Cam Điềm hoàn toàn từ bỏ hi vọng với JD.
Sau nhiều ngày rình rập rồi bị giỡn như khỉ, cuối cùng cô cũng ý thức được rằng hành động của JD như một thằng đàn ông khốn nạn, cái gì mà đảm bảo vận chuyển hàng hóa cái gì mà sai mười bốn biệt đội cảm tử đi ngày đi đêm bất kể giới nghiêm phong tỏa cũng đến được thành phố K.
Nói còn nghe hay hơn cả hát, trên thực tế chỉ như ném bom hỏa mù để chặn miệng kẻ nhàn rỗi.
Đấy là mánh khóe buôn bán còn về phần hàng hóa thì tuyệt chẳng thấy đâu.
Đã như thế, dựa vào J.. à không, dựa vào người không bằng dựa vào mình.
Cam Điềm nhớ năm trung học ngày đó có đọc bài, giờ cô cũng cảm thụ sâu sắc theo tinh thần của Phạm bá gia, đề cao tính tiết kiệm trong đời sống hàng ngày, đem mấy cái bánh ngải cứu còn sót lại, mỗi ngày một cái chia làm tư, sáng trưa chiều tối mỗi bữa một miếng nhỏ.
Như vậy có thể tạm thời chèo chống qua vài ngày.
Xuân miên bất giác hiểu, sau một giấc ngủ tỉnh dậy đã là giữa trưa.
Cam Điềm rửa mặt xong, đứng ở ban công chống cằm nhìn mấy con chim én chơi trốn tìm trong những lùm cây xanh um, đuôi như cái kéo rung rung hướng lên trời xanh mây trắng.
“Ùng ục ục…”
Lục phủ ngũ tạng bắt đầu đại náo thiên cung.
Đi vào phòng bếp, cô thấy Giang Dĩ Hằng đang đứng trước bếp ga làm cơm trưa. Nửa người trên mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh đen, ống tay áo xắn lên lộ ra bắp tay rắn chắc mạnh mẽ.
Cô đi qua, xoay lưng về phía anh, lấy một con dao gốm từ giá đựng bằng thép không gỉ cùng một cái thớt gỗ cong vẹo bắt đầu xắt bánh ngải cứu. Đã được năm sáu ngày nên bánh ngọt cũng cứng dần, rất khó cắt.
Sau lưng tiếng dầu sôi nổ lốp bốp, hương thịt tràn ra bốn phía trong căn bếp nhỏ chật hẹp.
Mùi này đã lâu không ngửi thấy…
Cam Điềm nhăn nhăn chóp mũi, liếc nhẹ qua phía thùng rác trên mặt đất, quả nhiên thấy bên trong có chiếc túi ni lông xẹp bép với ký hiệu 5 chữ to đùng “Thịt bò mỡ bông tuyết”
!!!
Đồng tử co rút.
Cô biết Giang Dĩ Hằng cũng có lương nhưng không ngờ anh ta có thể mua loại thịt bò siêu đắt này.
Thật là sông Trường Giang rượu thịt thối, trên đường lại có xương ngọt. Cuộc sống thật là quá bất công.
Bên ngoài những tia nắng chói chang hắt lên chiếc rèm cửa sổ màu xanh lục, Cam Điềm như chấp nhận vận mệnh bi thảm của mình, dẩu môi cắt nốt cái bánh ngọt sau đó dùng đĩa nhỏ đựng một góc, cúi đầu đi ra bàn rồi rầu rĩ ngồi ăn.
Giang Dĩ Hằng với tay tắt chiếc quạt gió hút mùi đang chạy ầm ầm, dùng cọ rửa sạch nồi xoong. Xong xuôi hết thảy mới bưng mâm cơm thịt bò hoa tuyết ra chỗ cách xa Cam Điềm nhất và ngồi xuống.
Anh không vội vàng ăn, lại nâng gót vào phòng bếp lấy bát canh rong biển tôm khô, rồi nhỏ thêm máy giọt dầu vừng.
Lúc trở ra, bất ngờ phát hiện đồ đần nào đó đang như con sói con trừng mắt nhìn chằm chặp vào mâm cơm thịt bò, mắt phát ánh sáng xanh âm u chỉ còn thiếu điều bưng miệng chảy nước miếng nữa thôi.
Khóe môi Giang Dĩ Hằng hơi nhếch lên, lặng lẽ che giấu ý cười thoáng qua đáy mắt rồi vẻ mặt lại nghiêm nghị như thường ngày, tỏ vẻ lạnh lùng thờ ơ.
Cam Điềm cắn một miếng bánh ngọt rồi lại lén lút nhìn tên đàn ông kia ăn cơm thịt bò.
Cô cảm thấy não anh ta chắc bị nhồi băng rồi, kiểu bị bệnh nặng ấy, cơm ngon thịt thơm thế mà không ăn lại còn có tâm tình gảy gảy điện thoại.
Nhưng không được bao lâu, một hồi chuông dồn dập réo đến