Bí Mật Vượt Thời Gian

Chương 60: Con trai của ai?



Tam phu nhân hung dữ nhìn Hạ Giáng Tư: “Ngay từ đầu tao đã không muốn có một đứa con như mày. Tao ghét mày, vừa đẻ mày ra tao đã ghét mày. Tao ghét nhất nghe mày gọi tao là mẹ, tao chỉ mong ngày nào đó mày cút đi, mày chết đi thì càng tốt!”.

Những lời độc địa này khiến Tiểu An Nhân phẫn nộ.

Khóe mắt Hạ Giáng Tư đẫm nước: “Mẹ, không… không…”.

Trên đời này đâu có người làm mẹ nào không sót con mình dứt ruột đẻ ra? Hạ Giáng Tư đương nhiên không tin những lời mà tam phu nhân vừa nói ra.

Thế nhưng tam phu nhân lại có vẻ khóai chí vì bộ dạng lúc này của Hạ Giáng Tư.

Tiểu An Nhân đã phẫn nộ tới thở không nổi, ho khù khụ một hồi lâu, đỏ mặt tía tai nhưng vẫn không quên chất vấn: “Vì thế… vì thế cô định tính kế hại luôn cả Giáng Tư?”.

“Đúng! Tôi làm bao nhiều như vậy mà vì muốn đại thiếu gia làm người thừa kết!”

Câu này của tam phu nhân nhất thời khiến đại phu nhân căng thẳng, tam phu nhân vội bổ sung: “Tôi giúp cậu ấy không phải là đồng mưu, mà là tôi nợ ân tình của cậu ấy. Nói ra hổ thẹn, bao nhiêu năm nay, tôi cho rằng mình phải giúp cậu ấy. Không phải tôi là đồng mưu của cậu ấy mà đều là tôi tự nguỵện làm, tôi nghĩ trăm phương ngàn kế, tự mình thực hiện, không liên quan tới đại thiếu gia. Thực longgf, xưa nay tôi chưa bao giờ muốn Giáng Tư trở thành người thừa kế”. Tam phu nhân rất thẳng thắn khai báo, nhưng khi vô tình nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm của Hạ Giáng Tư, bà ta vẫn không kìm được mà run rẩy, nói cho cùng, đõ cũng là con trai của mình. Tam phu nhân khôi phụ lại tinh thần, nói tiếp: “Nhưng tôi không ngu đến mức sai người đi ám sát Quân Trừng và Giáng Tư! Không những không giết được họ, mà còn quay về làm nhân chứng!”.

Câu nói của tam phu nhân đã chọc đúng chỗ ngứa. Nói ra như vậy, chứng tỏ bà ta đã quyết định đánh đến cùng. Thấy tam phu nhân như đang lên cơn điên, đại thiếu gia cũng không biết nói gì cho phải, đang định tiến lên trước thì bị đại phu nhân giữ lại.

Đại thiếu gia biết tam tam phu nhân đứng ra là muốn bảo vệ mình, cho dù bà ta có độc ác cỡ nào thì cũng là vì tình nghĩa đối với anh ta,dღđ。l。qღđ làm sao anh có thể trơ mắt đứng nhìn tam phu nhân tự đào hố chôn mình như thế?

Từ Nam Phương chợt cảm nhận được ai đó đang nhìn mình, cô quay đầu lại, vừa đúng lúc Diệp Phi Vũ quay đi.

Sắc mặt lão vương gia rất khó coi, nghe tam phu nhân nói bà ta làm tất cả hòng để giúp Hạ Huyền Lẫm, ông càng thêm bực mình. Giữa thím và cháu có điều mập mở, hậu thế loạn luân, đã thế tam phu nhân làm mẹ mà lại nói những lời cay nghiệt với con trai, lão vương gia càng nghe càng không chịu nổi, ho mãi không ngừng: “Được, được lắm! Một người mẹ làm tới cả những chuyện này, đúng là trần đời có một! Nhà họ hạ có được một cô con dâu như vậy, đúng là nghiệp chướng”. Lão vương gia phẫn nộ đến mức chỉ còn thiếu nước đấm ngực dậm chân.

Tam phu nhân vẫn hờ hững nói: “Nghiệp chướng?! Lão vương gia, đương nhiên là nghiệp chướng rồi! Các người muốn đào bới chuyện năm xưa phải không? Được, tôi nói cho các người. Vì sao tôi ghét Giáng Tư? Vì sao tôi không muốn để Thượng Quân Trừng sống tốt? Nguyên nhân chỉ có tmộ, vì hai đứa nó cùng một giống mà ra! Có chung một ông bố ác độc không từ thủ đoạn!”.

Tất cả mọi người dồn ánh mắt nhìn về hướng ngón tay tam phu nhân đang chhỉ, rồi lại nhìn lão vương gia, ai nấy cũng cảm nhận được sét đánh sấm rền ầm ầm, vương phủ đêm nay, chẳng khác nào bị đánh boom hết đợt này tới đợt khác.

Nhị lão gia lúc này tái mặt, trách mắng tam phu nhân: “Tam phu nhân, cô có thể chửi bới tôi, nhưng đâu cần phải dùng tới chiêu trò này? Lão tam gia nếu nghe được…”.

“Đủ rồi! Ông đừng có giả mù mưa sa!”, tam phu nhân thô bạo cắt ngang lời ông ta, “Ông đã ung dung tự tại bao nhiêu năm nay, để đại thiếu gia chống lưng cho ông bao nhiêu năm nay, như thế là ông đã hời lắm rồi. Ông cho rằng trời xanh mù thật sao?”. Tam phu nhân quay đầu lại, nhìn lão vương gia đã giận đến co rúm người lại. Bà ta cười khẩy: “Lão vương gia, chẳng phải cha ghét nhất là trong nhà có quan hệ tằng tịu bất chúnh ư? Cha có biết thực ra đứa con trai mà mình yêu quý nhất lại chính là con sói lớn nhất bên cạnh hay không?’.

Tam phu nhân không chú ý tới Hạ Giáng Tư đã đứng đờ đẫn ở một bên, toàn bộ sinh khí trong người cậu ta trong nháy mắt như bị người ta cướp đoạt, nhìn chằm chằm về hướng tam phu nhân, nhưng ánh mắt vô hồn, dường như không có bất cứ thứ gì trong đó.

Tam phu nhân lúc này vốn dĩ đã chẳng đếm xỉa gì đến vinh nhục bản thân, mục đích của bà ta bây giờ chỉ là bóc mẽ nhị lão gia.

Trông thấy tứ phu nhân cùng đám người xunh quanh kinh ngạc che miệng, nghe được Đại An Nhân thét lên: “Nói lão!”,dღđ。l。qღđ tam phu nhân chỉ lạnh lùng cười: “Được thôi, để tôi nói cho các người biết đã xảy ra chuyện gì, cho các người biết thói phong lưu của nhị lão gia như thế nào. Lúc nhị lão gia kết hôn với mẹ của Hạnh Trừng, tôi đã quen biết ông ta rồi. Nhà họ Liễu chúng tôi mặc dù không lớn mạnh như nhà họ Hạ, nhưng lúc đó tốt xấu gì thì trong ngành tơ lụa cũng là đại gia số một số hai. Lúc đó, nhà họ Hạ mắc phải một sai lầm nghiêm trọng trong việc xử lý vấn đề tơ lụa. Nếu không phải nhị lão gia dỗ ngon dỗ ngọt tôi, khiến tôi tin tưởng rồi đồng ý kết hôn với ông ta, thì làm sao nhà họ Liễu chúng tôi lại có thể dễ dàng bỏ qua cơ hội khiến ông ta thân bại danh liệt? Lúc ấy nếu sự việc bị phanh phui, lão vương gia nhất định sẽ tước lại quyền quản lý thương nghiệp của nhị lão gia rồi”. Tam phu nhân hồi tưởng chuyện cũ, mỗi câu mỗi chữ càng khiến cho lòng căm phẫn với nhị lão gia tăng thêm, “Thật nực cười, lúc ấy vì muốn tôi tin tưởng mà ông ta đã ly hôn với mẹ Hạnh Trừng. Chuyện nãy hẳn là lão vương gia còn nhớ?”.

“Đủ rồi!”, nhị lão gia vẫn làm như điếc không sợ dung, “Tam phu nhân ngậm máu phu người thì cũng phải có chứng cứ! Chuyện tôi ly hôn với mẹ Hạnh Trừng, lý do thế nào mọi người ở đây đều biết rõ. Cô cho là sẽ có người tin sao?”.

“Hừ! Đều rõ ràng? Rõ ràng nhất cũng chỉ có mình ông thôi”, tam phu nhân hoàn toàn không có ý định dừng lại. “Thật nực cười! Lúc ấy tôi nghe lời ông dỗ ngon dỗ ngọt, mãi đến khi thấy ông cưới một người khác tôi mới bừng tỉnh.dღđ☆L☆qღđ Thế nhưng ông lại khích lệ em trai ông cưới tôi, bố tôi và anh tôi nghĩ dù sao cũng là làm dâu họ Hạ, nên không tính toán với ông. Ông tính toán thật giỏi! Chỉ mình tôi chịu nhục.

Trong mắt tam phu nhân nổi lên sự lạnh lẽo: “Vậy mà lúc ấy tôi còn tin tưởng ông ta, tin rằng việc ông ta cưới người khác là bất đắc dĩ, tin tưởng ông ta nghĩ cách để tôi vào nhà họ Hạ cũng là vì để gần nhau. Tôi tiếp tục qua lại với ông ta, lại còn nói cho ông ta vài sách lượng của nhà họ Liễu chúng tôi”, tam phu nhân cười khổ, nỗi chua xót trong quá khứ lại trào dâng.

“Bố của Giáng Tư vì sao lại xuất gia? Rất đơn giản, vì tôi mang thai, nhưng đứa bé không phải của ông ấy! Làm chồng, đương nhiên biết cái thai trong bụng vợ mình là nghiệt chủng của ai. Nhưng nhị lão gia đâu có biết. Cũng may mà ông ta không biết, nếu không thì tôi làm sao yên ổn giữ cái đồ nghiệt chủng này đến giờ được?” Rốt cuộc tam phu nhân cũng không cầm được nước mắt, hai mắt đẫm lệ nhìn lão vương gia và Đại An Nhân, đáy lòng vô cùng thỏa mãn trước biểu hiện của họ, giống như bà ta vừa kéo tất cả mọi người xuống địa ngục.

“Không đúng… không đúng…”, Hạ Giáng Tư nghe thấy tam phu nhân nói mình là nghiệt chủng, trái tim như bị ngàn lưỡi dao đâm vào.dღđ☆L☆qღđ Cậu ta ngã xuống đất, miệng lẩm bẩm. Toàn bộ sự việc, người chịu tổn thương lớn nhất chính là Hạ Giáng Tư. Cậu ta cảm thấy mình như bị ném vào hỏa lò. Thế nhưng tam phu nhân không thèm đếm xỉa, tiếp tục phanh phui sự việc kinh hoàng này ra: “Bố của Giáng Tư đột ngột xuất gia khi Giáng Tư còn chưa được sinh hạ, một kẻ chuyên làm những việc xấu nhiư nhị lão gia làm sao không chột dạ? Ông ta sợ sự việc bại lộ thì ông ta coi như xong, nên nghĩ cách vu oan giá họa cho người khác. Chẳng những không tự kiểm điểm bản thân mà còn tìm người chịu tội thay. Con trai nhà họ Hạ đâu có nhiều nhặn gì, lúc ấy đại thiếu gia mới chỉ có mười lăm, mười sáu tuổi! Một đứa trẻ mười lăm, mười sáu tuổi sao làm đối thủ của ông ta được! Nhị lão gia chỉ cần phẩy tay một cái là đã có thể đổ hết nghe ngờ lên đầu đại thiếu gia”. Nói đến đây, tam phu nhân liếc nhìn đại thiếu gia, cậu thiếu niên năm xưa bây giờ đã đầy tang thương và bất công. “Thật nực cười, một đứa trẻ mười lăm, mười sáu tuổi có thể làm được gì? Nhị lão gia thật tàn ác! Đổ hết mọi tội lỗi lên đầu một cậu bé hiền lành, lương thiện. Ngau cả trẻ con mà ông ta cũng không chịu buông tha! Đại thiếu gia vốn là nhân tài, nhưng chỉ vì một việc ấy mà trở thành bộ dạng này! Tương lai xán lạn bống chốc hóa hư vô! Tất cả đều là nhờ vào ông ta!” Tam phu nhân chỉ tay về phía nhị lão gia, giống như đang chỉ tay vào một con quỷ ác độc.

Đại phu nhân nắm chặt tay đại thiếu gia, khóc không thành tiếng. Ngần nấy năm trời, chỉ có người làm mẹ như bà mới biết con trai mình chịu bao nhiêu oan uổng, bao nhiêu xỉ vả. Mặc dù khi đó chỉ có những tin đồn vô căn cứ,dღđ☆L☆qღđ nhưng người ta đều cho rằng không có lửa làm sao có khói, lão vương gia cũng chính vì không có chứng cớ xác thực nên mới không nghiêm phạt đại thiếu gia, nhưng trong lòng đã mặc định tất cảlà do đại thiếu gia làm. Đại thiếu gia vô duyên vô cớ phai gánh tội, lão vương gia xa lánh cậu ấy chứ không định tội công khai, thế nên cậu ấy càng không có chỗ nào để mà kêu oan, càng ngày oan ức càng tích tụ trong lòng.

“Đây vốn dĩ là chuyện oan khuất, các người đều chi rằng năm xưa tôi phải rời khỏi nhà họ Hạ, đại thiếu gia chỉ bị dღđ。l。qღđ quở trách đã là ân huệ lớn nhất rồi.dღđ。l。qღđ Đúng, đã qua nhiều năm rồi, những người vào nhà họ Hạ về sau cũng không biết rõ chuyện năm xưa, nhưng đại thiếu gia làm sao có thể quên? Khó khăm lắm cậu ấy mới chờ được đến giờ, khi mọi người đã quên chuyện cũ để có thể thở phảo một hơi. Nhưng nhị lão gia sẽ buông tha cho cậu ấy ư? Đâu là món nợ tôi nợ cậu ấy, cũng là nhị lão gia nợ cậu ấy? Nhà họ Hạ vốn dĩ nên là cậu ấy thừa kế. Tôi chỉ muốn giúp cậu ấy lấy lại tất cả.

Nói đến đây, trong mắt tam phu nhân hiện lên một tia sắc nhọn, tỏ rõ sự quyết tâm của bà ta.

“Được! Được lắm! Cô giấu giếm lâu như vậy, rốt cuộc là để làm gì?:, Tiểu An Nhân xưa nay vẫn một mực yêu thương Hạ Giáng Tư vì nghĩ đó là đứa cháu máu mủ của mình, nhưng lúc này biết cậu ta không phải con trai của tam lão gia, bà ta thoáng cái sa sầm mặt, toàn thân co lại.

Thế nhưng tâm trạng lão vương gia cũng không tốt hơn Tiểu An Nhân là mấy. Nghe những điều tam phu nhân nói, ông tức giận đến run rẩy, chỉ có điều, mọi người còn đang mải nghe tam phu nhân nói, không ai còn chú ý tới lão vương gia. Mãi đến khi Từ Nam Phương đột ngột kêu lên: “Vương gia!”, bọn họ mới phát hiện ra lão vương gia đã gục đầu sang một bên.

Từ Nam Phương vội vàng chạy lên, một tay vỗ nhẹ vào lưng lão vương gia, một tay ấn vào mấy huyện vị trên người ông. Cô nói với người đứng sau: “Vương gia nộ khí công tâm, mau bưng trà nóng, khăn mặt nóng lên đây!”.

Loay hoay một hồi,dღđ☆L☆qღđ lão vương gia mới đỡ hơn một chút.

Nhị lão gia cũng đã chạy tới trước mặt lão vương gia, lo lắng nhìn cha mình, nhưung lão vương gia chỉ nhìn ông ta mà gằn giọng: “Được lắm! Được lắm”.

Nhị lão gia gần như phải quỳ gối dập đầu mà nói: “Cha, cha đừng tin cô ta”, sau đó quay đầu lại quát tam phu nhân: “Cô có ý đồ gì, rắp tâm muốn bức vương gia tức chết phải không? Cô tưởng cô muốn làm gì thì làm được sao? Những chuyện cô bặt đặt ra cô cho rằng ai sẽ tin? Chuyện giữa cô và Hạ Huyền Lẫm là thật hay giả đã được kết luận từ hai mươi năm trước rồi, bây giờ cô lại vẽ vời lên cái chuyện ly kỳ này, ai sẽ tin? Cô có chứng cứ gì?”.

“Chứng cứ?”, tam phu nhân cười khẩy,  “Đúng rồi, ông cẩn thận như thế thì làm sao để lại nhược điểm gì chứ! Nhưng ông tuyệt đối không ngờ được tôi đã giữ chứng cứ quan trọng nhất bên ngoài!”. Tam phu nhân ám chỉ tới Hạ Giáng Tư, bà ta một mực giữ bí mật về thân thế của Hạ Giáng Tư chính là đợi để ra đòn sát thủ cuối cùng.

Hạ Giáng Tư nhìn tam phu nhân, không ngờ đối với mẹ, cậu ta chỉ là một chứng cứ.

“Được, được lắm! Côi nói Giáng Tư là con tôi, là thật hay giả, chúng ta thử một lần là biết!” Nhị lão gia vẫn sống chết không sợ, lời lẽ uy nghiêm đến mức mọi người cũng bắt đầu nghi ngờ những điều tam phu nhân nói.

Ngay cả tam phu nhân cũng không tránh khỏi bần thần. Người đàn ông này còn có thể hùng hổ, không chút sợ hãi như thế! dღđ。l。qღđ Bà ta cười rộ lên. dღđ。l。qღđ Được thôi, cứ để cho ông ta nếm thử mùi vị chân tướng.

Nhờ Từ Nam Phương chăm sóc, lão vương gia lúc này cũng đã lấy lại nhịp hô hấp, ông nặng nề hít thở, vỗ vỗ tay Từ Nam Phương như cảm ơn cô. Bao nhiêu con cháu ở đây mà chỉ có một người ngòai chú ý đến mình, đám con cháu còn đang mải mê tranh giành gia sản của ông. Đứa nào đứa nầy đều đã tính toán cả một đời!

Lão vương gia đảo mắt một vòng, từ nhị lão gia đang ở ngay trước mặt đến tam phu nhân, đến Hạ Huyền Lẫm, rồi lại quay về nhị lão gia.

Nhị lão gia khẩn thiếu nhìn cha, nói: “Cha, con là người như thế nào cha biết rõ nhất. Tam phu nhân chẳng qua không còn cái cớ nào nữa nên nói bừa, toàn những lời vô căn cứ. Cha đừng tin lời cô ta, cha phải giữ giữ gìn sức khỏe”. Ánh mắt ông ta toát lên vẻ chân thành, ngay đến cả Từ Nam Phương ở kế bên cũng khó mà phân biệt được thật giả.

“Cha, chỉ cần giám định AND là sẽ rõ ràng, sẽ chứng minh được cô ta nói dối.” Nhị lão gia lại nhìn tam phu nhân, nói, trong lòng dường như đã có định liệu, “Ai theo dõi Hạnh Trừng, ai nghĩ kế Hạnh Trừng và Giáng Tư? Việc này đều không thể chối! Bây giờ cô chi rằng nói ra những lời kia là có thể thoát tội ưu? Nếu như bằng mấy lời vu khống đó à có thể lừa gạt được mọi người, dღđ。l。qღđ lật ngược phải trái, thì tam phu nhân cũng quá coi thường chúng tôi rồi đấy! Sự thật sẽ không để mặc cho cô nói đen thành trắng được đâu!”. Nhị lão gia nghiêm nghị đứng đó nói, tựa như đang thay chính nghĩa lên tiếng.

Hạ Huyền Lẫm đứng lặng yên nghe bọn họ tranh cãi, chuyện xưa tầng tầng lớp lớp nổi lên trong lòng. Anh ta nghe nhị lão gia một mực khăng khăng, còn tam phu nhân bảo vệ mình, bọn họ gần như điên cuồng mà đào bới hết những chuyện xấu trong nhà họ Hạ ra. Hạ Huyền Lẫm cảm nhận được bàn tay mẹ mình đang run lên.

“Vì sao… vì sao phải như vậy… mọi người đều là người một nhà…”

Ngoại trừ lão vương gia, câu nói này của đại thiếu gia khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy nực cười. Một gia tộc khổng lồ làm sao có thể hòa hợp như người một nhà được đây?

Câu nói của Hạ Huyền Lẫm không nhận được bất cứ sự hưởng ứng nào của mọi người, bên ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân dồn dập. Tiếng chân nện xuống nền nhà từ xa đến gần, lộp độp như đang giẫm trên chính ngực bọn họ.

“Không… không xong rồi…”, một giọng nói quen thuộc vang lên phá vỡ bầu không khí bế tắc trong căn phòng. Người đàn ông nói với giọng run run, ánh mắt nhìn về phía đại thiếu gia, khiến mọi người có cảm giác không bình thường.

Đại thiếu gia chằm chằm nhìn vào cái miệng lắo bắp của ông ta, từng tiếng ông ta nói ra hệt như lưỡi đao cắt vào da thịt, khiến đại thiếu gia toàn thân run rẩy.

“Đại thiếu gia, thiếu phu nhân… không cẩn thận bị ngã, chảy rất nhiều máu…”

Đại phu nhân sững người mất một lúc, dღđ。l。qღđ giống như đang cố tiêu hóa câu nói kia, sau đó chợt ngã khuỵa xuống. Hạ Huyền Lẫm lúc nãy đã không còn tâm trạng lo cho mẹ nữa, anh ta run rẩy, hai hàm răng đẹp va vào nhau.

Thấy Hạ Huyền Lẫm như vậy, tam phu nhân cũng phải hoảng sợ, bà ta quát đám người hầu: “Bác sĩ, gọi bác sĩ chưa?”

“Đến… đến rồi… nhưng, bác sĩ nói, không giữ được đứa bé…”

Không đợi ông ta nói xong, đại thiếu gia lập tức xông ra ngoài. Bộ dạng hấp tấp của anh ta dần dần biến mất trong tầm mắt của tam phu nhân, dù đã không còn nhìn thấy người, nhưng tam phu nhân vẫn một mực nhìn về hướng đó.

Từ Nam Phương chợt thấy xót xa. Cô những tưởng một người trải qua bao nhiêu sóng gió thăng trầm như mình sẽ chẳng còn cảm giác gì trước cảnh tượng này, vậy mà hiện giờ cô lại đau lòng, lại khó chịu.

Thế nhưng cô biết rõ, đây mới chỉ là bắt đầu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.