Tiệc tối là một sự kiện riêng tư không được tiết lộ, được tổ chức trong một Tứ hợp viện*.
(*Tứ hợp viện còn được gọi là Tứ hợp phòng, là một hình thức kiến trúc tổ hợp của nhà dân vùng Hoa Bắc Trung Quốc, với bố cục là xây nhà bao quanh một sân vườn theo bốn hướng Đông Tây Nam Bắc, thông thường gồm có nhà chính tọa Bắc hướng Nam, nhà ngang hai hướng Đông – Tây và nhà đối diện với nhà chính, nhà bốn phía bao quanh sân vườn ở giữa, cho nên được gọi là Tứ hợp viện.
“Tứ” chỉ số 4, “viện” là khoảng không gian như sân, vườn trong nhà. “Tứ hợp viện” chính là khoảng sân vườn được kết hợp lại từ 4 hướng đông, tây, nam, bắc. Đây chính là kiểu nhà truyền thống của những dân tộc Hán sống ở phía Bắc. Ngày nay chúng ta vẫn có thể nhìn thấy nhiều thiết kế nhà tứ hợp viện tại các vùng nông thôn hay Bắc Kinh.
Kiểu nhà mang tên “Tứ hợp viện” nhưng điều đó cũng không có nghĩa rằng thiết kế của nó chỉ có 4 sân. Trên thực tế, những gia đình giàu có ngày xưa, có thể sở hữu các “đại hợp viện” lên đến 7 hay 9 sân tùy theo khả năng tài chính và nhu cầu của chủ nhà, có những khu Tứ hợp viện nhỏ, khi đó khoảng sân giữa khá nhỏ nhưng có những khu Tứ hợp viện rất rộng và thiết kế tỉ mỉ, công phu.)
Mãi cho đến khi Hàn Tu Ngôn lấy thiệp mời, đi theo người phục vụ vào trong viện, Ninh Sơ liếc mắt nhìn chữ ký trên thiệp mời liền thấy tên công ty mới – Truyền Thông Tần Sở .
Một chút cũng không quen tai.
Hắn nhớ tới giọng điệu vừa rồi của Hàn Tu Ngôn, nghe có chút kỳ quái, ngay cả ánh mắt cũng không đúng lắm.
Đi theo sau đối phương, hắn lấy điện thoại ra và gõ tên công ty vào thanh tìm kiếm.
Nơi tổ chức tiệc chính cần đi thang máy chuyên dụng đi xuống, vẫn tiếp tục được người phục vụ dẫn đi, một giây trước khi bước vào thang máy, hắn nhìn thấy trang giới thiệu hiện trên màn hình điện thoại, cũng thấy rõ ràng tên cổ đông lớn: Tần Uyển.
Cái tên này không xa lạ giống như cái tên Truyền Thông Tần Sở, có cảm giác quen thuộc, hình như hắn đã từng nghe qua ở đâu đó, nhưng không nghĩ tới hoàn cảnh cụ thể lúc nghe thấy.
Đi ngang qua sân, trời nổi chút gió cùng vài hạt mưa nhỏ, hơi lạnh từ mọi ngóc ngách tràn vào, lúc này các điểm xấu bệnh tật khắp người lại bắt đầu phát sinh buồn bực.
Hắn tắt máy, hỏi Hàn Tu Ngôn: “Anh có cần đợi Đường Ân trở về cùng?”
“Sao thế, muốn về sớm à?” Hàn Tu Ngôn nhìn hắn, “Không thoải mái sao?
Ninh Sơ lắc đầu, thang máy đi xuống tầng trệt, so với nhiệt độ bên ngoài có chút tăng rõ rệt, cơ thể trở nên tê dại, đốn lại một hồi rồi mới bước ra.
Từ bên ngoài cơn mưa dầm liên miên bước vào trong sảnh với sáng rực rỡ tràn ngập hương thơm thực sự có thể làm cho tâm tình trở nên dễ chịu hơn.
Sự xuất hiện của Ninh Sơ không gây được nhiều sự chú ý. Không giống như khoảng sân cổ kính và mị hoặc ở trên, trong đại sảnh dưới lòng đất lại vô vùng tráng lệ, âm thanh êm dịu của đàn violin du dương, đám đông người mặc lễ phục tây trang tinh xảo, giày da và áo váy lộng lẫy, họ hàn huyên cùng với đồ uống đắt tiền, trên khóe môi vừa đúng vòng cung tiêu chuẩn.
Bọn họ tốp năm tốp ba tụ tập bên nhau, nhưng Ninh Sơ lại nghe ra được nội dung hàn huyên của họ đều xoay quanh chủ đề chính của ngày hôm nay, Truyền Thông Tần Sở.
Hắn cầm ly Champagne nhấm nháp một chút, niết chặt trong tay rồi giả vờ nhìn quanh tìm bóng dáng Vương Huyền, chuẩn bị chào hỏi một cái, đợi nhân vật chính xuất hiện, sau khi phát biểu xong liền rời đi sớm. .
Địa điểm không lớn, tìm người cũng khá dễ dàng, hắn tìm được mục tiêu, bước đến chỗ Vương Huyền, bên kia vừa nói chuyện xong với tổng biên tập một tạp chí, thoáng thấy hắn tới, mặt mang ý cười cùng tổng biên tập hẹn ngày tái hợp, đám người đi rồi mới quay đầu lại, nụ cười có chút nhạt đi.
Ông ta ra hiệu cho Hàn Tu Ngôn ở phía sau Ninh Sơ: “Đường Ân nói cậu ta có chút không thoải mái nên đi phòng khách trước, anh xem một chút.”
Trước đó không phải vẫn rất bình thường sao? Hàn Tu Ngôn ngẩn người, thận trọng nói: “Được.”
Sau đó anh ta bóp vai Ninh Sơ, xoay người bước tới phòng nghỉ.
Vương Huyền nhìn bóng dáng kia, ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch.
Đối phương qua năm nay vừa tròn 40, so với lần đầu tiên khi Ninh Sơ gặp ông ta, vòng bụng có chút nở ra, tóc cũng thiếu hơn một chút, nếp nhăn quanh mắt cũng dư hơn một chút, nhưng trên người vẫn vương vấn một cỗ tiêu soái khí. Sức hút vẫn như cũ, sau ót ông ta khẽ giật một cái, có một chút thiếu tự nhiên, thậm chí có chút tâm tình không tốt.
“Ngài làm sao vậy?” Ninh Sơ liếc ông một cái.
“Nhiều chuyện vớ vẩn!” Vương Huyền thở dài, cởi cúc một bộ âu phục: “Đường Ân đang muốn trèo cao sang một cành khác. Hoan Duyệt không thể ôm tham vọng của cậu ta nữa. ” ”
“Ồ … con cá vàng đang muốn thoát khỏi bể. Quả thực là một việc lớn,” Ninh Sơ hiểu ra “Anh ta đã móc nối quan hệ sao?”
“Không phải đã sớm chèo qua rồi sao?” Vương Huyền ra hiệu cho người phục vụ đổi ly rượu khác, “Mới hôm nay, thiệp mời vẫn do tôi đưa tới.”
“Anh ta đã sớm có dã tâm từ trước? Đừng nói với tôi rằng ngài không nhìn ra nó.” Ninh Sơ không ngạc nhiên với suy nghĩ này của Đường Ân, anh ta là một ngôi sao đầy tham vọng và có tầm nhìn xa. Lấy năng lực của Hoan Duyệt, tài nguyên có thể cung cấp cho anh ta đã ở mức cao nhất. Nếu không chuyển đổi thành một thế lực hùng mạnh đoàn đội, cơ bản cũng chỉ có thể đi xuống dốc.
“Nếu biết, tại sao lại đưa anh ta tới đây?”
Vương Huyền cười nhạo: “Cậu ta cũng có tâm tư. Dù có giữ lại như thế nào cũng không được, khi tìm được đùi tốt vẫn sẽ ôm lên.”
“Được rồi, vậy ngài nên kiếm một chút từ tiền vi phạm hợp đồng của anh ta.” Ninh Sơ liếc nhìn đồng hồ. “Sau khi người của ban tổ chức phát biểu xong, tôi có thể lượn sớm được không? Vừa rồi trời mưa, sức khỏe không được tốt lắm. ”
Lại nói tiếp, Vương Huyền có lẽ gần như là người duy nhất hắn dám nói thẳng ‘Cơ thể của tôi không tốt’ lúc này, bởi vì đối phương đã nhìn thấy hắn đang rất chật vật lúc này.
Chính ông ta ngẫu nhiên ở bệnh viện liếc một cái nhìn trúng Ninh Sơ đau đến mức chết đi sống lại nhưng không có tiền mua thuốc, sau đó cho hắn vay tiền, một hồi ba hoa chích choè thuyết phục hắn ký hợp đồng, gia nhập Hoan Duyệt mới thành lập. Bắt đầu một sự nghiệp diễn xuất không mấy suôn sẻ.
Bây giờ nghĩ lại, khi ký hợp đồng lúc đó hắn còn quá trẻ, tinh thần trạng thái cũng không được tốt, xung quanh cũng không có ai hiểu biết pháp luật, lại không làm rõ ràng hợp đồng quy định những điều khuôn sáo, mơ màng hồ đồ mà ký.
Cũng may Vương Huyền không phải kẻ dối trá, cũng không phải người đa mưu túc trí, trong hợp đồng không có điều khoản bá vương, nếu không hắn sẽ rất khốn khổ.
“Lại bắt đầu đau rồi?” Vương Huyền khẽ nhíu mày.
“Ừm, tôi đã uống một ít thuốc giảm đau trước khi ra ngoài.”
“Chậc, cậu cũng uống thuốc giảm đau nhiều năm như vậy rồi mà vẫn chưa khỏi? Cẩn thận nếu không sau này bỏ thuốc, tác dụng phụ sẽ gϊếŧ chết cậu.” Vương Huyền không tán đồng mà lắc đầu.
“Bỏ thuốc kiểu gì? Nếu có thể tự nhiên dừng lại, cũng sẽ không cần phải bỏ thuốc.” Ninh Sơ không để tâm lắm “Đời này tôi sẽ không hãm hại người khác, không sinh con, nuôi con, tôi sẽ dùng hết tiền mua thuốc, ông sợ tôi không đủ tiền sao?
“Tôi đang nói đến tác dụng phụ, thân thể của cậu…” Vương Huyền bất lực thở dài, trong lòng đột nhiên nghĩ tới cái gì “Lại nói tiếp, cũng nhờ có cậu mà công ty có được cơ hội tốt tham gia bữa tiệc này, nếu cậu muốn rời đi sớm, cũng nên nói với gia chủ một tiếng. ”
“Nhờ tôi?” phản ứng đầu tiên của Ninh Sơ là cảm thấy đối phương đang nói đùa, ” Ông say à? Muốn lảm nhảm ông rất yêu tôi sao?
“Fuck you!” Vương Huyền khịt mũi giải thích, “Tần Uyển, cổ đông của Truyền thông Tần Sở, là chủ một studio trong tòa nhà của chúng ta.”
“Ồ …” Như cũ vẫn khiến hắn khó hiểu, “nhưng liên quan gì đến tôi?”
“Không phải cậu từng bị kẹt trong thang máy Yến thiếu sao? Hai người cũng coi như đã cùng nhau vượt qua nguy hiểm.” Vẻ mặt Vương Huyền tràn đầy mong đợi.
Mạch máu trên trán Ninh Sơ bắt đầu nhảy nhót, trong lòng có dự cảm: “Tại sao còn liên quan gì đến Yến Hoài?”
Khi nghe hắn trực tiếp xưng tên thánh, Vương Huyền hơi nhướng mày, sau đó nói: “Tần Uyển là cô ruột của Yến Thiếu, không biết sao?”
Trong đầu nhói lên một trận co rút, cả người run lên vì đau, Ninh Sơ hừ một tiếng, yếu ớt thở một tiếng: “Làm sao tôi biết được…”
Mấy ngày nay mỗi ngày đều cùng Yến Hoài chạm mặt, cũng chưa từng nghe đối phương nhắc qua. Chẳng lẽ thật sự là trùng hợp? Nhưng trùng hợp kiểu này cũng điêu toa quá?
“Tần …. phu nhân, tại sao bà ấy lại muốn mở công ty giải trí?” Hắn hỏi.
“Mở nó ra cho vui. Mọi người đều thích chơi. Mỗi lĩnh vực đều mở một cái. Có lỗ cũng sẽ có lãi. Dù sao thì cũng có Yến thị chống lưng, thích làm gì chẳng được.”
“Ồ……”
Ninh Sơ có chút yên tâm. Hắn cảm thấy cô của Yến Hoài có nhiều khả năng chỉ là chủ ý cá nhân, cũng không quan hệ đến Yến Hoài.
Cô ruột … hắn thầm lẩm bẩm, là người nhà họ Yến đúng không?
Chắc cũng không có gì đâu.
Hắn đặt ly rượu xuống, xoa bóp cổ tay đau nhức của mình vài cái, hắn đau đầu đến phát cáu kỉnh.
Tiếng violin từ từ nhỏ dần, rồi dừng lại sau vài giây.
Hắn cùng những người khác nhìn về phía sân khấu. Hội trường trở nên rất yên tĩnh trong giây lát, âm thanh nhỏ như tiếng trò chuyện cũng không có.
Người chủ trì nói đơn giản vài câu về sau, liền mời lên giám đốc của Truyền thông Tần Sở.
Những người có mặt ở đây đều đã cố ý tìm hiểu kỹ trước khi đến, biết rằng người này là Yến phu nhân, tựa hồ là người không dễ trêu trọc. Các bên khắp nơi đều chuẩn bị rất chu đáo, làm cho bản thân chỉnh chu một chút. Giờ phút nghe người chủ trì giới thiệu giám đốc điều hành, bọn họ đều lần lượt khẳng định lại suy nghĩ trong lòng, nghĩ cách tiếp cận gần hơn trong tương lai.
Tiếp xúc với Truyền Thông Tần Sở chắc khác nào leo lên đến gần vị trí của Yến thị, một món quá hời.
Sau khi người chủ trì phát biểu, đến lượt Tần Uyển là cổ đông lớn nhất.
Đây là lần đầu tiên Ninh Sơ nhìn thấy cô của Yến Hoài. Một cái nhăn mày, một nụ cười đều toả ra phong tình vạn chủng*, khí chất mạnh mẽ vượt qua cả một nữ minh tinh.
(*Phong tình vạn chủng: không cần lúc nào cũng phải cố tỏ ra quyến rũ mà chỉ cần một cái nhíu mày, một ánh mắt lơ đãng cũng cực kỳ gợi cảm, vô cùng quyến rũ.)
Khi còn học trung học, hắn từng nghe Yến Hoài cùng chú gọi điện thoại, lúc đó gia đình chú của anh ấy ở nước ngoài, nhưng chỉ qua giọng nói, hắn đã biết Yến Hoài cùng gia đình họ có mối quan hệ vô cùng tốt đẹp.
Nhưng với Tô gia cùng ông bố phụ bạc lại hoàn toàn là hai thái cực.
Hắn suy nghĩ xa xăm, trong lúc xuất thần, ngay cả khi Tần Uyển nói xong cũng không ý thức được, cũng không có chú ý tới đối phương đưa tới như có như không một ánh nhìn.
Mãi đến khi tiếng vỗ tay vang lên, hắn mới bàng hoàng đưa tay lên vỗ một cách máy móc.
Tần Uyển xuất hiện, bầu không khí nóng hơn rất nhiều, nụ cười trên mặt mọi người cũng trở nên chân thành hơn.
Ánh sáng chiếu vào chiếc váy trắng tinh của bà, cả người như sáng lên một lớp ngọc trai, sang trọng đầy ý vị.
Người vệ sĩ đi theo sau bà, trợ lý đi theo sát bên người, nói nhỏ vài câu, bà bắt đầu chào hỏi từng vị khách của mình.
Ninh Sơ liếc nhìn bầu không khí ấm áp ở đây, sau đó liếc nhìn hành lang dẫn đến phòng chờ, do dự một chút, nhấc chân bước tới đó.
Kết cấu kiến trúc nơi này có chút kỳ quái, cứ tưởng đã đi vào tận cùng trong hành lang sâu thẳm, không ngờ cuối cùng lại có một cầu thang gỗ nhỏ, xoắn ốc đi lên trên.
Một lối ra khác sao?
Hắn nhìn thăm dò một hồi, cũng không có đi lên, xoay người đi ra ngoài, đột nhiên từ đầu cầu thang vang lên một âm thanh giống như chết lặng vang lên: “Đứng lại.”
Khoảng cách thời gian đã lâu, hắn không nhận ra chủ nhân của âm thanh đó là ai, nhưng giống như lần cậu gặp lại Yến Hoài, chỉ cần nghe thấy âm thanh thôi cũng khiến thần kinh hắn căng thẳng theo bản năng.
Hắn dựa vào thang cuốn, vô thức nhìn lên, ánh mắt từ trên chạm vào hắn lập tức bao phủ lạnh lẽo, cho dù bây giờ có là mùa xuân ấm áp đi chăng nữa, trong chốc lát cũng giống như một hầm băng.
Ngón tay đột nhiên nắm chặt, móng tay găm sâu vào da thịt.
“Chắc chắn rồi, là anh, dáng vẻ của anh không thay đổi nhiều,” âm thanh bên tai hắn dần dần trùng với người đứng trước mặt, “gọi anh là gì nhỉ, Ninh … Sơ?”Tiệc tối là một sự kiện riêng tư không được tiết lộ, được tổ chức trong một Tứ hợp viện*.
(*Tứ hợp viện còn được gọi là Tứ hợp phòng, là một hình thức kiến trúc tổ hợp của nhà dân vùng Hoa Bắc Trung Quốc, với bố cục là xây nhà bao quanh một sân vườn theo bốn hướng Đông Tây Nam Bắc, thông thường gồm có nhà chính tọa Bắc hướng Nam, nhà ngang hai hướng Đông – Tây và nhà đối diện với nhà chính, nhà bốn phía bao quanh sân vườn ở giữa, cho nên được gọi là Tứ hợp viện.
“Tứ” chỉ số 4, “viện” là khoảng không gian như sân, vườn trong nhà. “Tứ hợp viện” chính là khoảng sân vườn được kết hợp lại từ 4 hướng đông, tây, nam, bắc. Đây chính là kiểu nhà truyền thống của những dân tộc Hán sống ở phía Bắc. Ngày nay chúng ta vẫn có thể nhìn thấy nhiều thiết kế nhà tứ hợp viện tại các vùng nông thôn hay Bắc Kinh.
Kiểu nhà mang tên “Tứ hợp viện” nhưng điều đó cũng không có nghĩa rằng thiết kế của nó chỉ có 4 sân. Trên thực tế, những gia đình giàu có ngày xưa, có thể sở hữu các “đại hợp viện” lên đến 7 hay 9 sân tùy theo khả năng tài chính và nhu cầu của chủ nhà, có những khu Tứ hợp viện nhỏ, khi đó khoảng sân giữa khá nhỏ nhưng có những khu Tứ hợp viện rất rộng và thiết kế tỉ mỉ, công phu.)
Mãi cho đến khi Hàn Tu Ngôn lấy thiệp mời, đi theo người phục vụ vào trong viện, Ninh Sơ liếc mắt nhìn chữ ký trên thiệp mời liền thấy tên công ty mới – Truyền Thông Tần Sở .
Một chút cũng không quen tai.
Hắn nhớ tới giọng điệu vừa rồi của Hàn Tu Ngôn, nghe có chút kỳ quái, ngay cả ánh mắt cũng không đúng lắm.
Đi theo sau đối phương, hắn lấy điện thoại ra và gõ tên công ty vào thanh tìm kiếm.
Nơi tổ chức tiệc chính cần đi thang máy chuyên dụng đi xuống, vẫn tiếp tục được người phục vụ dẫn đi, một giây trước khi bước vào thang máy, hắn nhìn thấy trang giới thiệu hiện trên màn hình điện thoại, cũng thấy rõ ràng tên cổ đông lớn: Tần Uyển.
Cái tên này không xa lạ giống như cái tên Truyền Thông Tần Sở, có cảm giác quen thuộc, hình như hắn đã từng nghe qua ở đâu đó, nhưng không nghĩ tới hoàn cảnh cụ thể lúc nghe thấy.
Đi ngang qua sân, trời nổi chút gió cùng vài hạt mưa nhỏ, hơi lạnh từ mọi ngóc ngách tràn vào, lúc này các điểm xấu bệnh tật khắp người lại bắt đầu phát sinh buồn bực.
Hắn tắt máy, hỏi Hàn Tu Ngôn: “Anh có cần đợi Đường Ân trở về cùng?”
“Sao thế, muốn về sớm à?” Hàn Tu Ngôn nhìn hắn, “Không thoải mái sao?
Ninh Sơ lắc đầu, thang máy đi xuống tầng trệt, so với nhiệt độ bên ngoài có chút tăng rõ rệt, cơ thể trở nên tê dại, đốn lại một hồi rồi mới bước ra.
Từ bên ngoài cơn mưa dầm liên miên bước vào trong sảnh với sáng rực rỡ tràn ngập hương thơm thực sự có thể làm cho tâm tình trở nên dễ chịu hơn.
Sự xuất hiện của Ninh Sơ không gây được nhiều sự chú ý. Không giống như khoảng sân cổ kính và mị hoặc ở trên, trong đại sảnh dưới lòng đất lại vô vùng tráng lệ, âm thanh êm dịu của đàn violin du dương, đám đông người mặc lễ phục tây trang tinh xảo, giày da và áo váy lộng lẫy, họ hàn huyên cùng với đồ uống đắt tiền, trên khóe môi vừa đúng vòng cung tiêu chuẩn.
Bọn họ tốp năm tốp ba tụ tập bên nhau, nhưng Ninh Sơ lại nghe ra được nội dung hàn huyên của họ đều xoay quanh chủ đề chính của ngày hôm nay, Truyền Thông Tần Sở.
Hắn cầm ly Champagne nhấm nháp một chút, niết chặt trong tay rồi giả vờ nhìn quanh tìm bóng dáng Vương Huyền, chuẩn bị chào hỏi một cái, đợi nhân vật chính xuất hiện, sau khi phát biểu xong liền rời đi sớm. .
Địa điểm không lớn, tìm người cũng khá dễ dàng, hắn tìm được mục tiêu, bước đến chỗ Vương Huyền, bên kia vừa nói chuyện xong với tổng biên tập một tạp chí, thoáng thấy hắn tới, mặt mang ý cười cùng tổng biên tập hẹn ngày tái hợp, đám người đi rồi mới quay đầu lại, nụ cười có chút nhạt đi.
Ông ta ra hiệu cho Hàn Tu Ngôn ở phía sau Ninh Sơ: “Đường Ân nói cậu ta có chút không thoải mái nên đi phòng khách trước, anh xem một chút.”
Trước đó không phải vẫn rất bình thường sao? Hàn Tu Ngôn ngẩn người, thận trọng nói: “Được.”
Sau đó anh ta bóp vai Ninh Sơ, xoay người bước tới phòng nghỉ.
Vương Huyền nhìn bóng dáng kia, ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch.
Đối phương qua năm nay vừa tròn 40, so với lần đầu tiên khi Ninh Sơ gặp ông ta, vòng bụng có chút nở ra, tóc cũng thiếu hơn một chút, nếp nhăn quanh mắt cũng dư hơn một chút, nhưng trên người vẫn vương vấn một cỗ tiêu soái khí. Sức hút vẫn như cũ, sau ót ông ta khẽ giật một cái, có một chút thiếu tự nhiên, thậm chí có chút tâm tình không tốt.
“Ngài làm sao vậy?” Ninh Sơ liếc ông một cái.
“Nhiều chuyện vớ vẩn!” Vương Huyền thở dài, cởi cúc một bộ âu phục: “Đường Ân đang muốn trèo cao sang một cành khác. Hoan Duyệt không thể ôm tham vọng của cậu ta nữa. ” ”
“Ồ … con cá vàng đang muốn thoát khỏi bể. Quả thực là một việc lớn,” Ninh Sơ hiểu ra “Anh ta đã móc nối quan hệ sao?”
“Không phải đã sớm chèo qua rồi sao?” Vương Huyền ra hiệu cho người phục vụ đổi ly rượu khác, “Mới hôm nay, thiệp mời vẫn do tôi đưa tới.”
“Anh ta đã sớm có dã tâm từ trước? Đừng nói với tôi rằng ngài không nhìn ra nó.” Ninh Sơ không ngạc nhiên với suy nghĩ này của Đường Ân, anh ta là một ngôi sao đầy tham vọng và có tầm nhìn xa. Lấy năng lực của Hoan Duyệt, tài nguyên có thể cung cấp cho anh ta đã ở mức cao nhất. Nếu không chuyển đổi thành một thế lực hùng mạnh đoàn đội, cơ bản cũng chỉ có thể đi xuống dốc.
“Nếu biết, tại sao lại đưa anh ta tới đây?”
Vương Huyền cười nhạo: “Cậu ta cũng có tâm tư. Dù có giữ lại như thế nào cũng không được, khi tìm được đùi tốt vẫn sẽ ôm lên.”
“Được rồi, vậy ngài nên kiếm một chút từ tiền vi phạm hợp đồng của anh ta.” Ninh Sơ liếc nhìn đồng hồ. “Sau khi người của ban tổ chức phát biểu xong, tôi có thể lượn sớm được không? Vừa rồi trời mưa, sức khỏe không được tốt lắm. ”
Lại nói tiếp, Vương Huyền có lẽ gần như là người duy nhất hắn dám nói thẳng ‘Cơ thể của tôi không tốt’ lúc này, bởi vì đối phương đã nhìn thấy hắn đang rất chật vật lúc này.
Chính ông ta ngẫu nhiên ở bệnh viện liếc một cái nhìn trúng Ninh Sơ đau đến mức chết đi sống lại nhưng không có tiền mua thuốc, sau đó cho hắn vay tiền, một hồi ba hoa chích choè thuyết phục hắn ký hợp đồng, gia nhập Hoan Duyệt mới thành lập. Bắt đầu một sự nghiệp diễn xuất không mấy suôn sẻ.
Bây giờ nghĩ lại, khi ký hợp đồng lúc đó hắn còn quá trẻ, tinh thần trạng thái cũng không được tốt, xung quanh cũng không có ai hiểu biết pháp luật, lại không làm rõ ràng hợp đồng quy định những điều khuôn sáo, mơ màng hồ đồ mà ký.
Cũng may Vương Huyền không phải kẻ dối trá, cũng không phải người đa mưu túc trí, trong hợp đồng không có điều khoản bá vương, nếu không hắn sẽ rất khốn khổ.
“Lại bắt đầu đau rồi?” Vương Huyền khẽ nhíu mày.
“Ừm, tôi đã uống một ít thuốc giảm đau trước khi ra ngoài.”
“Chậc, cậu cũng uống thuốc giảm đau nhiều năm như vậy rồi mà vẫn chưa khỏi? Cẩn thận nếu không sau này bỏ thuốc, tác dụng phụ sẽ gϊếŧ chết cậu.” Vương Huyền không tán đồng mà lắc đầu.
“Bỏ thuốc kiểu gì? Nếu có thể tự nhiên dừng lại, cũng sẽ không cần phải bỏ thuốc.” Ninh Sơ không để tâm lắm “Đời này tôi sẽ không hãm hại người khác, không sinh con, nuôi con, tôi sẽ dùng hết tiền mua thuốc, ông sợ tôi không đủ tiền sao?
“Tôi đang nói đến tác dụng phụ, thân thể của cậu…” Vương Huyền bất lực thở dài, trong lòng đột nhiên nghĩ tới cái gì “Lại nói tiếp, cũng nhờ có cậu mà công ty có được cơ hội tốt tham gia bữa tiệc này, nếu cậu muốn rời đi sớm, cũng nên nói với gia chủ một tiếng. ”
“Nhờ tôi?” phản ứng đầu tiên của Ninh Sơ là cảm thấy đối phương đang nói đùa, ” Ông say à? Muốn lảm nhảm ông rất yêu tôi sao?
“Fuck you!” Vương Huyền khịt mũi giải thích, “Tần Uyển, cổ đông của Truyền thông Tần Sở, là chủ một studio trong tòa nhà của chúng ta.”
“Ồ …” Như cũ vẫn khiến hắn khó hiểu, “nhưng liên quan gì đến tôi?”
“Không phải cậu từng bị kẹt trong thang máy Yến thiếu sao? Hai người cũng coi như đã cùng nhau vượt qua nguy hiểm.” Vẻ mặt Vương Huyền tràn đầy mong đợi.
Mạch máu trên trán Ninh Sơ bắt đầu nhảy nhót, trong lòng có dự cảm: “Tại sao còn liên quan gì đến Yến Hoài?”
Khi nghe hắn trực tiếp xưng tên thánh, Vương Huyền hơi nhướng mày, sau đó nói: “Tần Uyển là cô ruột của Yến Thiếu, không biết sao?”
Trong đầu nhói lên một trận co rút, cả người run lên vì đau, Ninh Sơ hừ một tiếng, yếu ớt thở một tiếng: “Làm sao tôi biết được…”
Mấy ngày nay mỗi ngày đều cùng Yến Hoài chạm mặt, cũng chưa từng nghe đối phương nhắc qua. Chẳng lẽ thật sự là trùng hợp? Nhưng trùng hợp kiểu này cũng điêu toa quá?
“Tần …. phu nhân, tại sao bà ấy lại muốn mở công ty giải trí?” Hắn hỏi.
“Mở nó ra cho vui. Mọi người đều thích chơi. Mỗi lĩnh vực đều mở một cái. Có lỗ cũng sẽ có lãi. Dù sao thì cũng có Yến thị chống lưng, thích làm gì chẳng được.”
“Ồ……”
Ninh Sơ có chút yên tâm. Hắn cảm thấy cô của Yến Hoài có nhiều khả năng chỉ là chủ ý cá nhân, cũng không quan hệ đến Yến Hoài.
Cô ruột … hắn thầm lẩm bẩm, là người nhà họ Yến đúng không?
Chắc cũng không có gì đâu.
Hắn đặt ly rượu xuống, xoa bóp cổ tay đau nhức của mình vài cái, hắn đau đầu đến phát cáu kỉnh.
Tiếng violin từ từ nhỏ dần, rồi dừng lại sau vài giây.
Hắn cùng những người khác nhìn về phía sân khấu. Hội trường trở nên rất yên tĩnh trong giây lát, âm thanh nhỏ như tiếng trò chuyện cũng không có.
Người chủ trì nói đơn giản vài câu về sau, liền mời lên giám đốc của Truyền thông Tần Sở.
Những người có mặt ở đây đều đã cố ý tìm hiểu kỹ trước khi đến, biết rằng người này là Yến phu nhân, tựa hồ là người không dễ trêu trọc. Các bên khắp nơi đều chuẩn bị rất chu đáo, làm cho bản thân chỉnh chu một chút. Giờ phút nghe người chủ trì giới thiệu giám đốc điều hành, bọn họ đều lần lượt khẳng định lại suy nghĩ trong lòng, nghĩ cách tiếp cận gần hơn trong tương lai.
Tiếp xúc với Truyền Thông Tần Sở chắc khác nào leo lên đến gần vị trí của Yến thị, một món quá hời.
Sau khi người chủ trì phát biểu, đến lượt Tần Uyển là cổ đông lớn nhất.
Đây là lần đầu tiên Ninh Sơ nhìn thấy cô của Yến Hoài. Một cái nhăn mày, một nụ cười đều toả ra phong tình vạn chủng*, khí chất mạnh mẽ vượt qua cả một nữ minh tinh.
(*Phong tình vạn chủng: không cần lúc nào cũng phải cố tỏ ra quyến rũ mà chỉ cần một cái nhíu mày, một ánh mắt lơ đãng cũng cực kỳ gợi cảm, vô cùng quyến rũ.)
Khi còn học trung học, hắn từng nghe Yến Hoài cùng chú gọi điện thoại, lúc đó gia đình chú của anh ấy ở nước ngoài, nhưng chỉ qua giọng nói, hắn đã biết Yến Hoài cùng gia đình họ có mối quan hệ vô cùng tốt đẹp.
Nhưng với Tô gia cùng ông bố phụ bạc lại hoàn toàn là hai thái cực.
Hắn suy nghĩ xa xăm, trong lúc xuất thần, ngay cả khi Tần Uyển nói xong cũng không ý thức được, cũng không có chú ý tới đối phương đưa tới như có như không một ánh nhìn.
Mãi đến khi tiếng vỗ tay vang lên, hắn mới bàng hoàng đưa tay lên vỗ một cách máy móc.
Tần Uyển xuất hiện, bầu không khí nóng hơn rất nhiều, nụ cười trên mặt mọi người cũng trở nên chân thành hơn.
Ánh sáng chiếu vào chiếc váy trắng tinh của bà, cả người như sáng lên một lớp ngọc trai, sang trọng đầy ý vị.
Người vệ sĩ đi theo sau bà, trợ lý đi theo sát bên người, nói nhỏ vài câu, bà bắt đầu chào hỏi từng vị khách của mình.
Ninh Sơ liếc nhìn bầu không khí ấm áp ở đây, sau đó liếc nhìn hành lang dẫn đến phòng chờ, do dự một chút, nhấc chân bước tới đó.
Kết cấu kiến trúc nơi này có chút kỳ quái, cứ tưởng đã đi vào tận cùng trong hành lang sâu thẳm, không ngờ cuối cùng lại có một cầu thang gỗ nhỏ, xoắn ốc đi lên trên.
Một lối ra khác sao?
Hắn nhìn thăm dò một hồi, cũng không có đi lên, xoay người đi ra ngoài, đột nhiên từ đầu cầu thang vang lên một âm thanh giống như chết lặng vang lên: “Đứng lại.”
Khoảng cách thời gian đã lâu, hắn không nhận ra chủ nhân của âm thanh đó là ai, nhưng giống như lần cậu gặp lại Yến Hoài, chỉ cần nghe thấy âm thanh thôi cũng khiến thần kinh hắn căng thẳng theo bản năng.
Hắn dựa vào thang cuốn, vô thức nhìn lên, ánh mắt từ trên chạm vào hắn lập tức bao phủ lạnh lẽo, cho dù bây giờ có là mùa xuân ấm áp đi chăng nữa, trong chốc lát cũng giống như một hầm băng.
Ngón tay đột nhiên nắm chặt, móng tay găm sâu vào da thịt.
“Chắc chắn rồi, là anh, dáng vẻ của anh không thay đổi nhiều,” âm thanh bên tai hắn dần dần trùng với người đứng trước mặt, “gọi anh là gì nhỉ, Ninh … Sơ?”