Có lần tôi đã đọc một bài báo tên là “Khiến Mọi Thứ Diễn Ra Theo Ý Của Bạn”, nó đã nói rằng nếu một ngày hoá ra không theo ý muốn của bạn, bạn nên quay lại, lập biểu đồ những sự khác nhau giữa Mục tiêu và Kết quả của mình, và việc đó sẽ giúp bạn rút được bài học từ những sai lầm của mình.
OK. Cứ lập biểu đồ ngày hôm nay đã đi trệch hướng thế nào so với kế hoạch gốc mà tôi đã đặt ra sáng nay.
Mục tiêu: Nhìn giống như người phụ nữ gợi tình và thạo đời trong bộ đầm đẹp đẽ tôn dáng.
Kết quả: Nhìn giống như phiên bản nữa của Heidi/Munchkin với tay áo nylông phồng kinh tởm.
Mục tiêu: Đặt cuộc hẹn hò bất chính bí mật với Jack.
Kết quả: Đặt cuộc hẹn hò bất chính bí mật với Jack rồi không tới nơi được.
Mục tiêu: Làm tình tuyệt diệu cùng Jack trong một nơi chốn lãng mạn.
Kết quả: Có đùi gà nướng lạc trên thảm picnic.
Mục tiêu toàn cục: Phởn phơ.
Kết quả toàn cục: Hoàn toàn khổ sở.
Tất cả mọi việc tôi có thể làm là nhìn chằm chằm im thin thít xuống đĩa của mình, tự nói với bản thân mình rằng chuyện này không thể kéo dài mãi mãi được. Ba và Nev đã đùa cợt cả tỷ lần về chuyện Đừng Đề Cập Đến Connor. Kerry đã khoe với tôi cái đồng hồ đeo tay Thuỵ Sỹ giá 4000 Bảng của chị ta và khoe khoang về việc công ty của chị ta đang mở rộng ra nữa thế nào. Và bây giờ thì chị ta đang kể cho chúng tôi rằng chị ta đã chơi golf với vị sếp thừa hành của Hãng hàng không Anh quốc tuần trước và ông ta đã cố săn tuyển chị ta.
“Tất cả bọn họ đều cố thử việc ấy,” chị ta nói, đang cắn một miếng đùi gà to đùng. “Nhưng cháu nói với họ rằng, nếu tôi đã cần một công việc…” Chị ta nói nhỏ dần. “Anh cần gì à?”
“Xin chào mọi người,” một giọng lạnh nhạt quen thuộc vang lên từ trên đỉnh đầu tôi.
Rất chậm rãi tôi ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt trước ánh sáng.
Đó là Jack. Đang đứng đó tương phản với bầu trời xanh trong bộ đồ cao bồi của anh. Anh khẽ mỉm cười gần như không thể nhận thấy được với tôi, và tôi cảm thấy trái tim mình nảy lên. Anh ấy tới để gặp tôi. Tôi nên biết trước rằng anh ấy sẽ tới.
“Chào!” Tôi nói, nửa chừng sửng sốt.” Mọi người, đây là…”
“Tôi tên là Jack,” anh ấy cắt lời tôi một cách vui vẻ. “Tôi là một người bạn của Emma. Emma…” Anh ấy nhìn tôi, mặt anh ấy đột nhiên bối rối. “Anh đã lo là em cần gì.”
“Ôi!” Tôi nói với một tiếng thở phào nhẽ nhõm. “Ôi được rồi, đừng bận tâm, mọi chuyện này tình cờ xảy ra mà.”
“Thật tiếc quá ! ” Má nói. “Cậu không thể ít nhất ở lại uống một chút sao ? Jack, hoan nghênh cậu tham gia cùng chúng tôi, hãy ăn đùi gà hoặc thứ khoái khẩu nào đó. ”
” Bọn con phải đi, ” Tôi vội nói. ” Không phải sao, Jack ? ”
” Tôi e là chúng tôi phải đi, ” anh ấy nói và đưa một tay ra để kéo tôi dậy.
” Xin lỗi, mọi người,” tôi nói.
” Chúng tôi không sao đâu ! ” Kerry nói với tiếng cười mỉa mai không thay đổi. ” Chị chắc em có một việc sống còn nào đó phải làm, Emma. Trên thực tế, chị chắc rằng toàn bộ cái sự kiện này sẽ sụp đổ nếu thiếu em ! ”
Jack dừng lại. Rất chậm rãi, anh ấy quay lại.
” Để tôi đoán nhé, ” anh ấy nói một cách thích thú. ” Cô hẳn phải là Kerry. ”
” Vâng ! ” chị ta ngạc nhiên nói. ” Đúng vậy đấy. ”
” Và Má… Ba…” Anh nhìn qua một lượt các gương mặt. ” Và cậu hẳn là… Nev ? ”
“Ghép đúng rồi!” Nev nói với tiếng cười giòn dã.
“Tốt lắm!” Má bật cười nói. “Emma chắc phải kể cho cậu một chút về bọn tôi.”
“Ồ… cô ấy có,” Jack đồng tình, nhìn quanh thảm picnic với một kiểu thích thú kỳ quặc trên gương mặt. “Bác biết đấy, có lẽ rốt cuộc đây là lúc để uống với nhau một chút.”
Cái gì? Anh ấy nói gì vậy?
“Tốt quá,” Má nói. “Luôn hân hạnh được gặp bạn bè của Emma!”
Tôi theo dõi cảm thấy hoàn toàn không tin nổi khi Jack ngồi thoải mái xuống tấm thảm. Anh ấy đáng nhẽ đã phải giải thoát cho tôi khỏi mọi chuyện này. Không phải là tham gia vào. Chậm rãi, tôi ngồi bệt xuống cạnh anh.
“Vậy là, cậu làm việc cho công ty này hả Jack?” Ba nói, rót cho anh ấy một cốc rượu.
“Theo một cách nào đó,” Jack nói sau thoáng ngừng lại. “Bác có thể nói là… cháu đã từng.”
“Cậu làm nhiều việc cùng lúc à?” Má nói khéo.
“Bác có thể coi nó như thế cũng được, cháu đoán vậy.” Mặt anh ấy hơi nhếch lên một nụ cười mỉm.
“Ôi!” Má nói một cách thông cảm. “Quả là tiếc. Tuy nhiên, bác chắc là việc gì đó sẽ đến thôi.”
Ôi Trời. Bà hoàn toàn chẳng có ý niệm nào về việc anh ấy là ai. Không ai trong gia đình tôi có bất kỳ ý niệm nào về việc anh ấy là ai cả. Tôi thật sự không hoàn toàn chắc chắn là tôi thích điều đó.
“Mẹ đã gặp Danny Nussbaum vào hôm nọ trong bưu điện, Emma ạ,” Má nói thêm, thái lát một cách nhanh nhẹn mấy quả cà chua. “Anh ta đã hỏi về con.”
Qua khoé mắt, tôi có thể thấy cặp mắt của Jack đang sáng lên.
“Giời ơi!” Tôi nói, má tôi nóng bừng lên. “Danny Nussbaum! Con đã không còn nghĩ tới anh ta từ nhiều năm trước.”
Danny và Emma đã từng hẹn hò với nhau,” Má giải thích cho Jack với một nụ cười trìu mến. “Thật là một cậu bé dễ thương. Rất ham đọc sách. Nó và Emma đã từng học với nhau trong phòng ngủ của con bé vào tất cả các buổi chiều.”
Tôi không thể nhìn Jack. Tôi không thể.
“Bác biết đấy… Ben Hur là một bộ phim hay, ” Jack đột nhiên nói với giọng tư lự. “Một bộ phim rất hay.” Anh mỉm cười với Má. “Bác có nghĩ vậy không?”
Tôi sắp giết anh ta rồi.
“Ờ… phải!” Má trả lời, hơi bối rối. “Phải đấy, bác đã luôn thích Ben Hur.” Bà cắt cho Jack một khoanh lớn bánh trứng và thêm vào một khoanh cà chua. “Vậy, Jack,” bà ấy nói giọng thông cảm trong khi đưa cho anh một chiếc đĩa giấy. “Cậu có được đảm bảo về mặt tài chính không?”
“Cháu vẫn OK,” Jack đáp lại trịnh trọng.
Má nhìn anh ấy một lúc. Rồi bà lục lọi trong giỏ picnic và bỏ ra một cái bánh trứng Sainsbury nữa vẫn còn để trong hộp.
“Cầm lấy này,” má nói, đẩy nó về phía anh. “Và mấy quả cà chua nữa. Chúng sẽ giúp cậu vượt qua.”
“Ôi không,” Jack nói ngay lập tức. “Thật đấy, cháu không thể…”
“Bác nhất quyết không cho cậu từ chối đâu!”
“Được rồi, thế này thật tốt bụng quá.” Jack mỉm cười ấm áp với má.
“Cậu có muốn một lời khuyên về sự nghiệp miễn phí không Jack?” Kerry nói, đang nhai nhóp nhép một miếng gà.
Tim tôi khẽ nảy lên lo lắng. Làm ơn, làm ơn đừng cố bắt Jack bước đi theo kiểu người phụ nữ thành đạt.
“Giờ, cậu cần nghe Kerry,” Ba nói vào một cách tự hào. “Con bé là ngôi sao của chúng ta ! Nó đã có công ty của riêng nó. ”
” Thật vậy à ? ” Jack nói lịch sự.
” Văn phòng du lịch của chính tôi, ” Kerry nói với một nụ cười thoả mãn. ” Khởi đầu từ hai bàn tay trắng. Giờ chúng tôi có 40 nhân viên và một nguồn vốn lưu động khoảng hơn 2 triệu. Và cậu có biết bí mật của tôi là gì không ? ”
” Tôi… không biết, ” Jack trả lời.
Kerry vươn người tới phía trước và nhìn tập trung vào anh với cặp mắt xanh của mình.
“Golf.”
“Golf!” Jack lặp lại.
“Kinh doanh là tất cả những gì liên quan đến mạng lưới,” Kerry nói. “Nó liên quan tới những mối giao thiệp. Tôi đang nói với anh rằng, Jack, tôi đã gặp hầu hết những thương nhân hàng đầu trong vùng trên sân golf. Nắm bắt bất kỳ mối xã giao nào. Nắm bắt mối xã giao này.” Chị ta giang tay đưa khắp quang cảnh đám đông. “Tôi biết thằng cha đứng đầu ở đây. Tôi có thể gọi cho anh ta vào ngày mai nếu muốn.”
Tôi nhìn chằm chằm vào chị ta, đông cứng lại vì ghê tởm.
“Thật sao?” Jack hỏi chốt lại. “Thế à?”
“Ồ vâng.” Chị ta rướn người về phía trước vẻ tin cậy.” Và ý tôi là, thằng cha đứng đầu.”
“Thằng cha đứng đầu,” Jack lặp lại. “Tôi bị ấn tượng đấy.”
“Cõ lẽ Kerry có thể nói tốt cho cậu, Jack à!” Má kêu lên với cảm hứng bất chợt.
“Cháu sẽ làm thế, phải không, Kerry yêu quý?”
Lẽ ra tôi đã nổ ra tràng cười kích động. Nếu chuyện đó không quá hoàn toàn và cực kỳ đáng ghê tởm.
“Tôi đoán là tôi sẽ đi chơi golf ngay lập tức,” Jack nói. “Gặp những người thích hợp.” Anh ấy nhướng mày sang tôi. “Em nghĩ sao, Emma?”
Tôi khó có thể nói nổi. Tôi đang còn hơn cả ngượng nghịu. Tôi chỉ muốn biến mất vào trong tấm thảm và không bao giờ bị trông thấy nữa.
“Anh Harper?” Một giọng nói cắt ngang và tôi thở ra nhẹ nhõm. Tất cả chúng tôi cùng ngẩng lên và thấy Cyril đang cúi mình xuống chỗ Jack vẻ khó xử.
“Tôi thực sự rất lấy làm tiếc đã cắt ngang thưa ngài,” ông ta nói, lúng túng liếc nhìn khắp gia đình tôi như thể đang cố nhận ra bất kỳ lý do nào khiến Jack Harper có thể ăn picnic với chúng tôi. “Nhưng Malcolm St John đang ở đây và có đôi lời muốn nói.”
“Tất nhiên rồi,” Jack nói, và mỉm cười lịch sự với Má. “Nếu bác có thể lượng thứ cho cháu một lát.”
Khi anh ấy cẩn thận đặt cốc của mình xuống đĩa và đứng thẳng lên, cả gia đình tôi liếc nhìn nhau bối rối.
“Hãy cho anh ta một cơ hội thứ hai đi!” Ba kêu lên đùa cợt với Cyril.
“Tôi xin lỗi?” Cyril nói, bước vài bước về phía chúng tôi.
“Ông tướng Jack đó,” Ba nói, chỉ về phía Jack, người đang nói chuyện với một thằng cha mặc đồ màu xanh navy choé sáng.
“Các ông đương tính tuyển anh ta lại phải không?”
Cyril nhìn một cách cứng nhắc từ Ba sang tôi và lại quay đi.
“Chuyện ổn mà Cyril!” tôi khẽ kêu lên. “Ba, im đi. OK?” Tôi nói thầm. “Anh ấy sở hữu công ty đấy.”
“Cái gì?” Mọi người nhìn chòng chọc vào tôi.
“Anh ấy sở hữu công ty,” tôi nói, mặt nóng bừng. “Vậy nên… đừng có đùa cợt gì về anh ấy nữa.”
“Người đàn ông mặc đồ anh hề sở hữu công ty á?” Má hỏi, ngạc nhiên nhìn Cyril.
“Không! Jack đó! Hoặc ít nhất là, phần to vĩ đại nào đó của nó.” Tất cả bọn họ vẫn đang hoàn toàn ngây người ra nhìn. “Jack là một trong những người sáng lập Nghiệp đoàn Panther!” Tôi thất vọng rít lên. “Anh ấy chỉ cố nhún nhường thôi.”
“Em đang nói rằng gã kia là Jack Harper à ? ” Nev nói trong sự ngỡ ngàng.
“Phải!”
Rồi là một khoảng im lặng sửng sốt. Khi tôi nhìn quanh, tôi thấy một miếng đùi gà đã rớt xuống từ miệng của Kerry.
“Jack Harper – triệu phú,” Ba nói, chỉ để chắc chắn.
“Triệu phú á?” Má có vẻ hoàn toàn bối rối. “Vậy… anh ta có còn muốn bánh trứng nữa hay khồng?”
“Tất nhiên là anh ta không muốn bánh trứng!” Ba nói gắt gỏng. “Anh ta muốn một cái bánh trứng để làm gì chứ? Anh ta có thể mua cả triệu cái bánh trứng ấy chứ!”
Mắt của Má bắt đầu chớp chớp quanh tấm thảm picnic với vẻ hơi bối rối.
“Nhanh lên!” đột nhiên bà thốt ra. “Bỏ khoai rán vào một cái bát đi. Có một cái trong hòm đấy…”
“Chúng vẫn ổn như thế thôi…” tôi bắt đầu nói một cách bất lực.
“Triệu phú không có ăn khoai rán trong gói đâu!” má rít lên. Bà đổ một mạch khoai rán vào trong một cái bát nhựa và bắt đầu vội vàng phủi thẳng tấm thảm. “Brian! Có mảnh vụn trên râu anh kìa!”
“Vậy làm thế quái nào mà em lại biết Jack Harper thế?” Nev hỏi.
“Em… Em chỉ biết anh ta thôi,” Tôi hơi tô vẽ. “Chúng em đã làm việc cùng nhau và các chuyện vớ vẩn, và anh ấy đại loại trở thành một… một người bạn. Nhưng nghe này, đừng có hành động khác lạ đi.” Tôi nói nhanh khi Jack bắt tay gã choé sáng kia, và bắt đầu quay lại chỗ thảm picnic.. “Cứ cư xử theo cách mọi người làm lúc trước…”
Ôi Trời. Tại sang tôi lại thấy buồn bực thế? Khi Jack tiến lại gần, toàn thể gia đình tôi đang ngồi thẳng đơ, nhìn chằm chằm vào anh ta trong sự im lặng sợ hãi.
“Chào!” Tôi nói tự nhiên nhất có thể, rồi nhanh chóng nhìn trừng trừng giận dữ khắp bọn họ.
“Vậy… Jack!” Ba nói một cách tự tin. “Uống nữa nhé! rượu này cậu uống được chứ? Bởi chúng tôi có thể dễ dàng phóng qua cửa hàng rượu, mua thứ gì đó với một chai rượu nho đích thực.”
“Rất tuyệt, cảm ơn,” Jack nói, nhìn có vẻ hơi ngại.
“Jack, tôi có thể làm cái gì khác cho cậu ăn nào? Má bối rối hỏi. “Tôi đã mua ít khúc cá hồi thượng hạng ở đâu đó. Emma, đưa cho Jack đĩa của con đi!” bà quát. “Cậu ta không thể ăn trên giấy được.”
“Vậy… Jack,” Nev nói với giọng thân mật. “Một anh chàng như cậu thì lái xe gì nào? Không, đừng nói cho tôi.” Anh ta giơ tay lên. “Một cái Porsche. Tôi có đúng không nào?”
Jack nhìn vào mắt tôi với một vẻ kỳ quặc, và tôi nhìn chằm chằm lại anh ấy một cách van nài, cố chuyển thông điệp cho anh ấy rằng tôi không có lựa nào nào, rằng tôi thực sự rất xin lỗi, rằng về căn bản là tôi muốn chết…
“Tôi cho là vỏ bọc của tôi đã bị phá vỡ rồi,” anh nói với một nụ cười toe.
“Jack!” Kerry, người đã lấy lại được bình tĩnh, kêu lên. Chị ta mỉm cười lấy lòng Jack và đưa tay ra. “Rất vui được gặp anh một cách hợp thức.”
“Nhất định rồi!” Jack nói. “Dầu cho… không phải chúng ta vừa mới gặp nhau rồi sao?”
“Ở cương vị nhũng người chuyên nghiệp,” Kerry nói trôi chảy, “Hai chủ kinh doanh với nhau. Đây là các của tôi, và bao giờ anh có cần bất cứ sự giúp đỡ nào về việc thu xếp du lịch theo bất cứ kiểu nào, xin hãy gọi cho tôi. Hoặc nếu anh muốn gặp gỡ xã giao… có lẽ 4 người chúng ta có thể đi chơi lúc nào đó! Làm một chuyến? Có phải không Emma?”
Tôi ngây ra nhìn chằm chằm vào chị ta. Từ lúc nào mà Kerry và tôi lại hoạt động xã hội cùng với nhau vậy?
Emma và tôi là chị em về mặt thực tế, dĩ nhiên rồi,” chị ta ngọt ngào nói thêm, để cánh tay vòng qua tôi. “Tôi chắc là con bé đã kể với anh.”
“Ồ, cô ấy có kể với tôi vài điều,” Jack trả lời, vẻ mặt khó đoán. Anh ấy cắn một miếng gà quay và bắt đầu nhai.
“Chúng tôi lớn lên cùng nhau, chúng tôi đã chia sẻ mọi thứ.” Kerry ôm chặt tôi một cái và tôi cố mỉm cười, nhưng mùi nước hoa của chị ta gần như đang làm tôi nghẹt thở.
“Điều đó không hay sao!” Má thích thú nói. “Ta ước mình đã có một chiếc camera.”
Jack không trả lời. Anh ấy chỉ nhìn Kerry mãi một cách đánh giá.
“Chúng tôi không thể thân thiết hơn!” Nụ cười lấy lòng của Kerry thậm chí còn mở rộng hơn nữa. Chị ta đang ôm tôi quá chặt, móng tay chị ta cắm vào da thịt tôi. “Không phải sao Ems?”
“Ờ, không,” cuối cùng tôi nói. “Không, chúng ta không thể.”
Jack vẫn đương nhai thịt gà. Anh ấy nuốt xuống, rồi ngước lên.
“Vậy, tôi đoán hẳn phải là một quyết định cực kỳ cứng rắn đối với chị khi chị phải từ chối Emma.” Anh ấy nói hàn huyên với Kerry. “Hai người rất thân thiết, và mọi thứ.”
“Từ chối nó?” Kerry bật cười lanh lảnh. “Tôi không biết anh nói tới chuyện giời ơi nào…”
“Lần đó cô ấy đã nộp đơn xin làm việc lấy kinh nghiệm ở hãng của chị và chị đã từ chối cô ấy ,” Jack đáp lại một cách vui vẻ, và cắn thêm miếng gà nữa.
Tôi hầu như không thể động đậy nổi.
Đó là một bí mật. Đó đã được coi là một bí mật.
” Gì thế ? ” Ba hỏi, nửa bật cười. “Emma đã nộp đơn cho Kerry?”
“Tôi… tôi không biết anh đang nói về chuyện gì cả!” Kerry nói, hơi ửng hồng.
“Tôi nghĩ là tôi biết rõ chuyện này,” Jack nói, vẫn đương nhai. “Cô ấy đề nghị làm việc không lương… nhưng chị vẫn nói không.” Anh ấy có vẻ bối rối một lúc. “Quyết định hay thật.”
Vẻ mặt của Ba Má đang thay đổi thật từ từ.
“Nhưng tất nhiên, may cho chúng tôi ở Nghiệp đoàn Panther đây,” Jack vui vẻ nói thêm. “Chúng tôi rất vui mừng vì Emma đã không lập nghiệp trong ngành du lịch. Vậy nên tôi đoán mình phải cảm ơn chị, Kerry! Với tư cách hai chủ kinh doanh với nhau,” anh mỉm cười cời chị ta. “Chị đã cho chúng tôi một ân huệ lớn.”
Kerry hoàn toàn tím tái.
“Kerry, chuyện này là thật à ? ” Má nói dõng dạc. ” Cháu đã không giúp Emma khi nó hỏi nhờ sao ? ”
” Con không bao giờ kể cho bọn ta về việc này, Emma. ” Ba trông có vẻ hoàn toàn ngạc nhiên.
” Con đã thấy ngượng, OK ? ” Tôi nói, giọng hơi vút lên.
” Emma thật trơ tráo hỏi xin, ” Nev nói, cắn một miếng to patê lợn. ” Sử dụng những mối quan hệ gia đình. Em đã nói thế, không phải sao, Kerry ? ”
” Trơ tráo ? ” Má lặp lại, không tin nổi. “Kerry, nếu cháu có nhớ thì, chúng ta đã cho cháu mượn tiền để bắt đầu công ty đó. Cháu sẽ không có một công ty nào nếu không có gia đình này.”
“Nó không phải là như thế,” Kery nói, bắn một cái nhìn khó chịu sang Nev. “Đã có một… một bức điện báo lẫn lộn. Một sự lộn xộn nào đó!” Chị ta vỗ nhẹ mái tóc, và lại mỉm cười với tôi. “Rõ ràng chị đã vui lòng được giúp đỡ em trong công việc, Ems. Em nên nói trước đó! Chỉ cần gọi chị ở cơ quan, chị sẽ làm bất cứ điều gì chị có thể…”
Tôi nhìn chằm chằm lại chị ta, tràn ngập sự ghê tởm. Tôi không thể tin nổi chị ta lại đang cố luồn lách ra khỏi chuyện này. Chị ta là con bò cái hai mặt nhất trên cả thế giới này.
“Không có bức điện báo lẫn lộn nào cả, Kerry,” tôi nói điềm tĩnh nhất có thể. “Cả hai chúng ta đều biết chính xác chuyện gì đã xảy ra. Tôi đã hỏi chị nhờ giúp đỡ và chị đã không giúp tôi. Và tốt thôi, đó là công ty của chị và đó là quyết định của chị và chị có toàn quyền đưa ra nó. Nhưng đừng cố và nói rằng chuyện đó đã không xảy ra, bởi vì nó có đấy.”
“Emma!” Kerry nói, với một tiếng cười nhỏ, và cố nắm lấy tay tôi. “Cô gái khờ dại này! Chị đã không có ý niệm nào hết! Nếu chị biết rằng chuyện đó là quan trọng…”
Nếu chị ta biết chuyện đó là quan trọng à ? Làm sao chị ta có thể không biết là nó quan trọng?
Tôi giật tay ra khỏi và nhìn chằm chằm lại Kerry. Tôi có thể cảm thấy mọi tổn thương và nhục nhã cũ đang dần tích tụ trong tôi, đang trỗi dậy như làn nước nóng bên trọng một đường ống, cho đến đi đột nhiên áp lực trở nên không chịu nổi.
“Có chị có biết đấy!” Tôi nghe thấy mình kêu lên. “Chị đã biết chính xác chị đang làm gì! Chị đã biết tôi tuyệt vọng thế nào! Kể từ lúc chị tới gia đình này, lúc nào chị cũng cố dìm tôi xuống. Chị trêu chọc tôi về sự nghiệp thối tha của tôi. Chị khoe khoang về bản thân. Tôi mất trọn vẹn cả đời mình để cảm thấy nhỏ bé và ngu ngốc. Tốt thôi, được rồi. Chị thắng, Kerry! Chị là ngôi sao còn tôi thì không. Chị là người thành đạt còn tôi là kẻ thất bại. Nhưng chỉ đừng có giả bộ là người bạn thân nhất của tôi, OK? Bởi vì chị không phải, và chị sẽ không bao giờ là thế!
Tôi chấm dứt, và nhìn quanh tấm thảm picnic lạ lẫm, thở nặng nhọc. Tôi có một cảm giác kinh khủng. Tôi đã có thể bật khóc bất cứ lúc nào.
Tôi nhìn vào mắt Jack và anh ấy gửi tôi nụ cười đồng tình nho nhỏ. Rồi tôi liều liếc nhanh sang Ba Má. Cả hai người có vẻ đờ đẫn, như thể họ không biết làm cái quái gì cả.
Quan trọng là, gia đình của tôi đã không làm gì ầm ĩ, bột phát cảm xúc.
Trên thực tế, tôi không hoàn toàn chắc chắn sẽ phải làm gì tiếp theo.
“Vậy, ừm… con sẽ đi đây,” tôi nói, giọng run rẩy. “Con sẽ đi khỏi đây. Đi nào, Jack. Bọn mình có việc phải làm.”
Với đôi chân lảo đảo, tôi quay gót và bỏ đi, hơi vấp chân trên cỏ. Adrenalin đang bơm khắp cơ thể tôi. Tôi đã quá bị tổn thương, tôi dường như không biết mình đang làm gì nữa.
“Thật tuyêt với, Emma,” giọng Jack vẳng tới tai tôi. “Em thật tuyệt! Tuyệt đối… định giá logistic,” anh ấy nói thêm to hơn khi chúng tôi đi ngang qua Cyril.
“Em chưa bao giờ từng nói như thế trong đời,” tôi nói. “Em chưa bao giờ từng… sự quản lý hoạt động,” tôi nhanh nhẩu nói thêm vào khi chúng tôi đi ngang qua một cặp đôi bên Kế toán.
“Anh đã đoán đến thế,” anh ấy nói, lắc đầu. “Jesus, người chị họ đó của em… sự đánh thuế hợp lệ của thị trường.”
“Chị ta là một người hoàn toàn – bảng tính,” tôi nhanh nhẩu nói khi chúng tôi đi qua Connor. “Vậy nên… tôi sẽ đánh cái này lên cho ông, ông Harper.”
Làm thế nào đó mà chúng tôi cũng đi được vào nhà và lên cầu thang. Jack dẫn tôi qua một hàng lang, rút chìa khoá ra và mở một cánh cửa. Và chúng tôi ở trong một căn phòng. Một căn phòng rộng rãi, sáng sủa, sơn màu kem. Với một cái giường đôi rộng lớn ở bên trong. Cánh cửa đóng lại, và đột nhiên tất cả mọi dây thần kinh của tôi hoạt động trở lại. Chuyện ấy đây rồi. Rút cục chuyện ấy đây rồi. Jack và tôi. Một mình trong một căn phòng. Với một cái giường.
Rồi tôi bắt gặp hình ảnh của bản thân mình trong một tấm gương mạ vàng, và thở hổn hển mất tinh thần. Tôi đã quên mất rằng tôi đang trong bộ trang phục Bạch Tuyết ngu ngốc. Mặt tôi đỏ ửng và có vết bẩn, mắt tôi ướt nhèm nước mắt, tóc tai lộn xộn hết cả, và dây áo ngực của tôi đang trưng ra.
Đây thực không phải là thứ tôi đã nghĩ mình giống thế.
“Emma, anh thực sự xin lỗi vì đã can thiệp vào đó.” Jack đương nhìn tôi vẻ phiền muộn. “Anh đã đi trệch khỏi lằn ranh. Anh không có quyền xen vào như thế. Anh chỉ… người chị họ đó của em khiến anh ngứa ngáy…”
“Không!” Tôi ngắt lời, quay sang đối diện với anh. “Làm tốt lắm! Em chưa bao giờ từng nói với Kerry cái mà em nghĩ về chị ta trước đây. Chưa bao giờ! Nó… nó thật…” tôi bỏ lửng, thở khó nhọc.
Cùng lúc đó là sự im lặng. Jack đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xúc động của tôi. Tôi đang nhìn chằm chằm lại, lồng ngực tôi phồng lên rồi xẹp xuống, máu dồn lên tai. Rồi đột nhiên anh ấy rướn tới và hôn tôi.
Miệng anh đang tách miệng tôi ra, và anh ấy đã đang kéo mạnh hai ống tay áo co giãn ở bộ đồ Bạch Tuyết của tôi tuột xuống khỏi vai, mở cài áo ngực của tôi. Tôi đang dọ dẫm cúc áo sơ mi của anh. Miệng anh ngậm xuống nhũ hoa của tôi và tôi bắt đầu thở hổn hển với sự kích động khi anh ấy kéo tôi xuống tấm thảm ấm áp ánh mặt trời.
Ôi trời đất tôi, chuyện này nhanh quá. Anh ấy đang cởi toạc quần lót của tôi. Tay anh đang… ngón tay anh đang… Tôi hổn hển bất lực… Chúng tôi đang đi nhanh tới mức tôi khó lòng có thể ghi lại chuyện gì đang diễn ra. Chuyện này không giống như Connor chút nào cả. Chuyện này không giống như bất cứ thứ gì tôi từng có – Một phút sau trước tôi còn đang đứng ở cửa, mặc quần áo đầy đủ, và giờ tôi đã – anh ấy đã –
“Chờ đã,” tôi xoay xở nói. “Chờ đã, Jack. Em chỉ cần nói với anh việc này thôi.”
“Gì cơ?” Jack nhìn tôi với cặp mắt khẩn nài, bị khuấy động. “Cái gì cơ?”
“Em không biết bất kỳ chiêu thức nào cả,” tôi thì thầm hơi thô lỗ.
“Em không biết cái gì cơ?” Anh hơi tách ra và nhìn chằm chằm vào tôi.
“Chiêu thức! Em không biết bất kỳ chiêu thức nào hết,” tôi nói biện hộ. “Anh biết đấy, anh chắc hẳn đã quan hệ với cả đống siêu mẫu và vận động viên và họ biết mọi kiểu đáng kinh ngạc…” tôi bỏ lửng dần khi thấy vẻ mặt của anh. “Đừng bận tâm,” tôi nói nhanh. “Không sao đâu. Quên nó đi.”
“Anh thấy tò mò đấy,” Jack nói. “Em có chiêu thức đặc biệt gì trong đầu thế?”
Sao tôi lại mở miệng ngu xuẩn vậy? Tại sao?
“Em không có!” tôi nói, nóng bừng lên. “Đó là điểm chính, em không biết bất kỳ chiêu thức nào cả.”
“Anh cũng không,” Jack trả lời, vẻ mặt hoàn toàn ngây đơ ra. “Anh không biết một chiêu thức nào cả.”
Tôi cảm thấy một tiếng cười khúc khích đột ngột vang lên trong tâm khảm.
“Ừa, phải rồi.”
“Thật đấy. Không một cái nào.” Anh ấy dừng lại tư lự, lướt một ngón tay khắp vai tôi. “Ồ, OK, Có lẽ một cái.”
“Cái gì?” Tôi hỏi ngay lập tức.
“Thì…” Anh ấy nhìn tôi mãi một lúc lâu, rồi lắc đầu. “Không.”
“Nói cho em đi!” Và giờ tôi không thể ngăn mình khúc khích cười.
“Biểu diễn, không phải nói.” Anh ấy thì thầm vào tai tôi, và kéo tôi lại phía anh. “Không ai từng dạy em điều đó sao?”