Khi tôi đi vào trong hội trường, tôi gần như váng đầu chóng mặt vì sợ hãi.
Tôi đã làm gì? Tôi đã làm gì thế này?
Tôi đã mang cái bí mật quý giá nhất trên đời của Jack cho một kẻ điên khùng vận đồ Prada, đạo đức biến thái, thích trả thù cho hả hê.
OK. Cứ bình tĩnh nào, tôi tự nhủ với bản thân lần thứ tỷ tỷ. Hiện giờ cô ta không thể biết được điều gì cả. Tên phóng viên đó chắc hẳn sẽ không tìm ra được gì đâu. Ý tôi là, hắn ta thực ra có những cơ sở lập luận nào chứ?
Nhưng sẽ sao nếu hắn ta tìm ra? Nếu hắn ta làm thế nào đó lại tình cờ tìm ra sự thật thì sao? Và nếu Jack khám phá ra tôi chính là kẻ chỉ cho họ đi đúng hướng thì sao?
Tôi cảm thấy phát bệnh khi nghĩ đến điều đó. Dạ dày tôi đang đông cứng lại. Tại sao tôi lại đi đề cập về Scotland với Jemima chứ? Tại sao?
Quyết định mới: Tôi sẽ không bao giờ tiết lộ một bí mật nào nữa. Không bao giờ, không bao giờ. Ngay cả nếu điều đó không có vẻ quan trọng. Ngay cả nếu tôi cảm thấy giận dữ.
Thực ra… Tôi sẽ không bao giờ nói chuyện nữa, hoàn toàn chấm dứt. Hết thảy việc nói chuyện đều có vẻ khiến tôi rơi vào rắc rối. Nếu tôi không mở mồm trên chuyến bay ngu ngốc ở khoang hạng nhất đó, tôi sẽ không ở trong đống hỗn độn như bây giờ.
Tôi sẽ trở thành một người câm. Một người câm lặng khó hiểu. Khi mọi người hỏi tôi, tôi sẽ chỉ đơn giản gật đầu, hoặc viết nguệch ngoạc vài dòng khó hiểu lên mẩu giấy. Mọi người sẽ cầm lấy nó đi chỗ khác và giải đố nó, tìm xem ý nghĩa che giấu đằng sau nó là gì…
“Đây là Lissy à?” Jack nói, trong khi chỉ vào một cái tên trên tờ chương trình, và tôi nhảy lên hoảng sợ. Tôi nhìn theo cái nhìn chăm chú của anh, rồi im lặng gật đầu một cái, miệng tôi mím chặt.
“Em có biết ai khác trong buổi biểu diễn không?” anh hỏi.
Tôi câm lặng nhún vai “ai biết?” một cái.
“Vậy… Lissy đã tập được bao lâu rồi?”
Tôi ngập ngừng, rồi đưa ba ngón tay lên.
“Ba?” Jack ngó tôi chăm chú với vẻ không chắc chắn. “Ba gì cơ?”
Tôi lấy tay làm một động tác nhỏ, coi như để ra dấu cho ‘tháng’.
Rồi tôi lại làm lại một lần nữa. Jack có vẻ hoàn toàn bối rối.
“Emma, có gì không ổn à?”
Tôi sờ trong túi áo mình để tìm một cây bút – nhưng tôi không có cái nào cả.
OK, quên việc không nói chuyện đi.
” Khoảng ba tháng, ” Tôi nói to lên.
“Được rồi.” Jack gật đầu, và quay lại với tờ chương trình. Mặt anh điềm tĩnh và không ngờ vực, và tôi cảm thấy những dây thần kinh tội lỗi lại trỗi dậy trong tôi lần nữa.
Có lẽ tôi cứ nên nói cho anh ấy.
Không. Tôi không thể. Tôi không thể. Tôi sẽ thốt ra như thế nào đây? “Nhân tiện, Jack. Anh có biết rằng cái bí mật thực sự quan trọng mà anh đã bảo em giữ kín không? Uhm, đoán coi…”
Chính sách ngăn chặn là những gì tôi cần. Giống như trong những bộ phim quân sự mà bọn họ thủ tiêu cái kẻ biết quá nhiều ấy. Nhưng làm thế nào tôi có thể ngăn chặn được Jemima đây? Tôi sẽ phóng một quả tên lửa đuổi săn người điên cuồng nào đó, vèo vèo quanh Luân Đôn, hướng tới mục tiêu phá hủy ở mức độ cao nhất mà nó có thể, và giờ tôi muốn gọi nó quay trở lại, nhưng cái nút bấm không hề hoạt động nữa.
Ok. Hãy cứ suy nghĩ một cách lý trí. Không cần phải sợ hãi. Tối nay sẽ không phát sinh gì cả. Tôi sẽ chỉ cố gắng thử gọi di động cho cô ấy và ngay khi thông máy, tôi sẽ giải thích từng chữ một rằng cô ấy phải gọi cho gã kia dừng lại và nếu cô ấy không làm vậy thì tôi sẽ bẻ gãy chân cô ta.
Tiếng lộp độp nho nhỏ lặp lại bắt đầu vang lên ở loa phóng thanh, và tôi hoảng sợ giật mình một cái. Tôi đang quá là quẫn trí, giờ tôi đã quên mất lý do chúng tôi ở đây. Hội trường đang trở nên hoàn toàn tối đen, và khán giả xung quanh chúng tôi rơi vào im lặng với sự mong chờ. Tiếng đập tăng âm lượng, nhưng không có gì diễn ra trên sân khấu cả; nó vẫn đen như hũ nút.
Tiếng lộp độp lộp độp thậm chí trở nên to hơn, và tôi đang bắt đầu cảm thấy căng thẳng. Hết thảy chuyện này có chút ma quái. Khi nào thì họ sẽ bắt đầu nhảy múa? Khi nào bọn họ sẽ mở tấm màn ra? Khi nào bọn họ sẽ…
Bùm! Đột nhiên có một tiếng thở dốc khi một ánh sáng chói lòa chiếu xuống khắp hội trường, gần như làm tôi lóa mắt. Âm nhạc mạnh mẽ ngập tràn trong không gian, và một nhân vật đơn lẻ xuất hiện trên sân khấu trong một bộ trang phục đen lấp lánh, đang quay nhanh và nhấp nhô lên xuống. Giờ ạ, người nào vậy, bọn họ thật kinh ngạc. Tôi sửng sốt chớp chớp mắt chống lại ánh sáng chói lóa, cố nhìn. Tôi khó có thể nói được đó là một người đàn ông hay một phụ nữ hay một….
Ôi Trời đất tôi. Đó là Lissy.
Tôi dán chặt vào ghế của mình vì sốc. Tất cả mọi thứ khác đều lướt qua tâm trí tôi. Tôi không thể rời mắt khỏi Lissy.
Tôi không biết là cô ấy có thể làm được điều đó. Không hề biết! Ý tôi là, chúng tôi đã từng tập một chút xíu ba-lê cùng nhau. Và một chút xíu nhảy gõ gót. Nhưng chúng tôi chưa bao giờ… Tôi chưa bao giờ… Làm sao tôi có thể biết ai đó hơn 20 năm trời mà không hề biết họ có thể múa?
Cô ấy vừa thực hiện một động tác múa chậm rãi và mạnh mẽ với một gã mang mặt nạ mà tôi đoán đó là Jean-Paul, và giờ cô ấy đang nhấp nhô lên xuống và xoay tròn với dải ruy băng kia, và toàn bộ khán giả đang chăm chú nhìn vào cô ấy, chờ mong, và cô ấy có vẻ hoàn toàn tỏa sáng. Tôi chưa từng thấy vẻ mặt cô ấy hạnh phúc như vậy từ nhiều tháng nay. Tôi rất tự hào về cô ấy.
Rùng mình, nước mắt bắt đầu nhói lên trên mắt tôi. Và giờ mũi tôi đang bắt đầu chảy nước. Tôi thậm chí còn không có một cái giấy lau nữa. Điều này thật ngượng ngùng. Tôi cần phải hít vào, giống như một bà mẹ ở lễ Thánh đản (*ngày lễ dựng lại cảnh Chúa giáng sinh). Tiếp đó tôi sẽ đứng lên và chạy lên trước với cái máy camera nhỏ, tới và nói, “Xin chào con yêu, vẫy tay với Ba đi!”
Ok. Tôi cần kìm giữ bản thân, nếu không thì sẽ giống như cái lần tôi đưa cháu nuôi tôi – Amy đi xem bộ phim hoạt hình Disney – Tarzan, và khi ánh đèn bật lên, nó đã mau chóng ngủ thiếp đi, còn tôi thì đang sướt mướt, trố mắt ra nhìn vào cả một đống những cặp mắt rắn như đá của đám trẻ 4 tuổi đầu. (Chỉ là trong biện hộ của tôi thì, nó thật sự vô cùng lãng mạn. Và Tarzan thì quá ư gợi cảm.)
… …… …… …… ……..
“Emma,” một giọng nói truyền vào tai tôi.
“Jack!” Tôi xoay người, thấy anh đang nhìn xuống mỉm cười với tôi, đôi mắt sẫm của anh chan chứa tình cảm.
“Em ổn chứ?” anh nói, và ôn nhu chạm nhẹ vào mũi tôi.
“Em ổn!” Tôi đáp lại hơi chói tai. “Em rất ổn!”
Tôi cần phải cố thoát khỏi tình thế này. Tôi cần phải thế.
“Jack – anh có thể lấy chút nước uống cho em được không?” Tôi nghe thấy bản thấy mình lên tiếng. “Em sẽ chỉ ở đây thôi. Em cảm thấy hơi chóng mặt.” Jack nhìn có vẻ lo lắng.
“Em biết đấy, anh nghĩ có gì đó không ổn. Để anh đưa em về nhà đi. Anh sẽ gọi xe.”
“Không. Ổn… ổn mà. Em muốn ở lại. Cứ lấy cho em chút nước. Làm ơn,” Tôi nói thêm sau khi ngẫm nghĩ.
Ngay khi anh ấy đi khỏi, tôi chạy vào trong phòng giải lao, gần như thoăn thoắt vội vàng.
“Emma!” Jemina ngước lên nhìn tươi cười. “Quá tốt! Mình vừa mới đi tìm cậu. Giờ thì, đây là Mick, và anh ấy muốn hỏi cậu vài câu hỏi. Bọn mình nghĩ là chúng ta sẽ sử dụng căn phòng nhỏ này đây.” Cô ta tiến vào trong một văn phòng nhỏ, trống không ở đầu phòng giải lao.
“Không!” Tôi nói, túm lấy cánh tay cô. “Jemima, cậu phải đi đi. Ngay bây giờ. Đi đi!”
“Tớ không đi đâu cả!” Jemima giằng tay ra khỏi tôi và đảo tròn mắt với Mick, người đang đóng cửa văn phòng lại sau lưng tôi. “Tôi đã nói với anh là cô ấy lúc nào cũng rít lên về chuyện này mà.”
‘Mick Collins,’ Mick dúi một tấm danh thiếp vào tay tôi. “Hân hạnh được gặp cô, Emma. Giờ thì, không cần phải lo lắng gì cả, được chứ?” Anh ta tặng cho tôi một nụ cười êm dịu, như thể anh ta hoàn toàn đã quen phân phát nó cho những người phụ nữ kích động bảo anh ta đi khỏi, và cũng chắc chắn về hiệu quả của nó. “Cứ bình tĩnh ngồi xuống, thoải mái buôn chuyện thôi…”
Anh ta đang nhai kẹo cao su lúc nói, và khi tôi ngửi thấy mùi bạc hà thoảng về phía mình, tôi gần như mắc ói.
“Coi này, đó là một sự hiểu lầm,” tôi nói, cố ép mình nói lịch sự. “Tôi e là không có câu chuyện gì cả.”
“Ừm, cứ để chúng ta xem xét về việc đó, được chứ?” Mick nói với một nụ cười thân thiện. “Cô hãy kể cho tôi về việc….”
“Không! Ý của tôi là, chẳng có gì cả.” Tôi quay sang Jemima. “Tớ đã bảo cậu là tớ không muốn cậu làm gì cả mà. Cậu đã hứa với tớ!”
“Emma, cậu đúng là một kẻ yếu đuối.” Cô ta nhìn sang Mick với vẻ bực bội. “Anh có thấy vì sao tôi đã bắt buộc phải hành động không? Tôi đã nói với anh là tên con hoang Jack Harper đó quan trọng thế nào với cô ấy rồi mà. Hắn ta cần phải được dạy cho một bài học.”
“Hoàn toàn chính xác,” Mick đồng ý và ngả đầu sang một bên như thể đang xem xét đánh giá tôi. “Rất hấp dẫn,” anh ta nói với Jemima. “Cô biết đấy, chúng tôi đang nghĩ về một cuộc phỏng vấn đặc biệt. Chuyện ầm ỹ của tôi với sếp lớn. Cô có thể thực sự kiếm được chút tiền đấy,” anh ta nói thêm với tôi.
“Không!” Tôi khiếp sợ nói.
“Emma, đừng nhát như thế nữa!” Jemima cắn cảu. “Cậu thực sự muốn làm chuyện này. Việc này có lẽ sẽ là một sự nghiệp hoàn toàn mới cho cậu, cậu hãy thực hiện đi.”
“Tớ không muốn một sự nghiệp mới!”
“Hừm rồi cậu sẽ làm thôi! Cậu có biết Monica Lewinsky kiếm được bao nhiêu tiền một năm không?”
“Cậu bệnh rồi,” tôi không thể tin nổi nói. “Cậu hoàn toàn bệnh rồi, biến thái…”
“Emma, tớ chỉ đang hành động vì lợi ích lớn nhất của cậu.”
“Cậu không có!” Tôi hét lên, cảm thấy mặt mình đỏ bừng lên. “Tớ… tớ có lẽ sẽ quay lại với Jack!”
Ba mươi giây im lặng. Tôi nhìn chằm chằm vào cô ấy, giữ nhịp thở. Rồi như thể con robot giết người bị thúc hoạt động tiếp, phóng ra thêm nhiều tia quang hơn.
“Thậm chí còn thêm lý do để làm vậy!” Jemima nói. “Việc này sẽ khiến hắn biết mình ở đâu. Việc này sẽ cho hắn ta thấy ai là sếp. Tiếp đi, Mick.”
“Phóng vấn với Emma Corrigan. Thứ ba, ngày 15 tháng bảy, 9.40 p.m.” Tôi nhìn lên, cứng đờ khiếp sợ.
Mick lắp một cuộn băng ghi âm nhỏ và cầm nó đưa về phía tôi.
“Lần đầu cô gặp Jack Harper trên một chiếc máy bay. Cô có thể xác nhận chuyến bay đó là từ đâu đến đâu không?”
Anh ta nở một nụ cười với tôi. “Cứ nói bình thường thôi, như cô nói chuyện điện thoại với một người bạn vậy.”
“Thôi đi!” Tôi la lên. “Đi đi! Đi đi!”
“Emma, người lớn lên nào,” Jemima nóng nảy nói. “Mick sắp tìm ra đó là bí mật gì rồi, cho dù cậu có giúp anh ấy hay không, vì thế cậu có lẽ tốt nhất nên…” Cô ấy đột ngột dừng lại khi tay nắm cửa kêu lạch cạch rồi xoay ra.
Căn phòng dường như đang bồng bềnh quanh tôi.
Làm ơn đừng nói là… làm ơn…
Khi cánh cửa từ từ mở ra, tôi không thể thở nổi, không thể động đậy.
Tôi chưa bao giờ cảm thấy hoảng sợ như thế trong suốt đời mình.
“Emma?” Jack nói và đi vào, một tay cầm theo hai ly nước. “Em cảm thấy ổn chứ? Anh mang cho em cả hai loại sủi và không sủi, bởi anh không chắc lắm…”
Anh nói nhỏ dần, mắt anh lúng túng lướt qua Jemima và Mick. Với một cái chớp mắt bối rối, anh bắt gặp tấm thiếp của Mick, vẫn còn đang ở trong tay tôi. Rồi cái nhìn chăm chú của anh rơi xuống cái băng thu âm đang bật và có gì đó lướt qua trên mặt anh.