Bên kia, Cao Đăng vừa nghe điện thoại đã bị mắng tới tấp, đương nhiên tức giận: “Viên đầu to, giữa ban ngày ban mặt, chị định rủa ai chết đấy?”
Viên Mãn đâu có thời gian trả lời Cao Đăng? Chỉ run rẩy hỏi người ngoài cửa: “Trịnh… Trịnh Diễn Tự?”
Cao Đăng bên kia điện thoại lại tưởng đây là cô đang trả lời câu hỏi của gã, lập tức chết sững: “Viên đầu to, chị càng ngày càng quá quắt rồi đấy…”
Quá quắt thì đã làm sao? Sao có thể ngăn cản được thế lực tà ác đang ở ngoài cửa nhà vệ sinh lúc này?
Vốn trong lòng Viên Mãn đã rối như tơ vò, ngoài cửa lại đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
“Cộc cộc cộc!” Ba tiếng, âm thanh như đập thẳng vào ngực cô giáo Viên. Có một nháy mắt, cô giáo Viên đã định nhảy thẳng ra ngoài cửa sổ, nhưng một giây sau cô đã ép được chính mình tỉnh táo, phải tỉnh táo!
Bước đầu tiên, sắp xếp lại các suy nghĩ hỗn độn trong đầu.
Bước thứ hai, nhanh chóng đầu óc vận động, tìm kiếm phương pháp giải quyết.
Bước thứ ba, đọc một số điện thoại di động dài dằng dặc cho Cao Đăng bên kia điện thoại: “186xxxxxx…”
Cao Đăng nghe mà không hiểu ra sao: “Cái gì?”
Giọng Viên Mãn rất nhỏ, rất tỉnh táo: “Đây là số điện thoại di động của chuyên gia trang điểm đặc hiệu, nói với cô ta là giang hồ cần cấp cứu, bảo cô ta mang hết đồ nghề đến! Lập tức! Ngay lập tức!”
Quả nhiên là bạn thân rất ăn ý với nhau, Cao Đăng chỉ mất thời gian ba giây để phản ứng rồi đáp: “Đã hiểu”.
Viên Mãn dừng điện thoại, tiếp theo nên làm thế nào?
Hai chữ: Câu giờ!
Năm phút sau, cuối cùng Trịnh Diễn Tự đã hết kiên nhẫn, giọng nói lộ rõ vẻ tức giận kìm nén, cách một cánh cửa mà Viên Mãn vẫn có thể nhân thấy được: “Cô làm gì mà còn không ra?”
Nhưng bất kể Trịnh Diễn Tự sốt ruột thế nào, Viên Mãn vẫn khí độ ung dung: “Táo bón”.
Mười phút sau, Trịnh Diễn Tự không thể đợi thêm được nữa: “Còn phải bao lâu nữa?”
“Đau bụng”.
“Tóm lại là cô táo bón hay là đau bụng?”
Đằng nào anh ta cũng không nhìn thấy mặt cô, cô giáo Viên chột dạ le lưỡi, mạnh dạn bịa đặt: “Vừa rồi táo bón, bây giờ đau bụng”.
Đúng lúc này điện thoại di động của Viên Mãn rung lên. Cô cúi xuống xem, là điện thoại Cao Đăng gọi tới. Viên Mãn vội nghe máy.
“Bọn em đến vườn hoa rồi, vị trí cụ thể của chị ở đâu?”
Viên Mãn vội đi đến bên cửa sổ, đưa mắt nhìn ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy Cao Đăng đeo hộp trang điểm, dẫn chuyên gia trang điểm đi loanh quanh trên bãi cỏ.
Viên Mãn ra sức vẫy tay: “Chị ở hướng ba giờ!” (ND: Hướng nhìn thẳng của một người là 12 giờ, hướng ba giờ là hướng bên phải vuông góc với hướng nhìn)
Nói xong đã thấy Cao Đăng ngẩng đầu lên nhìn, hai người bắt được sóng nhau.
Năm phút sau, chuyên gia trang điểm và Cao Đăng bắc thang trèo vào nhà vệ sinh. Bạn thân gặp bạn thân, nước mắt lưng tròng. Viên Mãn chỉ muốn khóc rống ôm chặt lấy hai người mới đến.
Thấy dáng vẻ sốt ruột giậm chân của Viên Mãn, chuyên gia trang điểm vẫn phải chán nản hắt nước lạnh: “Cô có biết hóa trang đặc hiệu ít nhất phải mất một tiếng…”
Một tiếng??? Cô thì không ngại, nhưng Trịnh Diễn Tự ngoài cửa… sợ rằng sẽ nổi giận đạp cửa xông vào mất…
“Không được không được, nhiều nhất nửa tiếng, chị cố gắng đơn giản hoá các bước, em xin chị đấy…”
Chuyên gia trang điểm lộ vẻ khó xử, cắn răng nhìn Viên Mãn. Viên Mãn chắp tay làm nũng, tháng này số lần gặp Viên Mãn còn nhiều hơn gặp các diễn viên đóng phim, chuyên gia trang điểm cũng xem như khá thân thiết với Viên Mãn rồi, cuối cùng cũng phải nhượng bộ: “Vậy tôi cố gắng xem sao”.
Kế tiếp chính là…
Thời khắc chứng kiến kì tích…
Cao Đăng đứng bên cạnh không dám thở mạnh, hai mắt trợn trừng trừng nhìn chuyên gia trang điểm đắp đắp nặn nặn một thứ chết dẻo giống như silicon lên mặt Viên Mãn.
Nếu không có Trịnh Diễn Tự đột nhiên lên tiếng, Cao Đăng cũng quên mất ngoài cửa còn có một người: “Rốt cuộc cô đã xong chưa?”
Cả khuôn mặt Viên Mãn hoàn toàn không thể hoạt động, đừng nói đến chuyện lên tiếng trả lời Trịnh Diễn Tự. Cao Đăng đành phải giả giọng trả lời thay Viên Mãn: “Sắp rồi sắp rồi…”
Tiếng nói vừa dứt, Trịnh Diễn Tự ngoài cửa nhướng mày. Cô nàng Viên Mãn này đau bụng đến lạc cả giọng, vậy mà anh ta còn nhẫn tâm giục cô ra ngoài?
Chỉ có thể cố gắng bình tĩnh, tiếp tục chờ đợi.
Không ngờ vừa rồi anh ta giục thế nào cũng không có người đi ra, bây giờ bình tĩnh chờ đợi, cửa nhà vệ sinh lại két một tiếng mở ra.
Viên Mãn hết sức thận trọng thò đầu ra, cười áy náy với anh ta, bộ mặt đầy thịt nhăn lại: “Đợi lâu không…”
Trịnh Diễn Tự nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, lông mày không nhịn được cau lại.
Hôm nay đến dự đám cưới còn tưởng rằng cô sẽ trang điểm cẩn thận. Du béo cũng phải béo như nhà giàu mới phất chứ không phải như một đầu bếp. Không ngờ cô lại để mặt mộc, trang phục trên người hết sức bình thường, ngang nhiên đi dự đám cưới bạn trai cũ.
“Cô… khẳng định cô tới để tham dự hôn lễ của bạn trai cũ đấy chứ?”
Bắt cô đi gặp Bác Yến, đi gặp Tống Lâm Giai với hình dạng bây giờ? Viên Mãn vội vàng xua tay: “Không dự nữa, không dự nữa, chúng ta về thôi…”
Vốn định dùng sắc đẹp ép chết Bác Yến và Tống Lâm Giai, nhưng cô còn chưa kịp biểu diễn đã bị sét đánh rồi, nghĩ đi nghĩ lại chuồn vẫn là thượng sách.
Bên này Viên Mãn kéo Trịnh Diễn Tự đi, đi qua hành lang, qua cầu thang, qua khách khứa, đi thẳng đến cổng vòm kết bằng hoa tươi…
Bên kia, đột nhiên có một giọng nói nghi hoặc vang lên…
“Viên Mãn???”
Viên Mãn vô thức quay đầu lại nhìn và chết đứng tại trận.
Đầu tiên là một câu hỏi hiện lên trong đầu cô: Cô đã biến thành thế này mà Bác Yến còn nhận ra cô được sao?
Tiếp theo là một câu khẳng định xuất hiện trong đầu: Trời gây nghiệp chướng còn tha thứ được. Người tự gây nghiệp chướng không thể tha thứ…
Cuối cùng là một câu cảm thán hiện lên trong đầu: Trời hại ta rồi!
Chỉ vì bên cạnh Bác Yến là một Tống Lâm Giai xinh đẹp rực rỡ.
Viên Mãn bộ mặt đầy thịt, Tống Lâm Giai trang điểm xinh đẹp. Viên Mãn áo quần nhếch nhác, Tống Lâm Giai một thân lụa trắng…
Bác Yến kinh ngạc đến mức sắp sửa rơi cằm, còn Tống Lâm Giai thì… đã kinh ngạc rơi mất cằm rồi.
Đôi vợ chồng mới cưới này kinh ngạc đến mức quên cả hôn lễ sắp bắt đầu, thậm chí ngay cả tiếng nhạc chào đón vang lên cũng hoàn toàn không nghe thấy, chỉ đứng sững sờ trước mặt Viên Mãn, đứng đủ một phút.
Cuối cùng Bác Yến lên tiếng: “Tại sao em…”
“…”
“…”
Môi Bác Yến gần như run rẩy: “Béo như vậy?”
Khi đó Viên Mãn chỉ muốn kiếm khe nứt nào chui xuống đất. Đáng tiếc là dưới đất không có khe nào.
Nếu có một cơn gió thổi đến cũng tốt, thổi cô bay đi luôn thể. Đáng tiếc cô quá nặng.
Trong lúc Viên Mãn tìm khe không thấy khe, chờ gió không thấy gió, một đôi tay dịu dàng nhưng lại không cho người khác từ chối đã gạt Viên Mãn ra phía sau.
Viên Mãn không ngẩng đầu lên.
Cô chỉ nghe thấy Trịnh Diễn Tự nói: “Chúc hai người hạnh phúc”.
Trả lời Trịnh Diễn Tự là một tiếng cười lạnh của Tống Lâm Giai.
Cười lạnh cái quái gì? Có tin bà lột silicon trên mặt ra hù chết mày không? Đương nhiên Viên Mãn chỉ dám nghĩ như vậy.
Trước khi tất cả trở nên hỗn loạn, tốt nhất là cô nên ngoan ngoãn đóng giả rùa đen rụt đầu.
Tiếng cười lạnh của Tống Lâm Giai cũng không phải không có lí: “Cũng chỉ có anh mới coi cô ta là bảo bối”.
Trịnh Diễn Tự lại không bị chọc giận, vẫn tươi cười đáp lại: “Đúng vậy, có tôi coi cô ấy là bảo bối là đủ rồi”.
Lần này Tống Lâm Giai không cười lạnh nữa mà thầm nghiến răng nghiến lợi: “Mắt anh mù à?”
Câu hỏi này Viên Mãn cũng cảm thấy quen tai. Dường như rất lâu trước, Tống Lâm Giai cũng từng hỏi Trịnh Diễn Tự câu này. Còn khi đó Trịnh Diễn Tự trả lời thế nào, nói thật Viên Mãn quên rồi.
Nhưng hiển nhiên Tống Lâm Giai vẫn nhớ câu trả lời đó, câu trả lời khiến cô ta cảm thấy nhục nhã đó, cho nên cô ta hoàn toàn không cho Trịnh Diễn Tự cơ hội trả lời, vội vã nói tiếp: “Trên thế giới có rất nhiều phụ nữ trẻ trung xinh đẹp, sao anh nhất quyết phải tìm cô ta?”
“Tống Lâm Giai!” Bác Yến gần như quát lên, định ngắt lời Tống Lâm Giai. Có lẽ hắn cũng cảm thấy khó xử, người nào sáng mắt đều có thể thấy vợ mình hơn Viên Mãn mấy ngàn mấy vạn lần, vậy mà Tống Lâm Giai vẫn còn phải tìm niềm vui miệng lưỡi, thật là mất mặt.
So sánh với Bác Yến nghiêm nghị, Trịnh Diễn Tự lại cười rất thoải mái.
“Anh không nhìn được à?”
“Không sai, tôi bị mù, tôi chỉ cần có cô ấy là đủ rồi. Mà trên thế giới này kiểu gì cũng sẽ xuất hiện phụ nữ xinh đẹp hơn cô, trẻ tuổi hơn cô. Bác tiên sinh, anh không mù, cho nên sau này mong anh phải hết sức chú ý, đừng để vuột mất những cô cái xinh đẹp hơn, trẻ tuổi hơn, đương nhiên cũng lương thiện hơn quý phu nhân”.
Tốt! Viên Mãn gần như phải vỗ tay khen ngợi trình độ ngụy biện xuất sắc của Trịnh Diễn Tự, nhưng xung quanh đang rất yên tĩnh, cô tiếp tục ngậm miệng là hơn.
Tống Lâm Giai rất tức giận, đang định tiếp tục vặn hỏi nhưng Bác Yến đã không nhìn được nữa, đưa tay kéo Tống Lâm Giai đi: “Đừng cãi vã nữa. Hôn lễ bắt đầu rồi”.
Bác Yến ngẩng đầu ra hiệu, Tống Lâm Giai nhìn lên theo, phù dâu và phù rể đã đứng trên cầu thang, người nào cũng nghiêm mặt không dám lên tiếng.
Đương nhiên Viên Mãn cũng ngẩng đầu nhìn theo, lại sợ hãi vội vã cúi đầu. Không ngờ có nhiều người đứng xem như vậy, sao vừa rồi cô không hề phát hiện…
Tống Lâm Giai nuốt giận: “Đi!”
Nói rồi xách tà váy đi qua, va cả vào vai Viên Mãn.
Bác Yến và đám phù dâu phù rể vội đuổi theo.
Viên Mãn quay đầu nhìn lại, chỉ nhìn sau lưng cũng thấy Tống Lâm Giai đang hổn hển tức giận. Cô vừa định với theo một câu: Sao thế? Không cãi lại thì chạy à?
Nhưng trước khi mở miệng, cô lại chết sững.
Chết tiệt! Tảng nhựa trên mặt lỏng ra rồi.
Lời cảnh cáo của chuyên gia trang điểm còn văng vẳng bên tai: “Thời gian quá ngắn, nhựa dính không đủ chắc, cô nhất định không được cử động mạnh, nếu không nhựa sẽ tuột mất…”
Thấy Viên Mãn đột nhiên sững lại, Trịnh Diễn Tự vừa lo lắng vừa thắc mắc: “Cô làm sao vậy?”
Viên Mãn ngước mắt nhìn anh ta. Cô chỉ di chuyển con ngươi mà thôi, không phải là cử động mạnh đúng không? Tại sao lại thấy tảng nhựa trên mặt lỏng ra thêm một ít?
Viên Mãn đưa tay ôm mặt: “Tôi… tôi về trước đây…”
Còn chưa nói xong đã cắm đầu chạy đi.
“Này?” Trịnh Diễn Tự hoàn toàn không kịp giữ cô lại.
Cô ấy… sẽ không nghĩ quẩn đấy chứ?
Trịnh Diễn Tự căng thẳng, lập tức đuổi theo.
Người phụ nữ này quả nhiên là một cô nàng mập mạp nhanh nhẹn. Trịnh Diễn Tự đuổi theo một đoạn mà không đuổi kịp. Chứ sao nữa, cô giáo Viên đã dùng hết sức bình sinh, quả thực chạy nhanh như bay, cố gắng chặn được một chiếc taxi trước khi tảng nhựa trên mặt hoàn toàn rơi xuống.
Đáng tiếc trời không chiều lòng người, vừa nhìn thấy làn xe trước mặt chạy đến một chiếc xe, Viên Mãn định chạy tới bắt xe mới thấy rõ đó không phải là taxi nên đành lui về. Đáng chết là lúc này tảng nhựa trên đùi lại rời ra tuột xuống đất, Viên Mãn nhất thời không tránh kịp, chân giẫm lên tảng nhựa đó, lập tức mất thăng bằng…
Tình cảnh này diễn ra trước mắt, Trịnh Diễn Tự chạy phía sau lập tức trợn mắt: Người phụ nữ này trở nên yếu đuối như vậy từ bao giờ? Bị Tống Lâm Giai chế nhạo vài câu đã lao đầu vào xe tự tử rồi?
“Viên Mãn!”
Trịnh Diễn Tự vội lao tới nhưng đã quá muộn. Thân hình khổng lồ của Viên Mãn bị chiếc xe đó đâm thẳng vào người, chưa đến mức bị đánh bay nhưng cũng ngã văng ra hơn một mét.
Khi đó Trịnh Diễn Tự cảm thấy một luồng máu lạnh chạy thẳng đến tứ chi, toàn thân đều lạnh buốt.
Anh ta vội chạy như điên tới đỡ Viên Mãn lên.
“Viên Mãn? Viên Mãn?”
Bất kể Trịnh Diễn Tự gọi thế nào, Viên Mãn cũng không phản ứng gì.
Trịnh Diễn Tự sốt ruột quan sát Viên Mãn từ đầu đến chân, bây giờ chỉ có thể nhìn thấy đầu gối cô bị rách da, chảy một chút máu. Chỉ có vết thương nhẹ này mà sao gọi thế nào cũng không tỉnh lại? Chẳng lẽ bị thương nội tạng?
“Viên Mãn?”
Trịnh Diễn Tự định vỗ má đánh thức Viên Mãn, lúc này mới phát hiện tay cô vẫn che trên mặt. Trong tình thế cấp bách, Trịnh Diễn Tự cũng không nghĩ nhiều, đưa tay cố gắng kéo tay cô ra.
Anh ta muốn kéo tay cô ra khỏi mặt? No!!! Toàn thân Viên Mãn vẫn không động, chỉ có cổ tay im lặng gồng lên.
Đương nhiên lúc này Trịnh Diễn Tự cũng cảm nhận được rõ ràng có một sức mạnh đang liều chết chống cự, không cho anh ta kéo tay Viên Mãn ra khỏi mặt cô.
Trịnh Diễn Tự cau mày.
Cuối cùng phát hiện có chuyện không ổn.
Kết quả là một cuộc kéo co bắt đầu!
Sau ba hiệp đấu…
Cuối cùng Trịnh Diễn Tự thành công kéo tay Viên Mãn ra.
Cuối cùng Viên Mãn nổi giận ngồi dậy: “Anh không thể để tôi im lặng giả chết một lát à?”
Trịnh Diễn Tự khiếp sợ nhìn cảnh tượng không thua gì mượn xác hoàn hồn trước mắt. Một giây, hai giây, ba giây, cuối cùng bàng hoàng tỉnh ngộ: “Cô đang sống yên ổn, tự nhiên giả chết làm gì?”
“…”
“…”
Trả lời Trịnh Diễn Tự không phải Viên Mãn, mà là cảnh tượng…
Không còn bàn tay Viên Mãn giữ lại, tảng nhựa trên mặt cô từ từ trượt xuống, cuối cùng lộ ra một nửa bộ mặt thật của cô, còn nửa bên kia vẫn đắp một lớp nhựa mềm…
Ôi… Viên Mãn thầm thở dài trong lòng.
Nói thật, khi đồ hóa trang rơi mất, cô giáo Viên cũng cảm thấy thanh thảnh hơn nhiều. Không như vừa rồi mỗi một giây đều căng thẳng.
Trịnh Diễn Tự trước mặt cô lại ngẩn ra.
Ngẩn ra, ngẩn ra, rồi hai mắt trợn ngược.
Ngất xỉu.