Đào Tiểu Vi mắt to hàm chứa ủy khuất, nhẹ nhàng cắn môi, không muốn cùng Thiên Sương và Thiên Đồng tranh luận.
Tầm quan trọng của Nhan Hi đối
với nàng, hai tỷ muội này không hề biết. Nàng luôn không có cảm giác an
toàn, ngủ không dám ngủ sâu, phải có người ở bên mới có thể đi vào giấc
ngủ. Sau khi cùng Nhan Hi đi tới Yến quốc, có hắn bên cạnh hàng đêm,
nàng ngủ thẳng đến bình minh, đã dần dần quên đi cảm giác mất ngủ.
Nguyên vốn tưởng rằng tất cả sẽ
không có gì thay đổi, Nhan Hi xưa nay bộn bề sự vụ, bình thường canh ba
mới trở về, thế nhưng hắn chưa từng có biểu hiện không thích nàng ngủ ở
bên cạnh a, cho dù thỉnh thoảng nàng cũng chọc giận hắn, để nước bọt
dính vào tay hắn, mà bị hắn ném sang một bên, nhưng tới buổi tối, Nhan
Hi cũng cho phép nàng ngủ trên giường nha.
Nàng không nghĩ tới, sau khi mãn sinh nhật mười tuổi, cái gì cũng thay đổi.
Đầu tiên là Nhan Hi liên tục nửa tháng không về phủ, phái Thiên Sương cùng Thiên Đồng nói với nàng tốc
tốc dọn nhà, quản gia mang theo một đám người mỗi ngày ở bên trong ngoại viện thủ chờ, chỉ cần nàng đồng ý, lập tức đưa nàng đến Tú lâu tự sinh
tự diệt.
Dù nàng có là bụi bặm nhìn rất chướng mắt đi nữa, cũng không nên như vậy liền lập tức đuổi ra.
Đào Tiểu Vi tủi thân bò lên trên sàng, thân thể nhỏ nhắn lui về một góc tường, mặt đưa lưng về phía hai
người nha hoàn, vai nhỏ cúi xuống run nhè nhẹ.
Thiên Đồng cùng Thiên Sương nhìn nhau, buồn cười lắc đầu.
Hài tử này, thân thể cũng đã lớn hơn, nhưng tâm tính vẫn là hài tử, vẫn còn để tâm vào một việc vụn vặt.
“Các ngươi đều đi ra ngoài đi,
Người xấu không trở lại, ta sẽ không dọn nhà, cho dù coi như là hắn đã
trở về, ta cũng không bàn.”
Nàng nắm tay nắm chặt cố sức ra uy kích động để biểu đạt quyết tâm của nàng, “Hắn muốn tìm vợ thì tự tìm
một phòng mới, sao lại để tân nương tử trụ ở phòng cũ, nên dọn đi là
hắn.”
Nhan Hi đi vào, dáng dấp phong
sương, thoạt nhìn hắn có chút uể oải, bất quá vẫn là thần thái sáng
láng, năm năm qua đi càng có vẻ tuấn dật lạnh lùng.
Hôm nay trên người hắn còn mặc
triều phục, thở cũng không kịp, lão hoàng đế là sợ hắn nhàn rỗi, chuyện
to chuyện nhỏ gì cũng cấp cho hắn. Lần này hành trình đã hơn nửa tháng,
hắn ngày đêm gấp gáp trở về, vào phủ một giọt nước cũng chưa kịp uống.
Thiên Đồng cùng Thiên Sương vội
vã hành lễ, Nhan Hi phất tay biểu thị miễn lễ. Hai người tiếu nha hoàn
dựa vào góc tường chậm rãi đi ra, tới cửa thì không hẹn mà cùng che
miệng lại cười trộm.
Đào Tiểu Vi đang chìm đắm vào
thương cảm “Bé gái mồ côi” bị vứt bỏ, hối hận lúc trước hồ đồ, lúc đó
sao không chú ý tới người có thân ảnh to lớn kia mà bắt đầu. (viên tham
tướng ở chương 1 a’).