“Được! Được!” Anh ta không suy nghĩ, lập tức gật đầu: “Em muốn gì cũng được.”
Phương Anh thở dài. Thùy Anh ở đâu mau hiển linh. Nói xem ruốt cục cô ta với
tên si tình này là quan hệ gì hả?? Phương Anh còn chả biết anh ta là ai, tên cũng không. Cư xử thế nào được chứ? Chết mất thôi!
“Vậy anh có biết làm món này không?” Cô đưa điện thoại lên cho anh ta nhìn.
“Rau củ hầm thịt?” Anh nhìn rồi thốt lên đầy bất ngờ: “Tất nhiên là biết. Hôm nay anh cũng định làm món ấy, thật trùng hợp!”
“Vậy sao? Nấu giúp tôi một ít nhé!” Phương Anh nghiêng đầu, chớp chớp mắt
nói. Bộ dạng nhờ vả này thật đúng là khiến đối phương chết chôn.
“Được chứ!” Anh gật đầu, nhìn theo mà như chìm trong nụ cười ấy.
Phương Anh không mảy may để ý gì nhiều đến ánh mắt kia, cô rút ra tờ 500 nghìn dúi vào bàn tay to lớn của anh, hỏi: “Từng này có đủ không?”
Anh cười đến là tươi, trả cô tờ tiền rồi nói: “Điều đó là thừa thãi, em biết mà.”
Phương Anh nhướn mày rồi nhếch mép một cái, tôi không biết anh là ai, nhưng mà anh tốt với tôi như này, tôi không khách sáo đâu.
Anh nắm lấy xe đẩy của cô kéo đi, còn cô thì lẽo đẽo đi theo sau.
***
“Củ này trông to và chắc tay đấy, vỏ cũng nhẵn nữa…” Anh khom người xuống chọn khoai tây, cầm lên một củ rồi quay ra nhìn cô.
Phương Anh hất đầu: “Vậy thì lấy nhiều nhiều vào.”
“Lấy tầm 8 lạng nhé! Nhà em với nhà anh ăn một bữa là đủ.” Anh bốc vài củ bỏ vài túi, chưng cầu ý kiến của cô.
“Lấy một cân đi.”Cô đáp. Khoai ngon như này, để khuya khuya đem rán là nhất luôn.
Anh cười rồi lấy đầy một túi bỏ vào xe đẩy. Chỉ một lát sau, trong giỏ xe
đã la liệt đồ ăn, của cô và cả của nhà anh ta nữa. Không biết trưa nay
nhà anh nấu gì mà mua nhiều dữ vậy nhỉ?
Anh và cô rời
hàng rau củ, tiến tới thịt đông lạnh. Đứng đằng sau xem anh chọn đồ nãy
giờ, Phương Anh thấy anh chàng này khá đấy chứ, rất ga lăng. Mà lại biết đi chợ thành thạo như này. Thêm khuôn mặt đẹp trai cùng vóc dáng cao
lớn nữa. Chậc! Cũng thuộc hàng cực phẩm rồi đấy.
“Em còn muốn nấu món gì khác không?” Anh đẩy xe, quay ra hỏi cô.
“Trưa nay anh định nấu những gì?”
“Thì thịt hầm rau củ giống em, salad Nga, một ít súp, Thịt xiên nướng với
khoai lang sợi với sốt Bearnaise. Nó khá là hợp ăn kèm với rượu vang đỏ
nhà anh!”
“Có thể nấu luôn cho tôi một bữa giống nhà
anh không?” Mặc dù không biết anh ta nói về món gì, nhưng nom nghe có vẻ sang mà ngon lắm!
“Được chứ!” Anh cười và xoa tóc cô: “Hôm nay nổi hứng lười một bữa cơ à?” Thùy Anh chưa bao giờ bắt anh
phải nấu ăn cho cô ấy, huống hồ gì là cả một bữa cơm.
“Cứ cho là thế đi!” Cô đáp rồi hỏi tiếp: “Coi bộ anh nấu ăn vô cùng thành thạo nhỉ?”
“Tất nhiên! Đều một tay em đào tạo ra mà.” Anh cười khì khì.
Phương Anh hơi giật mình. Xem ra quan hệ của anh chàng này với cô Thùy Anh kia không bình thường chút nào. Cơ mà cũng nể cô ta thật, không biết nếu là cô ta nấu thì sẽ thế nào nhỉ?
Sau khi thanh toán và rời khỏi siêu thị, anh mới quay ra hỏi cô, một cách dè dặt: “Thùy Anh này…”
“Hửm?…” Cô vừa mút kem, vừa quay ra nhìn anh ta hai tay xách một đống túi, khẽ à một tiếng tỏ ý đã hiểu chuyện: “Anh thấy nặng à? Cần tôi xách giúp
không?” Trông bộ dạng vất vả quá!
Thấy cô giật định tiến tới lấy một túi trong tay mình, anh chặn lại, mặt đỏ bừng: “Không…Không phải! Anh xách được mà.”
“Vậy thì gọi tôi làm gì?” Cô quay ra thắc mắc.
“Anh… chỉ định hỏi là… Em chịu đi mua nguyên liệu với anh, lại còn nhờ anh
nấu giúp một bữa. Em… em hết giận mọi chuyện rồi sao?” Anh nhìn cô,
trong mắt ngập tràn sự áy náy.
“Mọi chuyện?” Cô lẩm nhẩm rồi khẽ quay sang nhìn anh, tỉnh bơ đáp: “Tôi quên rồi.”
“Sao?” Anh có phải đã nghe nhầm không? Cô nói đã quên ư? Tất cả?
“Tôi quên rồi. Tất cả mọi chuyện, tôi cũng quên luôn cả anh rồi. Nếu anh
không nhắc lại, tôi cũng chẳng muốn nhớ tới nữa.” Cô nói một cách chắc
nịch.
“Em… em tha thứ cho anh sao?” Anh run run hỏi lại.
“Phải. Vì tôi có nhớ gì đâu.” Phương Anh cười.
Cô không biết, ruốt cục anh này với cô Thùy Anh đã xảy ra chuyện gì,
nhưng… cô không phải Thùy Anh, mà anh ta lại tốt với cô nhường vậy, nấu
ăn cũng không thua gì cô ta. Vậy thì ngại gì không làm bạn?
Anh buông túi đồ trong tay xuống, chạy tới ôm chặt cô vào lòng. Mọi chuyện
là do anh gây ra, và nó thật khó để khiến cô ấy chấp nhận nổi. Anh đã
tưởng, vào tối hôm ấy, cô gần như đã phát điên, không ngừng la hét rằng
cả đời sẽ không thể thứ tha. Cô ấy đã điên cuồng như vậy, khóc như vậy,…
Và hôm nay, cô ấy lạ lắm! Cứ như một người khác,
tươi tắn và đáng yêu như vậy… Nhưng không phải, cô ấy đã nói quên rồi
sao? Cô ấy nói, đã tha thứ rồi kia mà. Anh còn gì mong chờ hơn được nữa
đây?
“Anh là Hoàng Đức Kiệt. Thùy Anh! Chúng ta làm lại từ đầu nhé!”
***
“Về nhà anh hay nhà em?”
Cô lướt điện thoại, không ngẩng đầu lên: “Nhà tôi.” Theo như cô biết thì
Thiên Mỹ đại minh tinh đáng mến hiện đang dự một liveshow tới 11 giờ mới xong. Nó đang phát sóng trực tuyến rồi đây. Và Huyền Nhung thì ăn tại
công ty. Sẽ không có ai về cản trở Kiệt nấu nướng trong vòng tiếng rưỡi
nữa.
“Được thôi!” Hoàng Đức Kiệt đáp, khoe ra hàm răng trắng sáng dưới nắng bằng nụ cười hết sức dễ thương!
“Anh muốn đi taxi hay xe buýt?” Cô hỏi.
“Đi xe riêng của anh.” Kiệt trả lời rồi nói tiếp: “Em đứng đây đợi anh đi lấy xe nhé!”
“Được.” Cô cất điện thoại vào trong túi xách, gật đầu.
Chỉ một lát sau, đã thấy anh ta lái một chiếc siêu xe mui trần màu bạc tới. Trông ăn mặc áo phông, quần đùi giản dị vậy mà coi bộ cũng thuộc dạng
giàu có phết đấy chứ.
Kiệt dừng xe trước mặt cô. Phương Anh mở cửa, lập tức ngồi vào ghế da mềm mịn. Chiếc xe nhanh chóng lao vụt đi.
“Đầu kia hay có công an lắm! giảm tốc độ lại đi.” Cô vừa cài dây an toàn vừa nhắc nhở. Đường cái mà anh ta phóng như điên ý.
“Anh biết rồi.” Kiệt cười rồi khẽ đáp. Chiếc xe dần dần đi chậm lại.
Cô khẽ nhìn quanh đánh giá. Phương Anh mù hàng hiệu, nên chịu chả biết nó
thuộc hãng nào, nhưng bên trong trông rất sạch và mới, ghế màu da, ngồi
rất êm và mọi thứ cứ bóng bẩy, sang trọng thể hiện chủ nhân chiếc xe này hẳn không ít tiền.
“Đây là xe gì thế?” Cô hỏi, chạm
tay sờ vào cửa màu bạc, hưởng thụ sự đẹp đẽ như ánh kim và sự nhẵn nhụi, không một vết xước của nó. Thích thật!
“lamborghini aventador.” Đức Kiệt đáp.
“à…”Ra là nhãn hiệu Lamborghini. Cô cũng không biết nhiều về các hãng xe nhưng Lamborghini thì biết chút chút, nó nổi tiếng quá mà.
Đức Kiệt dừng xe lại, chờ đèn đỏ. Anh quay sang cô, liền thấy cô đang ngồi
ngẩn ngơ nghịch nghịch cánh cửa xe. Kiệt chống tay lên vô lăng, nhìn cô
cười tủm tỉm: “Nghịch gì thế?”
“Đẹp thì nghịch thôi!
An tâm, tôi cắt móng tay rồi, không làm xe anh bị xước đâu.” Phương Anh
khẽ đáp, tiếp tục di di ngón tay trên cửa.
Hoàng Đức
Kiệt tức cười trước câu nói nửa đùa nửa thật của cô. Anh hỏi: “Nếu bây
giờ em được quyền mua một chiếc xe, em sẽ mua xe gì?”
“McLaren MP4-12C màu vàng.” Cô đáp ngay không nghĩ ngợi nhiều. Cô thấy nó trên tivi một lần, và vô cùng thích.
“McLaren à… em có mắt thẩm mĩ tốt đấy” Kiệt cảm thán “Nhưng…Tại sao lại là màu vàng?”
“Vì màu vàng rực rỡ như những tia nắng, đó là màu ưa thích của tôi.” Cô đáp.
“Màu ưa thích ư?’’ Không phải cô ấy thích màu trắng sao?
Phương Anh không đáp, quay mặt ra ngắm nhìn quang cảnh hai bên đường. Ngồi xe
mui trần thật là tuyệt! Gió cứ thổi lồng lộng như này, và bầu trời thì
xanh ngắt…