Edit: Cua🌷
_
Giang Dã ôm máy tính trong tay, ngơ ngác ngồi ở cửa, không dám quay đầu nhìn Yến Hoa và bạn gái ở phía sau.
Lục Thất ngồi bên cạnh hắn, nhìn bộ dáng chán nản của Giang Dã liền khuyên:” Nghĩ thoáng một chút.”
Giang Dã vặn hỏi: “Nếu Lục Cửu yêu thì cậu có nghĩ thoáng được không?”
Lục Thất nhìn Lục Cửu đang bận rộn, mỉm cười nói: “Lục Cửu sẽ không yêu.”
Giang Dã hừ lạnh.
Yến Hoa trước đây cũng từng đồng ý với hắn sẽ không yêu, nếu có sẽ nói với hắn một tiếng, vậy mà bây giờ thì sao?
Yến Hoa tới gần Giang Dã và Lục Thất nói, “Tối nay chúng ta đi ăn tối cùng Bạch Lộ và Phong Tử.”
Giang Dã ngẩng đầu lên hỏi: “Bạch Lộ là ai?”
“Vợ của thầy.” Lục Thất cố tình cười bên cạnh.
Giang Dã bất đắc dĩ nói: “Ăn gì vậy?”
Nhiễm Bạch Lộ đi tới nói: “Hải sản được không?”
Lồ ng ngực Giang Dã nghẹn lại khi thấy hai người đứng cạnh nhau, quay lưng lại nói: “Tôi bị dị ứng, không đi đâu.”
“Không được, lâu rồi em mới trở về, chị phải dẫn em đi ăn món gì ngon.”
Nhiễm Bạch Lộ biết vì sao Yến Hoa lại tò mò về đồng tính luyến ái như vậy, trừ khi Giang Dã là gay, nếu không thì Yến Hoa sẽ chẳng bao giờ để tâm đ ến vấn đề này.
Chậc chậc, chắc là đúng rồi, nếu không thì hắn đã không bị anh trai đuổi ra khỏi nhà.
“Vậy chúng ta đổi món khác, đồ Quảng Đông thì sao? Tiểu Dã thấy sao nè?” Nhiễm Bạch Lộ hứng thú hỏi.
“Tiêu Dã muốn ăn cái gì thì là cái đó, phải không Yến Hoa?”
Yến Hoa gật đầu, “Tiểu Dã quyết định.”
Giang Dã nghĩ thầm, tại sao phải để hắn quyết định.
Liệu hắn cũng có thể quyết định được hôn nhân của anh trong tương lai không?
Hắn không có cảm giác thèm ăn, uể oải nói: “Vậy chúng ta ăn đồ ăn Quảng Đông đi.”
Hắn nhớ anh Kiều khá thích đồ ăn Quảng Đông.
Bàn Tử đi tới nói: “Chọn xong món ăn rồi à, em có thể đi ăn ké được không anh Yến?”
Yến Hoa phất tay nói: “Để hôm khác đi.”
“Được rồi, vậy để lần sau đi.” Bàn Tử hào hứng nói, đã lâu không gặp Giang Dã nên anh ta không khỏi thắc mắc: “Mấy ngày nay em ở đâu thế? Có muốn nghe về chuyện tình của anh trai với chị dâu không?”
Giang Dã căn bản không muốn nghe.
Nhưng Lục Thất lại tò mò hỏi: “Làm sao hai người quen nhau vậy?”
Yến Hoa mím môi, nhớ tới một vài kịch bản Nhiễm Bạch Lộ đã soạn sẵn cho anh.
Không hổ là nhà biên kịch chuyên nghiệp.
Nhưng khi mở miệng vẫn không biết phải nói gì.
Cuối cùng anh đã chọn một cái gần với thực tế nhất mà không quá máu chó, trước đó còn có cái gì mà thế thân rồi ánh trăng sáng, tình tay ba giữa bọn họ và Phong Tử, trình độ bịa chuyện của Nhiễm Bạch Lộ thực sự đã khiến Yến Hoa phải mở mang tầm mắt.
Nhiễm Bạch Lộ cười nói: “Chị và Yến Hoa vốn là thanh mai trúc mã, từ nhỏ anh ấy đã thích chị, cho nên trong mấy năm nay luôn chờ chị quay trở về.”
Bàn Tử trêu ghẹo, “Khó trách anh Yến độc thân nhiều năm như thế, hóa ra là trong lòng đã có người thương.”
Giang Dã thực sự không muốn nghe nữa, hắn còn cho rằng Yến Hoa không muốn yêu đương vì có hắn ở bên cạnh, nhưng sự thật thì trong lòng anh vốn đã chứa một người khác rồi.
“Tiểu Dã đi đâu đấy?”
Giang Dã bị Nhiễm Bạch Lộ gọi lại.
Hắn mệt mỏi nói: “Tôi về phòng thu dọn đồ đạc.”
Yến Hoa hỏi: “Em mệt à?”
“Đi ngủ một giấc đi, đến giờ cơm anh sẽ gọi cho em.”
Giang Dã chỉ gật đầu, không nói gì thêm.
Hắn nằm trên ghế sofa trong văn phòng, bật máy tính lên rồi lướt qua từng bức ảnh đã lưu trong ổ cứng.
Trong đó có hàng trăm nghìn bức ảnh của hắn và Yến Hoa, có thể gộp thành một cuốn album nặng trĩu.
Bảy năm, biết bao nhiêu bức ảnh.
Hắn nhìn ảnh chụp của cả hai rồi nghĩ, liệu sau này ảnh chụp giữa anh và cái cô Bạch Lộ gì kia có nhiều hơn của hắn không.
Hắn ngẩng đầu lên, cố gắng chạm đầu ngón tay vào gương mặt của Yến Hoa thông qua màn hình.
Mấy ngay nay quả thực đã tra tấn hắn đến mức sắp nghẹt thở rồi.
Trong suốt bữa tối, Giang Dã gần như không nói một lời, thậm chí còn không ngồi cạnh Yến Hoa.
Trên chiếc bàn tròn nhỏ, Nhiễm Bạch Lộ và Lý Đức Phong mỗi người ngồi một bên Yến Hoa, Giang Dã chỉ có thể ngồi đối diện.
Trước đây hắn luôn ở bên cạnh Yến Hoa.
Nhưng một người em trai bình thường không nên quan tâm đ ến những vị trí này.
Hắn cố gắng giả vờ như bình thường, lặng lẽ nghe lắng nghe ba người đối diện trò chuyện về tuổi thơ của họ.
Đó là những tháng ngày mà Giang Dã không ở bên Yến Hoa.
Từ nhỏ đến lớn, cuộc đời của Giang Dã luôn xoay quanh Yến Hoa.
Nhưng Yến Hoa lại không có hắn trong mười sáu năm đầu đời.
Hắn dường như đã bị loại khỏi cuộc đời của Yến Hoa, thời gian hắn ở cạnh Yến Hoa chỉ chiếm một phần ba cuộc đời của anh.
Yến Hoa biết tâm trạng của Giang Dã vào lúc này.
Nhưng anh không thể dỗ dành Giang Dã.
Chỉ cần cho Giang Dã nếm chút ngọt ngào, hắn sẽ không thể thay đổi được.
Đây không phải cái kết mà Yến Hoa muốn thấy.
Cuộc trò chuyện vẫn đang rất sôi nổi, Nhiễm Bạch Lộ đột nhiên lấy ra một bức ảnh trong túi xách.
“Đây là bức ảnh chụp chung với lớp cuối cùng trước khi tôi sang nước ngoài.”
Phong Tử nghiêng người cầm lấy bức ảnh lên, tự luyến nói: “Ôi chao, sao trước đây tôi đẹp trai thế này, để mà so Yến Hoa với tôi của lúc đó á, căn bản không thể so sánh được!”
Nhiễm Bạch Lộ trợn mắt, “Mắt cậu ngày càng có vấn đề.”
Yến Hoa thản nhiên liếc nhìn bức ảnh, cảm thấy khá lạ lẫm khi nhìn bản thân trong quá khứ.
Trông anh thiếu sức sống như những bông hoa hướng dương bị tước đi ánh nắng.
Phong Tử cười cười đưa bức ảnh cho Giang Dã, “Nhìn Yến Hoa lúc mười bốn, mười lăm tuổi đi, anh ấy rõ ràng không đẹp trai bằng anh đúng không?”
Ngoại trừ bức ảnh trên bảng thông báo, Giang Dã chưa từng nhìn thấy Yến Hoa trước lúc mười sáu tuổi.
Khoảnh khắc nhìn thấy bức ảnh, sự ghen tị của hắn đối với Lý Đức Phong đã lên đến đỉnh điểm.
Hắn ghen tị vì Lý Đức Phong đã biết Yến Hoa từ lúc nhỏ, có thể nhìn anh theo nhiều cách khác nhau.
Tại sao hắn không thể lớn hơn Yến Hoa sáu tuổi, hắn cũng muốn chứng kiến từng giai đoạn trưởng thành của Yến Hoa.
Độ tuổi mười bốn, mười lăm là độ tuổi thiếu niên, Yến Hoa vẫn nổi bật giữa một đám học sinh như hạc trong bầy gà, khiến người ta không thể rời mắt nổi.
Bức ảnh này tuy đã cũ nhưng vẫn đủ sức khiến trái tim Giang Dã rung động.
Trong ảnh, Yến Hoa mặc áo ngắn tay màu trắng, anh nở nụ cười có phần dè dặt vì phải đối diện với ống kính.
Đường nét trên khuôn mặt lúc ấy không được sắc sảo như bây giờ, mà ngược lại vì còn là học sinh nên anh trông rất ngây thơ, hồn nhiên.
Dễ thương quá.
Giang Dã chợt hiểu ra lý do Bùi Thanh Ưng lại thích Yến Hoa từ thời điểm này.
Nếu đổi lại là hắn, hắn cũng sẽ không do dự mà yêu Yến Hoa, không để anh phải chịu bất cứ tổn thương nào.
Hắn ghen tị với tất cả những người biết Yến Hoa trước hắn.
Lý Đức Phong ở bên cạnh hỏi: “Sao nào? Anh đẹp trai hơn đúng không?”
Giang Dã nhịn không được dời tầm mắt, nghi hoặc hỏi: “Anh là ai?”
Lý Đức Phong nhất thời không nói nên lời, “Cái gì thế, em đã nhìn lâu lắm rồi đó? Anh đẹp trai lắm đó, em không thấy à?”
“Ở đây, cạnh Yến Hoa đây này.” Lý Đức Phong chỉ chỉ.
“Ồ.”
Thì ra thằng nhóc đen đen với mập mập này là anh ta.
Nhìn thấy biểu hiện không mấy hào hứng của Giang Dã, Lý Đức Phong vỗ đùi nói: “Em không có nhận xét gì à?”
Giang Dã im lặng đáp lại.
Hắn vẫn cầm bức ảnh trên tay, không muốn trả lại cho Nhiễm Bạch Lộ.
Nhiễm Bách Lộ xòe tay nói: “Đưa ảnh cho chị, sao thế? Hay là em muốn chiếm làm của riêng.”
Đúng là hắn có suy nghĩ này.
Giang Dã cố gắng nhìn thêm vài lần trước khi miễn cưỡng trả lại cho đối phương, nhưng ánh mắt vẫn không thể rời khỏi Yến Hoa mười bốn tuổi.
“Đưa ảnh cho tôi.” Yến Hoa đột nhiên cầm lấy bức ảnh.
Yến Hoa vừa nhìn thoáng qua, cau mày nắm bức ảnh trong tay, đột nhiên nói: “Xấu quá.”
“Ai xấu cơ?” Nhiễm Bạch Lộ hỏi.
Yến Hoa: “Tôi.”
Lời này vừa nói ra, ba người còn lại trên bàn đều nhất thời im lặng.
Yến Hoa mà xấu thì chắc bọn họ là tác phẩm lỗi của mẹ thiên nhiên.
Nhiễm Bạch Lộ nhàn nhã lấy lại bức ảnh, “Mắt của cậu cũng có vấn đề.”
“Vậy thì cậu cảm thấy ai mới đẹp?”
Yến Hoa suýt nữa buột miệng nói Tiểu Dã, nhưng chung quy vẫn nhịn xuống nói, “Không ai cả.”
Nhiễm Bạch Lộ thở dài, cất bức ảnh lại vào túi.
“Em còn tưởng anh muốn khen em chứ.”
Yến Hoa có lệ nói: “Cậu xinh đẹp nhất.”
Giang Dã cúi đầu dùng đũa nghịch nghịch cuộn cơm, suốt cả bữa cũng không ăn được mấy miếng.
Ăn xong, Phong Tử kéo tay Giang Dã: “Chúng ta về trước đi.”
Giang Dã hỏi Yến Hoa đang đứng một bên: “Anh Kiều, anh không về cùng à?”
Yến Hoa còn có việc phải làm,” Anh đưa Bạch Lộ về.”
Nhiễm Bạch Lộ vẫy tay với Giang Dã, cười nói: “Hai người về trước đi.”
Giang Dã không nhịn được phá hỏng phong cảnh: “Nhưng không phải chúng ta đều ở cùng một tòa nhà sao?”
Nhiễm Bạch Lộ cũng sống trong tòa nhà trong sân nhà máy sản xuất máy móc sau khi trở về Nam Giang.
Phong Tử trợn mắt, nghi ngờ IQ của Giang Dã có vấn đề.
“Anh trai em đi hẹn hò với chị dâu đó, em muốn đi theo hay sao?”
Giang Dã cụp mắt xuống, không biết nên nói gì.
“Để em mang thằng nhóc này về.” Phong Tử kéo Giang Dã theo hướng ngược lại.
Giang Dã thấy mình ngày càng cách xa Yến Hoa, trong lòng vô cớ bực bội, mặc dù hắn biết đây là lựa chọn của mình.
Nhưng hắn vẫn không khỏi cảm thấy khó chịu.
Trên đường đi, hắn vẫn không chịu bỏ cuộc hỏi: “Anh Kiều và Nhiễm Bạch Lộ thực sự đang quen nhau sao?”
Lý Đức Phong liếc nhìn Giang Dã, “Đương nhiên rồi.”
Phong Tử đã bị Nhiễm Bạch Lộ uy hiếp nên không đời nào tiết lộ sự thật, đề phòng chuyện cậu ta chân trước chân sau nói cho Giang Dã biết, Nhiễm Bạch Lộ cũng đã nói cho cậu ta biết tất cả.
Nghe được câu trả lời khẳng định này, Giang Dã lại cúi đầu, thấp giọng hỏi: “Bọn họ ở bên nhau thế nào?”
Lý Đức Phong nhớ lại nội dung kịch bản nói: “Chỉ cách đây một khoảng thời gian thôi, lúc Bạch Lộ vừa trở về Trung Quốc thì bọn họ liền đến với nhau, anh trai em đã thích cô ấy nhiều năm rồi.”
Anh trai em thích cô ấy nhiều năm rồi…
Câu nói này cứ văng vẳng bên tai Giang Dã.
Anh đã thích cô gái đó nhiều năm sao…
Còn lâu hơn cả thời gian quen biết với hắn.
Yến Hoa vừa thấy Giang Dã đi xa liền hỏi: “Bạn gái cũ cậu tới chưa?”
Nhiễm Bạch Lộ bất đắc dĩ nói: “Anh Yến này, chúng ta chỉ mới đứng đây chưa đầy hai phút mà cậu đã nóng lòng muốn về tới vậy à?”
“Trong nhà cậu đang cất giấu núi vàng hay tâm can bảo bối nào, một phút không gặp liền nóng lòng như vậy?”
Yến Hoa không có tâm tình đáp lại lời trêu chọc của Nhiễm Bạch Lộ, anh móc ra một điếu thuốc rồi châm lửa, ngọn đèn đường mờ ảo chiếu xuống làm tăng thêm vẻ nặng nề.
“Không phải cậu nói với bạn gái cũ là có bạn trai rồi sao?”
Nhiễm Bạch Lộ cũng châm một điếu thuốc: “Tôi đã nói rồi nhưng chị ta không tin.”
“Con người chị ta chính là như thế, muốn thứ gì thì nhất định phải có được, lúc nắm được rồi lại không biết quý trọng.”
Yến Hoa không hiểu nổi: “Người đồng tính các cậu cũng thật lắm chuyện.”
Nhiễm Bạch Lộ im lặng rồi nói, “Tôi biết cậu vẫn còn thành kiến đối với người đồng tính.”
Nào chỉ có thành kiến, Yến Hoa không kì thị nhóm người này tất cả cũng là vì Giang Dã.
“Này.” Nhiễm Bạch Lộ hít một hơi thật sâu, “Tôi nghe Phong Tử kể về chuyện của Bùi Thanh Ưng rồi, cậu cũng thật là, đến bao giờ mới thôi cái kiểu giữ khư khư mọi chuyện trong lòng đây?”
Yến Hoa kẹp điếu thuốc đang cháy dở vào hai đầu ngón tay, nhẹ giọng nói: “Nói ra thì có ích gì?”
Không ai tin anh cả.
Anh đã giải thích rất nhiều lần với Chu Lệ Vi nhưng ông ta vẫn không tin.
Nhiễm Bạch Lộ mắng: “Tên khốn Bùi Thanh Ưng là súc sinh chứ không phải người mà, cậu đã cứu nó mà nó lại hất hết nước bẩn lên người cậu.”
“Sao bọn họ dám nói cậu là gay chứ? Mẹ kiếp!”
Một nhóm người giàu tập hợp lại để bắt nạt một cậu học sinh cấp 2 chỉ mới mười lăm tuổi không có mẹ và cũng chẳng được cha ruột yêu thương, hại anh chỉ còn lại một thân một mình.
Bây giờ Bùi Thanh Ưng còn dám mặt dày nói thích Yến Hoa, thật kinh tởm.
Nhiễm Bạch Lộ chửi rủa nửa ngày mới nói tiếp: “Bây giờ việc làm ăn của nhà họ Bùi gặp trục trặc nghiêm trọng rồi, Bùi Thanh Ưng không chỉ bị vạch trần thân phận là người đồng tính mà còn bị tung rất nhiều ảnh giường chiếu trên mạng xã hội, trong nhà chắc đang gà bay chó sủa, có lẽ vị trí hiện tại của gã cũng sẽ sớm bị một đứa con riêng khác thay thế mà thôi, đáng đời lắm!”
Cuối cùng cô đưa ra kết luận: “Ông trời quả nhiên có mắt.”
Ông trời có mắt thật sao?
Yến Hoa dập tắt điếu thuốc trong tay ra, cau mày nhìn về phương xa. “Bạn gái cũ của cậu đến rồi.”
Nhiễm Bạch Lộ cũng vội vàng dập điếu thuốc rồi nở một nụ cười doanh nghiệp tiêu chuẩn, nũng nịu kéo tay Yến Hoa, đồng thời trầm giọng đe dọa: “Đừng có để lộ bí mật.”
Yến Hoa thấp giọng nói: “Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Nhìn từ xa, trông hai người không khác gì một đôi tình nhân bình thường đang kề vai âu yếm cả, khung cảnh này vừa vặn lọt vào mắt Diệp Tòng Diên.
Người đàn ông có vóc dáng cao gầy, ngũ quan sắc sảo, còn người phụ nữ thì quyến rũ, khuôn mặt xinh đẹp thanh tú, lúc này bọn họ đang cúi đầu cười, không biết đang thảo luận về vấn đề thú vị gì.
Trông vô cùng xứng đôi vừa lứa.
Khóe mắt Nhiễm Bạch Lộ cũng đã nhìn thấy Diệp Tòng Diên, ngẩng đầu lên hỏi Yến Hoa: “Thấy tôi trang điểm thế nào? Có đậm quá không?”
Mà nói đi cũng phải nói lại, dựa vào ngoại hình Yến Hoa, cô không thể nào tìm thấy ai khác đẹp trai hơn anh ở cái thành phố Nam Giang này, cũng coi như tự tin được phần nào.
Nhiễm Bạch Lộ nhất định phải giải quyết cho xong Diệp Tòng Diên.
Yến Hoa trời sinh là trai thẳng, anh thậm chí còn không nhận ra chuyện Nhiễm Bạch Lộ đang trang điểm, lắc đầu nói, “Không.”
Nhiễm Bạch Lộ mới kiêu ngạo nói: “Vậy thì tốt.”
Sau đó ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc nhìn người mới đến: “Ồ, chị đến rồi à.”
Diệp Tòng Diên ừ một tiếng, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn Yến Hoa.
Cô không thể không thừa nhận, chỉ xét riêng về ngoại hình thì bạn trai hiện tại của Nhiễm Bạch Lộ thật sự quá hoàn hảo.
Bề ngoài Diệp Tòng Diên trông khá trong trẻo thuần khiết, có mái tóc dài ngang lưng, không thể nhận ra cô chính là tra nữ trong miệng Nhiễm Bạch Lộ.
Nhiễm Bạch Lộ còn tưởng rằng mình đã chuẩn bị xong tinh thần, nhưng khi vừa nhìn thấy Diệp Tòng Diên, nhịp tim bỗng nhiên đập nhanh khó kiểm soát.
Cô há miệng nói: “Đưa đồ cho tôi.”
Diệp Tòng Diên lấy cớ muốn trả lại một vài thứ cho cô nên mới yêu cầu Nhiễm Bạch Lộ ra ngoài.
Nhưng Diệp Tòng Diên không ngờ Nhiễm Bạch Lộ lại dẫn theo bạn trai đi cùng.
Diệp Tòng Diên chăm chú nhìn Nhiễm Bạch Lộ đã lâu không gặp: “Có tiện nói chuyện một chút không?”
Nhiễm Bạch Lộ ôm cánh tay Yến Hoa nói: “Không tiện.”
Cô không có có dũng khí nói chuyện một mình với Diệp Tòng Diên, chỉ đành gửi gắm hết hy vọng cho Yến Hoa, hy vọng anh có thể nói được gì đó hữu ích.
Yến Hoa chú ý tới biểu cảm của Nhiễm Bạch Lộ nói: “Lát nữa chúng tôi phải đi xem phim.”
Cho nên không có thời gian, nhanh lên đi.
Diễn xuất của Yến Hoa cực kì tệ, cả người cứ cứng ngắc như vậy thì chuyện bị lộ không sớm cũng muộn, anh bắt đầu lo mọi chuyện sẽ bị lộ.
Nếu vậy thì anh sẽ không thể nghe Nhiễm Bạch Lộ nói ra lý do Giang Dã trở thành gay, mà cũng không thể giúp Giang Dã trở về với con đường bình thường.
Diệp Tòng Diên ừ một tiếng, gỡ chiếc nhẫn từ ngón áp út của bàn tay trái ra rồi đưa cho Nhiễm Bạch Lộ, “Trả cho em.”
Chiếc nhẫn này vốn dĩ là của Nhiễm Bạch Lộ đưa cho, bây giờ trả lại cho chủ sở hữu ban đầu của nó.
Hai mắt Nhiễm Bạch Lộ hơi đỏ, nhìn chằm chằm chiếc nhẫn rồi quay đầu đi, lạnh lùng nói: “Chị muốn trả thứ này sao?”
“Ừ.” Diệp Tòng Diên nói rất ít, sắc mặt tái nhợt yếu ớt.
Yến Hoa bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã ở đây, bầu không khí lúc này thật khó mà diễn tả được.
Anh nhìn Nhiễm Bạch Lộ trầm mặc, lại nhắc nhở: “Nếu không có việc gì thì đi thôi, chúng ta phải đi xem phim.”
Nhiễm Bạch Lộ ôm cánh tay Yến Hoa đi ngang qua Diệp Tòng Diên, không quên nói: “Thứ này tôi đã quên lâu rồi, chị cứ vứt đi.”
Diệp Tòng Diên không đáp lại, chỉ khép lòng bàn tay nắm chặt chiếc nhẫn, nhìn Nhiễm Bạch Lộ và Yến Hoa sóng vai bước qua cô.
Cô không còn là một cô gái mười bảy, mười tám tuổi nữa, sao lại không nhìn ra hai người này vốn không yêu nhau chứ, bọn họ trông giống một cặp diễn viên có lối diễn xuất tệ hại hơn.
Diệp Tòng Nguyên lại đeo chiếc nhẫn vào ngón tay, ánh mắt mơ hồ nhìn chằm chằm bóng lưng Nhiễm Bạch Lộ đang dần đi xa.
Đôi mắt của cô không trong sáng như vẻ bề ngoài.
Chỉ cần Bạch Lộ còn tình cảm với cô thì cô sẽ thắng
Mà hai diễn viên có kỹ năng diễn xuất kém hoàn toàn không biết điều này.
Yến Hoa kéo dãn khoảng cách giữa mình và Nhiễm Bạch Lộ, “Có được không?”
Nhiễm Bạch Lộ lơ đãng nói: “Chắc sẽ ổn thôi.”
“Vậy đến lượt cậu nói cho tôi biết.”
Nhiễm Bạch Lộ tìm một cái ghế dài ngồi xuống: “Tò mò thế à?”
Yến Hoa cứng rắn nói, “Cậu hứa với tôi rồi.”
Nhiễm Bạch Lộ lấy một điếu thuốc từ trong túi ra, chậm rãi nói: “Thật ra thì cũng chẳng có gì cả.”
Yến Hoa cau mày, rõ ràng là không hài lòng với lời giải thích này.
“Có người yêu nam, có người yêu nữ, có người yêu cả nam lẫn nữ.”
“Điều quan trọng không phải là giới tính, mà là con người.”
Yến Hoa cũng ngồi xuống châm một điếu thuốc: “Tôi đã giúp cậu diễn mấy ngày, cậu cho tôi lời giải thích này à?”
Nhiễm Bạch Lộ hỏi: “Vậy cậu muốn nghe cái gì?”
“Sau này người đồng tính có thể yêu và kết hôn với người khác giới không?”
Yến Hoa còn muốn biết liệu đồng tính luyến ái có thể thay đổi được hay không.
Nhiễm Bạch Lộ lặng lẽ nhìn Yến Hoa, đưa ra câu trả lời không chắc chắn: “Tôi không biết.”
Yến Hoa lại hỏi một câu mấu chốt, “Đồng tính luyến ái có thể sửa được không?”
“Cậu cho rằng đây là một bài toán à? Nếu sai thì sửa lại, vậy thì cậu nói thử đi, câu trả lời chính xác là gì?” ”
“Giống như hầu hết mọi người, yêu đương, kết hôn và sinh con mới là câu trả lời đúng.”
Nhiễm Bạch Lộ bất lực, “Yến Hoa, sao trước đây tôi lại không nhận ra cậu cổ hủ như vậy chứ?”
“Trên thế giới này có nhiều người đồng tính, chẳng lẽ cậu định thuyết phục từng người trong bọn họ kết hôn và sinh con à?”
Gió chiều thổi bay vạt áo ngắn của Yến Hoa, “Chuyện của người khác tôi không quan tâm.”
Anh chỉ quan tâm Giang Dã.
Nhiễm Bạch Lộ đi thẳng vào vấn đề: “Vậy người đồng tính cậu quan tâm là ai?”
Yến Hoa không trả lời vấn đề này.
Nhiễm Bạch Lộ nheo mắt nhìn ánh đèn đường mờ ảo, sắc bén nói: “Trước kia cậu rất ghét người khác nói mình là gay, nhưng cậu bây giờ có khác gì bọn họ không?”
“Chỉ là có chút đảo ngược, nhưng bản chất vẫn như cũ.”
“Yêu cầu đối phương thừa nhận những gì trái với sở thích họ.”
Yến Hoa hít một hơi thuốc thật sâu, làn khói trắng che phủ toàn bộ khuôn mặt của anh, khiến người khác không nhìn ra biểu cảm.
Anh thừa nhận lúc này mình đang bị dao động.
Anh không thích bị coi là đồng tính, vậy thì Giang Dã chắc chắn cũng sẽ không thích bị ép làm trai thẳng.
Trước khi điếu thuốc cháy hết, Yến Hoa mệt mỏi nói: “Làm người đồng tính thật khó khăn.”
Anh chỉ không muốn Giang Dã đi trên con đường này.
Cuộc đời của Giang Dã phải giống như cái tên của hắn mới đúng, một vùng đất hoang vu vô tận.
Nhiễm Bạch Lộ thở dài: “Khó hay không thì cũng không phải do cậu lựa chọn.”
“Yến Hoa, cậu không thể thay người khác quyết định.”