Ok. Sự thực thì, tôi không thích như thế.
Tôi biết đây là hạng thương gia, tôi biết tất cả đều đáng yêu và sang trọng. Nhưng dạ dày của tôi vẫn quặn lên sợ hãi.
Khi chúng tôi không nói nữa, tôi khép mẳt đếm thật chậm, và kiểu đó có vẻ công hiệu. Nhưng khi tới khoảng 350 thì tôi hết tập trung nổi. Vậy là giờ tôi chỉ đang ngồi nhấp rượu sâm panh, đọc một bài báo “30 việc phải làm trước khi bạn 30” trong tờ Cosmo. Tôi rất cố gắng để trông giống một doanh nhân điều hành marketing hàng đầu đang thư giãn. Nhưng ôi Trời. Mọi tiếng động bé tí xíu cũng làm tôi bắt đầu; mỗi cái rung nhẹ cũng làm tôi hụt hơi.
Với một bề ngoài ra vẻ điềm tĩnh, tôi với tay tới thành chỉ dẫn an toàn và đưa mắt nhìn lên chúng. Cửa thoát hiểm. Thanh bám cố định. Nếu có đòi hỏi áo phao cứu hộ, vui lòng giúp đỡ những người già cả và trẻ con trước. Ôi Trời ơi —
Tại sao tôi lại còn đang xem cái này chứ? Làm thế nào việc này lại giúp tôi nhìn chằm chằm vào những hình vẽ những que người nhỏ xíu đang nhảy xuống biển khi máy bay của họ nổ đằng sau? Tôi nhanh chóng nhét tờ chỉ dẫn an toàn lại vào trong bao và nuốt một ngụm sâm panh.
“Xin thứ lỗi, thưa bà.” Một tiếp viên hàng không với những lọn tóc quăn đỏ xuất hiện cạnh tôi. “Bà đang đi công tác sao?”
“Vâng,” Tôi nói, vuốt thẳng tóc với một cảm giác nhói lên kiêu hãnh. “Vâng đúng vậy.”
Cô ta đưa tận tay tôi một tờ rơi có tựa đề “Giải pháp thuận lợi cho điều hành”, trên đó có một tấm hình của một doanh nhân đang nói sôi nổi trước một cái bảng với 1 đồ thị gợn sóng trên đó.
“Đây là chút thông tin về hạng ghế thương gia mới của chúng tôi ở Gatwick. Chúng tôi chuẩn bị hội thảo trọn vẹn với những điều kiện thuận lợi, và những phòng họp, nếu bà có cần đến chúng. Bà có quan tâm chăng?”
Ok. Tôi là một nữ doanh nhân hàng đầu mà. Tôi là một doanh nhân điều hành tham vọng hàng đầu cơ mà.
“Có thể lắm,” Tôi nói, thờ ơ nhìn vào tờ rơi. “Vâng, tôi có thể sử dụng một trong những phòng này để…. chỉ dẫn cho đội ngũ của mình. Tôi có một đội ngũ lớn, và hiển nhiên là họ cần một loạt các buổi chỉ dẫn. Về những chủ đề công việc.” Tôi húng hắng cổ họng. “Chủ yếu…liên quan tới hậu cần.”
“Bà có muốn tôi đặt cho bà một phòng bây giờ không?” cô tiếp viên nói .
“Ờ, không cảm ơn.” Tôi nói sau khi dừng một chút, “Đội của tôi hiện thời đang… ở nhà. Tôi cho họ nghỉ cả ngày.”
“Được thôi.” Cô tiếp viên nhìn hơi bối rối.
“Nhưng lần khác, có thể lắm,” Tôi nói nhanh. “Và lúc chị ở đây – Tôi chỉ hơi ngạc nhiên, âm thanh đó có bình thường không?”
“Âm thanh nào cơ?” Cô tiếp viên hàng không ngẩng đầu lên.
“Âm thanh đó. Cái thứ đang rên rỉ đến từ cánh máy bay sao?”
“Tôi không thể nghe thấy gì hết.” Cô ta nhìn tôi an ủi. ” Có phải bà là một người sợ bay ? ”
” Không hề ! Tôi nói ngay lập tức, và cười nhỏ. ” Không, tôi không lo sợ ! Tôi chỉ… ngạc nhiên. Chỉ không quan tâm. ”
“Tôi sẽ đi xem coi nếu tôi có thể tìm ra cho bà,” cô ta ân cần nói. “Của ông đây, thưa ngài. Chút thông tin về những giải pháp điều hành thuận lợi của chúng tôi ở Gatwick.”
Người đàn ông Mỹ cầm lấy tờ rơi của mình mà không nói gì và đặt nó xuống mà thậm chí không buồn nhìn lên nó, và lúc người tiếp viên đi khỏi, hơi loạng choạng một chút khi máy bay xóc mạnh.
Sao máy bay lại xóc?
Ồi trời ơi. 1 nỗi sợ dồn lên đột ngột choảng mạnh vào tôi không báo trước. Điều này thật rồ dại. Rồ dại! Ngồi trong cái hộp bự nặng nề này, với không lối thoát, hàng nghìn tận hàng nghìn mét cách mặt đất từ trên cao…
Tôi không thể làm việc này một mình được. Tôi có một thôi thúc không cưỡng lại được cần phải nói chuyện với ai đó. Ai đó làm yên lòng. Ai đó an toàn.
Connor.
Theo bản năng, tôi rút di động ra, nhưng ngay lập tức người tiếp viên hàng không liền sà xuống chỗ tôi.
“Tôi e là chị không thể sử dụng cái đó trên máy bay được,” cô ta nói với 1 nụ cười tươi rói. “Chị có thể bảo đảm là nó đã được tắt không ạ?”
“Ồ. Ơ… xin lỗi.”
Đương nhiên rồi, tôi không thể sử dụng di động được. Họ đã chỉ nói điều đó khoảng 55 tỷ tỷ lần mà thôi. Tôi là kẻ đầu-điên thế đấy. Dẫu sao, không hề gì. Chẳng sao cả. Tôi ổn. Tôi cất di động vào túi xách, và cố tập trung vào một tập cũ của phim Tháp Fawlty đang được chiếu trên màn hình.
Có lẽ tôi sẽ bắt đầu đếm lại lần nữa. Ba trăm bốn chín. Ba trăm năm mươi. Ba trăm….
Khốn kiếp. Đầu tôi giật mạnh bất thình lình. Cú xóc đó là cái gì thế? Có phải chúng tôi vừa đâm?
Ok, đừng hoảng sợ. Nó chỉ là một cú xóc thôi mà. Tôi chắc chắn là mọi thứ ổn thôi. Chúng tôi chắc là chỉ bay vào một con chim bồ câu hoặc thứ gì gì đó. Tôi đang ở đâu thế này?
Ba trăm năm mốt. Ba trăm năm hai. Ba trăm năm…
Và thế là.
Thời điểm đến.
Mọi thứ như vỡ vụn.
Tôi nghe thấy những tiếng thét như một đợt sóng trong đầu, hầu như trước khi tôi kịp nhận thức được chuyện gì đang xảy ra.
Ôi Trời. Ôi Trời ạ Ối Trời ơi Ôí Giời ơi. Ôi…. ÔI. KHÔNG. KHÔNG. ĐỪNG MÀ.
Chúng tôi đang rơi. Ối Giời ơi, chúng tôi đang rơi.
Chúng tôi đang lao thẳng xuống dưới. Máy bay rơi trong không khí như một hòn đá. Một người đàn ông trên đó vừa bị nảy lên trên và đập mạnh đầu lên trần. Ông ta bị thương rồi. Tôi hổn hển, bám chặt vào ghế của mình, cố không bị tương tự như thế, nhưng tôi cảm thấy bản thân đang bị xóc mạnh lên trên, nó giống như ai đó đang kéo mạnh tôi vậy, như thể trọng lực bất ngờ bị quay theo hướng khác. Không có thời gian để suy nghĩ. Trí óc tôi không thể… Những cái túi rơi xung quanh, đồ uống rớt xuống, một trong những nhân viên trong khoang bị ngã xuống, cô ta đang giữ chặt một cái ghế…
Ôi Trời. Ôi Trời ơi. Ok, giờ nó đang xuống chậm dần. Đó… đó tốt hơn rồi.
Khốn kiếp. Tôi chỉ… Tôi chỉ không… Tôi…
Tôi nhìn sang người Mỹ, và anh ta cũng đang giữ chặt cái ghế như tôi.
Tôi cảm thấy sốt. Tôi nghĩ có thể tôi đã phát sốt. Ôi trời ơi.
OK. Nó… nó chỉ kiểu… quay lại bình thường.
“Thưa quý ông quý bà,” một giọng nói qua hệ thống điện đàm vọng tới, và mọi người ngẩng đầu lên.
“Tôi là cơ trưởng của các vị.”
Tim tôi đang đập rộn trong lồng ngực. Tôi không thể nghe nổi. Tôi không thể nghĩ nổi.
“Chúng ta hiện đang va phải luồng khí hỗn loạn nào đó, và mọi thứ có thể tròng trành 1 lát. Tôi đã bật tín hiệu thắt dây an toàn và yêu cầu tất cả quý vị trở lại ghế ngồi nhanh nhất…”
Có một cú lắc mạnh, và giọng ông ta bị chìm xuống bởi những tiếng hét và tiếng kêu khắp xung quanh máy bay.
Đây như thể một giấc mơ tồi tệ vậy. Một giấc mơ tồi tệ lao xuống dốc.
Tất cả nhóm nhân viên trong khoang đang buộc mình vào trong ghế ngồi của họ. Một trong những tiếp viên đang lau máu trên mặt cô ta. Một phút trước họ đã vui vẻ phát lạc-rang-mật ong.
Đây là những gì xảy ra cho những người khác trên những máy bay khác. Những người trên băng video lưu giữ. Không phải tôi.
“Làm ơn giữ bình tĩnh,” cơ trưởng nói. “Cho tới khi chúng ta có thêm thông tin…”
Giữ bình tĩnh ư? Tôi không thể thở nổi, giữ bình tĩnh một mình. Chúng tôi đang làm gì vậy? Chúng tôi đều phải chịu chỉ ngồi đây trong khi máy bay nhảy lên như một con ngựa lồng lộn hay sao?
Tôi có thể nghe ai đó đằng sau tôi đang lải nhải “Hail Mary, ơn sâu Người….” và một nỗi hoảng sợ tắc nghẹt tươi mới quét qua tôi. Người ta đang cầu nguyện. Đây là thực tế.
Chúng ta sắp chết.
Chúng ta sắp chết rồi.
“Tôi xin lỗi?” Người Mỹ ngồi kế bên nhìn sang tôi, mặt anh ta căng thẳng và trắng bệch.
Có phải tôi vừa nói điều đó quá to chăng?
“Chúng ta sắp chết rồi.” Tôi nhìn chằm chằm vào mặt anh ta. Đây có thể là người cuối cùng tôi nhìn thấy lúc còn sống. Tôi bắt lấy những đường nét như tạc quanh đôi mắt sẫm màu của anh ta; quai hàm mạnh mẽ, được che phủ một chút râu lởm chởm.
Máy bay đột ngột lại rơi xuống, và tôi vô tình bật lên một tiếng rít.
” Tôi không nghĩ là chúng ta sắp chết, ” anh ta nói. Nhưng anh ta cũng đang giữ chặt tay ghế của mình. ” Họ đã nói đây chỉ là sự nhiễu loạn thôi… ”
” Tất nhiên là họ làm vậy ! ” Tôi có thể nghe thấy sự kích động trong giọng mình. ” Họ không thể chính xác nói là, ” OK mọi người, vậy là thế đấy, tất cả các vị đi đời rồi ! ” Máy bay lại nhào xuống một lần nữa và tôi thấy mình đang nắm chặt tay người đàn ông trong lo sợ. ” Chúng ta sẽ không làm thế. Tôi biết chúng ta không thế. Chuyện này là vậy. Tôi 25 tuổi, vì Chúa. Tôi vẫn chưa sẵn sàng. Tôi chưa đạt được bất cứ thứ gì hết. Tôi chưa từng có con cái, tôi chưa bao giờ cứu sống ai…” Mắt tôi tình cờ nhìn xuống bài báo “30 việc phải làm trước khi bạn 30”. “Tôi chưa từng leo núi, tôi chưa từng có 1 hình xăm, tôi thậm chí còn không biết tôi có điểm G hay không nữa….” (V: Điểm G là điểm sung sướng nhất trong quan hệ sex keke)
“Tôi xin lỗi?” người đàn ông nói, kêu lên ngạc nhiên, nhưng tôi ko nghe anh ta mấy.
“Sự nghiệp của tôi hoàn toàn là một trò đùa. Tôi không hề là một nữ doanh nhân hàng đầu gì hết.” Tôi ra hiệu về bộ đồ của mình như sắp khóc đến nơi. “Tôi không có đội ngũ làm việc gì cả! Tôi chỉ là một nhân viên quèn và tôi vừa có cuộc họp lớn đầu tiên trong đời và nó hoàn toàn là một thảm hoạ. Cả nửa thời gian tôi không nắm được chút manh mối nào về cái mà người ta đang nói tới, tôi chả biết logistic có nghĩa là gì, tôi không bao giờ được thăng chức, và tôi nợ Ba tôi 4 ngàn bảng, và tôi thực sự chưa bao giờ yêu cả…”
Tôi cố sốc bản thân lại một chút . “Tôi xin lỗi,” Tôi nói, và thốt ra đột ngột. “Anh không muốn nghe tất cả chuyện này.”
“Tất cả ổn thôi,” anh ta nói.
Trời. Tôi hoàn toàn đang lỡ lời.
Và dầu sao, những gì tôi vừa nói không đúng gì cả. Bởi vì tôi đang yêu Connor cơ mà. Hẳn phải là do độ cao hay cái gì đó đang làm tâm trí tôi rối tung lên.
Bối rối, tôi vuốt tóc ra khỏi mặt và cố giữ bản thân. OK, thử đếm lại xem nào. Ba trăm năm …sáu. Ba trăm—
Ôi Trời Ôi Trời ơi. Không. Làm ơn. Máy bay lại tròng trành lần nữa. Chúng tôi đang rơi thẳng xuống.
“Tôi chưa bao giờ làm được bất cứ điều gì để khiến ba mẹ tự hào về tôi cả.” Ngôn từ vọt ra khỏi miệng tôi trước khi tôi có thể dừng chúng lại. “Chưa bao giờ.”
“Tôi chắc đó không phải là sự thực,” người đàn ông nói một cách dễ chịu.
“Đó là sự thực. Có lẽ họ đã tỏ vẻ tự hào về tôi. Nhưng rồi chị họ Kerry của tôi tới sống với chúng tôi và cùng một lúc thình lình có vẻ như ba mẹ tôi không còn có thể thấy tôi hơn được nữa. Tất cả họ có thể trông thấy là chị ấy. Lúc chị ấy tới chị ấy 14 tuổi, còn tôi thì lên 10, và tôi đã nghĩ điều đó sẽ rất tuyệt, anh biết đấy. Như là có 1 chị gái vậy. Nhưng nó không được như vậy…”
Tôi không thể dừng nói. Tôi chỉ là không thể dừng lại nổi.
Mỗi lần máy bay kêu hoặc xóc, một dòng thác ngôn từ khác lại ngẫu nhiên trút ra khỏi miệng tôi, như nước phun ở thác nước vậy.
Vấn đề ở đây là nói ra hoặc hét lên.
” … chị ấy đã là nhà vô địch bơi lội, và nhà vô địch mọi thứ, còn tôi thì chỉ là… chẳng gì cả để mà so sánh… ”
” … khoá học nhiếp ảnh và tôi thành thật đã nghĩ rằng nó sẽ thay đổi cuộc đời tôi… ”
” …8 stone 3. Nhưng tôi đã lên kế hoạch ăn kiêng… ”
” Tôi đã xin mọi công việc trên thế giới. Tôi đã quá liều lĩnh, thậm chí tôi còn xin việc để làm…”
” … cô nàng dã man tên là Artemis. Cái bàn mới đó tới hôm trước, và cô ta lấy luôn nó, cho dù là tôi có cái bàn nhỏ thực sự khó chịu… ”
” … đôi khi tôi tưới cái cây kiểng ngu ngốc của cô ta bằng nước cam, chỉ để đối xử như cô ta đáng được nhận mà thôi…”
” … cô nàng ngọt ngào Katie, làm việc cho bộ phận nhân sự. Chúng tôi có mật mã là khi cô ta vào và nói, ” Tôi có thể tới hỏi vài số liệu với cô được không, Emma ? ” và điều đó thực tế có nghĩa là ” Bọn mình sẽ lẻn nhanh ra Starbucks… ”
” … những món quà kinh khủng, và tôi phải giả vờ là tôi thích chúng… ”
” … cà phê ở chỗ làm là món kinh tởm nhất mà anh từng uống, hoàn toàn là thuốc độc… ”
” … để ” GCSE Toán hạng A ” (V : Chứng chỉ tốt nghiệp trung học phổ thông) trên hồ sơ xin việc của tôi, trong khi tôi thực ra chỉ nhận điểm C. Tôi biết việc đó là không trung thực. Tôi biết tôi không thể làm vậy, nhưng tôi đã quá mong muốn có việc làm…”
Chuyện gì đang xảy ra với tôi thế này? Bình thường có thứ kiểu bộ lọc sẽ ngăn tôi thốt ra mọi thứ mà tôi đang nghĩ; nó giữ tôi ngăn lại.
Nhưng bộ lọc đã ngừng hoạt động. Mọi thứ tuôn ra thành 1 luồng dữ dội và ngẫu nhiên, còn tôi thì không thể dừng nó lại.
“Đôi khi tôi nghĩ tôi tin vào Chúa Trời, bởi vì làm thế nào khác mà chúng ta tất cả đều tới đây? Nhưng rồi tôi nghĩ, phải nhưng chiến tranh và những thứ rác rưởi thì sao?
“… mặc quần lót lọt khe bởi chúng không làm bạn bị hằn lên gờ đồ lót. Nhưng chúng quá là không thoải mái…”
“… size 8, và tôi không biết phải làm gì, thế là tôi chỉ nói “Wow chúng quả thật là tuyệt diệu…””
“…. thịt nướng rắc tiêu, món ăn hoàn toàn yêu thích của tôi…”
“…đã tham gia một nhóm đọc sách, nhưng tôi chỉ là không thể gặm hết được “Những dự tính vĩ đại”. Thế là tôi chỉ đọc lướt đằng sau và giả vờ như tôi đã đọc nó…”
“….Tôi đã đưa cho nó tất cả đồ ăn cá vàng của nó, tôi thực lòng không biết chuyện gì đã xảy ra…”
“…. chỉ cần nghe bài hát của Carpenters “Close to You” và tôi bắt đầu khóc…”
“… thực sự tôi ao ước rằng bưởi tôi bự hơn (V: nguyên văn là boobs, mình dịch vậy cho thuần Việt mà vẫn là tiếng lóng). Ý tôi là, không phải là độn thêm 3 cỡ, hoàn toàn không đại bự và ngớ ngẩn thế, nhưng anh biết đấy, to hơn. Chỉ để biết nó như thế nào…”
“… cuộc hẹn hò hoàn hảo sẽ bắt đầu với sâm panh vừa hiện ra trên bàn, như thể bởi ma thuật vậy…”
“… Tôi chỉ ăn vặt, tôi đã bí mật mua cái thùng lớn đó của Häagen-Dazs và ngấu nghiến ăn hết đống đó, và tôi chưa bao giờ kể cho Lissy….”
Tôi không còn để ý tới bất cứ thứ gì xung quanh chúng tôi nữa. Thế giới đã thu hẹp lại còn tôi và người lạ mặt này, và miệng tôi, nôn ra tất cả mọi suy nghĩ và bí mật thầm kín.
Tôi không biết rõ tôi đang nói bất cứ thứ gì nữa. Tất cả tôi biết là, nó cảm giác thật dễ chịu.
Có phải liệu pháp chữa bệnh giống như thế này không?
“… tên là Danny Nussbaum. Ba má xuống dưới nhà coi Ben Hur, và tôi nhớ đã nghĩ, nếu đây là cái mà thế giới cho là cực kỳ kích thích, vậy thì thế giới điên hết rồi…”
“…đặt trách nhiệm về phía tôi, bởi cách đó sự phân chia của bạn có vẻ lớn hơn…”
“… làm trong phòng nghiên cứu thị trường. Tôi nhớ ngay lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ta tôi đã nghĩ, wow, anh chàng thật bô trai, Anh ấy rất cao và tóc vàng hoe, bởi anh ấy có nửa dòng máu Thuỵ Điển, và anh ấy có cặp mắt xanh lam tuyệt diệu. Thế là anh ấy đã hỏi tôi đi chơi…”
“… luôn có một cốc sherry ngọt trước buổi hẹn hò, chỉ để làm dịu thần kinh…”
“Anh ấy thật tuyệt vời. Connor hoàn toàn tuyệt vời. Tôi chỉ là quá may mắn. Mọi người luôn nói với tôi anh ấy tuyệt thế nào. Anh ấy ngọt ngào, và anh ấy còn tốt nữa, và anh ấy còn thành đạt và mọi người đều gọi chúng tôi là cặp đôi hoàn hảo…”
“…Triệu năm nữa tôi cũng sẽ không nói cho bất cứ ai chuyện này. Nhưng đôi lúc tôi nghĩ anh ấy hầu như quá bô trai. Hơi giống một trong những búp bê? Như Ken. Như là 1 Ken tóc vàng ấy.”
Và giờ tôi đang ở chủ đề về Connor, tôi đang nói những điều mà tôi không bao giờ nói cho bất kỳ ai. Những thứ tôi thậm chí không bao giờ nhận thức được chúng có ở trong đầu mình.
“… tặng anh ta cái đồng hồ da thuộc đáng yêu cho lễ giáng sinh, nhưng anh ta lại đeo cái thứ màu cam kỹ thuật số bởi nó có thể cho anh ta biết nhiệt độ ở Ba Lan hoặc những thứ ngớ ngẩn khác…”
“…đưa tôi đến mọi buổi hoà nhạc jazz đó và để lịch sự, tôi đã giả bộ thích thú với chúng, vì thế giờ anh ta nghĩ là tôi thích nhạc jazz…”
“… khắc cốt ghi tâm mọi bộ phim lẻ của Woody Allen và đọc ra từng lời thoại trước khi nó tới và điều đó làm tôi hoá rồ….”
“… chỉ nhìn vào tôi như thể tôi đang nói thứ tiếng nước ngoài gì đó…”
“…. xác định tìm điểm G của tôi, thế là chúng tôi đã bỏ ra nguyên cả tuần để làm theo nhiều tư thế khác nhau, và lúc gần cuối, tôi chỉ mệt lử, tất cả những gì tôi muốn là một cái pizza và phim Friends…”
“… anh ta kiên trì bảo, cái này có phải không, có phải cái này không ? Vậy là tới lúc cuối, tôi chỉ làm động tác bải hoải kiệt sức nào đó, tôi nói rằng nó quả là kỳ diệu, và cảm thấy như trọn vẹn cơ thể của tôi đang nở ra tựa như một bông hoa, và anh ta đã bảo, loại hoa nào cơ, vậy là tôi nói 1 bông thu hải đường…. ”
” … không thể hy vọng đam mê thuở ban đầu tới giây phút cuối cùng. Nhưng anh nói thế nào nếu giả dụ đam mê héo tàn theo một kiểu tốt đẹp, cam kết-kỳ hạn-kéo dài hay là theo kiểu một đống phân, chúng ta-không-thích-nhau-nữa… ”
” … chàng hiệp sĩ trong bộ áo giáp toả sáng không phải là một lựa chọn thực tế. Nhưng có một phần trong tôi muốn một câu chuyện tình lãng mạn vĩ đại và tuyệt diệu. Tôi muốn đam mê. Tôi muốn bị cuốn đi. Tôi muốn một cơn chấn động, hoặc một… Tôi không biết nữa, một cơn gió lớn cuốn đi…. thứ gì kích động. Đôi khi tôi cảm thấy như thể có một cuộc sống mới mẻ trọn vẹn và ly kỳ đang đợi tôi ở ngoài đó, và nếu như tôi có thể chỉ….”
“Xin thứ lỗi, thưa cô?”
“Gì cơ?” Tôi nhìn lên sửng sốt. “Cái gì vậy?” Cô tiếp viên hàng không với bộ đồ Pháp đang mỉm cười nhìn xuống tôi.
“Chúng ta đã hạ cánh.” Tôi nhìn chằm chằm vào cô ta.
“Chúng ta đã hạ cánh sao?”
Điều đó chẳng làm nên ý nghĩa gì. Chúng tôi đã hạ cánh như thế nào? Tôi nhìn quanh – và đủ chắc chắn là, máy bay vẫn còn. Chúng tôi đang ở trên mặt đất.
Tôi cảm thấy như Dorothy. Một giây trước tôi còn đang xoáy quanh trong Oz, va gót vào nhau, và giờ tôi đã tỉnh dậy hoàn toàn thanh thản và yên lặng và lại bình thường. (V: coi truyện/phim The Wizard of Oz)
“Chúng ta không xóc nữa.” Tôi nói ngớ ngẩn.
“Chúng ta đã dừng xóc từ một lúc trước,” người đàn ông Mỹ nói.
“Chúng ta… chúng ta không có chết. ”
” Chúng ta không chết, ” anh ta đồng ý.
Tôi nhìn anh ta như thể lần đầu tiên – và điều đó làm tôi choáng váng. Tôi vừa ba hoa chuyện thầm kín không ngừng trong một giờ đồng hồ với người hoàn toàn xa lạ này. Chỉ có Trời mới biết tôi vừa nói chuyện gì.
Tôi nghĩ là tôi muốn xuống khỏi máy bay ngay bây giờ.
“Tôi rất tiếc,” Tôi lúng túng nói. “Lẽ ra anh phải ngừng tôi lại.”
“Việc đó sẽ hơi khó một chút.” Anh ta khẽ cười. “Cô đã ở trên một con lăn đang quay.”
“Tôi thật ngượng quá!” Tôi cố mỉm cười, nhưng tôi thậm chí không thể nhìn vào mắt anh chàng đó nổi. Ý tôi là, tôi đã kể cho anh ta về quần lót của tôi. Tôi đã kể cho anh ta về điểm G của tôi.
“Đừng lo về điều đó. Chúng ta đều bị mất tự chủ. Đó là một chuyến bay đáng kể.” Anh ta cầm cái balô lên và đứng dậy khỏi ghế ngồi – rồi quay lại nhìn tôi. “Cô sẽ ổn để đi về nhà chứ?”
“Vâng. Tôi sẽ ổn thôi. Cảm ơn. Hãy tận hưởng chuyến du lịch của mình!” Tôi gọi với sau anh ta, nhưng tôi không nghĩ là anh ta nghe thấy.
Chậm rãi tôi thu lượm đồ đạc của mình lại và ra khỏi máy bay. Tôi cảm thấy ướt đẫm mồ hôi, tóc tôi bù xù, và đầu tôi đang bắt đầu đập rộn lên.
Sân bay dường như quá sáng sủa và yên tĩnh và êm ả sau luồng khí dữ dội của máy bay.
Mặt đất có vẻ quá vững chãi. Tôi ngồi lặng thinh trên 1 chiếc ghế nhựa trong một lúc, cố lấy lại bản thân, nhưng cuối cùng khi tôi đứng dậy, tôi cảm thấy bị choáng váng. Tôi bước đi trong một trạng thái mập mờ yếu ớt, khó có thể tin rằng tôi đang ở đây. Tôi còn sống, Tôi thực lòng đã không bao giờ nghĩ rằng tôi đã quay lại mặt đất.
“Emma!” Tôi nghe thấy ai đó đang gọi tôi khi tôi đi ra khỏi cổng ra, nhưng tôi không nhìn lên. Trên thế gian này có rất nhiều Emma .
“Emma! Ở đây này!”
Tôi ngẩng đầu lên không tin nổi. Đó là…
Không. Không thể nào là, không thể nào –
Đó là Connor.
Chàng trông giống như người đàn ông đẹp trai làm con tim tan vỡ. Làn da của chàng là làn da rám nắng của người Scandinavi, và đôi mắt chàng xanh hơn bao giờ hết., và chàng đang chạy lại phía tôi. Điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả. Anh ấy đang làm gì ở đây vậy ? Khi chúng tôi đưa tay ra đón, anh ấy ôm chầm lấy tôi và kéo tôi sát vào ngực của anh.
” Ơn Trời, ” anh ấy khàn giọng nói. ” Ơn Trời. Em ổn chứ ? ”
” Connor, anh … anh đang làm gì ở đây thế ? ”
” Anh đã gọi cho hãng hàng không để hỏi lúc nào em hạ cánh, và họ đã nói với anh là chuyến bay đã va phải luồng khí hỗn loạn kinh khủng. Anh vừa mới tới sân bay. ” Anh ấy nhìn chằm chằm xuống tôi. ” Emma, anh đã coi máy bay em hạ cánh. Họ gửi một xe cứu thương thẳng tới đó. Rồi em không xuất hiện. Anh đã nghĩ… ” Anh ấy nuốt nghẹn. “Anh không biết chính xác anh đã nghĩ cái gì nữa.”
“Em ổn. Em đã chỉ… cố lấy lại bản thân. Ôi Trời, Connor, nó đã thực kinh khủng.” Giọng tôi bỗng nhiên run rẩy, điều này thật nực cười, bởi vì bây giờ tôi đã hoàn toàn an toàn. “Có một thời điểm em thành thật đã nghĩ là em sắp chết.”
Khi em không đi qua thanh chắn….” Connor dừng lại và im lặng nhìn chằm chặp vào tôi trong vài giây. “Anh nghĩ đúng là lần đầu tiên anh đã nhận thức được anh cảm giác sâu nặng về em thế nào.”
“Thật sao?” Tôi ấp úng.
Tim tôi đang đập rộn lên. Tôi nghĩ rằng tôi sẽ có thể ngã xuống vào bất cứ lúc nào mất.
“Emma, anh nghĩ rằng chúng ta nên…”
Kết hôn? Tim tôi nảy lên sợ hãi. Ôi Trời ơi. Anh ấy sẽ hỏi tôi lấy anh, ngay ở đây trên sân bay. Tôi sẽ nói gì đây? Tôi chưa sẵn sàng để kết hôn. Nhưng nếu tôi nói không anh ấy sẽ bỏ đi giận giữ. Khốn thật. OK. Tôi sẽ nói là, kỳ thật, Connor, em cần chút thời gian để…
“…. dọn tới sống chung,” anh ấy kết thúc.
Tôi là kẻ to đầu khờ dại tự dối mình thế đấy. Rõ ràng là anh ấy sẽ không hỏi tôi lấy anh ấy.
“Em nghĩ gì?” Anh ấy dịu dàng vuốt ve tóc tôi.
“Ừm…” Tôi xoa tay lên mặt, câu giờ, không có khả năng để nghĩ nghiêm túc. Dọn tới ở cùng Connor. Việc này khá có ý nghĩa. Có lý do nào không chứ? Tôi cảm thấy hoàn toàn mơ hồ. Cái gì đó đang giật mạnh trong tâm trí tôi; cố gửi tôi một thông điệp…
Và vài thứ tôi từng nói trên máy bay lướt qua trong đầu tôi. Thứ gì đó về việc chưa bao giờ thực sự đang yêu cả. Thứ gì đó về Connor không thực hiểu tôi.
Nhưng rồi… đó chỉ là lời xuẩn ngốc, không phải vậy sao? Ý tôi là, tôi đã nghĩ là tôi sắp chết, ơn Trời. Tôi chính xác đã không ở trạng thái minh mẫn nhất.
“Connor, cuộc họp quan trọng của anh thế nào?” Tôi nói, đột ngột nhắc lại.
“Anh đã huỷ nó rồi.”
“Anh đã huỷ nó sao?” Tôi nhìn chằm chằm vào anh. “Vì em sao?”
Bây giờ tôi cảm thấy thực sự bị lung lay. Chân tôi không đứng vững. Tôi không biết có phải đó là kết quả của chuyến bay hay là của tình yêu nữa.
Ôi Trời, chỉ nhìn chàng ấy mà xem. Chàng cao ráo và đẹp trai, và chàng đã huỷ bỏ cuộc họp quan trọng và đã tới đây cứu tôi.
Đó là tình yêu. Đó phải là tình yêu.
” Em thích dọn tới ở cùng anh, Connor,” Tôi thì thầm, và hoàn toàn ngạc nhiên, trào dâng nước mắt.