Mọi người lần lượt đi tắm. Huyền Nhung giúp Trần Minh QUân làm việc, hai người khoa Trình và Harry thì rúc một góc chơi điện thoại. Hoàng Đức Kiệt nằm không biết bao lâu, bỗng nhiên bật dậy. Anh bước tới tủ quần áo, lôi chiếc valy của mình ra, thu dọn tất cả những thứ ở bên ngoài cho vào.
“Anh định đi thật à?” Phương Anh bước tới, dè dặt hỏi.
“Can gì tới cô.”
“Anh… Anh muốn ăn chút gì đó không?” Cô vẫn tiếp tục hỏi, trong lòng dâng lên cảm giác vô cùng áy náy.
“Không.” Hoàng Đức Kiệt thì lại cực kì lạnh nhạt với cô.
“Vậy anh đi tắm đi, anh chưa tắm mà.” Nhưng Phương Anh thì ngược lại.
Hoàng Đức Kiệt sẵn bực bội trong lòng, đóng sập cái valy lại, ngẩng đầu lên nhìn cô: “Thật nhiều chuyện!” Nói xong liền bỏ ra lan can đứng.
Huyền Nhung nhìn hai người bọn họ mà đờ đẫn. Không phải chứ, Kiệt yêu thương cô ấy lắm mà? Sao lại…?
Phương Anh đứng im lặng, mặt cô buồn rầu. Cả phòng đổ dồn ánh mắt về phía cô, nhìn chằm chằm như thể muốn nhìn ra chuyện gì đó từ cô.
Hoàng Đức Kiệt hẳn là giận cô lắm mới vậy. Nhớ tới khoảng thời gian một tháng qua, cô kìm được mà thở dài mấy tiếng.
Mười mấy phút sau, cô cũng tiến ra lan can đứng, không quên khép cửa lại và kéo rèm để tạo sự riêng tư.
Bangkok là một thành phố về đêm đẹp tuyệt vời không thua kém bất cứ nơi đâu. Các tòa nhà lớn bé xem kẽ nhau, ánh sáng từ các biển quảng cáo, từ đèn đường, hay từ những ngôi nhà lập lòe trong đêm, muôn phần xinh đẹp. Phương Anh đứng bên cạnh Hoàng Đức Kiệt, đưa tay vịn vào lan can.
Ánh mắt cô nhìn ra xa, lấp lánh tựa như sao đêm. gió mơn man thổi, cũng chẳng đến nỗi nào là lạnh.
“Anh đang giận tôi đấy à?” Cô nhẹ giọng hỏi nhưng Hoàng Đức Kiệt không trả lời.
Anh ta đứng bất động, coi như chẳng thấy sự tồn tại của cô, mấy phút sau mới nói: “Cô ra đây làm gì?”
“Tôi sợ anh hối hận quá nên nhảy lầu tự tử.” Cô phì cười, đầu hơi cúi xuống.
“Hối hận cái gì cơ?”
“Vì một tháng qua anh đã hết lòng yêu chiều một Thùy Anh giả mạo mà chẳng được cái gì cả.” Phương Anh nhìn chằm chằm vào biển hiệu quảng cáo mỹ phẩm nổi bần bật giữa đêm tối. Cô thổ lộ.
Hoàng Đức Kiệt quay sang nhìn cô, ánh mắt sững sờ.
“Nhưng dù thế nào thì cũng đừng tự dày vò bản thân nữa. Nếu bây giờ anh không ăn, không tắm, không nghỉ ngơi, thì sao có sức bay về Hà Nội tìm Thùy Anh cơ chứ? Anh chỉ còn mấy tiếng nữa để nghỉ ngơi thôi đấy.” Phương Anh hít một hơi sâu, nói thật dài.
“Cô, sao cô biết được?” Hoàng Đức Kiệt ngẩn ra.
“Tôi đã thấy cái vé máy bay ở túi quần sau của anh. Tôi đoán anh trở lại, chắc hẳn vì chuyến bay gần nhất tới Hà Nội còn lâu mới bay. Đoán chừng cũng phải sáng mai.”
Hoàng Đức Kiệt nghiêm túc gật đầu, lúc bấy giờ mới chịu nở một nụ cười: “Là bảy giờ. Cô thật thông minh! Xem ra, một tháng qua coi như cũng bớt phần nào hối hận rồi.” Nói là thế, nhưng hối hận thì Hoàng Đức Kiệt lại chưa bao giờ nghĩ tới.
“Haha! Tức là anh có hối hận chứ gì?” Phương Anh cười to, nhe ra hàm răng sáng bóng, vô cùng xinh đẹp.
Anh đơ người ra trước nụ cười tỏa sáng ấy. Ngắm một hồi, thấy cô lúc này mới để ý tới mình, khuôn mặt buồn rầu cất tiếng: “Cô làm tôi nhớ Thùy Anh quá !” Sao anh lại quên rồi, cô gái trước mặt là một người xa lạ vô cùng.
Phương Anh ngừng cười hẳn. Cô nhìn anh, tự nhiên có cảm giác xót xa. Nhưng cô vẫn mỉm cười hỏi chuyện: “Tôi có thể nghe một chút chuyện của hai người không?”
“Nói thật … Tôi không muốn kể. Nhưng nếu là cô thì, có lẽ là có thể đấy.” Hoàng Đức Kiệt buồn cười. Ai bảo, cô gái trước mắt anh đây, tuy xa lạ nhưng mà lại đang ở trong thân xác Thùy Anh cơ chứ.
Cả hai cười xòa mấy tiếng rồi anh ta mới chậm rãi nói, giọng trầm hẳn:
“Thùy Anh là một cô gái rất xinh đẹp, đó điểm thu hút đầu tiên của cô ấy đối với tôi…” Ánh mắt Kiệt nhìn cô bỗng chốc trở nên mơ màng.
“Tôi biết…” Phương Anh gật đầu. Đó là điều hẳn là không cần phải bàn cãi nữa rồi, giống mẹ đến thế cơ mà.
“Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy là ở một trung tâm mua sắm. Lúc đó, Thùy Anh mới thử xong một chiếc váy đầm màu trắng, vừa đúng lúc đi ra thì tôi bắt gặp… Cô ấy đẹp tựa như một thiên sứ vậy…”
“Thùy Anh… Cô ấy khá kiêu kì, ít nói và có vẻ khá lạnh lùng. Nói thật, tôi tốn không ít thời gian và công sức để tán đổ cô ấy, mấy năm trời theo đuổi đấy chứ, đến hôm tỏ tình thì rõ mĩ mãn, nhưng ôi trời, sang đến hôm sau thì xảy ra chuyện luôn… Tất cả đều tại cái bản tình chủ quan của tôi mà ra.”
“Thùy Anh ít nói, nhưng cô ấy rất thật thà… Cô ấy từng nói với tôi rằng, tôi là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời tăm tối của cô ấy… Cô biết không, lúc nói câu đó, ánh mắt cô ấy còn sáng hơn cả ngàn vì sao trên bầu trời kia.” Hoàng Đức Kiệt ứa nước mắt: “Ấy thế mà tôi lại làm cho tia sáng đó tắt ngấm mất…”
Phương Anh nhẹ nhàng đưa tay vỗ vỗ vào lưng anh ta, an ủi: “Được rồi, tôi hiểu rồi…”
“Không, tôi không cố tình làm tổn thương cô ấy… Thùy Anh chẳng bao giờ nói gì với tôi về Huyền Nhung cả, đương nhiên tôi vẫn biết được về cô ta nhưng không ngờ lòng dạ ả lại hiểm ác tới vậy… Đánh chết tôi cũng không ngờ tất cả lại là mưu kế của cô ta, từ chuyện bất ngờ thay đổi lịch hẹn kí hợp đồng đến chuyện điện thoại… Cô ta nói đúng không sai sự thật, ừ thì là thế đấy, nhưng rõ ràng là có phóng đại lên… Chết tiệt ! Thùy ANh đáng thương của tôi, cô ấy làm sao mà chịu nổi cơ chứ?” Hoàng Đức Kiệt không kìm nén nữa, khóc nức nở.
Phương Anh im lặng, mặc cho anh ta dựa vào vai mình mà khóc.
Cô thở dài. Nếu so sánh ra, cô vẫn thấy Kiệt được hơn Tuấn, dù trước đây anh ta có hơi trẻ con nhưng có vẻ sau chuyện này cũng trưởng thành ra kha khá rồi. Còn Tuấn thì, có vẻ lại lãng tử, mơ hồ hơn hẳn. Nhưng nói thế nào thì, quyền lựa chọn vẫn nằm ở THùy Anh.
***
“Này, ăn đi! Tôi nấu ăn không xuất sắc nhưng cũng được lắm !” Phương Anh đẩy bát cơm rang trứng thịt đến trước mặt Kiệt. Khuôn mặt anh ta lúc này hốc hác vô cùng, hai bầu mắt còn sưng to trông rất sợ.
Kiệt cầm thìa, khều khều vào trong bát, ăn chẳng được mấy miếng. Phương Anh đứng bên, thỉnh thoảng lại lo lắng bảo: “Anh mau ăn đi, ăn đi,… Không ăn sao lại sức được?…”
Trần Minh Quân còn đang thắc mắc về thân phận của cô, nhưng chứng kiến cảnh này thì cũng không thể nào không nóng mắt cho được. Đã thế, Khoa Trình với Harry ngồi bên cạnh cứ tíu tít bàn luận mãi:
“Trông kìa, Thùy Anh lo lắng cho Kiệt quá !”
“Hình như bọn họ làm hòa rồi, oài, kể cũng lạ, chẳng biết nói gì mà Hoàng Đức Kiệt khóc dữ thế không biết.”
“Thì mấy câu ướt át sến súa ấy, tao cá, lần này là Thùy Anh có lỗi trước.”
…
Huyền Nhung ngồi bên cạnh, chuyên tâm nhắn tin, cũng chẳng buồn để ý. Mãi một lúc sau, Hoàng Đức Kiệt dưới sự thúc giục của Phương Anh, cũng giải quyết xong bát cơm. Lúc này, tất cả mới lục đục leo lên giường ngủ. Vì tình thế bất đắc dĩ phát sinh thêm một người nên đã để cho Thùy Anh và HUyền Nhung ngủ trên giường, và bốn tên đực rựa còn lại ngủ dưới đất.
Đám Phương Anh, Harry ầm ĩ mấy hồi rồi cũng ngủ say hết.
Nhưng… Mọi chuyện lại chưa dừng ở đó.
***
3 giờ sáng, Bangkok.
Trần Minh QUân đang say ngủ, nhưng chẳng hiểu sao bàn chân bị ai dẫm cho một phát rõ là đau. Hắn nhíu mày mấy cái rồi mới mở mắt nhìn xung quanh. Đúng lúc đó thì cửa phòng cũng kịp khép lại.
Trần Minh Quân tỉnh táo hẳn ra, hắn nhìn chằm chằm vào cánh cửa, ai vừa ra ngoài thế?
Hắn ngồi dậy, kiểm tra mọi người xung quanh, phát hiện ra là thiếu “Thùy Anh”. Trần Minh Quân giật mình nhìn ra phía cửa, chẳng lẽ là cô ấy?
Hắn nghĩ vậy, liền vội vã ngồi dậy, vớ lấy cái áo khoác rồi chạy thục mạng đuổi theo. Cô ấy có thể đi đâu vào giờ này cơ chứ? Hắn đi dọc hành lang, ngoái trước ngoái sau tìm người.
Trần Minh Quân đi ra phía cầu thang bộ, liền thấy bóng dáng một cô gái mặc váy ngủ màu trắng đang chầm chậm đi từng bước xuống. Hắn nín thở, âm thầm bám theo, khoảng cách kéo gần hơn nữa, hắn mới thở phào ra, quả nhiên là cô ấy.
Nhưng… Cô ấy đang đi đâu trong bộ dạng này vậy?
“Thùy Anh” đi rất chậm, bộ dạng nhìn từ phía sau cứ như thể một con robot vậy, tướng rất dị. Trần Minh Quân cũng không hiểu sao bản thân lại bám theo cô ấy nữa, phải chăng là vì đêm nay cô ấy rất lạ?
“Thùy Anh” rời khỏi khách sạn, đi lang thang trên vỉa hè. Quãng đường này khá vắng, thỉnh thoảng vẫn có người đi qua, nhưng nhìn thấy cô ấy thì không khỏi hết hồn. Mắt mở thao láo, môi trắng bệch, đi như ma vậy.
Trần Minh Quân không biết đã bám theo cô ấy bao lâu nữa. Chỉ thấy đôi lúc đầu “Thùy Anh” cứ nghẹo sang một bên để nhìn thứ gì đó, tựa như sắp gẫy vậy. Tất nhiên, hắn còn hoảng vì bộ dạng quái dị này chứ đừng nói đến mấy người đi ngang qua.
Chợt, có tiếng chuông leng keng vang lên, cả người “Thùy Anh” liền khựng lại. Trần Minh Quân thấy thế, vội vã trốn sau một gốc cây gần đấy. Hắn ngó đầu ra, quan sát.
Cái đống đen đen dựa vào tường nãy giờ bỗng trở mình, lục đục vài cái, liền thấy một bà cô trung niên chui ra khỏi cái chăn. Bộ dạng lem luốc, bẩn thỉu, lại rất béo.
Bà ta giơ cái chuông ra, lắc vài cái cho kêu, rồi nở nụ cười với “Thùy Anh”: “Cô gái, muốn xem tử vi không?”
Trần Minh Quân kinh ngạc, bà ta là người Việt?
“Thùy Anh” còn sửng sốt hơn nữa: “Bà là ai?”
“Đương nhiên là một thầy bói dạo rồi.” Bà thầy bói cười nham nhở.
“Thùy Anh” quay mặt đi, chẳng buồn nhìn nữa, đang định bước tiếp thì bà ta lại cất tiếng: “Muốn xem tử vi không cô gái?”
“Không.” “Thùy Anh” quay ra đáp gọn một cái rồi bước tiếp.
Trần Minh QUân vừa mới nhổm dậy tính bám theo tiếp thì chợt, bà thầy bói đó thở dài, giọng như trêu đùa: “Cũng phải… Người chết rồi, làm sao xem tử vi?”
Cả “Thùy Anh” và Trần Minh Quân đều chấn động không thôi !
“Thùy Anh” tuy đờ đẫn là thế, nhưng lại là người phản ứng nhanh nhạy nhất. Cô ta khập khiễng quay lại, trừng mắt nhìn bà thầy bói, giọng lạnh băng: “Bà là ai hả?”
“Nói rồi mà, ta chỉ là một thầy bói dạo thôi !” Bà ta cười mỉm.