Bỉ Ngạn Lâm Uyên

Chương 27



“Thiển Uyên, vị này chính là Hậu Tuyết Cốc cốc chủ, Lâm Chi Chu.”

Lâm Chi Chu?! Hắn cùng Lâm Chi Diêu là quan hệ gì? Huynh đệ?!

Thiển Uyên tiến lên chào “Thiển Uyên xin chào Lâm cốc chủ!”

Lâm Chi Chu cười khoát tay, “Ta sớm bị trục xuất khỏi gia môn, không còn mang họ Lâm nữa, tiểu huynh đệ liền giống như Diêu gọi ta Chu đi!”

Thiển Uyên nhìn qua Lâm Chi Diêu, đã thấy y vẫn là vẻ mặt cười khổ như cũ, càng cảm thấy kinh ngạc! Giữa hai huynh đệ này rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Lâm Chi Chu tại sao lại thành thiếu niên đầu bạc? Chỉ là hiện tại không có thời gian suy đoán này nọ, thương thế của Lâm Chi Diêu quan trọng hơn!

“Cốc chủ, thật không dám giấu diếm, chúng ta lần này đến đây là có chuyện muốn nhờ vả!”

“Ta biết. Các ngươi trước nghỉ tạm tại nơi này, ta sẽ phái người liên lạc với Linh Ẩn Y ở bên kia, được không?”

“Như vậy thật đa tạ cốc chủ!”

“Ha ha, khách khí. Ngũ nhi, đưa nhị vị khách quý đi nghỉ ngơi.” Lâm Chi Diêu phân phó cho thiếu niên dẫn đường kia, lại quay đầu qua đối Thiển Uyên nói: “Suối nước nóng trong cốc rất nhiều, rất tốt cho cơ thể, nhị vị tùy ý sử dụng. Muốn cái gì chỉ cần phân phó cho hạ nhân, không cần khách khí, tại hạ thật xin lỗi không hầu chuyện được.”

Thiển Uyên gật đầu ra hiệu đồng ý, nói tạ ơn, Lâm Chi Chu liền ly khai. Thiếu niên mặt thủy chung không chút thay đổi tên là Ngũ nhi kia đưa bọn họ đi vào một nhà thủy tạ u nhã tĩnh mịch tinh xảo, nhắn nhủ vài lời cũng lui xuống.

Thiển Uyên ngẩng đầu, liền nhìn thấy tấm bản viết ba chữ “Cúc Nguyệt Các” treo trước cổng hiên, vào trong viện, quả nhiên có một cái hồ hình bán nguyệt, ánh trăng chiếu ngược, vào trong phòng, đến bố trí cũng rất thanh nhã thư thái, hai nàng tiểu tỳ nhu thuận dâng trà, báo tên, một người tên Văn Cầm, một người tên Giải Bội, lại hỏi dùng bữa trước hay là tắm rửa trước. Thiển Uyên nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Lâm Chi Diêu, liền hỏi suối nước nóng ở đâu, Văn Cầm đáp đằng sau nhà có một hồ nhỏ, nếu muốn lớn hơn thì có phòng tắm riêng biệt. Thiển Uyên gật gật đầu: “Ngay tại đây đi, chỉ cần chuẩn bị y phục là tốt rồi, không cần ở bên hầu hạ, bữa tối dọn trong phòng là được rồi, đa tạ nhị vị.” Văn Cầm cùng Giải Bội lĩnh mệnh lui ra.

Thiển Uyên không khỏi cảm khái, người trong Hậu Tuyết Cốc này sao đều cùng một dạng với cốc chủ, ôn hòa hữu lễ, tiến thoái thỏa đáng, lại còn khiến người ta cảm thấy vô cùng lạnh lùng. Không biết người như vậy sao lại là huynh đệ với yêu tinh Lâm Chi Diêu này?

“Ngươi lại cao lên.” Hai người đứng đối mặt bên cạnh thành suối nước nóng, Lâm Chi Diêu bỗng nhiên nói vậy.

“Hình như là vậy.” Thiển Uyên hạ mắt nhìn Lâm Chi Diêu, hắn so với y đã muốn cao hơn.

Với độ cao thế này, cúi đầu vừa tầm tựa vào vai y, ngẩng đầu tựa như đang muốn hôn, Lâm Chi Diêu ẩn ý đưa tình ngửa mặt nhìn hắn, Thiển Uyên thực tự nhiên liền hôn xuống. Một nụ hôn thực ôn nhu, không có hương vị tình dục, nhưng ôn nhu này lại khiến cho Lâm Chi Diêu cảm thấy xót xa trong lòng. Hạnh phúc đến quá nhanh, y thủy chung cảm thấy không chân thực.

Thiển Uyên thay y cởi bỏ búi tóc, bất ngờ lại nhìn thấy trong mái tóc đen như thác nước của y đột ngột phát hiện một cọng tóc bạc, lặng lẽ đưa tay nhổ đi, đang định giấu thì lại bị y nhìn thấy.

“Lục thủy bổn vô ưu, nhân phong trứu diện; kì sơn bổn bất lão, nhân tuyết bạch đầu.”* Lời này của Lâm Chi Diêu là nửa tự giễu, nửa vui đùa, nghe vào trong tai Thiển Uyên lại giống như kim châm, quen y nhiều năm như vậy, dung nhan y vẫn chưa hề thay đổi, yêu nghiệt trước sau như một, mấy tháng ngắn ngủi lại vì hắn mà xuất hiện tóc bạc!

* Câu này theo mình nghĩ: nước xanh vốn không ưu sầu, bởi vì gió thổi thành sóng, núi cao vốn không già, bởi vì tuyết phủ trắng đầu.

“Thực xin lỗi, để ngươi phải chịu khổ.” Trong mắt tràn đầy tự trách cùng áy náy.

Lâm Chi Diêu sờ sờ mặt hắn: “Ta chỉ nói bừa thôi, đừng để ý! Vốn lớn tuổi, có mấy cọng tóc bạc không là gì cả.” Trong lòng Thiển Uyên lại càng khổ sở, nhất thời hai người nhìn nhau không nói gì.

“Đi xuống đi! Hảo hảo ngâm nước, đối với thương thế của ngươi mới có lợi.”

“Ừm.”

Suối nước nóng thiên nhiên, tản ra hương lưu huỳnh nhàn nhạt, hai người lẳng lặng dựa vào trong hồ, hưởng thụ an nhàn sau đoạn đường dài bôn ba.

“Lâm Chi Chu là huynh đệ với ngươi sao?”

“Ừ, là huynh trưởng dị mẫu của ta.”

“Nói mới nhớ, ta đến bây giờ vẫn chưa hỏi qua về thân thế của ngươi, đại khái là bởi vì ta cảm thấy việc này cùng mình không quan hệ, ha ha.”

“Vậy hiện tại ngươi muốn biết sao?” Trong thanh âm lộ ra bất an.

Thiển Uyên cười nói: “Không muốn! Ta không phải là nhi tử của ngươi, ta là tướng công của ngươi!”

Đây không phải là lần đầu tiên Thiển Uyên nói những lời này, nhưng đã biết rõ thân phận cùng lai lịch của hắn, nghe lại những lời này, Lâm Chi Diêu bỗng nhiên trở nên ngượng ngùng. Hai người thân thể trần trụi dán lấy nhau, hai cái “kia” ở dưới nước bỗng nhiên chạm nhau tại cùng một chỗ, đều nổi dậy biến hóa. Thiển Uyên nâng cằm Lâm Chi Diêu lên, biểu tình khát vọng lại thẹn thùng, nháy mắt sóng tình khuấy động dâng trào.

“Đến đến đến, làm quen một chút nào! Vị này chính là tiểu tiểu Diêu, vị này đây, là tiểu tiểu Uyên, về sau phải chung sống cho tốt, tương thân tương ái nga!” Thiển Uyên một tay cầm lấy hạ thân của hai người, làm như thật sự giới thiệu nhị vị này với nhau. (sao càng ngày càng cảm thấy Uyên ca quá ư là mặt dày vô sĩ còn nham nhở nữa nha, thì ra từ trước đến đây em đã lầm rồi sao *khóc ròng*)

Lâm Chi Diêu lúng túng: “Nói bậy bạ gì đó!”

Thiển Uyên vẻ mặt cười xấu xa: “Tiểu tiểu Diêu kia của ngươi ‘từng trải vô số người’, ta chỉ sợ y sẽ xem thường tiểu huynh đệ của ta mà!”

Lâm Chi Diêu sắc mặt lập tức thay đổi, Thiển Uyên hận không thể bật dậy tìm một khối đậu hủ đập đầu chết cho rồi, Diêu Viễn miệng ngươi sao lại nói chuyện đê tiện như vậy!

“Diêu, ta không phải có ý kia, ngươi biết mà! Ta nói, quá khứ đã là quá khứ!”

Lâm Chi Diêu cười đến miễn cưỡng: “Ta hiểu mà.”

A! Diêu Viễn ngươi ngu chết đi được! Na hồ không đề ra na hồ*!

*: Đưa lên ấm trà lạnh để cho người ta uống nước lạnh, nghĩa bóng là: lời nói nguội lạnh, nói ra những lời không nên nói, làm chuyện điên rồ, làm những chuyện không nên làm

Hai người ôm nhau ngâm nước trong chốc lát, Lâm Chi Diêu nói: “Quay về phòng thôi, hơi lạnh rồi.”

Thiển Uyên có ý muốn xoa dịu đi không khí nhưng cũng không biết nên nói gì cho phải.

Trong cốc thật ấm áp, Thiển Uyên nhẹ nhàng đặt Lâm Chi Diêu nằm lên giường, kéo ra nội y bằng gấm mỏng manh trên người hai người, bắt đầu dùng nụ hôn quỳ lễ mỗi tấc da thịt trên người y.

Thiển Uyên một đường hôn xuống phía dưới, gặm cắn mút vào cổ, ngực, bụng, thắt lưng, bên hông cùng giữa đùi của y, Lâm Chi Diêu dần dần phát ra tiếng rên rỉ khó nhịn, hai tay nắm chặt sàng đan, thân thể hơi hơi run, làn da phiếm màu phấn hồng khả ái. Thiển Uyên không biết từ đâu kéo ra một đoạn lụa đỏ, cười đem hạ thân dựng đứng của Lâm Chi Diêu trói chặt, còn cột thành một cái nơ bướm xinh đẹp, nói: “Hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, mũ phượng khăn quàng vi phu không có tiền mua cho ngươi, đành dùng tạm hai thước tơ lụa đỏ này để biểu hiện thành ý vậy!” Nói xong còn dùng ngón tay gảy gảy nơi đỉnh, Lâm Chi Diêu bối rối, đưa tay định tháo ra hồng trù kia, lại bị hắn ngăn cản: “Diêu, tân hôn mà, không có chút màu đỏ làm sao được! Ta còn muốn cùng ngươi đầu bạc răng long, phải xin chút may mắn mới tốt!” Lâm Chi Diêu vừa thẹn vừa quẫn, đành phải nhận mệnh, giương mắt nhìn, mặt đỏ đến muốn xuất huyết! Hắn nói trắng ra đầu bạc răng long!

Thiển Uyên cười hì hì buông y ra, ngược lại cầm lấy mắt cá chân của y, hôn từ cẳng chân hôn lên, liếm liếm đầu gối của y, Lâm Chi Diêu giật mình một cái, lại cau mày với tay kéo chăn qua che lấy đùi.

“Không được . . . . .”

Thiển Uyên bỗng nhiên đau lòng.

Tuy rằng đã qua rất lâu, nhưng chỗ bị Hạ Vũ cắn vẫn lưu lại dấu tích không hoàn toàn biến mất, ở trên đùi trắng nõn của Lâm Chi Diêu lưu lại một vết sẹo xấu xí. Thiển Uyên không nói gì cả, nhưng Lâm Chi Diêu lại rất để ý, y vẫn cảm thấy bản thân mình trước đây rất dâm loạn, trong lòng thấy hổ thẹn với Thiển Uyên, vết sẹo này tựa như lúc nào cũng nhắc nhở y rằng thân thể của mình thực bẩn!

Thiển Uyên không dấu vết đẩy ra tay đang nắm chặt của y, một đường lên lại càng thêm dụng tình, thẳng đến đôi môi phủ lấy vết sẹo xấu xí kia, sau đó ngoan độc há miệng hung hăng cắn xuống! Thiển Uyên thật sự dùng sức để cắn, Lâm Chi Diêu đau đến chân run mạnh, nước mắt chảy xuống, lại cắn môi không chịu phát ra tiếng, Thiển Uyên nhìn y thật sâu, tay trái gắt gao giữ lấy y, mười ngón tay xiết lấy nhau, an ủi y. Lúc nhả ra mới biết đến mùi máu tươi, vết sẹo cũ kia đã gần nhìn không rõ, được thay thế bởi một vết thương mới, Thiển Uyên nhẹ nhàng liếm: “Không cần lo lắng, như vậy thì được rồi, chỉ có ta, không còn người nào khác nữa. Chỉ cần nhớ kỹ ta là được rồi, chỉ cần ngươi yêu ta là được rồi . . . . .” Lâm Chi Diêu kiệt lực kiềm nước mắt, động tác kế tiếp của Thiển Uyên lại làm cho y chấn động!

“Đừng! Bẩn!”

“Sao lại bẩn! Bảo bối của ta là sạch sẽ nhất!” Thiển Uyên mở ra hai chân y, hôn lên nơi ham muốn vui sướng vẫn còn đang nghỉ ngơi . . . . .

Dùng đầu lưỡi họa vòng tròn, khẽ cắn, dùng sức mút, cuối cùng lại còn đem đầu lưỡi tiến vào, bắt chước động tác như đang trừu sáp!

Lâm Chi Diêu cắn chặt lấy môi dưới, hai chân phấn chấn đến run lên cầm cập, sàng đan trong lòng bàn tay nhăn thành một đống, rốt cục vẫn không nhịn được mà rên rỉ thành tiếng, nước mắt sướt mướt: “Đừng!”

Thiển Uyên cuối cùng chịu buông y ra, cưng chiều nói: “Diêu, ta muốn tiến vào nha!” Cúi người xuống hôn sâu y, phần thân thong thả mà kiên định thẳng tiến vào trong cơ thể y.

“Ta phải động nha!”

Lâm Chi Diêu hổn hển: “Bớt sàm ngôn đi! Nhanh lên! A! A a! Ngươi!” Thiển Uyên bỗng nhiên hoạt động, hại y một chút chuẩn bị cũng chưa có.

Thiển Uyên cười xấu xa vỗ vỗ mông y: “Tân nương tử phải rụt rè chứ!”

Lâm Chi Diêu trừng hắn, Thiển Uyên bỗng nhiên ôn nhu nói: “Diêu, quá khứ đã là quá khứ, từ hôm nay trở đi chúng ta chỉ có đối phương, được không . . . . .” Lâm Chi Diêu cơ hồ rơi lệ, Thiển Uyên là đang dùng hành động nói với y rằng hắn không cần quá khứ của y, như vậy săn sóc, y rất cảm động! Đưa tay choàng qua cổ Thiển Uyên, hai chân vòng qua thắt lưng Thiển Uyên . . . . . W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Cao trào xâm nhập, Lâm Chi Diêu cũng không thể phóng thích, nức nở nói: “Thiển, Thiển Uyên, a ha, cởi, cởi ra! Nnn!” Vừa đưa tay định tháo ra nơ bướm màu đỏ kia, lại bị Thiển Uyên bắt tay lại, nơi đó đã muốn sưng đến chuyển màu tím, đầu miệng *** chảy ra chất lỏng thấm ướt hồng trù đang quấn quanh, Thiển Uyên đưa tay nắm lấy: “Diêu Diêu, chờ ta cùng ra!”

“A!” Tháo ra hồng trù kia một khắc hai người cùng nhau cao giọng kêu lên đạt đến cực lạc! Lâm Chi Diêu bắn rất cao, tung tóe cả thân hai người, Thiển Uyên cũng đem tình yêu nóng rực bắn vào nơi sâu nhất trong dũng đạo của y.

Linh hồn cùng thể xác hợp nhất là điều mà từ trước đến nay Thiển Uyên vẫn luôn theo đuổi. Trước đây ngờ vực lẫn nhau còn không có hết sức, tối nay, không là động phòng hơn cả động phòng, không là tân hôn hơn cả tân hôn. (tương tự: không đau vì quá đau =3=)


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.