Giảo hoạt, cư nhiên phá đổ lý do của nàng, loại mệnh lệnh này cũng nói ra.
Đào Tiểu Vi chán nản, nghĩ không ra lời nào phản bác, lý do chính đáng duy nhất của nàng đã bị Nhan Hi
cắt đứt, kế tiếp nàng thật đúng là không tìm ra được lý do nào tốt hơn
nữa.
Nàng chậm rãi di chuyển thân
thể, mặt đối diện với tường, đưa lưng về phía Nhan Hi, cho dù là trầm
mặc không nói nhưng chính là muốn đối kháng.
“Vi vi!”
An bài như vậy là để cho ngươi dễ dàng ra bên ngoài? Không cần, nàng không ngốc.
“Ta phái người trong phủ mang về cho ngươi nhiều lễ vật, thật sự nếu không chịu, ta sẽ đưa tất cả cho
Thiên Sương cùng Thiên Đồng.” Đào Tiểu Vi đi theo bên người hắn lâu như
vậy, trên người hắn căn bản đến lông tơ kẽ tóc nàng đều rõ, hắn trong
mắt mang theo ý cười, mỗi một câu nói đều có thể chuẩn xác đánh trúng
mục tiêu vào điểm mềm yếu nhất của một tiểu nữ oa.
Nàng luôn luôn vô pháp cự tuyệt những mê hoặc của các món đồ chơi như vậy.
Quả nhiên, nàng hai mắt sáng trong suốt, quay đầu lai, “Ngươi bảo chứng, ngươi không bắt ta ra ở tú lâu nga.”
Xem ra nàng rất bài xích việc
này, dù sao cũng đã ở cùng năm năm, Nhan Hi không vội lập tức để nàng
dọn ra. Có một số việc cũng cần phải hoãn lại, tính tình Đào Tiểu Vi
Nhan Hi hiểu rất rõ, nếu quá nóng nảy bức nàng, thế nào cũng có một trận mất tích, nháo long trời lở đất.
Tận mắt thấy Nhan Hi gật đầu,
Đào Tiểu Vi trên môi mới lộ ra hình bán nguyệt tươi cười, cọ cọ bên
người Nhan Hi, hoan hô nhảy vào trong lòng hắn.
Nhan Hi băng lãnh nhưng cũng bởi vì bộ dáng đơn thuần của tiểu nha đầu này… thật không có khả năng
đẩy ra động tác ấm áp này, hắn một đường phong trần mệt mỏi do tiếng
hoan hô tươi cười của nàng bên tai mà hầu như không còn. Hắn ôm lấy
nàng, chậm rãi đi ra nội thất, đi qua cửa phòng, đi tới cửa lớn nối với
nội viện, một tòa tiểu lâu mới, tinh xảo xuất hiện tại trước mặt.
Đào Tiểu Vi sắc mặt lập tức thay đổi, nằm trong lòng Nhan Hi thất thỉu nói, “Người xấu, ngươi là đại
phiến tử (lừa gạt), nói là không đuổi ta ra a.”
“Ai nói ta muốn đuổi ngươi?” Đè lại nàng chân nhỏ đang tát quái bên người, Nhan Hi nhu nhu búi tóc đầu kiểu nha hoàn của nàng.
Ngón tay chỉ vào tú lâu hoa lệ
trước mắt, mà theo Đào Tiểu Vi đó là chứng cứ phạm tội của Nhan Hi, nó
làm nàng cảm giác chán ghét sâu sắc, “Không phải ta muốn đuổi ngươi mà
là vì ngươi mà tới nơi này!”
“Vi vi, ngươi không muốn nhìn thử các lễ vật sao?” Nhan Hi giả vờ nghi hoặc.
Nàng cố sức gật đầu, lễ vật cùng tú lâu cho tới bây giờ không hề dính dáng tới nhau là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
“Không phải ta mới vừa nói cho
ngươi à, tại tú lâu đã vì ngươi mà chuẩn bị một gian phòng toàn đồ chơi, các lễ vật kia tự nhiên cũng ở chỗ đó.”