Nhật Lệ trở về lớp với cả mớ câu hỏi trong đầu. Cô vẫn chưa thể nào hiểu nổi, tại sao Hải Phong không trả bản thảo cho cô ngay hôm nay mà lại hẹn vào ngày mai? Hay là do anh ta đang có âm mưu gì khác?… Hi vọng mọi chuyện không như cô nghĩ. Ban đầu Nhật Lệ đã tưởng rằng anh ta là người xấu, thế nhưng sau cùng Hải Phong lại đồng ý giúp cô giấu kín bí mật này. Có vẻ như anh ta cũng là người tử tế, dù có muốn tin hay không thì Nhật Lệ cũng đành chịu. Số phận cô đang nằm trong tay Hải Phong, kẻ cầm chuôi dao lại không phải là Nhật Lệ.
Bất kể thế nào, chuyện này cũng không thể để cho người thứ ba biết được, bằng không cuộc đời cô coi như chấm hết. Bây giờ, Nhật Lệ chỉ còn cách tin anh ta dữ đúng lời hứa của mình mà thôi. Mặc cho có xảy ra bất cứ điều gì đi nữa, cô cũng sẽ cố gắng thu xếp mọi việc trước khi sự thật được phơi bày. Nhất định Nhật Lệ phải làm cho bằng được, cô cần chứng minh cho “người đó” thấy mình đã đúng khi theo đuổi văn học.
………………
Nhật Lệ vừa ngồi vào chỗ của mình thì đã bị giọng nói của một cô nàng trong lớp làm cho đứng tim:
– Phạm Nhật Lệ, cô Thùy Linh dạy văn tìm cậu nãy giờ đấy. Lên ngay phòng giáo viên bộ môn đi.
Gì cơ, Nhật Lệ có nghe nhầm không đây, cô bị mời lên văn phòng sao? Nghĩ kĩ lại thì Nhật Lệ đâu có làm gì sai. Không ngủ gật trong lớp, luôn học thuộc và làm bài tập đầy đủ, tất cả các điểm kiểm tra cũng chẳng bị dưới mức trung bình…Vậy thì tại sao?
Nhật Lệ tái mặt, phải chăng cô lại bị dính vào chuyện gì rắc rối nào nữa.
– Vâng…cảm ơn bạn đã nhắc.
Nhật Lệ cố giữ cho giọng mình không bị lạc, cô xô ghế ra rồi bật dậy. Linh cảm mách bảo cô rằng, có một điều gì đó khủng khiếp đang đợi cô phía trước.
Phòng giáo viên… bộ môn văn…
Nhật Lệ đẩy cửa bước vào. Lúc này ở bên trong, ngoài cô Thùy Linh ra thì còn có thêm ba học sinh khác cũng có mặt ở đó.
– Nhật Lệ đã tới rồi đó à. Cô kiếm em mãi, ngồi vô ghế đi. Mọi người đến đủ cả rồi chỉ còn thiếu một mình em.
Vừa thấy Nhật Lệ, cô Thùy Linh khoát tay ra hiệu cho học trò của mình. Nở một nụ cười nhẹ, cô Linh nhìn đám nhỏ trước mặt rồi lên tiếng:
– Chắc các em đang hoang mang, tại sao cô lại đột ngột triệu tập các em như vậy có phải không? Đừng lo, cô chỉ muốn thông báo cho các em biết một chuyện. Sắp tới trường chúng ta sẽ tham gia kì thi học sinh giỏi, mỗi bộ môn đều chọn ra một số em xuất sắc nhất làm ứng cử viên. Vậy nên cô đã chấm các em tham gia cuộc thi này. Để chuẩn bị tốt cho tới lúc ấy, từ bây giờ cô sẽ dạy thêm kiến thức nâng cao cho các em…
Cô Linh nói một tràng dài, điều này càng làm cho Nhật Lệ hoảng thật sự. Cô không thể tham gia nó, bất cứ giá nào Nhật Lệ cũng phải từ chối cho bằng được. Đợi cô Thùy Linh dừng hẳn, Nhật Lệ thu hết can đảm của mình lại. Cúi mặt không giám nhìn trực tiếp vào cô giáo, Nhật Lệ rặn ra từng chữ như vịt đẻ trứng.
– Thưa…cô…em xin lỗi…em…không thể…đi thi được.
– Tại sao vậy? – Cô Linh nhướng mày khi nghe Nhật Lệ nói.
– Em học không được tốt, hơn nữa điểm thi cũng rất bình thường. Em không nghĩ mình sẽ làm được việc cô và nhà trường giao cho.
Nhật Lệ vừa dứt lời, cô Linh liền nở một nụ cười đầy ẩn ý. Nhật Lệ nói đúng… nhưng dù sao cô Linh cũng đã có hơn chục năm kinh nghiệm giảng dạy. Chính vì thế, cô có thể nhận ra được ai là người có tài năng hay không.
Nhật Lệ là một học sinh khá đặc biệt, khả năng tiếp thu bài giảng của cô bé rất tốt. Ngoài nền tảng ngữ pháp vững chắc ra, Nhật Lệ còn có thể đọc hiểu văn bản, tóm tắt, cũng như đưa ra những nhận xét gắn gọn, xúc tích trong một khoảng thời gian ngắn… Trên mọi phương diện thì cô bé là một học sinh giỏi, nhưng điều làm cô Linh băn khoăn nhất chính là điểm kiểm tra của Nhật Lệ.
Trong suốt thời gian qua, cô Linh đã luôn dõi theo Nhật Lệ. Cô cảm thấy ở sâu bên trong Nhật Lệ có một khả năng tiềm ẩn rất lớn. Chỉ có điều con bé chưa biết cách khai thác, hoặc là do nó cố tình che giấu đi con người thực sự của mình. Đây cũng chính là mấu chốt, tại sao điểm môn văn của Nhật Lệ luôn mấp mé mà chưa thể đặt tới mức khá.
Có lẽ cô Linh cần tìm hiểu kĩ hơn về cô học trò bé nhỏ này một chút nữa. Mặc dù cô biết, việc chọn Nhật Lệ vào đội tuyển có hơi không bình thường. Cũng có thể các học sinh khác sẽ dị nghị nọ kia, nhưng trên hết cô tin vào trực giác của mình. Cô có thể khẳng định rằng Nhật Lệ rất có “duyên” với môn văn.
– Cô cho em đi thi cũng vì lý do đó.
– Nhưng mà… – Nhật Lệ ấm úng
– Việc này cô là người hiểu rõ hơn bất kì ai. Cô muốn thử xem quyết định của mình liệu có đúng hay sai.
Nhật Lệ còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị cô Linh chặn lại. Nhìn đám học trò với ánh mắt trìu mến, cô Linh tiếp tục lên tiếng:
– Bắt đầu từ ngày mai cô sẽ lên kế hoạch thời gian biểu cho các em. Nếu ai có ý kiến gì thì cứ nói với cô đừng ngại.
Mấy cô cậu học trò nghe xong liền đồng thanh dạ một tiếng thật to. Thực sự mà nói, tất cả bọn họ điều yêu mến cô Linh. Cô là một giáo viên giỏi, cách giảng dạy của cô rất hay và vô cùng dễ hiểu. Hơn nữa cô lại còn hiền nên luôn được lòng học sinh và các thầy cô khác trong trường.
– Có bạn nào muốn hỏi chuyện gì nữa không, nếu không thì các em có thể về lớp. Chiều nay cô sẽ gửi lịch cụ thể cho các em.
Đám học không ai bảo ai đều đồng ý vô điều kiện, chúng chào cô rồi kéo nhau ra khỏi phòng. Chỉ còn duy nhất một người ở lại đó chính là Nhật Lệ. Từ lúc nghe cô Linh thông báo, Nhật Lệ đã rất sốc. Mọi chuyện không như những gì nó mong muốn, dù thế nào đi chăng nữa nó cũng quyết từ chối đến cùng. Đan hai bàn tay vào nhau, Nhật Lệ cố tỏ ra cứng rắn.
– Thưa cô, như vừa nãy em đã nói. Em xin cô cho em rút lui, vì thực sự em không thể tham gia. Mong cô hiểu cho em.
Nói đoạn, Nhật Lệ cúi đầu rồi vội vã rời đi. Đó là lựa chọn cuối cùng của nó. Trong lòng Nhật Lệ biết rất rõ cô Linh là một người tốt, cô cũng chỉ vì muốn giúp đỡ cho nó mà thôi. Lần này phụ lòng cô trái tim nó rất đau. Thế nhưng để đạt được “mục tiêu ấy”, trên con đường mà Nhật Lệ đã chọn, sẽ không có lối đi nào dải thảm hoa hồng cho nó cả.