Trong sự yên lặng của hai người, thế giới này dường như chỉ còn lại hai
thứ cuối cùng: Sự kinh ngạc không sao tiêu hóa nổi của Trịnh Diễn Tự và
những tảng mỡ rõ như ban ngày của cô giáo Viên.
Cho đến lúc một người đàn ông có vẻ như cũng là nhân viên phim trường bước ra từ trong
phòng cô giáo Viên vừa đi ra, mỉm cười chen ngang một câu: “Cô giáo
Viên, tạo hình này mà cô cũng có thể theo được, quả thực…”
Quả thực cái gì?
Quả thực một lời làm bừng tỉnh người trong mộng, đừng thấy cô giáo Viên có một thân hình vụng về mà lầm, khả năng hành động lại kinh người, lập tức bước tới không nói một lời bịt miệng nhân viên đó lại. Nhân viên
đáng thương lập tức trợn trừng mắt vì khiếp sợ.
Cuối cùng Trịnh Diễn Tự cũng vượt qua được nỗi kinh hoàng, ánh mắt lại hoàn toàn không
thể dời khỏi người Viên Mãn, càng khỏi phải nói đến chuyện nghiền ngẫm
thâm ý trong lời của nhân viên công tác kia. Trịnh Diễn Tự thấy vẻ kinh
ngạc của người nhân viên, Viên Mãn rõ ràng rất lúng túng, lại sống chết
không chịu bỏ tay bịt miệng đối phương ra, chỉ có thể giả vờ ngớ ngẩn
với một giọng cười khoa trương: “Ha ha! Ha ha ha! Đúng vậy! Ha ha ha!”
Nhưng cứ bịt miệng đối phương như thế mãi cũng không được, Viên Mãn đảo mắt, lập tức lại đổi giọng: “À… Tôi, tôi… Tôi đi vệ sinh một lát,
tôi sẽ đến tìm anh sau”.
Nói xong liền quay đầu chạy như điên, thoáng cái thân hình vạm vỡ đã biến mất trong phim trường hỗn loạn.
Không thể không nói, đối với một cô nàng mập mạp một trăm cân, mức độ linh hoạt này quả thực làm người ta phải quỳ lạy.
Nhân viên đang nhìn về phía bóng dáng cô giáo Viên vừa biến mất với vẻ
mặt khó hiểu, chợt thấy người đàn ông xa lạ bên cạnh với vẻ mặt cực kì
phức tạp, cực kì nặng nề bước nhanh đuổi theo, đột nhiên đưa tay vuốt
cằm, phát hiện ra đây sẽ là một vở kịch hay…
Còn cô giáo Viên lúc này, thời tiết rõ ràng vẫn còn lạnh giá, trong phòng diễn thậm chí
còn không bật máy sưởi để thuận tiện cho việc thu âm, những người xung
quanh ai cũng mặc áo khoác mà còn run lập cập, cô lại chỉ chạy có một
đoạn đã mồ hôi như mưa, đành phải vừa lau mồ hôi vừa không nhịn được nhe răng trợn mắt: Tại sao lại trùng hợp như vậy? Tại sao lại trùng hợp như vậy? Làm cô loạn hết cả thế trận…
Đúng lúc này phía sau vang lên hai tiếng âm trầm: “Đứng lại!”
Cô giáo Viên cho rằng không phải mình bị tiếng quát này làm cho sợ hãi dừng bước, mà là cô thật sự không chạy được nữa.
Nhưng dù nghe lời đứng lại, cô giáo Viên cũng không quay lại, chỉ cho đối phương thấy một bóng lưng vạm vỡ như Lỗ Trí Thâm.
Nghe thấy tiếng bước chân phía sau hơi do dự một lát rồi mới từ từ đến gần cô.
“Cho tôi một lời giải thích”.
“Giải thích cái gì?”
“Vì sao đi không từ biệt?”
“Anh không phải cha mẹ tôi, cũng không phải lãnh đạo của tôi, càng
không phải bạn tôi, giữa hai chúng ta không có gì để gọi là Đi không từ
biệt cả”.
Cuối cùng Trịnh Diễn Tự không nhịn được sầm mặt.
Ba tháng không gặp, người phụ nữ này không chỉ tăng trưởng về cân nặng
mà cả bản lãnh nói chuyện tức chết người không đền mạng cũng tăng trưởng theo.
“Ba tháng nay cô làm gì?”
“Du lịch”.
Trịnh Diễn Tự vốn không phải người giỏi ăn nói, bị cô ép cho không nói được gì.
Còn Viên Mãn…
Cô vốn đã rất độc mồm độc miệng, chỉ có điều chưa từng độc với anh ta
mà thôi, cuối cùng bây giờ cũng cho anh ta được biết. Nhưng… thấy anh
ta câm nín, lẽ ra cô phải đắc ý mới đúng, tại sao trong lòng lại vẫn cảm thấy xót xa? Vì vậy cô vội làm bộ mắc tiểu, chỉ muốn kết thúc lần gặp
gỡ hoàn toàn không có ý nghĩa này sớm nhất có thể: “Có cho người ta đi
vệ sinh không?”
Nói xong vòng qua anh ta, bước đi vội vã.
Nhưng người xưa quả nhiên không lừa chúng ta, đi đâu mà vội mà vàng, cô giáo Viên bước đi quá nhanh, cảm thấy tảng nhựa dẻo dính trên đùi chợt
lỏng ra.
Viên Mãn lập tức chết sững. Toi rồi, hai chữ này vừa
mới hiện lên trong đầu đã thấy tảng nhựa đó trượt xuống theo ống quần
rộng, rơi thẳng xuống đất, rơi xuống… cạnh chân Trịnh Diễn Tự.
Trịnh Diễn Tự cúi đầu xuống theo phản xạ, Viên Mãn thấy thế hít sâu một hơi.
Làm thế nào làm thế nào làm thế nào?
0,5 giây sau, cô giáo Viên không thể không khen ngợi sự cơ trí của chính mình.
Cô nghiêng người, giả vờ trẹo chân, lập tức kêu lên đau đớn.
Trịnh Diễn Tự đâu còn tâm tư xem xem vật thể chưa xác định đột nhiên
xuất hiện dưới đất, vội vươn tay ra đỡ Viên Mãn: “Làm sao thế?”
Viên Mãn không dám lơ là, vừa nhe răng trợn mắt vì đau, trình độ diễn
xuất ngang tầm Hollywood, vừa nhân lúc Trịnh Diễn Tự không chú ý, co
chân sút miếng nhựa ra thật xa.
Chỉ tiếc lực sút quá mạnh, mạnh đến mức tuyển thủ bóng đá quốc gia cũng phải thán phục, vù một cái,
miếng nhựa mềm bay thẳng vào phim trường, bay qua đỉnh đầu đạo diễn đang chăm chú xem diễn xuất, bay qua nhân viên ánh sáng, nhân viên quay
phim, nhân viên thu âm, nhân viên tạp vụ, đập bẹt vào mặt Ngô Ngạn Tổ
đang chăm chú diễn cảnh tâm tình.
Tiếng gầm của đạo diễn lập tức vang vọng khắp cả phim trường: “Ai ai ai? Ai ném đạo cụ lung tung thế này?”
Nghe thấy tiếng gầm gần như có thể vang vọng ba ngày đó, Viên Mãn xấu hổ nhắm mắt lại: Ngạn Tổ ơi Ngạn Tổ, xin lỗi…
Mà hình ảnh này rơi vào trong mắt Trịnh Diễn Tự, Trịnh Diễn Tự không
nhịn được cau mày: Trẹo chân nghiêm trọng như vậy cơ à? Đau đến không mở được mắt ra cơ à?
Trịnh Diễn Tự lập tức ngồi xuống, đưa tay định sờ cổ chân cô: “Đau lắm à?”
Tay còn chưa tới nơi, Viên Mãn đã kêu thất thanh: “: “Đau đau đau! Đừng động vào!”
Trịnh Diễn Tự cả kinh, lập tức rụt tay lại đăm chiêu suy nghĩ. Ngước
mắt lên nhìn Viên Mãn đổ mồ hôi lạnh, Trịnh Diễn Tự tóm cánh tay cô kéo
đi: “Đi! Đến bệnh viện”.
Viên Mãn lập tức trợn mắt kinh ngạc,
nhìn gương mặt đầy lo lắng và sốt ruột của Trịnh Diễn Tự, lập tức khóc
không ra nước mắt: Đã đâm lao rồi, sống chết cũng phải theo lao thôi…
Tạm không nói những tảng nhựa mềm đắp trên người cô có chắc hay không,
đi trên đường có rơi mất hay không, chỉ nói đến chuyện tới bệnh viện,
Viên Mãn chỉ nghĩ đã lạnh sống lưng. Để kéo dài thời gian, Viên Mãn cố
tình đi thật chậm, chậm hơn nữa, gần như là bò trên đường.
Trịnh Diễn Tự vốn đã sốt ruột, cuối cùng không thể không dừng lại, bất đắc dĩ quay lại nhìn người phụ nữ đang lết sau lưng.
Tức giận chưa? Thất vọng chưa? Muốn rũ áo bỏ đi chưa? Viên Mãn đã chuẩn bị cười lạnh, đột nhiên anh ta lại mở miệng nói: “Tôi cõng cô…”
“Cái gì?”
Anh ta không nói nữa, chỉ hơi hạ thấp người xuống trước mặt cô.
Đợi một hồi không thấy cô bám lên lưng, Trịnh Diễn Tự cũng chỉ quay đầu lại nhìn, yên lặng chờ tiếp.
Cuối cùng Viên Mãn cắn răng ôm sau lưng anh ta.
Rõ ràng cảm thấy dưới chân anh ta lảo đảo.
Tính cả một đống đạo cụ trên người, cô không đến một tạ cũng phải chín
chục cân, Trịnh Diễn Tự gian nan đứng lên, hít sâu một hơi, bước tới.
Thời gian như thể cũng trôi chậm lại vì sự vất vả của anh ta. Thấy anh
ta đi chưa được mấy bước đã nổi đầy gân xanh trên cổ, một giây trước
Viên Mãn vừa sinh ra cảm giác không đành lòng, một giây sau cảm giác
không đành lòng đó đã tan thành mây khói. Một khi đã nhẫn tâm, kì thực
mọi chuyện sẽ rất dễ dàng, chỉ cần nghĩ: Hà cớ gì anh ta phải làm như
vậy? Đứng từ góc nhìn của Thượng Đế, vì lòng trắc ẩn, xót thương một
người từng giảm cân được nhưng do không khống chế được nên lại béo trục
béo tròn? Việc gì cô phải cảm kích anh ta cơ chứ?