Cao Đăng không nói một lời, nắm quai túi xách Viên Mãn đeo trên người kéo cô một mạch ra ngoài nhà hàng, khiến nhân viên phục vụ bưng đĩa đi qua kinh hãi vội vã nhường đường.
Thấy mình sắp bị kéo ra khỏi nhà hàng, Viên Mãn vội vã giữ chặt quai đeo, liều chết chống cự: “Cậu làm gì thế? Chị đang đi xem mắt đấy!”
“Chị có biết gã này là ai không?”
Cao Đăng tức giận hổn hển, Viên Mãn cũng không khỏi chột dạ: “Chắc không phải là… tội phạm truy nã chứ?”
Phản ứng của Cao Đăng cho thấy tình hình còn nghiêm trọng hơn dự đoán của cô.
Viên Mãn kinh hãi, lòng bàn tay đổ mồ hôi, tim đập tình thịch. Đúng lúc này điện thoại di động của Viên Mãn đổ chuông, cô lấy điện thoại ra xem, đó là đối tượng xem mắt gọi cho cô.
Có lẽ đối tượng xem mắt quay về bàn không thấy nên mới gọi điện hỏi tình hình. Viên Mãn đang do dự có nên nghe máy hay không, Cao Đăng đã giật mất điện thoại của cô, thay cô từ chối cuộc gọi.
Đến tận lúc này Cao Đăng mới lên tiếng: “Thằng khốn này đồng thời xem mắt rất nhiều phụ nữ, cưa được người nào hay người đấy”.
“Cậu khẳng định chứ?”
Viên Mãn quay lại nhìn, xuyên qua khe hở của tủ rượu thủy tinh phía sau còn có thể lờ mờ nhìn thấy đối tượng xem mắt đang đứng bên cạnh bàn ăn, gọi điện thoại với vẻ khó hiểu.
Một thanh niên áo mũ chỉnh tề sống trong một xã hội tốt đẹp không ngờ lại là cặn bã trong cặn bã? Hoàn toàn không nhìn ra được…
“…” Cao Đăng ngập ngừng một hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định nói ra: “Trần Trình đã qua lại với hắn mấy tháng”.
“Á đù!” Tin tức Cao Đăng đưa ra đúng là càng ngày càng giật gân: “Trần Trình bị hắn…”
Viên Mãn còn chưa nói xong đã bị Cao Đăng ngắt lời.
“Chuyện đó thì chưa”. Cao Đăng nhún vai.
Viên Mãn thở phào nhẹ nhõm, nhưng giọng Cao Đăng đột nhiên lại trở nên căng thẳng: “Có điều cũng sắp rồi, cho nên em phải đánh cho gã đê tiện này hiện về nguyên hình trước khi hai người bọn họ xảy ra chuyện gì đó”.
Viên Mãn lại chuyển từ khách thành chủ, tóm tay áo Cao Đăng kéo đi một mạch, không dám kéo dài thời gian thêm chút nào nữa: “Để chị đi làm chứng cho cậu!”
Cao Đăng nghe vậy lại rầu rĩ, bây giờ đổi lại gã bị Viên Mãn kéo đi, nhắm mắt theo đuôi ra khỏi nhà hàng, đi vào thang máy.
Thang máy đến rất nhanh, Viên Mãn đi vào thang máy trước, xoay người lại thấy Cao Đăng vẫn còn đứng ngoài cửa thang máy, cô vội giữ nút mở cửa: “Còn lề mề gì nữa?”
Cao Đăng rất chán nản: “Thằng cha này rất xảo quyệt, em đã theo dõi hắn một tháng mà không có một chút bằng chứng mang tính xác thực nào”.
Viên Mãn chỉ chính mình: “Chị không phải là nhân chứng sao?”
Cao Đăng lại càng thêm chán nản: “Trong mắt Trần Trình, em và chị chính là tiện nam tổn nữ, cô ấy sẽ tin lời chị sao?”
Nói như vậy còn đúng là… Viên Mãn lập tức nhụt chí.
***
Nhưng hiển nhiên tính tích cực của một người phụ nữ khi vạch mặt bọn đàn ông đê tiện sẽ cao hơn nhiều so với đàn ông.
Thế là Viên Mãn đầy nghĩa khí tham gia hành động “Cứu rỗi Trần tiểu thư” do Cao Đăng lãnh đạo, buổi chiều cùng ngày đã cùng Cao Đăng bám theo xe của gã đê tiện kia.
Cao Đăng vừa lái xe vừa nghe Viên Mãn chia sẻ những thông tin cô nắm giữ được.
“Hắn tên là Lý Tử Nam, 32 tuổi, cán bộ cấp trung bình công ty phần mềm XX, xưng là hơn hai năm không yêu ai, bây giờ muốn tìm một đối tượng kết hôn…”
Hai người Cao Đăng và Viên Mãn không ngờ rằng họ lại bám theo Lý Tử Nam đến một trường đại học, trong tình trạng hoàn toàn không biết mình bị theo dõi, đón một cô bé khoảng chừng 20 tuổi từ trong trường ra.
Viên Mãn nhìn tất cả những chuyện này qua kính chắn gió, không khỏi tặc lưỡi than thở: “Trưa hẹn phụ nữ chín chắn, chiều hẹn em gái non nớt, gã này quả là có năng lực!”
Cao Đăng ngẩn ra một hồi lâu mới hiểu được “phụ nữ chín chắn” mà Viên Mãn nói là ai, không khỏi liếc Viên Mãn đầy khinh thường. Có người nào tự khen chính mình như vậy không, sao thế gian lại có người chẳng biết xấu hổ như vậy chứ?
Đương nhiên bây giờ cũng chưa thể kết luận, nhỡ đâu người ta là anh em thì sao? Chỉ có thể tiếp tục bám theo.
Có hai anh em nào vừa lái xe vừa kề vai áp má không?
Có hai anh em nào đi xem phim mà chỉ thấy rúc rích với nhau không?
Có hai anh em nào tay khoác tay đi dạo phố không?
Thấy Lý Tử Nam quẹt thẻ mua cho cô bé một chiếc túi xách, Viên Mãn không nhịn được nhếch miệng: “Tặc tặc, trưa ăn cơm chị gọi tôm hùm, hắn nhíu mày vì xót ruột, bây giờ quẹt cái mấy chục ngàn mà mắt cũng không chớp cái nào…”
Cao Đăng lại rất hiểu hành động của gã tiện nam này: “Chị là mái già, người ta là gái non, đàn ông bình thường đương nhiên thích kiếm tiền cho gái non tiêu hơn…”
Viên Mãn cũng không giận mà chỉ mỉm cười: “Chị nhất định sẽ tìm cơ hội chuyển nguyên văn lời này của cậu đến tai Trần Trình”.
Cao Đăng lập tức sợ hãi im thít. Viên Mãn cười đắc ý hơn: Hừ… Nhóc con! Chẳng lẽ không trị được cậu à?
***
Phim cũng xem rồi, phố cũng dạo rồi, cơm cũng ăn rồi, tiện nam còn có thể đưa gái non đến đâu nữa?
Lúc hai kẻ theo dõi Cao Đăng và Viên Mãn đã sắp hết kiên nhẫn, cuối cùng phần mấu chốt cũng đến. Gã tiện nam đưa gái non đến một khách sạn.
Nhìn thấy xe của tiện nam đi xuống hầm khách sạn, Cao Đăng vui mừng như thể chính mình dẫn đại mỹ nữ vào khách sạn tiêu dao, đấm một cú thật mạnh lên vai Viên Mãn: “Chị Viên, chị đúng là phúc tinh của em. Em bám theo hắn bao nhiêu ngày mà không bắt được thóp hắn, chị vừa đi theo một cái là hắn đã lòi đuôi ra rồi!”
Viên Mãn ngoài cười nhưng trong không cười, bất đắc dĩ xoa vai.
Cao Đăng cũng không đợi cô phản ứng lại, lập tức lấy điện thoại ra gọi điện.
Viên Mãn nhìn thấy liền không nhịn được hỏi: “Cậu làm gì vậy?”
“Còn có thể làm gì nữa? Đương nhiên là gọi Trần Trình tới cho cô ấy nhìn tận mắt”.
“Cô ta sẽ đến sao?” Viên Mãn không chắc chắn về điều này lắm: “Một người kiêu ngạo như cô ta sẽ sẵn sàng tới bắt ngoại tình? Huống hồ còn là cậu thông báo cho cô ta nữa?”
Cao Đăng chắc chắn hiểu Trần Trình hơn Viên Mãn, sau khi nghe Viên Mãn nói liền lặng lẽ đặt điện thoại xuống.
Viên Mãn đảo mắt một vòng, lập tức cười xấu xa…
***
Mười phút sau.
Viên Mãn và Cao Đăng chốt ngoài cửa phòng số 1217, Viên Mãn áp tai vào tường đóng vai 007, Cao Đăng ngồi dưới đất vẽ vòng tròn. Viên Mãn như đã nắm chắc, Cao Đăng tràn đầy nghi ngờ.
“Chị khẳng định là dùng danh nghĩa em gọi cô ấy đến là cô ấy sẽ đến thật chứ?”
Viên Mãn không trả lời, chỉ im lặng vỗ vai Cao Đăng tỏ ý mọi chuyện đã tính toán tỉ mỉ.
Cô mua chuộc một nhân viên quán bar dưới lầu, dặn nhân viên này gọi điện thoại cho Trần Trình, nói Cao Đăng uống rượu say mèm, không có chứng minh thư, cũng không có tiền trả, tạm thời cho gã nằm trong phòng số 1217 đợi người quen tới đón…
Đương nhiên nhân viên cũng chuyển nguyên văn lời Viên Mãn dặn dò cho Trần Trình bên kia điện thoại nghe: “Trong mục số liên lạc quan trọng trong danh bạ điện thoại di động của anh ta chỉ có một số của cô, lưu là “người vĩnh viễn không với tới được”, cho nên tôi cũng không rõ cô có phải người thân của anh ta không…”
Nếu Trần Trình không muốn đến, cô ta có thể nói thẳng với nhân viên rằng mình không phải người thân của Cao Đăng, nhưng cô ta không làm vậy mà chỉ yên lặng dừng điện thoại.
“Người vĩnh viễn không với tới được” có thể khiến một phụ nữ xúc động thế nào, điều này phải xem Trần Trình chạy tới đây trong thời gian dài hay ngắn…
Lại năm phút nữa trôi qua. Cuối hành lang, thang máy tinh một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Khách sạn năm sao, trên hành lang trải thảm dày, mặc dù Viên Mãn hoàn toàn không nghe thấy tiếng bước chân từ thang máy đi đến đây nhưng vẫn vội kéo Cao Đăng mở cửa chui vào phòng số 1218 đối diện với phòng 1217.
Xuyên qua lỗ mắt mèo trên cửa phòng nhìn thấy trên hành lang bên ngoài nhanh chóng xuất hiện một bóng người xinh đẹp.
Trần Trình chỉ mất mười lăm phút đã đi tới nơi.
Viên Mãn đắc ý quay lại nhìn Cao Đăng một cái.
Cao Đăng lại yên lặng, đại khái không ngờ Trần Trình sẽ đến thật, đến vì gã…
Dù nhìn qua lỗ mắt mèo cũng có thể thấy rõ Trần Trình đang căng thẳng. Ánh mắt Viên Mãn hết nhìn Cao Đăng sau lưng lại nhìn Trần Trình ngoài cửa, có thể khẳng định giữa Cao Đăng và vị Trần tiểu thư này chắc chắn có vấn đề!
Trần Trình bấm chuông cửa, chỉ chốc lát sau cửa phòng 1217 đã mở ra.
Cô bé mặc áo khoác tắm đứng trong cửa, cùng Trần Trình ngoài cửa trợn mắt nhìn nhau.
Cả người Trần Trình lập tức cứng đờ, lạnh lùng nhìn lại biển số phòng một lần nữa, khẳng định là phòng số 1217, nhìn cô bé mặc áo khoác tắm rồi lập tức quay đầu đi không nói một lời…
Trần Trình cho rằng Cao Đăng uống rượu say thuê phòng với một cô bé ở đây?
Cao Đăng đang nhìn qua lỗ mắt mèo lập tức khiếp sợ nhìn Viên Mãn, rõ ràng đang dùng ánh mắt chất vấn Viên Mãn: Mẹ nó! Tự nhiên em phải chịu oan thay thằng khốn đó hả?
Viên Mãn cũng căng thẳng, vội vàng mở cửa ra ngoài định giữ Trần Trình lại.
Nhưng Viên Mãn vừa bước chân ra khỏi phòng 1218, tiện nam đã từ trong phòng số 1217 đi ra.
Tiện nam còn chưa phát hiện ngoài cửa đang đứng hai đối tượng xem mắt của hắn, chỉ đi tới phía sau ôm chặt cô bé: “Bảo bối, em đứng ngoài này làm gì?”
Sau đó…
Tiện nam, Trần Trình, Viên Mãn, toàn bộ chết sững.
Thời gian một nén hương sau đó…
Dưới khí trường mạnh mẽ của Trần tiểu thư, tiện nam trốn vào nhà vệ sinh không dám đi ra, cô bé chạy theo đến cửa nhà vệ sinh, vốn cũng muốn trốn vào nhà vệ sinh, không ngờ tiện nam đã đóng sầm cửa lại.
Cuối cùng chỉ còn lại cô bé sinh viên chính diện nghênh chiến Trần Trình, còn Viên Mãn thì ngồi trên sofa, ăn trái cây trên bàn uống nước, xem trò vui.
“Anh ấy hoàn toàn không yêu chị! Người anh ấy yêu là em. Anh ấy hẹn hò chị chẳng qua là do cha mẹ ép anh ấy. Anh ấy đã từ chối chị rồi, vì sao chị còn cố bám lấy anh ấy?”
“Hắn nói với cô là hắn từ chối tôi, còn tôi thì cố bám lấy hắn?”
Trần Trình cười lạnh giống như vừa nghe một chuyện cực kì buồn cười.
Viên Mãn bên này nhìn nụ cười lạnh đó hết sức rõ ràng. Ánh mắt Trần Trình luôn luôn rất cao, tồi nhất cũng là cấp bậc như Cao Đăng. Cô ta lại bám riết một kẻ hèn nhát hiện đang trốn trong nhà vệ sinh không dám thở mạnh? Có đánh chết Viên Mãn cũng không tin.
Viên Mãn nhìn trái nhìn phải, phát hiện trong đống quần áo bừa bộn dưới đất có ví tiền của cô bé sinh viên đó, một góc chứng minh thư lộ ra ngoài ví.
Viên Mãn cúi người xuống, lấy chứng minh thư từ trong ví ra xem. Tặc tặc… Mới 20 tuổi.
Lúc này Viên Mãn mới đủng đỉnh đi đến bên nhà vệ sinh, nói với em gái đáng thương bị gã tiện nam nhốt ngoài cửa nhà vệ sinh: “Em gái, em mới có 20 tuổi, cẩn thận bị lừa. Bây giờ rất nhiều đàn ông ngoài miệng lời ngon tiếng ngọt chỉ để tiêu dao một hồi. Em tự thu xếp đi”.
***
Hai người Trần Trình, Viên Mãn cùng nhau vào thang máy.
Cao Đăng làm rất đúng, không xuất hiện. Trong thời khắc như thế này, đàn ông không xuất hiện thì tốt hơn.
Nhưng dù gã không xuất hiện, Trần Trình vẫn khởi binh hỏi tội…
“Cao Đăng đâu?”
“…” Viên Mãn cố gắng cười gượng: “Sorry…”
“Được lắm, hai người lại vào hùa lừa gạt tôi”. Trần Trình sầm mặt đến lúc này, cuối cùng không chịu nổi nữa, bật cười: “Nhưng mà, cảm ơn”.
Viên Mãn cười cười, nhưng hồi tưởng một chút lại không nhịn được thở dài.
“Nghĩ gì vậy?”
“Tôi đang nghĩ… Cảnh cô bắt gian tình hoành tráng hơn cảnh tôi bắt gian tình rất nhiều”.
Nhớ lần đó cô trốn trong tủ quần áo khóc như một con ngốc. Còn vừa rồi Trần Trình như một nữ vương giết cho đối phương mảnh giáp không còn, sau đó phất tay áo, không dính một vết máu nào. Đúng là người so với người, tức chết người…
Sau khi cùng Trần Trình mỗi người một ngả, Viên Mãn đi một mình ra khỏi khách sạn.
Bắt ngoại tình là việc tốn sức, bây giờ cô eo mỏi lưng đau, vừa đi vừa thả lỏng vai.
Cô nên bắt Cao Đăng mời mình đi mát xa kiểu Thái trọn gói, Viên Mãn nghĩ vậy rồi gật đầu một cái, loại giá 998 tệ ấy.
Thế là cô vội lấy điện thoại ra định gọi điện cho Cao Đăng vẫn còn trong phòng 1218.
Không ngờ vừa lấy điện thoại ra, điện thoại di động đã đổ chuông.
Cúi đầu xuống xem, đó là một số điện thoại xa lạ.
***
Kế hoạch mát xa kiểu Thái đổ bể, cô giáo Viên vừa mới bắt ngoại tình xong đã phải chạy tới đền tiền người ta.
Cuộc điện thoại cô nghe vừa rồi là do cậu tài xế của Trịnh Diễn Tự mấy ngày hôm trước gọi cho cô.
Không ngờ lại nói xe có vấn đề, cần cô đến gara sửa xe một chuyến.
Đồ quỷ sứ, chẳng lẽ lại định lừa tiền mình?
Viên Mãn mang theo suy nghĩ này bước xuống taxi, đi bộ đi tìm gara đó theo định vị dẫn đường. Gara nằm không xa sau một tòa nhà chọc trời, Viên Mãn rẽ trái rẽ phải một hồi lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy biển hiệu gara.
Trong gara quả nhiên có một chiếc xe với ba đờ xốc bị bong một mảng sơn. Lại không thấy bóng dáng tài xế.
Viên Mãn xem đồng hồ, hiệu mát xa kiểu Thái 11 giờ đêm đã đóng cửa, cô không có thời gian phí phạm ở đây, vội gọi điện thoại cho tài xế đó.
Vừa gọi còn vừa oán giận, hôm nay không hiểu cô làm sao mà toàn đụng phải mấy tên quỷ sứ làm phiền mình.
Không ngờ điện thoại lại bận.
“Xin lỗi, thuê báo quý khách vừa gọi hiện đang đàm thoại”. Tiếng nhắc nhở máy móc vang lên bên tai Viên Mãn, đồng thời phía sau cô cũng có tiếng bước chân vang lên.
Viên Mãn vô thức quay đầu lại.
Không ngờ… Trịnh Diễn Tự… lại đứng trước mặt cô…
Còn đang gọi điện thoại như cô nữa?
“…”
“…”
Khi đó trong lòng Viên Mãn chỉ có một ý nghĩ, chẳng lẽ là vừa rồi oán niệm của cô quá lớn nên đã triệu hồi ra gã quỷ sứ to nhất?