Chiếc đèn dùng trong phòng ngủ vẫn là cái Cam Điềm đã mua ngày trước.
Đèn ngủ hình hai con vịt ngốc nghếch, với những dải ruy băng màu trắng và xanh quấn quanh cổ.
Được đặt mua trên Taobao với giá khuyến mãi là 9,9 tệ, đúng là tiền nào của ấy, thường xuyên hỏng, hỏng đủ chỗ đủ kiểu.
Nhưng Giang Dĩ Hằng không nỡ ném bỏ. Vào những ngày lễ khi mọi người đều đang quây quần bên gia đình thì anh lại ngồi một mình bên cửa sổ, mày mò sửa chữa chiếc đèn đôi tình nhân này.
Hiện tại nhờ ánh đèn cam nhạt ấm áp của nó, Giang Dĩ Hằng mới phát hiện có một cái đầu bù xù đang cúi xuống ngực mình.
Chăn nệm dưới đất thì trống không, chắc chắn là cô nhân lúc trời tối bò lên giường anh rồi còn lột áo của anh.
Người phụ nữ này giống như nếm được mật ngọt gì đó, đầu lưỡi hồng nhỏ cuốn lấy, hút chụt chụt đầu v* anh.
Cảm giác như một dòng điện tê dại từ bộ phận nhạy cảm chạy dọc khắp cơ thể khiến hô hấp của anh ngừng trệ, các khớp ngón tay vô thức nắm chặt lấy ga giường.
Giọng nói bất đắc dĩ hơi nhuốm màu tì.nh dục,
“Cam Điềm”
“Hở…”
Cam Điềm thấy có người gọi tên mình thì hơi ngước lên, tựa như đứa trẻ hiếu kỳ đối mặt với anh.
“Xuống ngay”
“Không”
Cam Điềm lắc đầu nguầy nguậy, tóc tai tán loạn dính chặt vào mặt.
Nói xong cô lại cúi đầu xuống, tiếp tục thè lưỡi ra mút đầu v* sau đó còn thân thiết thông báo rằng:” Ăn đá bào đậu đỏ xong, em còn muốn mút kem ốc quế.”
Khi anh còn đang kinh hãi thì đầu xù của người phụ nữ kia đã nhanh chóng cọ thẳng xuống dưới, áp mặt vào chỗ cứng rắn sắp nổ tung của anh với mưu đồ bậy bạ.
“Cam Điềm, em biết mình đang làm gì không? Em có tin anh sẽ mời luật sư kiện em không?”
Anh bắt lấy tay cô rồi xách cả người cô lên, còn trừng mắt hung dữ dọa cô.
“Giang Dĩ Hằng, anh kiện đi, anh có giỏi anh cứ kiện đi.” Cô gào thét khóc lóc ầm trời.
Giống y như ngày trước, lúc cô xụi lơ trên giường, hai bên bẹn đùi dính đầy mật dịch, bàn tay xoa bóp cặp vú của mình rồi trách mắng anh:” Giang Dĩ Hằng, anh vào đi, còn chờ gì thế mau vào đi.”
Bất kể chuyện gì, hay làm gì cô đều là người có lý.
Cam Điềm thấy mặt người đàn ông dần đen lại, cô vội vàng làm nũng.
“Giang Dĩ Hằng, em khó chịu.”
Tay anh siết chặt thành nắm đấm, trừng mắt, im lặng, trăng thanh gió mát, nhìn anh lạnh lùng như một pho tượng điêu khắc.
Cam Điềm lặp lại:” Giang Dĩ Hằng, em khó chịu lắm.”
“Khó chịu, ở, đâu”
Người đàn ông như đang nghiến răng nói từng từ một, cực lực khắc chế cảm xúc nếu không anh thật sự muốn ném cô ra ngoài ngay bây giờ.
Cam Điềm chẳng quan tâm, cô ưỡn cao ngực cố ý dâng nó lên mặt anh, lưỡi nhỏ liế.m liế.m cánh môi, mắt rưng rưng nói: ” Miệng khô, khát nước. Anh ôm em ra phòng bếp uống nước đi, nếu không em sẽ chết khát mất.”
” Thế, cứ chết khát đi.”
Giang Dĩ Hằng không có vẻ gì là thương hoa tiếc ngọc, anh nằm vật ra giường nhắm mắt lại. Nửa đêm rồi anh chả muốn nói lý hay làm loạn với cô nữa.
Cả tối nay làm đủ trò khùng trò điên cùng Cam Điềm thế là đủ lắm rồi.
Cam Điềm thấy người đàn ông vẫn bình tĩnh như vậy, liền nghẹo đầu, nở một nụ cười xấu xa như thể ý đồ đã thành công rồi nói: ” Không cho em uống nước thì em muốn mút kem ốc quế.”
Nói xong cô liền thò tay móc vào đũ.ng quần anh.