Mảnh ghép 39 : Một quyết định…
– Băng làm sao mà buồn vậy Lam – Ken hỏi
– Không có gì. quay lên học đi – Lam cũng buồn và nhìn Băng , thầm thương cho số phận con bạn
Giờ học trôi qua một cách buồn bã và căng thẳng, không có tiếng cười đùa khi đọc truyện cười của Hiểu Vĩ và Lam, không có tiếng chảnh chọe đá đểu nhau của Băng và Phong và không có 2 giọng ca oanh vàng của Ken và Khánh rên rỉ trong tiết học, mọi thứ yên ắng đến âm u lạ lùng
..
Tại căng-tin
– Ô, Băng sao mắt đỏ hoe thế kia, bị mẹ đánh hả, ô hhaaaa – Thiên Thiên đi cùng 8 nhỏ khác phía sau lên tiếng mỉa mai Băng, đúng thật,mắt Băng đó ngầu trông rất đáng sợ, mặt Băng thì hoàn toàn lạnh lùng nhưng bên trong con tim đang khóc rít lên
– Biên đi – Băng trợn mắt lên nhìn Thiên Thiên
– Mày dám đuổi tao cơ đấy, thằng bạn trai mày chết cũng đáng, lần sau tao cho cả mày chết luôn – Thiên quạo lớn
– Mày — Lam bức xúc định tát Thiên thì bị Băng kéo ngồi xuống
– Mày nói thế là sao, chính mày hại Kiệt – Băng nghẹn ứ cổ họng cố nói mạnh bạo nhất
– Thì vậy đó, mày cũng khôn ra phết ha – Thiên Thiên cười làm Băng xé lòng
– Mày nhớ mày đã làm j với tao đấy, tao sẽ không tha ày đâu – Băng rồi chạy lên lớp, Lam đau khổ nhìn theo con bạn và biết Băng vừa chạy vừa lau nước mắt
– Mày là j mà tao phải sợ lời nói của mày cơ chứ – Nhỏ Thiên cười hiểm
Băng chạy vào trong lớp rùi dọn sách vở không nói một lời nào và chạy đi
– Băng đi đâu thế – Ken / Khánh hỏi
– Mày đi đâu vậy, chưa hết giờ học cơ mà – Lam
– Tao có việc tao cúp tiết đây, sáng mai đến nhà tao, ở hòm thư ngoài cổng tao có gửi ày một bức thư, bye tao đi đây – Băng nói rùi chạy đi lun k để ấy tên kia hỏi han j nữa
….
– Ba à,con đồng ý sang Mĩ cùng ba má – Băng lạnh lùng nói với người mà nó gọi bằng ba
– Được thui, 2 mẹ con thu xếp tối nay bay luôn – Ba Băng nói rùi đứng dậy cười với Băng và nhanh chóng vào thu xếp đồ đạc, Băng chạy thẳng lên bàn và ngồi vào bàn học viết một lá thư gửi những người bạn, Băng vừa viết nước mắt vừa rơi và vừa nói ” Tao xin lỗi tao đi đây…tao muốn thay đổi cuộc sống hiện tại và tao nhất định phải trả thù”
Viết xong lá thư, Băng cầm tấm hình của Kiệt lên và xé tan nó rồi nói nhấn mạnh từng câu ” Trả thù…..”
Tối..
– Đi được chưa con gái – Ba Băng bên ngoài vọng vào
– Rồi đây – Băng chạy ra xe và cả nhà cùng đến sân bay trong lặng lẽ
Tối đến nhưng dòng xe cộ vẫn tấp nập, ngang qua con đường nhà Kiệt Băng không dám nhìn vào cái nơi đã đưa Kiệt đi xa mãi và chỉ biết tim mình đang rất đau
…
Máy bay cất cánh ột con người bắt đầu một cuộc sống khác nơi xa , quyết định này sẽ biến con người ấy trở thành người khác hoàn toàn
Sáng hôm sau…
Nghe theo lời của Băng, Lam đến nhà Băng và nhận lá thư ấy, trên đường đi cô k muốn đọc lên để đến trường rồi đọc, Diệp Hân cũng nhận được một lá thư như Lam vậy
” Xin lỗi mày nhiều nha, mày có biết vì sao tao không nói j đầu tiên mà nói lời xin lỗi mày không, vì khi mày đọc được lá thư này thì tao đã ở bên Mĩ cùng ba mẹ, giờ tao cùng họ sống bên này một thời gian, mọi chuyện học hành bên ấy tao sẽ gác lại và tao học bên này luôn, xin lỗi vì trước khi tao quyết định đi thế này tao không nói j với mày cả nhưng Lam à, mày cũng biết sự ra đi của Kiệt đã giết chết con tim tao lần này tao còn đau hơn lần trước gấp vạn lần..Lam à, tao đi vậy tao nhớ mày chết đi được,viết đến đây mà tao không kiềm chế nổi bản thân mình, tao đã khóc rất nhìu..chơi thân với tao mày cũng biết hễ việc gì cảm động hoặc buồn bã là tao lại khóc,nhưng từ nay về sau tao sẽ không vậy nữa….Tao chỉ sợ nhất tình yêu..tao cố thế nào lạnh lùng thế nào nhưng trong tình yêu tao luôn luôn là người rơi nước mắt nhiều nhất..tao thật điên mà ”
Tao không biết viết thế nào để bày tỏ được cảm xúc và sự nuối tiếc khi xa mọi người , bạn bè thế này, tao xin lỗi vì tất cả…
Cho tao gửi lời thăm đến Hiểu Vĩ , Huy Ken, Minh Khánh và đặc biệt là tên đáng ghét Hứa Thiên Phong kia nha, hãy nói với họ rằng tao yêu họ lắm… ”
Đọc xong , Lam gục mặt xuống bàn , nước mắt theo niềm đau xa con bạn cứ trào ra làm chủ gương mặt kia
– Sao vậy Lam – Hiểu Vĩ lo lắng nhìn
– Đọc đi – Lam đưa lá thư cho Hiểu Vĩ và lại gục mặt xuống khóc, 3 thèng kia cũng nhào zô đọc
– Băng sang bên Mĩ rồi sao, bao giờ Băng mới về chứ – Ken đau khổ nói mà con tim nhói lên điều đó đủ chứng minh Băng đã chiếm một phần không hề nhỏ trong trái tim Ken, Phong vẫn lạnh lùng không nói j nhưng ánh mắt cậu không như ngày nào, không lạnh lùng băng giá và thay vào đó là ánh mắt mệt mỏi, trong đầu Phong lại vang lên tiếng nói và tiếng cười của Băng…
– Không có nó ở đây làm sao tui sống nổi – Lam khóc và ôm lấy H.Vĩ, 4 hoàng tử không khóc nhưng vẫn có j đó gọi là buồn
– Mà người tên Kiệt trong thư mà băng nhắc đến là ai vậy? – Khánh hỏi, giờ 3 tên kia mới để ý tên Kiệt trong thư và cũng gật đầu như muốn hỏi
– …….- Lam kể về Kiệt và vị trí của Kiệt trong lòng Băng
Nghe vậy , trái tim Ken lỗi nhịp và nhói ở tận sâu trong tim. Phong có cảm giác nâng nâng khó tả khôn siết..
Diệp Hân cũng đang khóc vì Băng đã bỏ lại tất cả bạn bè ở đây mà sang Mĩ, Hân không hiểu Băng đang nghĩ j chỉ có Băng mới hiểu trái tim nó cần phải làm j, băng chịu nhìu vất vả chịu nhìu đắng cay đến khi trái tim tìm được hạnh phúc thì nó cũng tan trong hư không, bây giờ chỉ đi thật xa đễ cố quên đi Kiệt và quay về trả thù..
Bộ 3 và Hân trốn cả tiết để đến nhà Băng, căn nhà khóa trong lẫn ngoài chỉ có giàn hoa thiên lý vẫn đung đưa trước gió chào đón mọi người