Bí Mật Của Cha

Chương 12



Tôi đứng đó, bất động, nhìn Bettty như thể tôi vừa phát hiện ra cô ấy, trong khi trong đầu tôi, những lời nói của cô ấy chạy theo một thực tế không thể nắm bắt được.

Làm sao có thể sống ba người trong căn phòng này? Liệu tôi có thể làm bố được không, tôi, người còn chưa thực sự biết làm người lớn? Sao chúng tôi lại không cẩn thận hơn chứ? Những câu hỏi ngốc nghếch, nhưng chính đáng, đã ngăn không cho tôi thấy nụ cười rụt rè đang mời gọi một sự biểu lộ niềm vui, chia sẻ cảm xúc.

Chúng tôi đã từng đề cập đến việc có con, nhưng với tôi, việc một đứa trẻ ra đời cần phải tuân theo một trật tự hợp lý: tìm được chỗ đứng, kiếm được tiền, đổi nhà mới, sau đó, chỉ còn chờ được làm bố. Đấy là lô-gic của người thuộc tầng lớp tiểu tư sản theo thời mà tôi đã biến thành. Nhưng tôi cần có thứ tự, có những điểm mốc để có thể tiến lên đến mức cái tin này đe dọa lảm đảo lộn trạng thái cân bằng mong manh mà tôi đang xây cuộc đời mỉnh trên đó.

— ———

– Nhưng… Không thể thế được, em uống thuốc mà. Thế còn việc học của em? Chúng ta làm thế nào bây giờ?

Đó là những lời duy nhất tôi thốt ra với Betty trong khi cô ấy báo cho tôi một sự kiện đáng vui mừng đến nhường ấy.

– Em sẽ phải ngừng học, thế là cô ấy trả lời tôi, xóa đi nụ cười xinh đẹp, cố kìm lại những giọt nước mắt đang ngân ngấn.

Đột nhiên, tôi thấy hình ảnh cô bé con vẫn còn lại trong cô ấy, ăn năn vì đã phạm lỗi, chờ đợi một lời khen ngợi, những lời nói dịu dàng, buồn bã vì thấy tôi thất vọng, buồn bã vì tôi đã làm cô ấy thất vọng. Và tôi ôm cô ấy trong vòng tay.

– Không phải, không phải, thật là tuyệt, tôi thì thầm vào tai cô ấy. Chúng ta sẽ hạnh phúc, hạnh phúc hơn nữa.

Và như một câu thần chú, những lời nói đó đi từ miệng tới tim tôi, làm thay đổi cách nhìn nhận và khiến cho tôi tin vào tính xác thực của điều ấy.

Trong có vài ngày, tôi trở thành một người tình chăm chút ân cần, một người đang chờ được lam bố, một người trưởng thành tìm được nguồn năng lượng để trong suốt chín tháng, giúp anh ta vượt qua mọi giới hạn của bản thân, vượt lên cả ý chí của anh ta. Tới mức mà khi Betty mang thai tháng thứ chín thì về phần mình, tôi đã trở thành phụ trách một ê-kíp bán hàng và bắt đầu đi tìm một căn hộ mới.

“Mỗi đứa trẻ đều mang theo nguồn hạnh phúc của nó”, một hôm cô ấy nói với tôi.

Ngày đứa trẻ chào đời, tôi ra khỏi bệnh viện trong trạng thái lâng lâng hạnh phúc, gần như là mê sảng. Trong đầu đôi tràn ngập những hình ảnh buổi đêm, hình ảnh cái cơ thể nhỏ bé được bao bọc bằng những thứ nước nhớt dính có màu, hình ảnh cái khuôn mặt nhăn nheo và ở giữa có đôi mắt mở to như đang muốn hỏi tôi, hình ảnh nụ cười thiên thần của người phụ nữ tôi yêu.

Tôi muốn chạy, muốn hét lên. Tôi muốn báo tin này. Cho ai? Tôi đã nghĩ đến việc gọi điện cho Salomon nhưng lại thôi. Anh ta sẽ đón nhận tin này thê nào, trong khi tôi đã không gặp lại anh ta cũng không gọi điện kể từ đám cưới?

Tôi muốn bấm số điện thoại của bố tôi hơn. Chúng tôi rất ít gặp nhau và điện thoại cũng không phải là một phương tiện tốt với những người đàn ông chưa bao giờ học cách nói chuyện với nhau, nhưng tôi nghĩ rằng sự kỳ diệu của khoảnh khắc này sẽ làm thay đổi mối quan hệ của cha con tôi.

– Chúc mừng con, ông nói với tôi, vẻ ngập ngừng. Thật… tốt. Hẳn là… con đang hạnh phúc, bố nghĩ vậy.

– Vâng bố ạ. Rất hạnh phúc.

– Ừ, tất nhiên rồi… bố hiểu. Thế là giờ bố đã là ông nội.

Tôi biết ông cảm thấy hài lòng, theo cách của ông. Nhưng tôi muốn điều gì đó khác cơ. Những tiếng hét lên vì vui sướng, những câu hỏi, những lời chúc phúc.

Thế nên tôi gọi điện đến văn phòng mà không biết chính xác mình có thể chờ đợi điều gì từ những người đồng nghiệp trong hoàn cảnh này.

Họ có vẻ vui mừng thực lòng, chúc mừng tôi, hứa với tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc nhỏ để đánh dấu sự kiện này. Và, lần đầu tiên, tôi thực sự cảm thấy có tình cảm với họ.

Rõ ràng đứa trẻ đã có khả năng làm cho tôi yêu thế giới này.

— ———

Sulivan muốn gặp tôi. Lần này thì không thể lẩn tránh được nữa.

Máy bay đưa tôi đến Paris vào đầu buổi chiều. Tôi sẽ chỉ ở lại hai ngày, nhưng ý nghĩ về việc rời bỏ vị trí quan sát khiến tôi không thể chịu nổi. Tôi không ngừng nghĩ rằng mình sẽ bỏ lỡ những thông tin quan trọng. Việc rình mò đã biến thành nỗi ám ảnh. Tôi gần như không ngủ nữa, dành toàn bộ thời gian ngồi nhỉn chăm chăm ngôi nhà tên thủ lĩnh, ăn uống vội vàng qua loa, ống nhòm trong tay. Và tôi uống rượu như hũ chìm.

Trong hàng giờ dài dằng dặc đó, tôi tưởng tượng những gì đang diễn ra trong nhà. Đôi khi tôi còn có cảm giác mình đi vào nhà hắn trong tâm tưởng. Mắt tôi nhìn chăm chú một ô cửa sổ, rồi hình ảnh và âm thanh đến với tôi. Tâm trí tôi vội vàng, đột nhập vào ngôi nhà, tham dự vào bữa tối của tên thủ lĩnh tôn giáo, nghe những cuộc nói chuyện của hắn. Thậm chí tôi còn thấy hắn đánh răng, thấy hắn tắm. Tôi hình dung ra từng thứ đồ gỗ, từng đồ vật, tủ sách của hắn, bàn làm việc của hắn…

Đó hẳn phải là sự điên loạn.

Và mỗi sáng, tôi thấy mình trong một trạng thái dò dẫm không phân biệt nổi hình ảnh mình nhìn thấy thực sự với hình ảnh tưởng tượng. Tôi tắm rửa, uống một tách cà phê, trở lại với cuộc sống và tận dụng vài khoảnh khắc sáng suốt ấy để vạch ra kế hoạch có thể đưa tôi tới gần hắn. Rồi, một cách nhẹ nhàng, lý trí rời bỏ tôi và tôi nhanh chóng quay về ẩn mình sau tấm rèm nặng trịch để tiếp tục việc do thám.

Sáng hôm đó, khi tôi rời khách sạn để lên chiếc taxi đang chờ, mặt trời đã làm cay xè mắt tôi. Đôi mắt đỏ ngầu vì rượu, vì mệt mỏi và vì những giờ dài đờ đẫn quan sát.

Trên máy bay, cô tiếp viên hỏi tôi có ổn không. Phải chăng đôi đồng tử giãn ra, vẻ ngoài của một thằng điên và mớ tóc tai bù xù của tôi đã làm cho cô ta lo lắng? Chẳng quan trọng. Tuy nhiên tôi nhận thấy rằng tốt hơn là nên chăm chút cho vẻ ngoài của mình trước khi gặp Sullivan.

Tôi báo cho ban giám đốc khách sạn ở Luân Đôn là tôi chỉ đi khỏi đó hai ngày, trả thêm tiền phòng hai tuần để họ giữ nó cho tôi mà không tìm hiểu tại sao. Thật không may, cung cách của tôi đã làm họ chú ý. Tình trạng của căn phòng, việc tôi liên tục từ chối không cho người dọn phòng vào, việc tôi dành phần lớn thời gian ở trong phòng, khiến tôi trở nên khả nghi trong mắt họ. Tôi đành phải chịu cho họ dọn dẹp phòng trong khi tôi đi vắng và tận dụng cơ hội này để giả vờ rằng tôi đang viết một cuốn tiểu thuyết, công việc đòi hỏi tôi rất nhiều thời gian, vắt kiệt sức lực của tôi và khiến tôi trở nên hung hăng.

Tôi vứt lại vài tờ giáy in những bài văn copy từ các trang web văn chương để những lời mỉnh nói trở nên đáng tin hơn. Sẽ thật vô lý nếu để bị thất bại vì tội tấn công nhân viên khách sạn hay vì không biết cách qua mặt một giám đốc khách sạn. Ông này đã đảm bảo với tôi rằng ông ta hiểu và bắt tôi hứa là sẽ báo với ông ta khi tác phẩm của tôi phát hành.

Điều đó là không cần thiết. Vì tất cả báo chí sẽ nói về nó.

— ———

Một đứa trẻ, một căn hộ mới, những vị trí mới trong công việc.

Một cuộc sống mới.

Jérôme là điềm báo tốt lành nhất cho một thời kỳ mới hé mở và đầy hứa hẹn.

Betty không đến lớp nữa. Chúng tôi đã quyết định là cô ấy sẽ dành trọn một năm để chăm sóc cho đứa bé trước khi quay lại trường học nốt.

Tôi trở thành bố, dần dần, qua mỗi ánh mắt tôi dành cho Jérôme, qua mỗi lần tôi cho con bú sữa mình hay sốt ruột đếm từng giờ còn lại cho đến khi tôi được gặp lại con.

Tôi khám phá ra một gia đình nghĩa là như thê nào, rất ngạc nhiên vì nó hoàn toàn trùng khớp với những hình ảnh củ kỹ lỗi thời mà tôi đã từng giễu cợt. Tôi nhận thấy rằng cuộc đời mình giống với một mẩu quảng cáo đồ điện tử gia dụng từ những năm sáu mươi, nhưng tôi thích điều đó! Thậm chí tôi còn tìm thấy niềm vui ở đó. Niềm vui được tham gia, được là một phần của cái gì đó, được là cái gì đó.

Jérôme là một chất xúc tác kỳ diệu phát ra những làn sóng tích cực. Thằng bé làm thay đổi cuộc đời chúng tôi, mang lại cho nó một ý nghĩa vượt qua cả giới hạn của ngày tháng.

Nó thậm chí còn làm dịu đi thái độ hằn học của bố mẹ Betty.

Họ đến lần đầu tiên để gặp thằng bé, tại bệnh viện. Bố cô ấy giữ một thái độ lạnh lùng ngay cả khi đôi mắt đã nói lên hết sự tò mò dành cho “người thừa kế”. Mẹ cô ấy mềm mỏng trở lại ngay lập tức. Bà ấy bế nó trong tay, nựng nó, mỉm cười với nó. Sau đó, họ lại đến, và nhanh chóng thiết lập một thông lệ là sẽ ghé thăm mỗi khi họ qua thủ đô. Ông bố lướt mắt nhìn đồ đạc của chúng tôi mà không thể hiện nỗi thất vọng của mình.

Thậm chí, ông ấy còn bắt đầu quan tâm đến sự nghiệp của tôi, ngạc nhiên vì sự thay đổi của tôi, ấn tượng với những tiến bộ của tôi. Đến mức ông ấy đề nghị sẽ nói về tôi với một vài chỗ quen biết. Tôi từ chối, cũng như đã từ chối số tiền mà bà vợ từng kín đáo đề nghị cho chúng tôi. Tôi tưởng rằng ông sẽ không tha thứ cho tôi, nhưng ngược lại, khi hành động như vậy tôi đã khiến ông phải tôn trọng mình.

Còn về phần tôi, lời đề nghị ấy, dù không thể chấp nhận, nhưng nó khiến cho tôi thích thú. Nó cho thấy rằng tôi đã rút ngắn được khoảng cách chia cắt tôi với thế giới của họ. Nếu như ông ấy sẵn sàng dùng tên mình đảm bảo cho một lời tiến cử thì có nghĩa là tôi xứng đáng được tin cậy.

Betty hạnh phúc. Bế đứa trẻ trên tay, bên cạnh là bố mẹ và người chồng đã được chấp nhận, cô ấy mang một vẻ đẹp rạng rỡ khác biệt.

Cô ấy là một người vợ đúng nghĩa, hơn bao giờ hết.

Người vợ của tôi.

Mẹ của Jérôme.

— ———

Việc nhìn thấy ngôi nhà của mình, cổng vào với lối đi quang đãng, cây xòa cảnh xuống tận mui chiếc taxi làm dâng đầy lên trong tôi một thứ cảm xúc kỳ lạ. Tôi trả tiền cho người lái xe và nán lại một lúc trước cửa, tìm cách xua đi những cảm giác đang giày vò trong đầu tôi và siết chặt họng tôi.

Mọi thứ đều có vẻ bình thường khi nhìn từ đây. Tôi đang đứng trước nhà của một gia đình trung lưu, chắc chắn là hạnh phúc. Tôi chờ đợi nhìn thấy lũ trẻ chạy ra, cặp sách trên lưng, một người cha tươi cười bước vào ô tô, một người vợ, người mẹ dịu dàng vẫy tay với họ. nhưng những hình ảnh mẫu mực tạo nên nhịp điệu cho cuộc sống của chúng tôi dường như đang treo lơ lững trong không trung, chờ đợi một điều kỳ diệu làm chúng sống động trở lại.

Chính là như thế, cuộc sống của chúng tôi. Một chuỗi những hình ảnh xưa cũ vay mượn từ một thời đại khác, từ những cuốn tạp chí. Một cuốn phim mang lại cho người ta cảm giác an lòng với những cảnh đầm ấm mà chúng tôi cuộn mình lại trong đó. Với tôi là để có thể thấy được khoảng trống ngăn cách tôi với cuộc sống đường phố. Với Betty là để đưa sự tồn tại của chúng tôi vào trong một bức tranh gia đình hợp lý, ở đó cô ấy biết làm tốt vai trò của mình.

Vả lại đó cũng là điều mà tôi yêu ở cô ấy, một cách nhỉn về cuộc sống theo đó mỗi ngày chỉ có ý nghĩa nếu như nó đóng góp vào việc xây dựng nên một câu chuyện. Niềm tin vững chắc rằng cuộc sống thường nhật của chúng tôi là một phần của một hành trình đã bắt đầu trước chúng tôi và không bao giờ kết thúc.

Cho tới lúc đó, viễn cảnh tương lai của tôi là viễn cảnh của một tên lưu manh: phi vụ tiếp theo, ngày hôm sau, cô gái tiếp theo. Tôi chỉ thuộc về một nhòm, một khu phố, và câu chuyện của tôi chỉ giới hạn trong một danh sách những vụ việc xấu, những cuộc ẩu đả, những hành động được gọi là anh hùng. Tôi là một ai đó, dĩ nhiên, như là Dany, với một khuôn mặt thiên thần, cơ thể cường tráng, một tay quyến rũ phụ nữ kín đáo.

Tôi là người không bao giờ biết sợ, người luôn tiến lên phía trước trong các cuộc đối đầu giữa các băng nhóm. Thậm chí tôi còn tự hào về điều đó. Nhưng Betty đã mở ra trước mắt tôi một thế giới khác, được điều khiển bằng những luật lệ khác, những giá trị khác.

Và ngôi nhà kể lại cho tôi về sự lột xác ấy.

— ———

– Bố?

Pierre đứng sững trước mặt tôi. Nó mở to mắt ngạc nhiên. Betty hẳn là đã không báo cho thằng bé biết tôi sẽ về. Và nỗi ngạc nhiên của nó kéo dài sự im lặng trong vài giây. Vẻ ngạc nhiên quá mức của nó khiến tôi nhận ra rằng tôi đang khóc. Tôi không kịp nhận ra, nước mắt đã lăn trên má. Pierre chưa bao giờ nhìn thấy tôi khóc. Tôi luôn giấu nó khi khóc. Để không thêm nỗi đau của mình vào nỗi đau của nó và của Betty. Lúc ấy, qua vẻ thanh thàn trong đôi mắt nó, tôi hiểu ra sai lầm của mình.

Nó cầm lấy tay tôi, siết chặt, đặt lên đó một nụ hôn, một cử chỉ âu yếm vụng về, rồi dắt tôi vào trong, mắt cụp xuống.

— ———

Jérôme lên hai tuổi thì Pierre chào đời. Tôi hạnh phúc vì có thêm một cậu con trai nữa. Tôi đã nghĩ đến sự thấu hiểu sâu sắc sẽ có giữa chúng; và không thể ngăn mình mong rằng điều đó sẽ giống với thứ mà tôi đã biết tới cùng với nhóm của tôi. Tôi quyết định mình sẽ làm mọi điều để chúng có với nhau những tình cảm cao quý nhất, những thứ gắn bạn với cuộc sống và cho bạn cảm giác có thề chống chọi lại mọi thử thách.

Thế nhưng tôi lại cảm thấy lo lắng trước mối mâu thuẫn có thể đe dọa dự định của mình. Bởi làm thế nào để có thể trang bị chi chúng sức mạnh ấy, sự vững vàng ấy, ý chí ấy, những thứ vốn được học từ đường phố, trong khi chính bản thân tôi lại đang nỗ lực gấp đôi để dành cho chúng mọi tiện nghi và điều kiện thuận lợi mà xã hội tiêu thụ này có thể mang tới?

Những giá trị của tôi đã tan biến trong sự xa hoa rồi chăng?

Tương lai hiện ra qua “hình ảnh của một nhân viên cao cấp hoàn hảo” mà tôi đã trở thành: trường học tốt nhất, quần áo đẹp nhất, những thứ giải trí đắt tiền nhất, những kỳ nghỉ hè ở Câu lạc bộ hạng sang, và sau này là một ngôi nhà tuyệt hảo, bể bơi, đi du học.

Nhưng tôi cũng muốn chúng giống mình, không bị lừa bịp trước màn kịch cuộc đời. Thế mà tôi lại không thể ngăn mình dành cho chúng mọi phương tiện để tham gi vào đó.

Vài tháng sau ngày Pierre chào đời, tôi được bổ nhiệm làm Giám đốc khu vực nhờ vào thứ mà đồng nghiệp và ban giám đốc cho là sức cuốn hút, còn theo tôi đó chỉ là một dạng sáng suất mà “ngôn ngữ kép” của tôi mang lại.

Vậy mà tôi muốn dạy các con trai tôi chính sự sáng suốt này dù không rõ là bằng cách nào.

Liệu tôi có khả năng làm điều đó không nếu cuộc đời cho tôi thời gian?

JEAN

Ngồi sau bàn làm việc, bộ trưởng bộ Nội vụ với khuôn mặt không biểu lộ chút cảm xúc quan sát những người đối thoại. Biểu hiện duy nhất cho thấy sự sốt ruột của ông là ngòi bút gõ lên tấm kê giấy bằng da với một nhịp độ căng thẳng. Khuôn mặt nhẵn và trắng, các đường nét thanh mảnh nhưng góc cạnh, ánh nhìn xanh nhạt thể hiện một vẻ bình thàn nhất định, trái ngược với cái tiếng của một người đàn ông cứng rắn.

Vụ này làm ông chán nản. Bọn khủng bố Hồi giáo trên đất Pháp! Ông đã trải qua hơn bốn năm chiến đấu chống tội ác, làm giảm tỷ lệ phạm tội, xây dựng hình ảnh một người đàn ông mạnh mẽ, không gì lay chuyển được, ông đã dùng mọi phương thức từ sức ảnh hưởng của mình để bào vệ ý kiến, nhưng ông có thể làm gì để chống lại bọn khủng bố Hồi giáo? Quyết tâm và bộ máy tổ chức của chúng khiến chúng trở nên nguy hiểm hơn nhiều so với bọn lưu manh trộm cắp. Bọn găng-xtơ, người ta đều biết rằng, chúng có thể lầm lẫn. Lòng tham lam, nỗi thèm khát quyền lực, danh vọng, tiền bạc khiến chúng trở nên dễ bị tấn công.

Người ta luôn tìm thấy cách nào đó để tóm được chúng, mua chuộc, lật đổ, phá hoại chúng bằng cách tấn công vào mắt xích yếu nhất trong mạng lưới của chúng, nhưng còn những kẻ cực đoan về tôn giáo hay chính trị, chúng bảo vệ một lý tưởng, hành động nhân danh một đức tin phi lý. Vậy thì làm sao thương lượng được với chúng? Làm sao phá vỡ được động lực thúc đẩy hành động bạo lực của chúng? Và đơn giản hơn, làm sao tiếp cận được với những phần tử trong bóng tối?

Vẻ bồn chồn của Frédèric Lesne, cố vấn truyền thông của ông, khẳng định với ông rằng trường hợp đang cần phải xử lý này gây ra vấn đề liên quan đến hình ảnh của ông. Ông đã đi suốt cả chặng đường để rồi có nguy cơ nhùn thấy danh tiếng của mình sụp đổ vì một gã con tin vô danh bị mấy tên râu ria giam giữ ư? Không, ông sẽ chiến đấu, tìm ra cách đánh bại những kẻ thù không mong đợi này. Trong cuộc chiến mới này, ông sẽ chiến thắng và được nhiều thứ.

Jean-Francois Gonzales, cục trưởng Cục chống khủng bố quốc gia DNA, một người đàn ông bảnh bao với đôi mắt đen, lông mày rậm, có vẻ rất lịch lãm trong bộ com-lê màu xám chì của mình, là người lên tiếng đầu tiên.

– Chúng ta không thể loại trừ khả năng đây là một trò lừa đảo. Các chuyên gia đang nghiên cứu cuốn băng và chúng ta sẽ sớm xác định được. Nếu giả thuyết này là đúng, chúng ta sẽ tìm ra tác giả của trò đùa tệ hại này và…

Boris Debruyne, giám đốc Ban phối hợp tác chiến SOC, phụ trách phối hợp hoạt động giữa các bộ phận khác nhau trong cuộc chiến chống khủng bố, đồng thời cũng là cấp trên mới của ông, cắt ngang.

– Các giả thuyết khác đi nào! Chỉ chúng thôi cũng đủ làm nên một mối nguy hiểm rồi.

Gonzales đồng ý và tiếp tục.

– Al-Qaeda, tất nhiên, hoặc ít nhất là một trong những nhóm tay sai của chúng. Nhưng rất hiếm khi bọn chúng có thói quen bắt cóc con tin ở đâu đó ngoài lãnh thổ mà chúng đã biết rõ và kiểm soát được. Đây cũng có thể là một trong những phong trào mới được hình thành gần đây trên lãnh thổ châu Âu. Các tổ chức tương tự Những người anh em Hồi giáo hay Al-Qaeda đang sinh sôi. Chỉ có điều là không tổ chức nào có vẻ đủ độ chín về mặt tổ chức để gây ra một hành động kiểu này.

– Bọn chúng không báo là chúng đã sẵn sàng đâu, Denruyne phản bác. Thường thì chúng ta phát hiện ra quá muộn, vào lúc xảy ra vụ khủng bố đầu tiên của chúng!

Cục trưởng DNA dừng một lúc. Ông hẳn thích cho cái tên quan liêu với cái cổ quá ngắn, cái đầu tròn một cách lố bịch được trang trí bằng một gọng kính vàng, cái bụng phệ không giấu được dưới những bộ com-lê quá rộng kia biến đi. Người ta sẽ dễ tưởng tượng ra ông ta đang điều khiển lễ hội của một ngôi làng xa xôi hẻo lánh tại tỉnh Creuse[1] hơn là đứng đầu các cơ quan cảnh sát nhạy cảm nhất quốc gia. Bởi, gã cựu sinh viên trường ENA[2] này thì biết gì về tình hình thực địa, cái gã chỉ có được vị trí này nhờ quen biết qua lại với các chính khách?

[1. Một tỉnh nhỏ, ít dân, ở miền Trung nước Pháp.]

[2. ENA (École Nationabal de’ I‘adminisutration): Trường hành chính quốc gia cao cấp của Pháp, nơi đà tạo các chuyên viên cấp cao và các chính trị gia.]


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.