẳng chờ đợi.
Ngày hôm nay thất điện hạ Nhan Hi, chiến thắng trở về, mấy nhà vui mừng, mấy nhà sầu.
Nhan Hi vào cửa quỳ gối, hoàng
đế mỉm cười, phẩy hai tay phù phiếm nói, “Con ta miễn lễ, mau tới đây,
cho phụ hoàng nhìn một cái, như thế nào đã gầy gò đi rất nhiều.”
Nhan Hi hầu như nghe được lãnh
khí bao trùm trong triều đình, hắn lạnh lùng, nửa điểm cũng không đổi
sắc mặt, đứng dậy đi về phía trước vài bước, để lão hoàng đế và hắn có
cơ hội lại biểu diễn một phen phụ tử thâm tình.
Quả nhiên, một tràng âm thanh
tán tụng, ca ngợi hắn khổ cực một năm cũng đã chiến thắng Tề quốc. Nhan
Hi cảm thấy phiền chán, dần dần trên mặt hiện lên biểu tình không kiên
nhẫn.
Công lao to lớn, thất điện hạ
Nhan Hi, tấn phong quả thân vương, ban thưởng phủ đệ, chấp chưởng quản
lý nội thị doanh (quân đội trong kinh thành).