Tối đó cô đi ngủ rất muộn. Vì mất cả buổi tối, để lục tung phòng tìm các thể loại giấy tờ tùy thân, rồi làm hồ sơ xin việc, rồi lên mạng tra xem công ty nào đang tuyển nhân sự ở Sài
Gòn,… Mệt muốn nhũn người, Phương Anh vừa leo lên giường, là ngủ ngay
lập tức, trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi.
Méo nhảy phốc lên theo, chui vào trong chăn rồi nằm cuộn tròn quanh chân cô ngủ trong sự thỏa mãn và ấm áp.
***
“Hôm nay là ngày đầu tiên phải không?” Thiên Mỹ cắt một miếng thịt rồi bỏ vào miệng ăn từ tốn.
“Vâng!” Phương Anh gật đầu, đáp.
Bà ta nhìn cô, cũng cười một cái nhẹ nhàng rồi bảo: “Vậy chúc con sớm tìm
được việc! Và đừng quên bổn phận hàng ngày của con trong cái nhà này là
ai…”
“Dạ! Dì an tâm.” Cô ngoan ngoãn trả lời. Làm sao
mà quên được nghĩa vụ cao cả đưa cơm cho Huyền Nhung mà bà ta ngày nào
cũng nhắc chứ! Đúng là mẹ thương con nhất trần đời!
“Vậy thì tốt rồi…” Một cái nheo mắt kèm nụ cười ruồi kinh khỉnh đầy nguy
hiểm nở ra trên khuôn mặt khả ái của Thiên Mỹ, khiến cho cô không khỏi
lạnh toát sống lưng.
Sau khi ăn
sáng, cô rửa bát đĩa một chút rồi đi đưa cơm. Xong xuôi tất cả thì cũng
đã hơn tám giờ. Không thể chậm trễ hơn nữa, Phương Anh chạy vội từ Thái
Thịnh về nhà, thay áo sơ mi với váy ngắn công sở, búi tóc cao lên trông
thật thanh lịch và đậm chất tri thức.
Cô cầm hồ sơ thật chặt trong tay, vẻ mặt đầy tự tin.
Hồ sơ của Thùy Anh phải nói là rất đẹp! Cô ta xinh xắn, học thức cao, bằng đại học cũng là bằng cử nhân. Trong sự nghiệp học tập đều có rất nhiều
thành tích xuất sắc, bằng khen nhiều vô kể. Huống hồ gì, người đi phỏng
vấn ngày hôm nay, lại là cô – cái người đã đi làm hơn năm nay rồi, tất
nhiên là kinh nhiệm không thiếu.
Không phải kiêu đâu
nhưng với những thứ đã kể trên, cô mà không kiếm được việc trong tuần
này thì Việt Nam tỷ lệ thất nghiệp năm 2015 sẽ tăng vọt cho xem.
***
“Phịch” Cô ngã lên ghế sô pha, mặt mũi phờ phạc như một cái xác không hồn. Phương Anh vẫn chưa thể nào tin được …
Buổi xin việc sáng nay, chính thức thất bại!
Cô không hiểu? Cô làm gì sai sao? Hay là cái hồ sơ kia không đủ “long
lanh” để khiến người ta chấp thuận. Có lí nào chứ?? Lúc trước, có mỗi
cái bằng cô đi xin còn không thấy thảm như lần này…
Sáng nay nộp hồ sơ ở ba công ty.
Công ty đầu tiên đợi mất nửa tiếng mới vô phỏng vấn được. Họ nhìn hồ sơ cô
xong rồi còn nhíu mày. Sau đó, vẫn phỏng vấn như thường, nhưng kết quả
đã hiện rõ trên khuôn mặt họ từ lúc mới vào rồi, trượt trăm phần trăm.
Lại thêm cái câu lấp lửng mà vị chủ khảo nói nữa, gì mà tốt lắm, có kết
quả sẽ thông báo ngay,rồi thì an tâm này nọ.
Đến công ty thứ 2, họ nhìn hồ sơ rồi lại tặc lưỡi, còn ái ngại nhìn cô. Họ cũng
hỏi, cô cũng trả lời, cô tự tin mình trả lời rất tốt. Cuối cùng thì họ
đánh trượt luôn từ đời nào rồi. Chị nhân viên còn vỗ vỗ vai an ủi cô,
kiểu rất thương tâm nói là cố lên nhé và chúc may mắn, đừng buồn gì cả…
Công ty thứ 3 còn thảm hơn, họ nhìn hồ sơ đã lắc đầu từ chối ngay từ đầu rồi.
Hic!
Nhìn biết là cái hồ sơ có vấn đề. Họ không hài lòng ở điểm gì chứ?? Sạch đẹp như vậy, tiền án tiền sự cũng không. Huhu! Thùy Anh à, sao mà cái gì
liên quan tới cô cũng xui xẻo hết thế.
Đúng lúc đấy, thì điện thoại reo lên. Cô nhấc máy, một tin nhắn mới từ bà Mỹ: [Trưa nay tao bận, không ăn cơm ở nhà.]
Phương Anh toét miệng cười, may quá, đúng là cái tin nhắn xát đường vào tấm
lòng đang đau nhói của cô, an ủi phết đấy. Trưa nay tự do rồi!
“Cạch” Hoàng Đức Kiệt đẩy cửa vào nhà, hớn hở: “Hey! Anh tới rồi nè. Có lẽ là
trưa nay chúng ta sẽ ăn thịt gà đấy…” Trong tay còn có rất nhiều túi đồ
lỉnh kỉnh khác.
“Để đó, để đó.” Phương Anh nhào tới,
giật mấy cái túi, vứt lên bàn rồi kéo tay Kiệt hướng cửa mà đi, phất
khởi: “Đi! Chúng ta đi ăn. Không nấu nướng gì hết!”
Lâu rồi mới được tự do ăn uống. Trưa này, cô quyết ăn thật nhiều bù vào nỗi buồn không xin được việc mới được. Ẩm thực Sài Gòn ngon có tiếng đấy.
Dù không hiêủ gì , nhưng anh vẫn vui vẻ đáp ứng mọi nguyện vọng của cô.
Anh đoán, hôm nay cô đang có chuyện gì vui thì phải, tâm trạng tốt bất
ngờ luôn! “Được thôi!”
***
Ngồi
trong xe Taxi, anh nhìn cô rồi cười hỏi: “Em muốn tới nhà hàng nào?
Food’s Harry được không? Hay là LameLine nhé?” Đó đều là những nhà hàng
anh và cô hay tới, đồ ăn ở đó cũng rất ngon, mà không khí xung quanh thì lại yên tĩnh nữa. Giống như mọi buổi hò hẹn trước đây vậy.
“Không!” Cô đáp, chép miệng: “Chỗ đó chán lắm, lại đắt đỏ. Tôi chọn địa điểm
rồi, hôm nay tôi khao nên mong anh thương cái ví của tôi với nhé!”
“Để anh trả cũng được mà…” Hoàng Đức Kiệt dựa người vào cửa xe, nhìn cô thú vị.
“Không! Hôm nay tôi buồn nên tôi khao.” Phương Anh cau mặt, rất hờ hững: “Anh chỉ việc ăn thôi!”
Kiệt bẹo má cô: “Tùy em!”
“Buông ra nào…” Phương Anh nghiêng đầu né đi, trừng mắt: “Cười cái gì mà cười chứ?”
“Thì tại hôm nay thấy em dễ thương quá thôi!” Anh bĩu môi trêu chọc.
“Đồ bệnh!” Cô lùi ra sát cửa xe, quay đầu nhìn ra ngoài, không teèm quan tâm ai kia nữa.
“Haha…!!” Anh buồn cười. Tiểu yêu tinh này cũng biết lạnh èung như thế cơ đấy.
Cảm giác, cô nhóc này ngày càng đáng yêu hay sao ấy, cái vẻ mặt như mèo
con …
Một lát sau khi xuống xe, cả hai đi bộ một chút. Xa xa, đã thấy thấp thoáng bóng dáng các
hang quán cùng tiếng ồn ào như vỡ chợ. Mùi đồ ăn quyện vào nhau thơm nức mũi.
“Đường Hồng Hà?” Hoàng Đức Kiệt nhìn xung quanh, hỏi.
“Ừ! Là nó đó! Con đường nổi tiếng với ẩm thực phương Bắc trên đất Sài Gòn.
Tôi thích đến đây lắm!” Ôi! Sao mà cô nhớ đồ ăn Hà Nội thế không biết!
Nhìn nơi này, lại thấy thèm rồi.
“Ồ!…” Kiệt cười.
Thùy Anh cô mà cũng quan tâm tới những thứ “vỉa hè” ồn ào như này sao?
Quen cũng lâu rồi, giờ mới biết cô thích nơi này đấy. Thật khác lạ mà.
Phương Anh nắm tay anh đi phía trước, vừa đi vừa nhìn xung quanh, hít hà mùi
thơm của đồ ăn hòa quyện trong không khí, cô nghĩ rồi kêu lên: “Chúng ta ăn phở đi! Nếu tôi không lầm thì mùi này là mùi phở gà tỏa ra từ quán
kia hay sao ấy. Thơm dã man lên được.” Cô chỉ về phía bên phải đường,
rồi không thèm nghe anh đồng ý hay không, đã kéo vội tới tận cửa. Gọi
liền một lúc ba bát phở, một phở bò tái cho anh, hai phở gà cho cô.
Cô ăn rất nhiều, cứ xì xụp liên tục. Nhìn bộ dạng “tập trung chuyên môn” cao độ này của cô, Kiệt phì cười: “Từ từ thôi em…!”
“Anh ăn đi.” Cô húp một hớp nước, chép miệng nói: “Đừng chú ý tới tôi. Tôi
đang rất đói nên bộ dạng lúc này phản cảm lắm! Mà anh nhìn chằm chằm như thế nãy giờ khiến tôi ăn mất cả ngon đấy.”
“Được
rồi, được rồi,…” Anh cúi xuống ăn tiếp, tai hơi đỏ lên. Cô ấy ăn chăm
chú vậy mà vẫn biết anh nhìn cô nãy giờ, tinh mắt thật…
Buổi trưa hôm đó, cô kéo anh đi hết từ hàng này qua hàng khác, ăn không biết bao nhiêu món. Cô còn dẫn anh tới trung tâm mua sắm đi shopping cả buổi chiều.
Phương Anh bảo là cô buồn và rất tức giận.
Nhưng trông chẳng giống thế chút nào. Cô đi chơi vui vẻ và bao từ đầu
đến cuối. Cô còn mua cho anh một cái áo sơ mi kẻ haàng… sale 30% nữa.
Mặc dù nó rất rẻ, nhưng vì là cô mua cho, nên anh vẫn cực kì thích. Sáng hôm sau diện tới công ty mà mặt mày hớn hở hẳn.
Kiệt
thấy tức cười. Anh chưa bao giờ để Thùy Anh chi trả một cái gì trong
suốt những buổi hẹn hò bao năm qua. Ấy thế mà hôm nay, cứ mỗi lần anh
muốn rút ví trả thay, thì lại bị cô lườm cho cháy mặt: “Tôi bảo tôi khao mà. Tôi đang tức giận đấy nên đừng chọc tôi.”
Theo
như Kiệt nhớ, thì những lúc Thùy Anh gặp chuyện buồn, cô ấy thường trông rất suy sụp và ủ rũ, khác hoàn toàn với cô gái đứng trước mặt anh đây.
Tưởng chừng như chỉ cần cho cô ăn no là cô ấy sẽ quên hết mọi phiền muộn vậy. Giống như một đứa trẻ con không biết lo âu, suy tư gì hết. Đáng
yêu hơn trước rất nhiều ấy chứ!
***
Tối. Bữa cơm diễn ra trong không khí tĩnh lặng, được bao trùm bởi sự ngột ngạt tới khó thở.
“Hôm nay đi xin việc thế nào, Thùy Anh?” Thiên Mỹ cất giọng hỏi.
“Ôi dào! Nhìn cô ấy xuất sắc thế cơ mà, không khéo, lại kiếm được một công
việc hạng sang luôn rồi ấy mẹ nhỉ?” Huyền Nhung vén tóc lên, nhìn cô mỉa mai.
Phương Anh chớp chớp hàng mi dài, nhoẻn miệng cười rất chi là tươi: “Không ạ. Sáng nay phỏng vấn thất bại hết rồi ạ.”
“Ồ!” Bà ta cười: “Sao thế? Người ta hỏi khó quá à?”
“Vâng! Cũng tại con căng thẳng quá nên khi trả lời còn nhiều sai sót. Con nghĩ con sẽ khá hơn cho những lần sau thôi!” Cô nhún vai đáp trả.
“Vậy sao? Vậy chúc con may mắn nhé! Cũng còn nhiều thời gian mà.” Thiên Mỹ
nhìn cô đầy vui vẻ, lấy giấy lau miệng một chút rồi đủng đỉnh bỏ ra
ngoài.
“Kém cỏi! Có thế cũng để trượt.” Huyền Nhung nhấp một ngụm rượu vang đỏ.
“Hihiihi” Cô cười dài, giễu cợt: “Sao bằng Nhung tiểu thư, học cao biết rộng…”
Huyền Nhung nhếch miệng “Này bà chị!” Cô ta cao giọng, thật hống hách: “Có gì khó khăn thì cứ hỏi tôi đây này, tôi sẽ thật tận tình giúp đỡ.”
“Ừ! Bà chị biết rồi. Hihihi!” Phương Anh cười thật khả ái. Bà chị cơ đấy!
Này bạn à, chúng ta bằng tuổi nhau nhưng trông bạn già như mẹ tôi ấy, dù bạn có đẹp hơn tôi thì cũng nên nhìn lại mặt hàng đi. Xem ở đây ai mới
là bà chị.
“Bây giờ cũng biết đối đáp cơ . Tôi không
ngờ cô miệng lưỡi sắc bén như vậy…” Cô ta nhìn cô chằm chằm, mắt thì cứ
như toàn lòng trắng ấy. Đến là kinh dị!
“Nào có đâu!” Cô xua tay: “À mà nếu Nhung tiểu thư ăn xong rồi thì có thể đứng lên cho tôi dọn không?”
Huyền Nhung lau miệng: “Tất nhiên! Riêng về khoản này thì nhất cô rồi…” Dứt
câu, ném thẳng tờ giấy ăn xuống đất, ợ một cái to rồi đi lên lầu, đóng
cửa cái “sầm”.
Phương Anh giậm chân bình bịch xuống
đất. Chết tiệt! Mới chiều đi xả giận giờ lại bị cô ta chọ cho giận nữa.
Bực quá! Ở đâu ra cái thể loại như thế chứ??
Cô tiến tới, đá bay tờ khăn giấy ra chỗ khác, dọn dẹp bát đũa rồi bắt đầu rửa.
——————————-
p/s: Chuyên mục giao lưu cùng tác giả:
Hi! Hôm nay là thứ 3 ngày 13 tháng 10.
Tôi muốn chia sẻ một chút với bạn về con đường Hồng Hà( quận Tân Bình, Hồ Chí Minh) này.
Vâng! Hồng Hà là tên thật của tôi, haha! Tôi cũng rất bất ngờ khi biết mình
trùng tên với một con đường ở phía Nam tổ quốc. Mà con đường này lại là
về ẩm thực phương Bắc trên đất Sài Gòn nữa. Tôi vốn rất béo và cực kì
ham ăn, nên đồ ăn đối với tôi có một tầm quan trọng rất đặc biệt.
^^ Nếu có cơ hội đến Sài Gòn, tôi nhất định sẽ tới đó để thưởng thức ẩm thực. Đọc trên báo thấy coi bộ rất ngon!
:p Vậy nhé! Hẹn gặp lại bạn ở chương khác.