Bí Mật Đêm Hè (Secrets Of A Summer Night)

Chương 5



Rất dễ hiểu tại sao cái tên Hampshire có nguồn gốc từ một từ cổ “hamm” có nghĩa là cánh đồng nước. Địa phận phì nhiêu với những cánh đồng bạt ngàn, không kể đến những vùng rừng tươi tốt sum sê đã từng có thời được đánh dấu như là một chốn săn bắn của hoàng gia. Những nét đối nghịch giữa những sườn dốc thẳng đứng và thung lũng xanh rì sâu thẳm, và những dòng sông phẳng lặng đầy cá hồi, Hampshire chào mời đủ mọi loại hình thể thao. Tại điền trang của bá tước Westcliff, khu vườn Stony Cross, chiễm chệ như một viên đá quý trong một thung lũng sông màu mỡ êm ái xẻ dọc cánh rừng. Có vẻ khu vườn Stony Cross luôn đón tiếp khách khứa, cho một Westcliff với vai trò gia chủ kiêm thợ săn tham lam.

Trên mọi phương diện, ngài Westcliff xứng đáng với địa vị của mình khi có danh dự không tì vết và chuẩn mực đạo đức cao. Chàng không phải là tuýp người hay dính líu vào scandal, và chàng có vẻ khó chịu với những mối quan hệ nhập nhằng và đạo đức suy đồi của xã hội Luân Đôn. Thay vào đó, chàng dùng hầu hết thời gian chàng có mặt trong nước để gánh vác trách nhiệm gia đình và chăm lo cho đám tá điền. Thỉnh thoảng chàng du ngoạn Luân Đôn để mở rộng công việc kinh doanh cũng như tham dự vào một số hoạt động chính trị cần thiết.

Annabelle đã gặp gỡ bá tước trong một chuyến thăm Luân Đôn của chàng, lúc đó họ được giới thiệu với nhau trong một buổi tiệc khiêu vũ. Mặc cho chàng không theo vẻ đẹp trai cổ điển, Westcliff không phải là không có sức hút. Chàng có chiều cao trung bình thôi nhưng chàng sở hữu một thể trạng đầy sức mạnh của một nhà thể thao dày dạn kinh nghiệm và một vẻ nam tính không thể nhầm lẫn. Tất cả những điều đó, cộng thêm một gia tài cá nhân đồ sộ và thuộc dòng dõi bá tước lâu đời vào hàng bậc nhất đã khiến chàng trở thàm một trong những miếng mồi hôn nhân đáng giá nhất nước Anh. Theo lẽ thường, Annabelle ngay lập tức bắt tay vào chuyện tán tỉnh chàng trong buổi đầu gặp gỡ. Tuy nhiên, Westcliff vốn bị lờn với vô số sự chú ý từ những thiếu nữ trẻ hăm hở và ngay lập tức dán nhãn cho nàng là một kẻ săn chồng – dù khá đau đớn nhưng lại là sự thật.

Vì Annabelle đã nhận phải sự cự tuyệt của Westcliff nên nàng cũng nỗ lực hết mình để tránh mặt chàng. Nàng thích em gái chàng, tiểu thư Olivia, một cô gái nhẹ dạ trạc tuổi Annabelle và đã bị một vết nhơ từ một vụ lùm xùm trong quá khứ. Và phải cảm ơn sự tử tế của tiểu thư Olivia mà Annabelle và Evie mới được mời đến buổi tiệc. Trong ba tuần kế tiếp, những con mồi bao gồm loại hai chân và bốn chân sẽ tề tựu ngay tại khu vườn Stony Cross.

“Tiểu thư của tôi” Annabelle kêu lên khi Olivia bước ra đón tiếp họ “Cô thật tử tế khi mời chúng tôi! Luân Đôn đang dần trở nên ngột ngạt – và khí hậu trong lành ở Hampshire chính xác là những gì chúng tôi cần”

Tiểu thư Olivia mỉm cười. Mặc dù cô ta khá nhỏ nhắn và có diện mạo trung bình thì dịp này trông cô nàng có vẻ xinh đẹp khác lạ, mặt cô ta lấp lánh vì hạnh phúc. Theo lời Lillian và Daisy thì tiểu thư Olivia đã đính hôn với một triệu phú Mĩ “Một tình yêu thông qua mai mối?” Annabelle đã hỏi trong bức thư cuối cùng gửi họ, và Lillian đã hồi âm rằng theo tin tức thì đúng là vậy “Tuy nhiên” Lillian đã hài hước bổ sung “cha mình nói rằng mối liên kết giữa hai gia tộc là chắc chắn có liên quan ưu thế tài chính của Westcliff, đó là lý do tại sao anh ta tán thành” Với bá tước, lãng mạn không quan trọng bằng những mối bận tâm thực tiễn

Kéo suy nghĩ quay về thực tại, Annabelle mỉm cười khi tiểu thư Olivia siết tay nàng chào đón. “Và các bạn chính xác là những gì chúng tôi cần” Tiểu thư Olivia cười lớn “Nơi này đang chật cứng đàn ông – tôi đã thông báo với bá tước là chúng tôi đã mời vài phụ nữ để giữ không khí văn minh đúng mực. Đến đây, hãy để tôi dẫn hai người lên phòng”

Nhấc chiếc váy làm từ vải mu-xơ-lin màu hồng cá hồi từ Lillian, Annabelle theo sau tiểu thư Olivia bước lên bậc thang vào lối đi chính. “Ngài Westcliff thế nào?” Annabelle hỏi han khi họ đi dọc cầu thang khổng lồ “Tôi hy vọng là ngài vẫn khỏe”

“Anh tôi khá tốt, cảm ơn cô. Mặc dù tôi sợ rằng anh ấy đã phí hao sức lực với những kế hoạch cho lễ cưới của tôi. Anh ấy cứ khăng khăng muốn xem qua từng chi tiết một”

“Một bằng chứng cho sự quan tâm của ngài ấy dành cho cô, tôi chắc như thế” Phillippa nói

Tiểu thư Olivia nhăn nhó cười “Đó là bằng chứng cho thấy anh ấy muốn điều khiển mọi việc. Tôi e rằng khó có thể tìm được cô gái nào đủ sức mạnh tinh thần để đương đầu với anh ấy”

Nhận thấy cái liếc mắt ẩn ý của mẹ nàng, Annabelle lắc đầu nhẹ. Khuyến khích mẹ nàng hy vọng theo hướng đó thật không tốt chút nào. Tuy nhiên… “Tôi có biết một thiếu nữ có sức mạnh tinh thần và khá quyến rũ mà vẫn còn độc thân” nàng bình phẩm “Một cô gái Mĩ, nếu đó là vấn đề”

“Có phải cô đang ám chỉ một trong số chị em nhà Bowman?” Tiểu thư Olivia hỏi “Tôi vẫn chưa gặp họ, mặc dù cha của họ đã từng ở Stony Cross”

“Cả hai chị em họ đều rất thú vị theo những cách riêng” Annabelle nói

“Tuyệt vời” Tiểu thư Olivia kêu lên “Chúng ta có thể tìm được một mối tốt cho anh trai tôi”

Đi lên tầng hai, họ dừng lại để liếc nhìn đám người đang đổ bộ vào lối đi bên dưới. “Tôi sợ rằng không có nhiều đàn ông độc thân đến đây theo ước mong của một ai đó” Tiểu thư Olivia bình luận “Nhưng cũng có một vài người…ngài Kendall chẳng hạn. Nếu cô thích tôi sẽ giới thiệu cô với anh ta khi có cơ hội thuận tiện”

“Cảm ơn, tôi sẽ rất thích việc đó”

“Mặc dù tôi sợ anh ta hơi trầm lặng” Tiểu thư Olivia bổ sung “anh ta có thể không hấp dẫn với một ai đó sôi nổi giống cô, Annabelle”

“Ngược lại thì có” Annabelle nói nhanh “Tôi thấy rằng trầm lặng là một trong những phẩm chất cuốn hút nhất của đàn ông. Quý ông trang nghiêm đúng mực thì dễ chịu hơn nhiều so với những kẻ luôn miệng ba hoa về bản thân”. “Giống như Simon Hunt” nàng thầm nghĩ, người mà ý kiến cá nhân không thể bộc lộ rõ ràng hơn nữa.

Trước khi tiểu thư Olivia có thể đáp lại, tia nhìn của nàng đã chạy tít ra xa bởi một mái tóc vàng óng của một quý ông trên lối đi bên dưới. Anh ta có dáng đứng đạo mạo, tay luồn trong túi áo choàng. Annabelle biết ngay tức thì anh ta là một người Mĩ. Kiểu cười bất kính và đôi mắt xanh, và cái cách thư thái bên dưới trang phục thanh lịch khiến anh ta trở nên xa xăm. Hơn thế nữa, tiểu thư Olivia đỏ mặt và có vẻ cần thở gấp theo cách anh ta nhìn cô. “Thứ lỗi cho tôi” cô ta lơ đãng nói “Tôi…hôn phu của tôi…anh ấy có vẻ đang cần tôi một lát…” Và cô ta lướt đi với một lời nhắn mơ mộng quẳng ra sau lưng là phòng của họ nằm trên lầu 5 ở bên tay phải. Ngay lập tức, một cô hầu xuất hiện để dẫn họ đi nốt đoạn đường còn lại, và Annabelle bật ra một tiếng thở dài.

“Cuộc chiến giành giật quý ngài Kendall sẽ rất khắc nghiệt” nàng cáu kỉnh “Con mong anh ta chưa bị đoạt đi”

“Cậu ta không thể là người duy nhất còn độc thân ở đây” Phillippa phấn khởi nhận xét “Đừng quên ngài Westcliff”

“Đừng hy vọng gì theo hướng đó cả” Annabelle nhăn nhó nói “Bá tước rõ ràng không có ấn tượng gì về con khi con gặp ngài ấy”

“Ngài ấy mắc thiếu sót lớn rồi” mẹ nàng phẫn nộ đáp

Mỉm cười, Annabelle siết tay Phillippa “Cảm ơn, Mama. Nhưng tốt hơn con nên tập trung vào những mục tiêu khác dễ tiếp cận hơn”

Khi những khách khác tiếp tục đến nơi, một vài người ngay lập tức đi về phòng họ và tận hưởng một giấc ngủ trưa, còn bữa ăn khuya và hoạt động khiêu vũ chào mừng sẽ được tổ chức sau. Những quý bà lắm chuyện tụ tập ở phòng khách và phòng nghỉ, trong lúc những quý ông chơi bi-da hoặc hút thuốc trong phòng sách. Sau khi những người giúp việc của họ đã sắp xếp xong quần áo, Phillippa quyết định nghỉ ngơi trong phòng. Phòng họ nhỏ nhưng đáng yêu, với giấy dán tường có hoa văn kiểu Pháp và cửa sổ có rèm bằng vải xanh nhạt.

Lòng mất kiên nhẫn và đầy háo hức đến mức không thể ngủ được, Annabelle ngẫm nghĩ là Evie và chị em nhà Bowman có thể đã đến. Ngay cả như thế, họ cũng muốn có một ít thời gian nghỉ ngơi sau chuyến hành trình. Thay vì chịu đựng hàng giờ liền không làm gì cả, Annabelle quyết định sẽ thám hiểm khu vườn bên ngoài thái ấp. Vào một ngày nắng đẹp ấm áp, và nàng khẩn cầu hoạt động chân tay sau một chuyến xe ngựa quá dài. Thay trang phục sang một chiếc váy mu-xơ-lin màu xanh với một hàng nếp li tí xíu, rồi nàng rời khỏi phòng.

Nàng ra ngoài qua cửa sau, ngang qua một số người hầu trên đường đi, và đi dạo dưới ánh sáng mặt trời êm ả. Không khí ở khu vườn Stony Cross có một nét gì đó rất đặc biệt. Một ai đó có thể dễ dàng tưởng tượng nơi đây là một chốn huyền ảo ở một vùng đất xa xăm. Khu rừng bao quanh quá dày đặc và thâm sâu như thời nguyên thủy, trong khi góc vườn rộng 12 acre đằng sau biệt trang có vẻ hoàn hảo quá mức. Có lùm cây, tràng cỏ, ao hồ, và vòi phun nước. Đó là một khu vườn với quá nhiều khía cạnh, thay đổi từ yên tĩnh sang vẻ nhộn nhịp đầy màu sắc. Một khu vườn có tính kỉ luật, mỗi lùm cỏ đều được cắt gọt tỉ mỉ, mỗi góc hàng rào cũng được tỉa tót diêm dúa.

Không mũ, không găng tay, và bị lây nhiễm một cảm giác lạc quan bất ngờ, Annabelle hít thở khí trời ngoại ô. Nàng đi dọc mép đất cao của khu vườn phía sau điền trang và lần theo một con đường sỏi đá chính giữa những khóm cây anh túc và phong lữ. Không khí nhanh chóng trở sực nức hương hoa, trong khi con đường song song với một bức tường không tráng vữa được bao bọc với những khóm hoa hồng có màu đỏ và màu kem.

Thả bộ vẩn vơ, Annabelle băng ngang qua một vườn cây ăn trái với những cây lê cổ xưa được trồng từ nhiều thập kỉ trước với những hình thù tuyệt vời. Xa xa, một màn trường làm từ gỗ cây bu-lô nằm ngay giữa miền rừng hiện ra như muốn nấu chảy những mối nối với khu rừng phía sau. Con đường đá sỏi kết thúc với một vòng xuyến nhỏ, có một chiếc bàn đá được đặt ngay giữa trung tâm. Bước đến gần hơn, Annabelle trông thấy hai mẩu nến được đốt trực tiếp trên mặt đá. Nàng cười bâng khuâng, nhận ra sự riêng tư là một sắp xếp hoàn hảo cho một sự kiện lãng mạn.

Quen dần với không khí mộng mơ xung quanh chúng, một hàng 5 con vịt mập mạp lạch bạch đi ngang vòng xuyến, hướng về phía mặt hồ đắp nổi phía bên kia khu vườn. Có vẻ đám vịt đã quá quen thuộc với vô số khách mời ở Khu vườn Stony Cross, vì thế chúng hoàn toàn phớt lờ Annabelle khi chúng đi ngang qua nàng. Chúng kêu quác quác rất to khi tiến đến cái ao nhân tạo, quá trình đó hết sức thú vị khiến Annabelle không thể nhịn cười.

Trước khi sự thích thú của nàng biến mất, thì có một tiếng bước chân lạo xạo trên sỏi. Nó là từ một người đàn ông, người rõ ràng đang quay lại sau một chuyến thăm thú khu rừng. Chàng ngẩng đầu nhìn nàng với một biểu cảm lôi cuốn, tia nhìn u tối của chàng gặp mắt nàng.

Annabelle sững người

Simon Hunt, nàng nghĩ, bị sốc đến mức không thể nói nên lời khi gặp chàng ở Stony Cross. Nàng đã luôn liên đới với chàng trong cuộc sống thành thị – nàng thỉnh thoảng thấy chàng trong nhà, vào ban đêm, bị giam giữ giữa những bức tường, cửa sổ và cà vạt trang trọng. Tuy nhiên, giữa ánh sáng mặt trời tự nhiên xung quanh, chàng có vẻ giống như một tạo vật khác. Bờ vai rộng không thể dung hòa với những nếp cắt eo hẹp của những bộ lễ phục về đêm, lại có vẻ rất đúng trong chiếc áo len săn bắn và áo sơ mi hở cổ, không thấy bóng dáng của một chiếc cà vạt nào. Chàng rám nắng hơn thường lệ, da chàng có màu hổ phách sáng bóng đúc kết từ quá trình làm việc ngoài trời. Ánh nắng liếm láp trên mái tóc cắt sát của chàng, ánh lên một màu tóc không hẳn là đen, những là một màu nâu thẫm. Những nét đặc trưng của chàng, phác họa dưới ánh mặt trời, càng rắn rỏi, rõ nét và thu hút. Một vài nét mềm mỏng trên mặt chàng…hàng chân mày đen dày hình lưỡi liềm, môi dưới căng tràn cong cong, tất cả đều dai dẳng với tính cách không chịu thỏa hiệp.

Hunt và Annabelle nhìn nhau trân trối trong vẻ điếng người tĩnh mịch, như thể có ai đó sắp hỏi một câu mà không ai trong số họ biết cách trả lời.

Khoảng khắc đó kéo dài một cách khó chịu, cho đến khi Simon Hunt cuối cùng phải lên tiếng “Cái đó là một âm thanh đáng yêu” chàng êm ái nói

Annabelle phải vật lộn để tìm lại giọng nói “Cái gì” nàng hỏi

“Tiếng cười của nàng”

Annabelle trải qua một cảm giác nhức nhói ở cơ hoàng mà không phải là cơn đau hay niềm vui. Một cảm giác nhoi nhói nguôi ngoai khôn giống bất cứ điều gì nàng từng trải nghiệm trước đây. Nàng không chủ tâm vòng những ngón tay quanh cạnh sườn. Tia nhìn của Hunt bắn về phía tay nàng trước khi quay lại mặt nàng. Chàng đến gần bàn đá, xóa tan khoảng cách giữa họ.

“Ta đã không hy vọng được thấy nàng ở đây” Tia nhìn của chàng lướt qua làm nàng bối rối. “Tuy nhiên, đây là một nơi phù hợp cho một người phụ nữ trong trường hợp của nàng”

Mắt Annabelle se khít lại “Trường hợp của tôi?”

“Cố bắt một ông chồng” chàng chỉ rõ

Nàng liếc mắt ngạo nghễ đáp “Tôi không cố “bắt” một ai cả, ngài Hunt”

“Nhử mồi” chàng tiếp tục “chuẩn bị cần câu, kéo dây lên cho đến khi anh chàng thở hổn hển trên sàn tàu”

Miệng nàng khép lại thành một đường căng thẳng. “Ngài có thể yên tâm rồi, ngài Hunt, vì tôi không có ý định chia cắt ngài với tình trạng tự do quý giá của ông. Ngài nằm dưới đáy danh sách”

“Danh sách gì?” Hunt nhìn nàng một cách im lặng đến bồn chồn, tự chàng đang nghĩ câu trả lời “À, thật ra nàng đã làm một bản danh sách về mấy người chồng tiềm năng chứ gì?” Sự thích thú nhảy nhót trong mắt chàng “Biết được ta không cơ hội chiến thắng thật là nhẹ nhõm, vì ta đã né tránh bị trói buộc vào hôn nhân bằng mọi giá. Nhưng ta không thể ngừng thắc mắc…ai ở trên cùng của danh sách?”

Annabelle từ chối trả lời. Thậm chí khi nàng nguyền rủa xu hướng bồn chồn của nàng, nàng không thể ngăn bản thân với tay cào những mẩu nến trên bàn.

“Có lẽ là Westcliff” Hunt đoán

Annabelle tạo ra một âm thanh khinh miệt, ngồi hờ hững trên bàn. Bàn đá có tuổi ấm áp và trơn mượt. “Chắc chắn không. Tôi sẽ không cưới bá tước dù ngài ấy có quỳ gối và cầu xin tôi”

Hunt cười lớn trước lời nói dối rành rành “Một quý ngài có dòng dõi tốt, với tài sản đồ sộ? Nàng sẽ không ngại làm bất cứ điều gì để có anh ta” Ngẫu nhiên, chàng ngồi vào phía bên khi bàn đá, và Annabelle cứng người để không rúm ró vì sự gần gũi của chàng. Thông thường một cuộc hội thoại giữa một quý ông và một tiểu thư sẽ diễn ra theo dạng có một vài điều chắc chắn một quý ông không bao giờ làm…anh ta sẽ không làm cho cô gái thấy xấu hổ hoặc xúc phạm cô ta, hoặc lợi dụng tình huống dưới mọi hình thức. Tuy nhiên, với Simon Hunt những bảo đàm đó không tồn tại.

“Sao ngài lại ở đây?” nàng hỏi

“Ta là một người bạn của Westcliff” chàng nói rõ ràng

Annabelle không thể tưởng tượng cảnh bá tước công nhận một ai đó giống Hunt là bạn. “Sao ngài ấy không đi cùng ông? Và đừng cố chứng tỏ giữa hai người có điểm chung gì đó – ông và bá tước khác nhau hoàn toàn”

“Thật ra bá tước và ta có một vài sở thích chung. Cả hai cùng thích săn bắn, và chia sẻ một số quan điểm chính trị đáng ghi nhận. Không giống như hầu hết những người cùng đẳng cấp khác, Westcliff không cho phép mình bị xiềng xích với những giới hạn của đời sống quý tộc”

“Một quý ông tốt đẹp” Annabelle chế giễu “ngài có vẻ xem giới quý tộc là một chốn giam cầm”

“Đúng vậy”

“Vậy thì tôi đang nóng lòng chờ đợi được giam cầm bản thân tôi và tiêu hủy luôn chìa khóa”

Câu đó khiến Hunt bật cười “Nàng có lẽ sẽ là một cô vợ khá tốt cho một kẻ có địa vị tương xứng”

Nhận ra giọng điệu của chàng không phải là ngợi khen, Annabelle sững người “Nếu ngài không thích giới quý tộc đến vậy thì tôi tự hỏi tại sao ngài lại bỏ ra quá nhiều thời gian cho những chuyện này”

Mắt chàng ranh mãnh lóe sáng “Họ có giá trị sử dụng. Và ta không phải không thích họ – chỉ là ta không có mong muốn trở thành người giống họ. Trong trường hợp nàng không nhận thấy, giới quý tộc – hoặc ít nhất là cái cách họ sống cho đến lúc này – đang chết dần”

Annabelle phản ứng bằng một cái liếc mắt ngỡ ngàng, thật tâm bị sốc trước lời phát biểu. “Ý ngài là gì?”

“Hầu hết những kẻ quý tộc giữ đất đang mất dần tài sản của họ, nhìn tiền bạc bị chia nhỏ và thu hẹp lại bởi số họ hàng cần được chu cấp tăng lên từng ngày…và sau đó là sự luân chuyển tiền bạc cũng là một trở ngại. Quy tắc của một địa chủ lớn là nhanh chóng kết thúc. Chỉ những người như Westcliff – chịu mở ra hướng mới – sẽ sống sót”

“Tất nhiên là với sự giúp sức vô giá của ngài” Annabelle nói

“Đúng thế” Hunt nói với vẻ tự mãn làm Annabelle không thể nhịn cười

“Ngài có bao giờ cân nhắc đến việc giả vờ khiêm tốn không ngài Hunt? Chỉ vì lịch sự thôi?”

“Ta không tin tưởng vào sự nhún nhường giả tạo”

“Người ta sẽ thích ngài hơn nếu ông làm thế”

“Nàng có thế không?”

Ngón tay nàng bấu chặt vào lớp sáp ong màu lam, và nàng liếc nhanh về phía Hunt để ước lượng mức độ trêu tức trong mắt chàng. Với vẻ bối rối của nàng, không có chút nào trong đó cả. Chàng có vẻ nghiêm túc thật sự với câu trả lời của nàng. Khi chàng nhìn nàng săm soi khiến nàng cảm nhận được một dòng xoáy nhụt chí đang cuộn lên mặt nàng. Nàng không thấy thoải mái với tình cảnh này, chuyện trò một mình với Simon Hunt trong khi chàng nhẩn nha bên cạnh nàng giống như một tên cướp biển lười nhác, tọc mạch. Luồng mắt của nàng rơi trên bàn tay to lớn bám lấy cạnh bàn của chàng, những ngón tay dài, sạch sẽ và rám nắng, với phần móng được cắt rất sát đến mức màu trắng hình lưỡi liềm chỉ vừa đủ thấy.

“‘Thích’ thì có hơi quá” Annabelle nói, thả tay ra khỏi ngọn nến. Nàng càng cố khống chế vẻ bối rối đỏ lựng của mình thì nó càng trở nên tệ hơn, cho đến khi chạm đến viền tóc nàng. “Tôi cho là tôi có thể chịu đựng việc có ngài kế cận dễ dàng hơn nếu ngài thử cư xử như một quý ông”

“Ví dụ?”

“Bắt đầu là, cái…cái cách ngài thích sửa lưng người khác…”

“Thành thật không phải là đức tính tốt hay sao?”

“Đúng…nhưng điều đó không tạo ra một cuộc đối thoại tốt đẹp” Phớt lờ giọng cười trầm của chàng, nàng tiếp tục. “và cái cách ngài nói về tiền bạc là rất thiếu tế nhị, đặc biệt là với những người có vai vế. Người biết chuyện sẽ giả vờ là họ không quan tâm đến tiền bạc, hoặc làm thế nào để kiếm tiến, hoặc đầu tư, hoặc bất cứ gì khác ngài thích thảo luận”

“Ta không bao giờ hiểu được tại sao hành động nhiệt tình đeo đuổi sự giàu có lại bị khinh miệt như thế”

“Có lẽ vì những hành động đó thường đi cùng với sự suy đồi…tham lam, ích kỉ, hai mặt – ”

“Đó không phải là lỗi của ta”

Annabelle nhướng mày “Ồ?”

Mỉm cười, Hunt chậm rãi lắc đầu, ánh mặt trời lấp lánh trên mái tóc tối màu của chàng. “Nếu ta tham lam và ích kỉ thì ta sẽ giữ lại hầu hết lợi nhuận của ta. Tuy nhiên, những đồng sự của ta sẽ nói cho nàng biết họ đã nhận được phần thưởng xứng đáng cho những khoản đầu tư của họ. Và những nhân viên của ta được trả thù lao tương đương với chuẩn mực của một ai đó. Còn về chuyện hai mặt – ta nghĩ chuyện ta phải đối mặt với vấn đề tương tự là khá rõ ràng. Ta thành thật – điều mà gần như không thể tha thứ không một xã hội văn minh”

Vì một vài lý do, Annabelle không thể ngưng cười toét miệng đáp trả lại tên phóng đãng vô giáo dục. Nàng đứng lên khỏi bàn và phủi bụi khỏi váy. “Tôi sẽ không phí thêm thời gian để giảng giải cho ngài biết thế nào là lịch sự khi ngài đã tỏ rõ là mình hoàn toàn không muốn như thế”

“Thời gian của nàng không bị lãng phí” chàng nói, bước đến gần nàng “Ta sẽ cân nhắc thật kĩ để thay đổi cung cách của ta”

“Đừng quan tâm” nàng nói, nụ cười nấn ná trên môi “Tôi e rằng ngài là trường hợp không thể cứu chữa. Bây giờ, nếu ngài thứ lỗi, tôi sẽ tiếp tục dạo chơi trong vườn. Chúc ngài có một buổi chiều dễ chịu, ngài Hunt”

“Hãy để ta đi cùng nàng” chàng êm ái nói “Nàng có thể giảng giải thêm cho ta. Ta sẽ chỉ lắng nghe mà thôi”

Nàng trơ tráo chun mũi với chàng “Không, ông sẽ không làm thế” Rồi nàng rời khỏi con đường đá sỏi, biết rằng tia nhìn của chàng vẫn dán vào lưng nàng cho đến khi nàng biến mất sau vườn lê.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.