Ngày đầu tiên cô tan làm trong tình trạng xương cốt nhũn ra như bũn.
Ngày thứ hai tới, lại bắt đầu một ngày còn mệt mỏi hơn cả hôm qua nữa…
“Này này! Cái đấy đặt ở kia, mang đi đâu đấy!”
“Rửa bát lẹ lẹ lên coi nào! Rửa mấy con dao cẩn thận, rách găng tay bây… Đấy! Biết thế nào cũng rách mà. Cô rửa kiểugì thế hả?”
“Buộc mấy túi rác lại rồi đem vứt đi. Này! Xách cho cẩn thận… Này! Đừng! … Trời ạ! Bục túi rồi!!! Mau dọn dẹp lại sạch sẽ đi!!!”
“Ra đây gọt khoai rồi phân loại đỗ vô rổ kia. Xong thì mang bao bột mì kia
vô kho cất đi, rồi quay ra lau mấy cái kệ cho sạch s… Này! Thở dài với
chả thở ngắn. Đừng than vãn nữa! Mau làm đi!!”
“Này…”
“Này……..”
“N…..”
…
Bà Dung đập mạnh cây gậy trong tay xuống bàn, mặt đỏ phừng phừng.
“Ruốt cuộc thì cô có làm được cái gì ra hồn hơn không hả?” Bà ta quát um lên. Phương Anh sợ tới nỗi co cả ngừoi lại.
“Cô xem xem! Tôi bảo cô rửa bát thì tốn nửa chai xà phòng, mất 3 đôi găng
tay cao su, bảo cô đi lau dọn thì rác rưởi cô lại làm bục ra lung tung
hết cả…” Rồi bà chỉ lên mặt bàn: “Tôi bảo cô phân loại đậu cô cũng nhầm
loạn cả lên…”
“…Cháu… Cháu…” Phương Anh lung túng nhìn rổ đậu đủ hình đủ màu trước mặt. Thực sự rất nhiều loại đậu khác nhau,
bản than cô cũng ít đi chợ, cũng chỉ biết mặt một số loại mà thôi! Đằng
này…
Bà Dung ôm mặt, ngán ngẩm.
“Thôi đủ rồi. Cô đi làm việc khác đi!” Bà nói, rồi quay ra sau gọi Hương tới phân loại hộ cô.
Phương Anh im lặng, thấy thật não nề biết bao.
Giờ nghỉ trưa ngày hôm ấy. Cứ tưởng ăn xong được nghỉ ngơi, nào ngờ…
“Đến đây!” Bà Dung gọi.
“Dạ!” Phương Anh không cam long đứng dậy, quay ra sau nhìn mọi ngừoi đang nằm ngủ say sưa mà thấy ấm ức.
“Có chuyện gì thế ạ?” Cô hỏi.
“Đi thì biết.”
“Nhưng… nhưng bây giờ là giờ nghỉ trưa…”
“Thì sao?”
“… Thì cháu không được nghỉ sao ạ?”
“Không!” Bà ta đáp: “Đi nhanh chân lên!”
“Vâng!” Phương ANh thở dài, chuyện gì nữa không biết???
Bà Dung dẫn cô vào nhà kho, sau đó, đưa cô một túi đựng các hạt gì đó rất nhiều màu, rồi kêu cô ra bàn ngồi.
“Nhìn cho kĩ đây.” Bà ta nhắc cô rồi từ từ mở túi ra. Đúng lúc ấy cô mới để ý hóa ra là những hạt đậu.
“Cái này là đậu cô ve… đậu hà lan… này là đậu đũa, đậu xanh, đậu tương,…” Bà Dung lấy từng hạt trong đó ra giới thiệu cho cô. Sau một hồi liền dừng
lại, ngẩng đầu nhìn cô: “Nhớ hết chưa?”
“…Chưa ạ!” Nhiều thế này bảo nhớ luôn thế nào được??
“Cho cô tới đầu giờ chiều để nhớ hết tên từng loại đậu này!” Nói rồi, bà Dung đứng dậy, bỏ vào phòng nghỉ.
“Dạ!” Phương Anh cúi đầu.
Khi thấy bà ta đã đi xa rồi liền thở dài thườn thượt. Hóa ra là bắt cô dậy để học cái này, thiệt tình….
…
Đang ngủ, tự nhiên Hương giật mình tỉnh giấc. Cô nhìn xung quanh, thấy mọi
ngừoi vẫn đang ngủ liền nhẹ nhàng ra khỏi chỗ, đẩy cửa đi ra ngoài.
Hương thấy hơi khô miệng, muốn đi làm uống chút nước.
Vừa đi ra liền bắt fặp ngay Phương Anh đang ngồi thù lù 1 góc, giật mình
đến đứng cả tim. Hương tiến tới, tò mò hỏi: “Cậu đang làm gì vậy?”
Phương Anh quay ra, cười thật tươi với Hương rồi chỉ vào số đậu trên bàn: “Tớ đang học cách để phân loại chúng.”
Hương ồ một tiếng rồi đáp: “Cũng khá là khó để nhớ hết. Cậu có cần mình giúp không?”
Phương Anh gật đầu: “Có đấy. Vì nãy giờ tớ cứ nhầm loạn hết cả.”
Hương kéo một chiếc ghế lại gần, ngồi sát vào Phương Anh, thủ thỉ: “Đây, để tớ chỉ cho …”
***
Không chỉ dừng lại ở những hạt đậu nữa rồi. Liên tiếp 5 ngày sau ấy, ngày nào bà Dung cũng bắt cô học cách nhận diện các loại thực phẩm khác nhau. Tỷ như thịt lợn đen, thịt lợn Mangalica,… hay phô mai mozzarella với phô
mai maxcapone, loại nào nấu chảy ngon, loại nào dung làm bánh ngon… Giờ
mới thấy thực phẩm nhiều loại quá chừng!
Cũng may có Hương giúp đỡ, không thì cũng thật khốn quá đi mà.
Cũng chỉ tại một lần bà ta có nói với cô câu này làm cô lập tức trở nên chăm chỉ học hỏi hẳn:
“Tôi không ngờ người hầu chuyên nghiệp phục vụ riêng cho thư kí Nhung tới
những thứ cơ bản thế này cũng không biết! Nghe đồn cô nấu đồ ăn Mỹ rất
ngon kia mà!”
Đúng là trình độ nấu ăn của cô thua xa
Thùy Anh. Cứ đà này sẽ lộ ra kẽ hở mất. Thế nên từ dạo ngày hôm ấy, ngày nào cô cũng ra siêu thị xem các loại thực phẩm, học hỏi từ bác Mơ ( bác giúp việc mới) những món ăn đơn giản, rồi tra google,…
Và chỉ đầu tuần sau, cô đã thành thục hơn hẳn…
“Thùy Anh, phân loại đậu…”
“Dạ!”
“Thùy Anh, lấy một bao bột mì Vimaflour”
“Dạ!”
“Đừng có lộn hãng đấy.”
“Vâng!”
“Thùy Anh, ra tủ đông lạnh lấy mực ống.”
“Dạ!”
Những công việc như vậy, cô làm ngon ơ hà! Cũng nhờ thế mà bớt hậu đậu hẳn đi.
…
“Tuyệt thật đó Thùy Anh à!” Hương nói, vẻ mặt mừng rỡ nhìn cô: “Cậu làm rất
tốt đó.” Biểu hiện của cô ngày hôm nay xuất sắc ngoài tưởng tượng.
“Cũng nhờ có cậu cả đó. Cảm ơn nhiều nha!” Cô gật đầu với Hương. Cả hai kéo
chiếc xe đẩy đựng đồ ăn đi chậm chậm trên hành lang. Bà quản lý nói với
cô thỉnh thoảng đi đưa đồ ăn với Hương để học tập một chút, sau này còn
biết đường để làm. Kể ra đi vậy cũng vui, được trò chuyện vô cùng thoải
mái.
“À” Hương đột nhiên nhớ ra gì đó, nói với cô: “Trước đây cậu là ngừoi hầu của thư kí Nhung hả?”
“Ừ!”
“Cậu có bị cô ta nạt nộ bao giờ không?” Hương hỏi.
Phương Anh nhíu mày nghi hoặc: “Sao cậu lại hỏi thế?”
“Vì thư kí Nhung rất khó tính!” Hương thì thẩm bên tai cô: “Có bữa tớ mang
đồ ăn trưa lên cho cô ta, bị cô ta quát cho một trận vì… đồ ăn nhạt. Tớ
nói tớ không phụ trách làm các món ăn mà cô ta cứ nhằm trúng tớ mà chửi
đổng lên giữa văn phòng. tức dễ sợ!”
“Thế lúc đó tổng giám đốc không nói gì sao?”
“Tổng giám đốc đi công tác rồi. Mà cho dù có mặt ở đấy thì cũng sẽ bênh cô ta thôi! Cả công ty này còn ai không biết tới chuyện hai ngừoi họ có gian
tình với nhau nữa chứ!”
“Gian tình thì gian tình! Đó là công ty, cần phải bình đẳng chứ?”
“Bình đẳng ư? Xì!” Hương phì cừoi: “Cậu ngây thơ thật đó.”
“Ngây thơ? Là sao?”
“Cậu nghĩ một ngừoi đạo đức kém như Huyền Nhung làm sao leo lên được chức vị thư kí tổng giám đốc.”
“…”
“Vì được tổng giám đốc thiên vị chứ sao? Hống hách, cãi cùn, hay bắt nạt
nhân viên cấp dưới, õng ẹo, giả tạo,… Đúng là kẻ lắm thị phi nhất công
ty mà.”
Hương còn ghé sát tai cô, điệu bộ mờ mờ ám ám: “ Không biết chừng cô ta lên giường với tổng tài rồi ý. Gần đây bắt đầu lên cơn chảnh chọe dễ sợ, hạch sách nhà bếp đồ ăn này nọ không hợp khẩu vị, ngửi mùi thấy buồn nôn,… Liệu cô ta có phải là mang thai rồi hay
không?”
Nghe đến đoạn này, Phương Anh không khỏi bật
cười. Thật ra Huyền Nhung cô ta bị trào ngược dạ dày, mới đi khám cách
đây vài ngày. Cô ta cảm thấy buồn nôn chán ăn là chuyện bình thường
thôi, đó là triệu chứng của bệnh mà. Haha! Ai ngờ lại bị đám nhân viên ở Thái Thịnh đồn thành như vậy.
Mặc dù biết sự thật,
nhưng cô vẫn muốn true tức cô ta một trận. Ai bảo nhiều lần bắt nạt cô,
tiện thể trả đũa hộ Thùy Anh một chút.
Nghĩ là làm.
Phương Anh không kiêng nể nói to: “Chứ còn gì! Tớ cũng nghĩ vậy đấy. Ở
nhà cô ta cũng có các triệu chứng tương tự nữa.” Cô cười thật xấu xa.
“Thật không? Vậy là cô ta mang thai thật sao?”
“Có lẽ. Hôm nọ tớ còn thấy cô ta len lén ra hiệu thuốc mua cái gì ấy, mà về im ỉm giấu trên phòng, một lát sau thì liên tục ra vào phòng vệ sinh,
mặt mày tái mét…” Cái này cô không có bịa nha. Cô ta bị đau bụng đầy
hơi, phải đi mua thuốc xổ. Vì ngại ngừoi ta nhìn thấy mới giấu đem về.
Mà uống thuốc xổ xong thì đi vệ sinh là điều tất yếu nha! Cô nó vậy,
Hương muốn nghĩ thành cái gì thì… kệ cô ấy vậy. Há há!
“Chắc là que thử thai. Chắc cô ta biết mình mang thai nên sốc hay sao?”
Phương Anh bày ra vẻ mặt lo lắng: “Vậy thì phải làm sao bây giờ?”
“Làm sao là làm sao?”
“Nếu cô ấy mang thai thật thì chắc chắn là phải phá rồi.”
“Hả?” Hương kinh ngạc: “Tại sao???”
“Cậu còn hỏi? Tất cả là tại tên tổng giám đốc vô trách nghiệm kia hết.”
Phương Anh đập tay xuống xe đẩy, vẻ mặt kiên định xen “tức giận”
“Vô trách nghiệm?”
“Anh ta rất là vô trách nghiệm. Vì muốn tăng khoái cảm nên đã không dùng bao cao su, hại con gái người ta mang bầu mang bì. Chắc chắn anh ta biết
mình không sử dụng nên khả năng thư kí Nhung có thai là rất cao. Thế đấy mà mấy ngày hôm nay đi công tác triền miên, khôn chịu gọi điện hỏi thăm người tình lấy một câu… Như thế không phải là vô trách nghiệm còn gì.”
Cái này cô cũng không bịa nha! Anh ta đi công tác là có thật, vừa mới về
hôm qua xong, ai chả biết. Còn chuyện kia là do Huyền Nhung tự nói lúc
ăn tối hôm nọ, chính miệng cô ta bảo anh ta không chịu nhận điện thoại
của cổ, rồi không trả lời tin nhắn,… Sự thật tới 80%.
“Bao cao su?…”Hương đỏ mặt: “Tổng giám đốc dùng… dùng cái đó ư?”
“Xời! Một hộp đầy ắp trong ngăn bàn anh ta kìa.” Cái này thì đúng là bịa rồi.
“… Híc!”Hương kêu lên, đỏ tới tận mang tai.
“Cậu không ngờ chứ gì? Đừng quá sốc. Anh ta vốn luôn biến thái như vậy mà.”
Phương Anh chép miệng một cái, vỗ vỗ vai Hương, vô cùng đồng cảm.
“Chưa kể, giả sử anh ta có phát hiện ra Huyền Nhung cô ta có mang thì sẽ bắt
đi phá thôi! Một tên biến thái trăng hoa như anh ta sao chịu có con lúc
còn sung mãn như vậ…”
“Thùy Anh!” Chưa cả kịp dứt câu thì đã bị một tiếng gọi lạnh lùng từ đắng sau vang lên chặn lại. Chính
là vô cùng tức giận mà rít qua kẽ răng cái tên của cái người đáng nguyền rủa nào đó.