Phản ứng của Philippa trước tin tức là một vẻ bình tĩnh đến rợn người. Khi cả ba ngồi trong phòng khách riêng của dòng họ Marsden, và Simon tường thuật tin tức đính ước của họ, và lý do cho chuyện đó, khuôn mặt Philippa chuyển sang trắng bệch, nhưng bà không nói tiếng nào. Trong khoảng im lặng ngắn ngủi theo sau lời trần thuật của Simon, Philippa chăm chú quan sát Simon, và thận trọng nói. “Vì Annabelle không còn cha để che chở cho con bé, Ông Hunt, tôi buộc lòng phải hỏi về những khoản đảm bảo của anh. Mọi người mẹ đều ước rằng con gái họ sẽ được đối xử tôn trọng và tử tế…và anh phải đồng ý rằng có những tình huống…”
“Tôi hiểu” Simon nói. Bất ngờ vì vẻ điềm tĩnh của chàng, Annabelle nhìn chàng chăm chú, trong lúc chàng tập trung hoàn toàn vào Philippa “Tôi sẽ hứa với bà rằng con gái bà sẽ không có gì phải than phiền”
Một vẻ nhăn nhó thoáng qua khuôn mặt Philippa, và Annabelle bặm môi, biết rằng chuyện gì sắp xảy ra “Tôi ngờ rằng anh đã biết, Ông Hunt,” mẹ nàng thì thầm “rằng Annabelle không có của hồi môn”
“Vâng” Simon đáp gọn
“Và chuyện đó không quan trọng với anh” giọng Philippa du dương
“Không hề gì. Tôi có may mắn là không đặt nặng yếu tố tài chính trong việc chọn vợ. Tôi sẽ không quan tâm nếu Annabelle có đến với tôi mà không kèm theo một đồng lẻ nào. Hơn thế nữa, tôi dự định để mọi chuyện dễ dàng hơn cho gia đình bà – bao gồm những món nợ, hóa đơn, và người cho vay, học phí và – những gì cần thiết để gia đình sống sung túc”
Annabelle nhìn thấy bàn tay nắm chặt của Philippa trên đùi cho đến khi ngón tay bà trắng bệch, và một cơn run phấn khích, nhẹ nhõm, xấu hổ hoặc cảm giác nào đó trộn lẫn cả ba không thể hiểu được làm giọng bà khẽ rung. “Cảm ơn, Ông Hunt. Anh phải hiểu nếu cha Annabelle còn sống thì mọi chuyện đã khác rất nhiều”
“Vâng, tất nhiên là vậy”
Một khoản im lặng suy tư trước khi Philippa thì thầm “Tất nhiên, không có của hồi môn, Annabelle sẽ không có tiền dự trữ…”
“Tôi sẽ mở một tài khoản cho cô ấy ở Barings” Hunt điềm tĩnh nói “Chúng ta sẽ cho vào đó khoản, xem nào, 5 ngàn bảng?…và tôi sẽ rót thêm vào mỗi khi cần thiết. Tất nhiên, tôi sẽ chịu trách nhiệm duy trì xe ngựa…quần áo…trang sức…và Annabelle có thể mua sắm ở bất kì cửa hàng nào tại Luân Đôn”
Trước tin ấy Philippa dường như quên bẵng Annabelle, lúc này tâm trí nàng đang quay vòng vòng như bông vụ. Ý nghĩ có 5 ngàn bảng trong túi…một gia tài…chỉ vừa mới có vẻ thật. Sự ngạc nhiên của nàng làm rộn lên cảm giác háo hức. Sau nhiều năm nghèo túng, giờ đã có thể đến những tiệm may lớn, và mua một con ngựa cho Jeremy, và sửa sang nhà cửa với những món đồ nội thất sang trọng và thích hợp. Tuy nhiên, buổi thảo luận thẳng thắn về tiền bạc đi kèm lời cầu hôn khiến nàng có cảm giác không yên là nàng đang bán mình vì lợi ích gia tộc. Cẩn trọng đưa mắt nhìn Hunt, nàng thấy một ánh sáng cay độc hấp háy trong mắt chàng. Chàng hiểu nàng quá rõ, nàng nghĩ thầm, trong lúc sức nóng không mong muốn gia tăng hai bên má nàng
Annabelle giữ im lặng khi buổi nói chuyện dẫn đến luật sư, hợp đồng và điều khoản, khám phá rằng mẹ nàng quyết tâm giải quyết rốt ráo những vấn đề cần được thương lượng. Công việc làm ăn khó lòng là một phần của mối dây lãng mạn. Hơn thế nữa, Annabelle nhận thấy Philippa không hề hỏi Hunt là liệu chàng có yêu Annabelle không, và chàng cũng không đề cập đến chuyện đó.
Sau khi Simon Hunt về, Annabelle theo mẹ nàng về phòng và nói chuyện thêm. Bị lo lắng vì vẻ im ắng bất thường của Philippa, Annabelle đóng cửa và cân nhắc chuẩn bị nói, tự hỏi mình có nên dè chừng về viễn cảnh Simon Hunt là con rể của mẹ không
Ngay khi họ ở riêng, Philippa đi về cửa sổ và trông ra màn đêm tối mịt, rồi lấy tay che mắt. Cảnh giác, Annabelle nghe thấy một tiếng thổn thức nghẹn ngào “Mama…” nàng ngập ngừng khi thấy mặt lưng gồng cứng của mẹ nàng “Con xin lỗi, con – ”
“Cảm ơn Chúa” Philippa lảo đảo thì thào, có vẻ không nghe Annabelle nói “Cảm ơn Chúa”
Mặc dù Westcliff thề rằng không chịu nổi đám cưới của Simon, anh vẫn đến Luân Đôn hai tuần sau để dự lễ. Đăm chiêu nhưng lịch sự, anh thậm chí còn dẫn Annabelle đi đến bàn thờ thay cho người cha quá cố của nàng. Nàng cực kì mong muốn từ chối đề nghị đó, nhưng nó lại khiến Philippa hạnh phúc kinh khủng nên Annabelle đành nhận lời. Và nàng thậm chí còn tỏ ra vui vẻ hằn học khi được bá tước đồng hành trong một công đoạn quan trọng của buổi lễ mà anh ta rõ ràng ghét bỏ. Chỉ có sự tận tụy của Westcliff với Hunt đã mang bá tước đến Luân Đôn, bộc lộ một tình bạn khắng khít giữa hai người đàn ông còn sâu sắc hơn những gì Annabelle đã đoán
Lillian, Daisy, và mẹ của họ cũng hiện diện tại nhà thờ, sự hiện diện của họ có lẽ là do có Ngài Westcliff. Bà Bowman đáng ra không bao giờ cho phép mấy cô con gái tham dự một lễ cưới mà cô dâu đã kết hôn với một người không thuộc tầng lớp quý tộc và có ảnh hưởng xấu. Tuy nhiên, cơ hội được gần gũi người độc thân danh giá nhất nước Anh đủ sức lay chuyển sự đời. Rõ ràng Westcliff hoàn toàn thờ ơ với cô em, và khinh miệt thái quá cô chị, là một chướng ngại nho nhỏ cho Bà Bowman có thể vượt qua.
Rủi thay, Evie, đã bị Dì Florence và toàn thể gia đình cấm có mặt. Thay vào đó, cô gửi cho Annabelle một lá thư dài, cảm động, và một ấm sứ được vẽ những bông hoa hồng xen vàng như quà cưới. Những khách mời còn lại bao gồm cha mẹ và anh em Hunt, những người không giống những gì Annabelle mong đợi. Mẹ chàng có khuôn mặt góc cạnh và dáng người cứng cáp. Một phụ nữ vui tính có khuynh hướng nghĩ tốt về Annabelle cho đến khi một chuyện gì đó xảy ra thúc đẩy bà đi theo hướng khác. Cha chàng là một người cao lớn, gân guốc không hề nhếch môi cười trong suốt buổi lễ, mặc dù dấu cười hằn sâu trên khóe mắt chứng tỏ ông là một người đang ở vị thế thoải mái. Không ai trong số hai người đặc biệt xinh đẹp, nhưng họ đã sinh ra năm người con tuyệt vời, tất cả đều cao và tóc đen
Phải chi Jeremy có thể đến dự lễ cưới…nhưng cậu vẫn còn phải ở trường, còn nàng và Philippa đã quyết định tốt nhất cậu nên hoàn tất học kì và đến Luân Đôn khi Hunt và Annabelle hưởng tuần trăng mật trở về. Annabelle không chắc Jeremy sẽ phản ứng ra sao khi biết Simon Hunt trở thành anh rể cậu. Mặc dù Jeremy có vẻ thích Simon, nhưng cậu đã quen là người đàn ông duy nhất trong gia đình. Có khi cậu sẽ nổi cáu vì những giới hạn Hunt áp đặt cho cậu. Về vấn đề này, bản thân Annabele không ham gì phải khúm núm cầu xin người đànông mà nàng còn khôn hiểu hết.
Ý nghĩ theo cùng Annabelle tối đó là nàng sắp có đêm tân hôn, và nàng đang đợi chàng trong căn phòng ở khách sạn Rutledge. Tự suy luận rằng Hunt cũng ở một dinh thự nào đó giống những người độc thân khác, Annabelle khá ngỡ ngàng khi biết chàng vẫn ở trong một dãy phòng khách sạn.
“Tại sao không?” Vài ngày trước Hunt hỏi, thích thú vì vẻ lúng túng cởi mở của nàng
“À thì…sống trong khách sạn sẽ không có sự riêng tư…”
“Anh mong còn không được ấy chứ. Anh có thể đến và đi bất cứ lúc nào anh thích, không có một đám người hầu tám chuyện về mấy thói quen và cử chỉ của anh. Từ những gì anh được chứng kiến, sống trong một khách sạn tử tế còn tốt hơn rất nhiều khi cư ngụ trong một biệt thự tồi tàn”
“Đúng, nhưng ở vị trí của anh cần một số người hầu đề thể hiện sự công với những người khác – ”
“Thứ lỗi cho anh” Hunt nói “nhưng anh luôn nghĩ ai đó thuê người nếu họ thật sự cần làm việc. Lợi ích từ việc khoe mẽ chưa từng gây ấn tượng cho anh”
“Họ đâu phải là nô lệ, Simon”
“Với mức lương của hầu hết người hầu thì điểm đó vẫn còn gây tranh cãi”
“Chúng ta sẽ cần rất nhiều người hầu nếu chúng ta chuyển đến một ngôi nhà thích hợp” Annabelle sỗ sàng “Trừ khi anh định bắt em làm việc quần quật để chà sàn và làm sạch lò sưởi”
Đề nghị đó làm mắt chàng thấp thoáng nét ranh mãnh “Anh định bắt em làm việc quần quật đó, em yêu, nhưng anh đảm bảo em sẽ không phải lau dọn” Chàng khẽ cười trước vẻ hoang mang của nàng. Kéo Annabelle lại gần, chàng đặt một nụ hôn ngắn ngủi lên môi nàng
Nàng hơi căng thẳng khi chàng ôm “Simon…thả em ra…mẹ em sẽ không đồng ý nếu bà thấy hai ta thế này – ”
“Hả? Anh có thể làm bất kì điều gì anh thích với em, và mẹ em sẽ không phản đối lấy một lời”
Annabelle nhăn mặt che tay giữa họ. “Ôi, anh kiêu căng quá – không, ý em là, Simon! Em muốn ổn định…chúng ta có nhất định phải sống trong khách sạn mãi mãi không anh, hay là anh sẽ mua nhà?”
Đoạt thêm một cái hôn chớp nhoáng, chàng cười to. “Anh sẽ mua bất cứ ngôi nhà nào em thích, em yêu. Hoặc không anh sẽ xây một căn mới vì anh khá quen thuộc với những tiện nghi hiện đại rồi”
Annabelle cảm thấy bớt lúng túng “Thật sao? Ở đâu kia?”
“Anh ngờ rằng chúng ta có thể tìm một mẫu đất rộng rãi ở Bloomsbury, hoặc ở Knightsbridge – ”
“Ở Mayfair thì sao?”
Simon cười như thể chàng đang mong chờ đề nghị đó “Đừng bảo anh là em muốn sống trong một tòa cao ốc như ở Grosvenor hoặc St. James nha, nhìn ra cửa sổ và thấy những quý tộc đủng đỉnh đi qua hàng rào sắt – ”
“Ôi, vâng, như vậy sẽ hoàn hảo” nàng nhiệt tình khiến chàng phải bật cười
“Được rồi, chúng ta sẽ mua nhà ở Mayfair, Chúa giúp anh. Và em có thể thuê bao nhiêu người hầu cũng được. Chú ý rằng anh không nói là ‘cần’ vì chuyện đó hoàn toàn nằm ngoài trọng điểm. Vậy trong lúc chờ đợi em có thể chịu đựng vài tháng ở Rutledge không?”
Nhớ lại cuộc thảo luận, Annabelle đi thám hiểm dãy phòng rộng lớn của họ, tất cả đều được lót da và nhung cùng đồ gỗ sáng bóng. Nàng phải thừa nhận là khách sạn Rutledge rõ ràng đã thay đổi quan điểm của một người về chuẩn mực của một khách sạn. Người ta đồn rằng ổng chủ bí ẩn của nó, Ông Harry Rutledge, lấy cảm hứng thiết kế ra khách sạn sang trọng và hiện đại bậc nhất châu Âu, pha trộn phong cách cổ điển với tân thời kiểu Mĩ. Khách sạn Rutledge là một tổ hợp đa dạng tọa lạc trong khuôn viên nhà hát, bao gồm 5 khu vực giữa nhà hát Capitol và Embankment. Chi tiết còn có tòa nhà 5 tầng, dây chuyền phục vụ thức ăn, và một phòng tắm riêng cho mỗi dãy phòng, chưa kể một nhà hàng nổi tiếng, đã biến Rutledge trở thành điểm dừng chân ưa thích của giới tài phiệt Mĩ và châu Âu. Đi cùng sự thích thú của Annabelle, nhà Bowman đang sử dụng 5 trong số hàng trăm dãy phòng sang trọng ở đây, điều đó có nghĩa là nàng, Lillian và Daisy sẽ có cơ hội gặp nhau thường xuyên sau khi nàng hưởng tuần trăng mật trở về
Chưa từng bước chân ra khỏi nước Anh, Annabelle vô cùng háo hức khi biết ra Simon dự định dẫn nàng ghé thăm Paris trong hai tuần sắp tới. Chị em Bowman, những người đã từng du lịch Paris với mẹ của họ, đã đưa cho Annabelle một danh sách dài đằng đẵng những tiệm may, làm đẹp, và nước hoa và trong nàng dần hình thành những ý niệm mơ hồ về thành phố ánh sáng. Tuy nhiên, trước khi họ khởi hành vào sáng mai, thì nàng còn một đêm tân hôn phía trước.
Chọn một chiếc đầm ngủ có đăng ten rườm rà chạy dọc thân áo và cánh tay, Annabelle đi qua đi lại không ngừng nghỉ trong phòng. Nàng ngồi gần giường và cầm lược từ bàn trang điểm. Nàng cẩn thận chải tóc, tự hỏi có phải cô dâu nào cũng thấy sợ hãi, không chắc chắn rằng những giờ kế tiếp sẽ là niềm vui hay kinh hoàng. Ngay lúc đó chìa khóa vặn nắm cửa, và dáng người ngăm đen của Simon vào phòng
Một cơn rùng mình căng thẳng chạy dọc sống lưng Annabelle, và nàng ép bản thân tiếp tục chải tóc với những lần vuốt điềm tĩnh, mặc dù tay nàng đang xoắn chặt cán lược, và ngón tay nàng thì lẩy bẩy. Tia nhìn của Simon thơ thẩn xuống dải đăng ten và mu-xơ-lin quấn quanh người nàng. Vẫn mặc bộ lễ phục đen, chàng từ từ đến bên cạnh nàng trong lúc nàng còn ngồi trên ghế. Song hành cùng vẻ ngỡ ngàng của nàng, chàng quỳ xuống để mặt họ ngang hàng, đùi chàng khép hờ hai bắp chân mảnh mai của nàng. Bàn tay to lớn nâng lên vén lọn tóc rũ, và chàng dùng tay chải tóc nàng, nhìn đầy thích thú khi những bím tóc nâu vàng lướt qua khớp tay.
Mặc dù Simon đang ăn mặc chỉn chu, nhưng vẫn có một vài dấu hiệu nhếch nhác đủ sức cám dỗ nàng…một vài sợi tóc mai phất phơ trước trán, nút cà vạt lụa màu xám lạnh hơi lỏng. Đánh rơi lược xuống sàn, Annabelle trượt tay vào mái tóc chàng. Những sợi dày và sáng bóng, đàn hồi bướng bỉnh chống chọi ngón tay nàng. Simon yên lặng cho nàng tháo cà vạt, mảnh lụa nặng nề phảng phất hơi ấm từ chàng. Mắt chàng ẩn chứa biểu cảm làm dạ dày nàng tròng trành như người say sóng.
“Mỗi lần anh nhìn em” chàng thì thầm “Anh đều nghĩ là em không thể trở nên xinh đẹp hơn được nữa – và em luôn chứng minh là anh sai”
Vắt cà vạt qua cổ chàng, Annabelle cười cảm ơn lời khen. Nàng nhấp nhỏm trên ghế một ít khi tay chàng vòng quanh người nàng. Miệng chàng khẽ cong lên khi chàng ném cho nàng cái nhìn dò hỏi “Em đang căng thẳng sao?”
Annabelle gật đầu, ngón tay thuận theo chàng khi chàng nắm và xoa dịu dàng. Simon lặng lẽ nói, có vẻ đang lựa chọn từ ngữ với một sự cần thận hiếm hoi “Em yêu…anh ngờ rằng những gì xảy ra giữa em và Hodgeham không lấy gì làm dễ chịu. Nhưng anh hy vọng em sẽ tin anh khi anh nói mọi chuyện sẽ không giống vậy. Dù nỗi sợ của em có là gì – ”
“Simon” nàng khản giọng cắt lời, và ngắt ngứ trong họng “Anh rất tử tế. V-và sự thật là anh đã chuẩn bị tinh thần để hiểu cho…à…em rất biết ơn anh vì chuyện đó. Nhưng…em sợ rằng em vẫn chưa sẵn sàng cho những gì sắp đến về mối quan hệ giữa em với Hodgeham” Thấy được sự sửng sờ tò mò bên dưới dáng vẻ ngớ người vô cảm, nên Annabelle đành hít thật sâu và nói luôn “Sự thật là, Hodgeham có đến nhà em vào những buổi tối, và ông ta có trả tiền hóa đơn cho gia đình em để đổi lại…đổi lại…” Ngập ngừng, nàng cảm thấy cổ họng tắc nghẹn cho đến khi kiếm đủ dũng khí nói tiếp “Nhưng…em không phải là người ông ta đến thăm”
Đôi mắt đen của Simon khẽ trừng mắt “Cái gì?”
“Em chưa từng ngủ với ông ta” nàng thú nhận “Ông ta có dàn xếp với mẹ em”
Chàng điếng người nhìn nàng trân trối “Quỷ thần ơi” chàng thở hắt ra
“Việc đó bắt đầu khoảng một năm trước” nàng nói, giọng nàng thấp thoáng tính chất phòng thủ. “Tình cảnh gia đình em đã rất tuyệt vọng với những hóa đơn vô tận và không có khả năng chi trả. Tài sản cha em để lại đã teo tóp hết cả vì mấy khoản đầu tư thua lỗ. Lão Hodgeham đã nắm được yếu điểm của mẹ em vào một lúc nào đó…em không biết chính xác những chuyến viếng thăm về đêm của ông ta bắt đầu từ khi nào…nhưng em có thấy mũ và gậy ba-toong của ông ta trên hành lang vào những giờ kì quặc, và những khoản nợ có thưa thớt đi một ít. Em biết được chuyện gì đang xảy ra, nhưng em chưa từng nói về nó. Và em có lẽ nên nói” Nàng thở dài và xoa xoa thái dương “Tại vũ hội, Hodgeham đã nói rõ là ông ta chán ngấy mẹ em và muốn em thế chỗ bà. Ông ta đe dọa sẽ tiết lộ toàn bộ bí mật… ‘với những câu thêm thắt’ ông ta nói vậy…và hai mẹ con em sẽ bị hủy hoại. Em từ chối, nhưng mẹ em đã xoay xở sao đó và buộc lão im miệng”
“Tại sao em lại để anh nghĩ là em đã ngủ với hắn ta?”
Annabelle khó nhọc nhún vai “Anh chỉ tự rút ra kết luận vậy thôi…và em không có lý do nào để đính chính vì em hoàn toàn không nghĩ chúng ta sẽ ra như thế này. Và rồi anh vẫn cầu hôn em, dẫn đến việc em kết luận là dù em còn trong trắng hay không cũng không quan trọng với anh”
“Không quan trọng” Simon lẩm bẩm, giọng chàng nghe có vẻ hơi lạ “Dù sao đi nữa anh vẫn muốn có em. Nhưng bây giờ anh…” Chàng ngập ngừng và lắc đầu thích thú “Annabelle – chỉ là cho rõ ràng thôi – có phải em chưa từng ngủ với đàn ông trước đây?”
Nàng giật tay vì vòng kềm tỏa của chàng bất ngờ thắt chặt “À thì…phải”
“Phải, em có hay là không, em chưa từng?”
“Em chưa từng ngủ với ai cả” Annabelle nói cho chính xác, và đưa mắt thăm dò “Có phải anh bực mình vì em không kể anh nghe sớm hơn? Em xin lỗi. Nhưng đây không phải kiểu chuyện có thể quăng bừa trong tiệc trà, hoặc ngoài hành lang … ‘Nón anh này, mà tiện thể, em còn trong trắng đấy’ – ”
“Anh không bực mình” Tia nhìn của Simon trầm ngâm lướt khắp người nàng “Anh chỉ tự hỏi nên làm cái quái gì với em đây này”
“Việc tương tự anh định làm trước khi em kể anh nghe sự thật” nàng khấp khởi hy vọng
Simon đứng lên và kéo nàng theo cùng, rón rén ôm nàng như thể chàng sợ nàng sẽ quỵ ngã trước áp lực quá mức. Chàng vùi mặt vào mái tóc đổ bóng và thở sâu “Tin anh đi, anh sẽ làm tốt” chàng nói, nghe có vẻ buồn cười “Nhưng trước tiên anh có vài điều cần hỏi em”
Annabelle đẩy cánh tay nàng vào trong áo choàng và vòng tay quanh thân hình rắn rỏi của chàng. Thân nhiệt chàng thấm qua lớp áo sơ mi mỏng manh, và nàng khẽ rung lên vì hơi đàn ông ấm áp trong cái ôm của chàng “Vâng?” nàng giục
Cho đến tận lúc đó nàng chưa từng thấy một Simon ăn nói thiếu lưu loát đến vậy…nhưng chàng nói với vẻ ấp úng ngoại lệ, như thể đây là một dạng thảo luận chàng chưa từng thực hiện trước đây “Em có biết chuyện gì sắp xảy ra không? Em có…ờ, những thông tin cần thiết không?”
“Em nghĩ là có” Annabelle đáp, cười vì nghe được nhịp tim của chàng đang đập cực nhanh ngay bên má nàng. “Mẹ và em có nói chuyện trước rồi – sau khi em bị từ chối thẳng thừng”
Bất thình lình chàng cười gượng gạo “Anh sẽ thực hiện nghĩa vụ làm chồng ngay tức thì” Đưa ngón tay nàng lên miệng, hơi thở chàng chứa đựng hơi nước “Vậy mẹ nói với em chuyện gì?” chàng khẽ nói qua đầu ngón tay
“Sau khi truyền đạt vài thông tin cơ bản thì mẹ nói em hãy để anh làm mọi thứ anh muốn và cố đừng phàn nàn nếu chẳng may em có không thích một điều gì đó. Và mẹ đề nghị rằng nếu việc đó trở nên quá sức khó chịu thì em nên chuyển sang nghĩ về tài khoản ngân hàng khổng lồ anh đã mở cho em”
Ngay khi mấy câu đó tuột khỏi môi nàng thì Annabelle lập tức thấy hối hận, mong đợi Simon có lẽ sẽ bực tức vì sự bộc trực của nàng. Nhưng chàng bắt đầu cười nắc nẻ
“Quả là một thay đổi trong suy nghĩ ở nước Anh” chàng giật đầu lại nhìn nàng “Vậy anh sẽ tán tỉnh em bằng mấy lời thì thầm về cân bằng hối đoái và lãi suất ngân hàng được chứ?”
Loay hoay bàn tay, Annabelle để mặc đầu ngón tay sượt qua gương mặt Simon, từ đường viền trơn láng đến vết xước nam tính trên cằm “Chuyện đó không cần thiết. Chỉ cần nói những gì thông thường”
“Không…những chuyện thông thường không có hiệu quả với em” Simon vén một lọn tóc ra sau tai nàng và khum khum má nàng trong lòng bàn tay. Miệng chàng trêu chọc giục nàng mở cửa, trong lúc tay chàng khám phá đường nét bên dưới dải đăng ten rộng thùng thình. Không có áo ngực bó sát be sườn, nàng có thể cảm nhận từng cái chạm tay của chàng. Những đợt vuốt ve khắp phần cơ thể không gò bó khiến nàng run bắn, nụ hoa nàng trở nên cực kì nhạy cảm. Lòng bàn tay chàng di chuyển từ tốn khắp cơ thể nàng tìm bộ phận dễ uốn nắn của một bên ngực, và ngón tay chàng khép hờ xung quanh, nâng nhóm cơ mỏng manh. Hơi thở nàng ngắt quãng trong giây lát khi ngón tay chàng cọ xát với nụ hoa và gây ra cơn đau căng phồng
“Phụ nữ thường bị đau” chàng lẩm bẩm
“Vâng, em biết”
“Anh không muốn em đau”
Thú nhận đó làm nàng ngạc nhiên xen lẫn cảm động “Mẹ em nói chuyện đó sẽ không kéo dài” nàng nói
“Cơn đau?”
“Không, phần còn lại” nàng nói và không hiểu sao chàng bật cười lần nữa
“Annabelle…” Miệng chàng sượt qua vùng cổ “Anh muốn em ngay từ giây phút đầu tiên anh thấy em đứng ngoài rạp hát, cào cấu túi xách. Anh không thể rời mắt khỏi em. Anh không thể tin là em có thật”
“Anh nhìn em đăm đăm suốt cả buổi diễn” nàng nói, thở hắt ra khi chàng gặm viền tai nàng “Em ngờ rằng anh không biết cái gì về sự suy tàn của đế chế La Mã”
“Anh biết em có đôi môi mềm mại nhất anh từng được hôn”
“Anh có cách tự giới thiệu lãng mạn hết sức”
“Anh không chịu nổi” Tay chàng ve vuốt lên xuống “Đứng cạnh em trong bóng tối là cám dỗ kinh khủng nhất anh từng trải qua. Tất cả những gì anh có thể nghĩ là em đáng yêu quá chừng và anh rất rất muốn em. Khi ánh sáng phụt tắt thì anh không thể chịu đựng thêm nữa” Giọng chàng tự mãn “Và em không hề đẩy anh ra”
“Em bị kinh ngạc!”
“Đó là lý do em không chống đối?”
“Không” Annabelle thú nhận , cọ mặt vào má chàng “Em thích anh hôn. Em biết là vậy”
Chàng mỉm cười “Anh đã hy vọng cảm giác đó không phải là đơn phương” Chàng nhìn sâu vào mắt nàng, mặt họ gần nhau đến mức mũi họ suýt nữa đụng nhau. “Vào giường cùng anh” chàng thì thầm, một câu ỏi không thể cảm thấy trong giọng chàng
Nàng gật đầu với một tiếng thở dài run run và để chàng dẫn nàng vào chiếc giường 4 chân rộng lớn, kèm theo một tấm khăn phủ giường làm từ vải lụa màu rượu vang đỏ. Kéo tấm chăn ra, Simon bế Annabelle lên trên tấm vải lanh trơn láng, và nàng nép qua một bên để chỗ trống cho chàng. Chàng đứng bên cạnh giường, quan sát khuôn mặt của nàng khi chàng cởi quần. Sự tương phản giữa áo quần cắt may khéo léo, rõ ràng văn minh, với sức mạnh nam tính đơn thuần của cơ thể bên dưới, làm nàng bối rối. Đúng như Annabelle dự đoán, chàng sở hữu một khung sườn vạm vỡ khác thường, lưng và vai chàng săn chắc, cơ bụng lộ rõ từng múi. Nước da ngăm đen lấm tấm vàng dưới ánh sáng đèn ngủ, bờ vai chàng cứng như kim loại. Ngay cả lớp lông đen ngay trước ngực chàng cũng không làm dịu bớt sức mạnh của những cơ bắp đàn hồi. Annabelle tự nghĩ khó có thể tìm ra một người đàn ông khỏe mạnh, đầy sinh lực ở một nơi nào khác. Có lẽ chàng không phù hợp với những quý tộc tái nhợt, mảnh khảnh…nhưng Annabelle nghĩ chàng hoàn toàn tuyệt vời theo cách riêng.
Cảm giác phấn khích len lỏi trong bụng nàng khi chàng trườn lên giường. “Simon” nàng nói, thở gấp khi chàng quàng tay ôm “mẹ em không kể cho em biết…tối nay em nên làm gì cho anh”
Tay chàng bắt đầu chơi đùa với tóc nàng, ngón tay lần lữa trên da đầu và truyền sự náo nức nóng bỏng dọc sống lưng nàng. “Tối nay em không phải làm gì cả. Chỉ cần để anh ôm em…chạm vào em…tìm ra vài điều làm em vui…”
Tay chàng tìm thấy đường xẻ rãnh trên áo ngủ của nàng. Annabelle nhắm mắt lại khi nàng cảm thấy những dải đăng ten bồng bềnh đang tuột khỏi vai nàng. “Anh có nhớ cái đêm trong phòng nhạc không?” nàng thì thầm, thở hổn hển khi váy ngủ xệ xuống ngực “Khi anh hôn em ở góc tường?”
“Mỗi giây mỗi phút” chàng thì thầm đáp, kéo tay áo khỏi người nàng “Sao em hỏi vậy?”
“Em không thể ngừng nghĩ về nó” nàng thổ lộ. Nàng uốn éo giúp chàng cởi hẳn váy ngủ, cảm giác nóng rát bao phủ từng inch một trên da nàng
“Anh cũng không” chàng thú nhận. Tay chàng trượt lên ngực nàng, khum khum vòng tròn mát lạnh cho đến khi đỉnh vòng tròn trở nên sẫm màu và cứng lại trong lòng bàn tay. “Chúng ta có mối quan hệ cộng hưởng dễ bùng cháy hơn anh mong đợi”
“Vậy chuyện đó không phải lúc nào cũng giống thế này sao?” nàng hỏi, để ngón tay khám phá đường rảnh trên xương sống và nhóm cơ rắn rỏi ở hai bên
Cái chạm tay của nàng, đơn giản vô cùng, làm đứt quãng hơi thở của chàng khi chàng trườn lên người nàng. “Không” chàng lẩm bẩm, để một chân xen giữa hai mép đùi khép chặt của nàng “Khó lòng mãi mãi”
“Tại sao – ” nàng toan mở miệng hỏi, nhưng ngưng bặt với một tiếng rên câm lặng vì ngón tay chàng đang lần mò viền ngực nàng. Tay chàng bao quát xương sườn hẹp của nàng và chàng cúi đầu xuống. Môi chàng nóng bỏng và nhẹ tênh khi chàng mở miệng dịu dàng trên núm vú nảy nở. Nàng nức nở với một lần chàng nhấp miệng, lưỡi chàng liếm láp phần thịt nhạy cảm cho đến khi nàng không thể nằm yên bên dưới được nữa. Chân nàng miễn cưỡng hé mở, và ngay lặp tức bên đùi có lông thô ráp lấp vào chỗ trống. Khi tay và miệng chàng lả lướt chậm chạp khắp cơ thể nàng, Annabelle đưa tay lên đầu chàng, để những túm tóc dày xuyên qua kẽ tay như nàng thường muốn làm. Chàng hôn lớp da mỏng mảnh nơi cổ tay nàng, rồi xuống dưới khuỷu tay, và chỗ lõm giữa xương ức, không để sót bất kì chỗ nào trên cơ thể nàng. Nàng để yên cho chàng làm những gì chàng muốn, rung rung khi chàng thấy hàm râu về đêm lấm tấm tương phản cặp môi ướt đẫm mềm mại. Nhưng khi chàng chạm đến rốn nàng và lưỡi chàng xoắn xít lỗ hổng bé xíu thì nàng lăn người tránh chàng với thở hồng hộc “Không…Simon, em…làm ơn…”
Ngay lập tức chàng nhỏm người ôm nàng, cười với khuôn mặt tím tái của nàng “Nhiều quá sao?” chàng khàn khàn hỏi “Anh xin lỗi – anh quên mất là những chuyện này còn quá mới mẻ với em. Đây này, để anh ôm em. Em không sợ chứ?”
Trước khi nàng có thể trả lời thì miệng chàng đã áp lên nàng, nhẹ nhàng kéo tới kéo lui. Lớp lông trước ngực chàng cọ vào ngực nàng, núm vú nàng chà xát vào chàng mỗi khi nàng thở. Cổ họng nàng run rẩy với những âm trầm, chứng tỏ khoái cảm đang túa ra khỏi sự kiểm soát. Nàng hổn hển khó nhọc khi tay chàng lướt ngang bụng và đầu gối chàng đi sâu vào giữa hai đùi nàng. Dang hai chân nàng ra, chàng đẩy ngón tay vào giữa đám lông mềm mại đầy nữ tính, khám phá phần thịt sưng phồng của nàng. Chàng chia cắt nàng, tìm kiếm điểm nút co giật khi chàng chạm đến, và nhún nhảy ngay trên nó với một xúc cảm ngọt ngào.
Nàng hổn hển trong miệng chàng, cơ thịt nàng nóng bừng như thiêu như đốt. Một luồng đỏ bừng vì đam mê chiếm hết làn da, tạo ra một vài đốm trắng giữa những vệt hồng. Simon tìm lối vào cơ thể nàng, ngón tay dịu dàng của chàng cẩn thận ve vãn bộ phận đàn hồi đẫm nước. Tim nàng đập điên cuồng, và tay chân thì cứng cả lại vì khoái cảm ngây ngất. Quay đầu nén một tiếng kêu nghẹn ngào, nàng nhìn vào đôi mắt to tròn của Simon
Chàng nằm bên phần của mình, chống khuỷu tay lên giường, mái tóc rối bù và tia nhìn sáng bừng trong đam mê và thích thú tinh tế. Có vẻ là chàng hiểu chuyện gì đang xảy ra bên trong nàng và cảm thấy thú vị bởi sự kinh ngạc ngây thơ của nàng. “Đừng đi đâu cả” chàng mỉm cười lẩm bẩm “Em sẽ không muốn lỡ mất phần hay nhất đâu” Chậm rãi, chàng kéo nàng quay lại dưới chàng, tay chàng cẩn thận xếp người nàng lại “Em yêu, anh sẽ không làm em đau” chàng thì thầm vào má nàng “Để anh làm em thoải mái..để anh vào bên trong em…”
Chàng tiếp tục thì thầm với nàng, trong lúc chàng hôn và mơn trớn lối vào cơ thể nàng. Trước khi đầu chàng chạm tới lối vào được che chắn giữ hai đùi nàng thì Annabelle rên rỉ liên tục. Miệng chàng tìm kiếm nàng, nhấm nháp những sợi lông xoăn và phần thịt hồng hào mềm mại, lưỡi chàng xoắn xít mê mụ. Nàng co ro một cách e thẹn, nhưng chàng ôm eo nàng trong tay và khám phá nàng một cách không thương xót, đầu lưỡi chàng cứ vặn xoắn khe hở phập phù. Hình ảnh đầu chàng giữa đùi nàng đánh một cú đòn choáng váng đầy bản năng vào giác quan. Căn phòng họ đang ở phút chốc xoay vòng vòng, và nàng cảm thấy nàng đang lửng lơ giữa tầng tầng lớp lớp bóng tối và ánh lửa đèn cầy, không còn nhận ra gì khác ngoại trừ cơn lốc sung sướng vô ngần. Nàng không thể giấu chàng bất kì điều gì, không thể làm gì ngoại trừ đầu hàng cái miệng đòi hỏi đang lôi kéo cảm giác vui thích tội lỗi từ da thịt nàng. Chàng ở ngay đỉnh điểm của nàng, nếm trải nhẹ nhàng, đều đặn, cho đến khi mọi chuyện trở nên quá sức chịu đựng, và hông nàng nâng lên trợ giúp, run rẩy trong miệng chàng, hơi nóng tỏa ra từ tay chân tê liệt sung sướng
Lưỡi chàng đung đưa lần cuối trước khi quay lại cơ thể nàng. Hai bên đùi nàng giờ đã mềm rũ khi chàng đẩy chúng ra xa, đầu ngọn giáo của chàng bức bách trước lối vào cơ thể nàng. Nhìn xuống khuôn mặt sửng sốt của nàng, Simon vén tóc nàng khỏi trán
Môi nàng cong lên một nụ cười lảo đảo khi nàng đưa mắt nhìn chàng “Em quên tài khoản ngân hàng mất rồi” nàng nói và chàng cười êm ái
Ngón tay chàng ve vãn vầng trán nàng, nơi những sợi tóc ướt cứ bện vào da thịt. “Annabelle đáng thương…” Áp lực giữa hai chân nàng gia tăng, và cảm giác đau buốt bắt đầu. “Anh sợ rằng phần kế tiếp sẽ không dễ chịu lắm với em”
“Em không quan tâm…em…em chỉ vui vì đó là anh”
Câu nói rõ ràng là một điều kì quặc cô dâu nên nói với chú rể trong đêm tân hôn, nhưng nó vẫn khiến chàng cười. Chàng cúi đầu và bắt đầu thì thầm vào tai nàng, ngay cả khi chàng đẩy hông xâm nhập nơi chốn chưa được khai phá của nàng. Nàng buộc bản thân nằm im mặc dù bản năng muốn vặn vẹo vì sự xâm nhập. “Em yêu…” Hơi thở chàng trở nên thô ráp, và khi chàng ngừng lại bên trong nàng thì chàng có vẻ đang đấu tranh giành sự tự chủ. “Đúng, đúng rồi đó…chỉ một chút nữa thôi…” Chàng nhích thêm một đoạn, và ngừng lại lần nữa. “Một chút nữa…” Chàng vào sâu hơn, cẩn thận mơn trớn cơ thể nàng “Chút nữa…”
“Bao nhiêu nữa?” nàng hổn hển. Chàng quá cứng, áp lực quá nhiều, và nàng tự hỏi chuyện này rồi sẽ đi đến đâu
Simon nghiến răng với nỗ lực đứng yên. “Anh vào được khoảng một nửa rồi” chàng nói, giọng phảng phất cảm giác tội lỗi
“Một nửa – ” Annabelle rung rung cười đi kèm phản đối khi chàng đẩy vào lần nữa “Ôi, không thể nào, em không thể, em không thể – ”
Nhưng chàng vẫn thúc bản thân vào sâu hơn, cố gắng xoa dịu cơn đau của nàng bằng miệng và tay. Dần dần dễ dàng hơn, cơn đau tan biến thành cảm giác nóng bỏng êm dịu, kéo dài. Một tiếng thở dài thoát khỏi nàng khi nàng cảm nhận được cơ thể mình đang dãn ra, và bộ phận trong trắng của nàng tiếp nhận sự chiếm hữu chắc chắn xảy ra của chàng. Lưng Simon hằn rõ từng nhóm cơ, bụng chàng cứng như gỗ mun. Giữ mình sâu bên trong nàng, chàng rên rỉ, trong lúc một cơn rùng mình chạy dọc đôi vai. “Em chật quá” chàng khàn giọng
“Em-em xin lỗi – ”
“Không, không” chàng xoay xở nói “Đừng xin lỗi. Lạy Chúa” Giọng chàng lí nhí như thể chàng đang chìm đắm trong khoái cảm
Hai người nhìn nhau, một tia nhìn thỏa mãn, cái còn lại thấm đẫm khao khát. Cảm giác thắc mắc quét qua Annabelle khi nàng nhận ra chàng đã phủ nhận hoàn toàn những mong đợi của nàng. Nàng đã đoan chắc Simon sẽ nhân cơ hội này chứng tỏ quyền sở hữu lên nàng…vậy mà chàng lại đến với nàng cùng sự kiên nhẫn vô độ. Đầy lòng biết ơn, nàng choàng tay qua cổ chàng. Nàng hôn chàng và để lưỡi nàng đi vào miệng chàng, và nàng luồn tay xuống lưng chàng cho đến khi lòng bàn tay chạm đến đường viền mông chàng. Nàng vuốt ve chàng trong sự khích lệ thẹn thùng, thúc chàng chìm sâu trong nàng hơn nữa. Hành động đó có vẻ đã đánh tan phần tự chủ còn sót lại của chàng. Với một tiếng gầm đói khát, chàng nhịp nhàng đẩy vào trong, rung rung cố gắng tỏ ra dịu dàng. Người chàng được giải phóng đi kèm cảm giác sung sướng cực độ làm răng chàng nghiến chặt. Vùi mặt vào mái tóc nhễ nhại mồ hôi của nàng, chàng đắm mình trong hơi ấm mê say. Sau một lúc cảm giác căng thẳng rời khỏi cơ bắp, và chàng thở đều đều. Khi chàng cẩn thận rút ra khỏi người Annabelle thì nàng hấp háy vì nỗi đau thầm kín. Nhận ra sự lo lắng của nàng, chàng nhẹ nhàng vuốt ve hông nàng.
“Có lẽ anh không rời chiếc giường này được nữa” chàng càu nhàu, khóa nàng trong vòng tay
“Ồ, có chứ anh” Annabelle uể oải nói “Ngày mai anh sẽ đưa em đi Paris. Em sẽ không bị tước mất chuyến đi trăng mật mà anh đã hứa”
Rúc vào lọn tóc bù xù của nàng, Simon cười cười đáp “Không đâu, cô vợ yêu dấu…không có cách nào khiến em bị tước mất quyền làm vợ đâu”