Cao Đăng bị xách tai kéo ra khỏi nhà hàng.
Thực khách và nhân viên phục vụ trên đường toàn bộ đều nhìn họ bằng ánh mắt kinh ngạc, Trần Trình lại ngoảnh mặt làm ngơ, đến tận lúc lôi Cao
Đăng đến một chỗ bốn bề vắng lặng mới đột nhiên buông tay ra.
“Họ Cao, sau này đừng để tôi nhìn thấy anh nữa. Thế thôi”. Phong cách
đặc trưng của Trần tiểu thư, ngắn ngọn, rõ ràng, không cho người khác
bất cứ cơ hội thương lượng nào, nói xong quay đầu bước đi luôn.
Cao Đăng vừa xoa cái tai bị kéo đến tê dại vừa nhìn dáng người thon thả nhưng có khí trường mạnh mẽ của Trần tiểu thư, trong lòng cảm thấy một
chút ầm ức. Gã kém cái tên hai mặt trong nhà hàng đó hay sao? Vậy mà cô
ta có thể miễn cưỡng cười vui với tên kia, lại không chịu nể nang gã một chút nào.
Vì bị nhất bên trọng nhất bên khinh, gã đột nhiên
buông lời chế nhạo: “Trần tiểu thư, tưởng cô vẫn tuyên bố không coi
trọng ai ngoài Trịnh Diễn Tự cơ mà? Thế gã này là thế nào?”
Trần Trình quả nhiên dừng bước, cả người cứng đờ.
Cao Đăng chậm rãi đến gần Trần Trình: “Hay là bởi vì cô cũng biết Trịnh Diễn Tự bây giờ đã có đối tượng để theo đuổi, cô thấy mình yêu đơn
phương vô vọng nên cuối cùng bắt đầu sốt ruột?”
Gã cũng hiểu sơ sơ về Trần Trình, đã đâm dao là đâm đúng chỗ đau. Thấy đôi môi Trần
Trình dần dần mím chặt, tâm tình Cao Đăng không biết nên hình dung thế
nào. Sảng khoái nhiều hơn? Hay là đau lòng nhiều hơn?
Nhân viên Khoa Tín dù ít dù nhiều đều tò mò về đời tư của ông chủ. Trước đây
Trịnh Diễn Tự nổi danh không gần nữ sắc, nhưng dạo này một người phụ nữ
đáng chú ý như Hướng Mông thường xuyên ra vào Khoa Tín, suốt ngày cặp kè với Trịnh Diễn Tự, gã không tin Trần Trình không biết chuyện này.
Cho nên suy cho cùng thì cô ta đột nhiên đổi ý chính là vì Trịnh Diễn Tự.
Gã vẫn chờ Trần Trình phản bác, kể cả chửi mắng hắn cũng được. Nhưng
Trần Trình vẫn không nói nửa lời, chỉ dừng lại một lát rồi tiếp tục đi
về phía trước, có điều bước chân nhanh hơn, sự khinh thường đối với gã
có lẽ cũng đã được thay thế bởi một nỗi hoang mang.
Cao Đăng hả giận được một chút, nhưng gã đàn ông trong nhà hàng… là người hay là
cóc nhái vẫn là một dấu hỏi, dù trong lòng gã không cân bằng cũng không
thể đẩy người phụ nữ này vào hang sói được.
“Nếu cô thật sự muốn yêu, tôi có thể giới thiệu giúp cô, bảo đảm người nào cũng đáng tin hơn gã đó”.
Cuối cùng Cao Đăng vẫn thoả hiệp.
Nhưng một lần hảo tâm hiếm thấy của gã khi lọt vào tai Trần Trình lại
không khác gì một lời châm chọc. Trần Trình cười lạnh quay lại: “Anh có
thể giới thiệu cho tôi một người đáng tin sao? Phải biết người đàn ông
không đáng tin nhất mà tôi từng gặp chính là anh. Ban đầu vì một chút
tiền mà điều tra tôi, dò xét chuyện đời tư của tôi. Sau đó tôi chỉ uống
say một trận, kết quả hôm sau tỉnh lại đã ngủ với anh rồi. Bây giờ không dễ gì tôi thuyết phục được chính mình làm quen người khác, anh lại chạy tới trước mặt người ta mà mỉa mai tôi”.
Tại sao tất cả những chuyện tốt được nói ra từ miệng người phụ nữ này đều trở thành chuyện xấu hết vậy?
Cao Đăng quả thực chỉ thiếu nước tức ói máu: “Tốt tốt tốt! Điểm thứ
nhất tôi không phản bác cô, tính chất công việc của tôi quyết định tôi
phải dò xét chuyện riêng của người khác, cũng giống như thám tử tư, cô
có thể nói đến quyền riêng tư với thám tử tư sao? Điểm thứ hai tôi không đồng ý, rõ ràng là cô đã ép tôi! Rõ ràng là tôi không chịu! Còn điểm
thứ ba…”
Hiển nhiên điểm thứ hai đã triệt để chọc giận Trần tiểu thư.
“Anh câm miệng cho tôi!”
Cuối cùng Trần Trình mất hết phong độ, gầm lên với người đàn ông trước mặt.
Cao Đăng hậm hực câm miệng.
Tại sao người phụ nữ này đáng ghét như vậy? Lại đáng yêu như vậy? Rõ
ràng vẻ mặt giận dữ lạnh lùng, tai lại từ từ đỏ lên, miệng nói một đường lòng nghĩ một nẻo…
Cao Đăng nhìn sắc đỏ tươi bên tai người
phụ nữ này, rất không hợp thời, đột nhiên muốn ôn lại một lần, ngậm vành tai đó trong miệng, cảm nhận sự ấm mềm và mẫn cảm của vành tai…
Cao Đăng cố gắng tập trung tinh thần, xua hết mọi mơ mộng ra khỏi đầu.
Có thể là do tinh thần hắn quá tản mạn, còn chưa kịp tập trung về trong
đầu lại phát hiện thấy một nét yếu ớt thoáng hiện lên trong mắt người
phụ nữ này.
Ánh mắt Cao Đăng bị vẻ yếu ớt này lôi kéo, gần như lạc hướng, đến tận lúc Trần Trình mở miệng nói tiếp.
“Bà ngoại tôi bị ốm nằm viện, tâm nguyện duy nhất chưa hoàn thành của
bà chính là muốn nhìn thấy tôi kết hôn. Cho nên đây là chuyện liên quan
đến mạng người, ân oán của chúng ta trước đây toàn bộ xóa bỏ, xin anh
đừng làm phiền tôi nữa”.
Giọng cô ta vẫn ngang ngược như cũ,
không hề giống đang cầu xin người khác. Nhưng Cao Đăng lại chết sững,
bất cứ lời hay ý đẹp nào lúc này cũng mất tung tích.
***
Một ngày hết sức bình thường lại trôi qua.
Sắc trời tối dần, cô giáo Viên nằm trong căn hộ toàn là hơi thở của
Trịnh Diễn Tự, xem trọn ba bộ phim Hàn, xa rời thế giới cả ngày. Nhưng
trong đầu cô không còn là các thể loại ộp pa chân dài, mà là…
Tiểu Tự Tự môi mỏng mềm mềm thơm thơm…
Bất kể Viên Mãn la hét bắt những mơ mộng này dừng lại như thế nào đều
không có tác dụng, xem ra chỉ có thể sử dụng đòn sát thủ…
Cuối cùng ăn xong một suất cả nhà, Viên Mãn thỏa mãn nằm trên sofa hưởng thụ cảm giác no nê đã lâu không được tận hưởng. Viên Mãn nheo mắt nhìn
đĩa thịt gà và túi tôm hùm cay thơm nức chưa kịp hưởng dụng trên bàn
uống nước. Món ngon đã lâu không được ăn lúc này nằm trước mắt, ai còn
có thời gian nghĩ đến Tiểu Tự Tự thơm thơm mềm mềm gì nữa?
Nhưng khi Viên Mãn vừa đeo găng tay dùng một lần, chuẩn bị bắt đầu hưởng thụ món ngon lần thứ hai, cô đột nhiên sững lại.
Mình phải giảm béo!
Mình phải phản kích!
Mình không được để cho người khác xem thường nữa!
Lời thề thành khẩn của cô giáo Viên đột nhiên trở lại trong đầu, chiếm
vị trí chủ đạo, lập tức kéo linh hồn đang lạc đường trong mĩ thực trở
lại. Viên Mãn vội tháo găng tay ra, khiếp sợ nhìn tàn tích của những món ăn đã giải quyết xong trên bàn uống nước…
Trời ạ! Trời ạ! Trời ạ! Mình đã làm gì thế này?
Viên Mãn chạy tới chỗ chiếc cân với tốc độ chạy một trăm mét, vội vã đứng lên bàn cân.
Trời ạ! Trời ạ! Trời ạ! Cô mệt sống mệt chết nửa tháng mới giảm được có hai cân, vậy mà mới ăn thỏa thuê có một bữa đã tăng lên hơn 7 lạng
rồi…
Hay là cân hỏng rồi? Đúng! Nhất định là thế! Viên Mãn lừa mình dối người, vội bước xuống rồi bước lên lần nữa.
Kết quả vẫn… không có bất cứ thay đổi nào.
Những con số không biết lừa người, Viên Mãn nhìn lại lần cuối, cuối cùng chán nản ngồi dựa vào tường bên cạnh.
Mà thế nào là nhà dột lại gặp mưa suốt đêm?
Chính là lúc trong đầu cô toàn là những con số trên bàn cân, phía cửa ra vào xa xa lại vang lên tiếng mở cửa.
Viên Mãn kinh hãi.
Cô còn chưa kịp lau mỡ trên miệng.
Cô còn chưa kịp dọn rác trên bàn uống nước.
Cô còn chưa…
Trịnh Diễn Tự đã mở cửa vào nhà.
Rầm một tiếng, hai chữ to nện thẳng xuống đầu Viên Mãn: Toi rồi!
Thấy Trịnh Diễn Tự vừa vào nhà, còn chưa thay giầy đã đưa mắt tìm bóng
dáng mình, Viên Mãn vội vàng đứng lên, gần như lao về phía Trịnh Diễn
Tự, chỉ để tranh thủ một chút thời gian. Ít nhất cô cũng phải giải thích một chút trước khi anh ta nhìn thấy những đồ ăn trên bàn uống nước.
Nhưng không ngờ Trịnh Diễn Tự lại đi qua phòng khách đến chỗ cô, hoàn
toàn không phát hiện bằng chứng phạm tội trên bàn bên cạnh, chỉ hỏi một
câu kì lạ: “Tại sao điện thoại di động của cô tắt máy?”
Viên
Mãn còn đang nghĩ đến đồ ăn trên bàn, âm thanh có chút run rẩy: “Điện
thoại của tôi… rơi vào bồn cầu… Sao vậy? Anh tìm tôi có việc à?”
Trịnh Diễn Tự vừa mở miệng định nói lại ngập ngừng, cuối cùng dừng lại.
Có tâm sự gì vương vấn trong lòng mà anh ta trở nên lạ lùng như vậy?
Trịnh Diễn Tự đương nhiên sẽ không trả lời cô, chỉ nhìn đồng hồ: “Muộn rồi. Tôi đưa cô về”.
Viên Mãn sửng sốt.
Cô không nghe nhầm chứ???
Một kẻ thiểu năng EQ không ngờ lại chủ động lên tiếng đề nghị đưa phụ nữ về nhà?
Có thể thấy gã này xem nửa ngày phim Hàn cũng có chút tiến bộ!
***
Nhưng năm phút sau Viên Mãn đã quyết định thu hồi câu nói đó.
Vừa khen anh ta có tiến bộ, anh ta đã khôi phục tính tình cáu kỉnh hàng ngày. Lên xe không nói một câu, mặc kệ Viên Mãn tự sinh tự diệt trong
thế giới yên tĩnh này.
Đến tận lúc xe dừng lại dưới lầu, Viên Mãn xuống xe: “Tôi lên nhà đây”, anh ta vẫn không hề lên tiếng.
Viên Mãn nhếch miệng: Ôi, đi thôi! Lòng tự trọng bị tổn thương quá rồi đấy!
Nhưng cô đi chưa được mấy bước đã nghe thấy phía sau có tiếng bước chân xuống xe đi theo.
Viên Mãn kinh ngạc quay lại, không ngờ đúng là Trịnh Diễn Tự.
Trịnh Diễn Tự đi thẳng tới chỗ cô.
Chuyện… chuyện… chuyện này quá mức bất thường! Anh ta định đưa cô đến tận thang máy? Viên Mãn không tin vào mắt mình.
Nhưng anh ta không nói gì, chỉ yên lặng đi cạnh cô dưới ánh đèn đường.
Đèn đường chiếu vào mặt anh ta, khắc họa những đường nét đẹp đẽ, rơi vào trong mắt anh ta, tạo thành một sắc màu thần bí…
Hôm nay anh ta đi ăn cơm với Hướng Mông bị chuyện gì kích thích hay sao? Nếu không tại sao lại khác thường như thế?
Khi Viên Mãn nhìn trộm anh ta lần thứ năm, cuối cùng anh ta cũng dừng
lại, buông mắt nhìn cô. Viên Mãn vội thu ánh mắt lại, vẫn còn đang nơm
nớp lo sợ, anh ta lại mở miệng nói khẽ: “Tôi nhìn thấy anh ta rồi…”
Viên Mãn sửng sốt: “Ai?”
“Daniel Trương”.
Daniel Trương? Viên Mãn ngẩn ra một hồi lâu. Daniel? Không phải là bạn trai cũ của Hướng Mông sao?
Trịnh Diễn Tự không có thời gian xem phản ứng của cô, chỉ tiếp tục nói: “Tôi có thể… Thật sự có thể theo đuổi được Hướng Mông…”
Ý
là sao? Tại sao anh ta… đột nhiên đưa ra kết luận này? Viên Mãn còn
chưa kịp nói ra miệng nghi hoặc của mình thì đã bị một tiếng gào to cắt
ngang.
“Viên Mãn!”
***
“Viên Mãn!”
Suy nghĩ của Viên Mãn bị tiếng gào từ xa truyền đến này cắt đứt.
Cô vô thức quay lại nhìn về phía phát ra tiếng gào đó.
Không ngờ cô lại nhìn thấy Tống Lâm Giai dưới lầu nhà mình.
Lâm Giai lạnh mặt đi tới chỗ Viên Mãn, bước chân rất chậm, dáng vẻ lại hùng hổ.
Viên Mãn gần như bị ép lùi một bước, chuyển sang thế phòng ngự: “Cô làm gì?”
“Bác Yến có đến tìm cô không?”
“Cái gì?”
Trong mắt Tống Lâm Giai, biểu hiện của Viên Mãn lúc này giống như đã
biết hết mọi chuyện lại còn làm như không biết. Tống Lâm Giai không nhịn được coi thường: “Anh ta đã đề nghị chia tay tôi rồi, còn không về tìm
cô?”
“…”
Thứ cho Viên Mãn ngu dốt, không thể hiểu nổi…
Chia tay?
Ý Tống Lâm Giai là cô ta và Bác Yến chia tay rồi?
***
Chỉ mấy tiếng trước, Tống Lâm Giai còn đang kéo Bác Yến đi xem nhà khắp nơi. Lại không biết mình sắp mất bạn trai rồi…
“Em đã nghĩ rồi, nếu trả góp, hai chúng mình mỗi tháng cần…” Khi Tống Lâm Giai vừa lật xem tập thông tin nhà đất trên tay vừa đi từ trung tâm môi giới ra, Bác Yến phía sau đột nhiên lại ngắt lời cô ta.
“Chúng ta tạm thời tách ra một thời gian đi. Anh rất mệt…”
“Đàn ông các anh tại sao đều như vậy? Lúc yêu con bé họ Viên, anh chế
nó không thể cho anh động lực. Bây giờ yêu em anh lại ngại mệt à? Bác
Yến, anh sẽ hối hận!”
Tống Lâm Giai giận dỗi bỏ đi, nhưng khi hết giận, cô ta đến nhà tìm hắn, lại phát hiện Bác Yến không hề về nhà.
Trong từ điển của bạn gái hiện thời, ba chữ kinh khủng nhất chính là
“Bạn gái cũ”. Tống Lâm Giai đợi suốt buổi tối, càng nghĩ càng sốt ruột,
chỉ thiếu nước hình dung ra cảnh mùi mẫn giữa Bác Yến và Viên Mãn sau
khi quay lại với nhau, vì cảnh này quả thực có thể ép Tống Lâm Giai phát điên.
Tống Lâm Giai lúc này tìm được Viên Mãn, lại thấy người
phụ nữ này đi cùng một người đàn ông khác. Cô ta như một mụ đàn bà lồng
lộn ghen tuông, Viên Mãn lại vui vẻ thoải mái, nét mặt toả sáng… Đáng
giận nhất là Viên Mãn lại còn gầy hơn trước, ngũ quan vì vậy cũng sắc
nét hơn…
Sự đời trêu ngươi đến thế là cùng…