Trọn một tiếng tiếp theo Viên Mãn phải chịu
trách nhiệm dọn dẹp lại căn hộ như cũ. Phải biết đây là căn hộ hơn 400
mét vuông! Viên Mãn mệt đến thừa sông thiếu chết mà còn chưa lau sạch
được nước trong phòng khách, chỉ có thể vừa tiếp tục ngồi lau sàn nhà
vừa không ngừng chửi thầm trong bụng.
Trịnh Diễn Tự! Nhà tư bản!
Trịnh Diễn Tự! Quỷ hút máu! Trịnh Diễn Tự! Tội ác tày trời! Trịnh Diễn
Tự! Ăn thịt người không nhả xương! Trịnh Diễn Tự! Yêu ma quỷ quái của xã hội chủ nghĩa!
Mà gã yêu ma quỷ quái tội ác tày trời này bây giờ đang làm hại nhân gian ở đâu?
Viên Mãn lau mồ hôi, ngẩng đầu nhìn về phía quầy bar xa xa.
Những nơi khác đều ngập nước, không tiện đặt chân, chỉ có ghế quầy bar hơi
cao, Trịnh Diễn Tự ngồi trên ghế, dù chân dài mét mốt cũng không chạm
xuống sàn nhà ướt đẫm. Một người mắc bệnh yêu sạch sẽ nghiêm trọng như
thế lại có thể hết lòng sấy lông cho Bỏng Ngô? Viên Mãn còn tưởng mình
mù mắt nhưng sự thật chính là như thế. Trịnh Diễn Tự một tay cầm máy sấy tóc, tay kia vuốt lông Bỏng Ngô. Bỏng Ngô thì ngồi ngay ngắn trên mặt
quầy bar, nheo mắt hưởng thụ.
Quá đáng! Mình ở đây mệt như chó,
con chó của mình lại trở thành thượng khách của Trịnh Diễn Tự. Chả trách Viên Mãn lúc này không nhịn được nghiến răng tức giận.
Quá đáng
hơn nữa là con cẩu Bỏng Ngô đó lại nhanh chóng trở mặt, bán chủ cầu
vinh, lè lưỡi lấy lòng Trịnh Diễn Tự, tỏ vẻ vô cùng vui sướng, không hề
quan tâm người chủ thật sự của nó đang vất vả như chó. Mà thấy Bỏng Ngô
lấy lòng mình, Trịnh Diễn Tự không ngờ lại… cười! Mặc dù độ cong của
khóe miệng không vượt qua 2 độ, nhưng trong số vài lần hiếm hoi Viên Mãn thấy anh ta mỉm cười, lần này là có vẻ thật tâm, phát ra từ phế phủ
nhất. Kì thực yêu ma quỷ quái cũng có mặt dịu dàng, chỉ tiếc… đối
tượng lại là một con chó.
Ba tiếng sau Viên Mãn mới dọn dẹp sạch
sẽ căn hộ, cuối cùng cũng có thể chính khí lẫm liệt đi tới trước mặt
Trịnh Diễn Tự: “Xem đi, tất cả như trước, không có bất cứ hư hao nào”.
Ngụ ý rất rõ ràng, anh ta bắt cô bồi thường là rất không hợp lí.
Lúc này Trịnh Diễn Tự đang ngồi trên sofa, xoa bụng Bỏng Ngô. Khỏi phải nói Bỏng Ngô thích thú thế nào, hoàn toàn xem thường sự tồn tại của chủ
nhân.
Lúc này Trịnh Diễn Tự mới chậm rãi đứng dậy kiểm tra xem
xét mỗi một ngóc ngách. Bỏng Ngô vội vàng chạy theo sau lưng anh ta, bỏ
lại cô chủ Viên ở chỗ cũ. Viên Mãn vừa nghiến răng đuổi theo vừa tức
giận nhìn mông Bỏng Ngô: Ranh con! Mày bán chủ cầu vinh, tối nay về
không cho mày ăn thịt!
Chỉ tiếc là cô Viên bây giờ tự thân còn khó bảo toàn, buổi tối có về được hay không cũng còn là một vấn đề.
Trịnh Diễn Tự nhặt một sợi tóc trong bồn tắm: Làm lại!
Trịnh Diễn Tự lau được một chút bụi trên mặt kính: Làm lại!
Trịnh Diễn Tự hất cằm nhìn sàn nhà không đủ sáng bóng: Làm lại!
Kết quả là…
Cô Viên số khổ lại phải dọn dẹp một lần từ đầu đến cuối. Cuối cùng trời đã tối, nước mắt cũng đã khô, cô mới có thể lê bước chân nặng nề kéo theo
Bỏng Ngô đi ra khỏi nhà gã họ Trịnh, Bỏng Ngô còn không hề muốn theo cô
về. Toàn thân trên dưới, từ trong ra ngoài không thể hình dung bằng
những từ như thê thảm, thảm thiết nữa rồi: Hỡi các sinh viên! Hỡi những
đóa hoa tương lai của tổ quốc! Mau mau làm xong ứng dụng để cứu cô Viên
của các bạn ra khỏi biển lửa đi…
Vốn hôm nay cô Viên sẽ có một
ngày thoải mái, Bác Yến không dễ gì có chút thời gian rảnh rỗi hẹn cô đi ăn tối, nào ngờ tất cả đều đổ vỡ. Vốn định sống thế giới của hai người, cô lại phải đi lau sàn nhà cho Trịnh Diễn Tự!
Thừa dịp Trịnh
Diễn Tự kiểm tra khắp nơi, cô lén gọi điện thoại cho Bác Yến. Bên kia
điện thoại, nghe có vẻ tâm tình Bác Yến rất sa sút: “Thế thì anh ở lại
công ty làm thêm vậy”.
Giọng nói buồn bã cô đơn khiến Viên Mãn cực kì khó chịu, còn khó chịu hơn bị Trịnh Diễn Tự ức hiếp.
Cũng đúng, đợi mãi mới đến lúc không còn mỗi người một phương, lại thành ra
anh rảnh em bận, em rảnh anh bận, dù là người nào cũng sẽ phải bực bội.
Sau khi đưa kẻ phản bội Bỏng Ngô về nhà, Viên Mãn ngồi trong nhà mà như
ngồi bàn chông, điều này khiến bà Viên càng khẳng định con gái mình bị
chiếc gạt tàn đập vào đầu làm cho ngớ ngẩn rồi: Không tìm đồ ăn vặt,
không tìm đồ uống, không mè nheo bắt mẫu thân đại nhân gọt trái cây cho
ăn. Lộ Tử Dụ ngồi bên cạnh cô xem phim thần tượng không có não, cô cũng
không ầm ĩ đòi chuyển kênh. Bỏng Ngô lăn lộn dưới chân cô, cô cũng mặc
kệ, cứ thế ngồi trên sofa nhìn đồng hồ treo tường, vẻ mặt như đang suy
nghĩ đăm chiêu.
Đúng lúc bà Viên cực kì lo lắng, xách một túi đồ
ăn vặt Viên Mãn mua trước đó đi đến bên cạnh sofa, Viên Mãn lại như bị
nhập hồn, đứng bật dậy khỏi ghế.
“Mẹ, con ra ngoài một lát!” Nói
thì chậm nhưng diễn ra rất nhanh, nói xong câu này thì Viên Mãn đã chạy
như điên ra đến cửa, thay giầy rồi xách chiếc túi vải bạt to đùng đẩy
cửa lao ra ngoài.
Nửa tiếng sau, cô đã đi tới nhà Bác Yến, dùng chìa khóa dự phòng mở cửa.
Trong nhà u ám và oi bức. Bác Yến vất vả đi sớm về khuya, Viên Mãn cho rằng
mình phải khen thưởng hắn một chút, thế là mở túi cho tay vào lấy ra
một… bộ đồ ngủ… gợi cảm!
Viên Mãn cầm mớ vải vóc ít ỏi đến đáng thương, giơ lên trước mặt xem xét.
Bộ đồ ngủ này vốn cô chuẩn bị cho hoạt động vận động sau bữa ăn tối nay,
mặc dù bữa tối bị lỡ nhưng vẫn có thể vận động như thường mà! Viên Mãn
nhìn chính mình trong gương, tưởng tượng ra những điều tốt đẹp.
Đương nhiên, chỉ có áo ngủ là không đủ, trong chiếc túi cô mang đến đây còn có rất nhiều thứ hay ho khác…
Viên Mãn lục túi, theo thứ tự lấy ra đủ thứ khác nhau. Nến, tinh dầu, bật lửa, cánh hoa hồng.
Cắm nến lên, vẩy một chút tinh dầu, xả đầy nước vào bồn tắm rồi rải cánh
hoa lên. Đại công cáo thành! Nhìn những thành quả đáng ngưỡng mộ của
mình trước mặt, Viên Mãn hài lòng cảm thán: Những món đồ nghề cô đã
chuẩn bị từ lâu cuối cùng cũng có đất dụng võ…
Còn việc duy nhất cô phải làm bây giờ chính là thay áo ngủ gợi cảm, lặng lẽ chờ tình lang về nhà…
Nhưng, mười phút sau.
Viên Mãn thả người đổ vật xuống giường, vẻ mặt chán nản.
Cô loay hoay đau hết cả người mà vẫn không thể mặc được áo ngủ. Cô lại tăng cân nữa sao? Cỡ L mà vẫn không vừa?
Được rồi, vậy thì tìm một chiếc sơ mi của Bác Yến mặc vào. Đàn ông luôn thích bạn gái mặc áo sơ mi của mình mà.
Thế là cô vừa gọi điện thoại cho Bác Yến vừa đi đến chỗ tủ quần áo.
Bên kia nghe máy rất nhanh, Viên Mãn dịu dàng hỏi: “Vẫn đang tăng ca à?”
Cô tìm chiếc áo sơ mi may mắn trên giá áo san sát, giọng Bác Yến bên kia
điện thoại lại có vẻ cứng nhắc: “Không. Đang về nhà rồi”.
Bác Yến có vẻ khó chịu, có lẽ còn đang trách cô. Đến lúc nhìn thấy niềm vui bất ngờ mà cô chuẩn bị, chắc chắn Bác Yến sẽ vui lắm. Viên Mãn che giấu sự
vui sướng trong lòng, cũng ra vẻ chán nản: “Hôm nào anh cũng bận như
vậy, bao giờ mình mới đi ăn tối cùng nhau được?”
“Anh đang lái xe, lát nữa về nhà anh gọi lại cho em”.
“Vâng ạ”.
Cô vừa dứt lời, Bác Yến đã chấm dứt cuộc gọi. Viên Mãn sững sờ một lát, nhưng nhanh chóng bị chuyện khác át mất.
Chiếc sơ mi may mắn đó rốt cuộc ở đâu? Sao tìm mãi mà vẫn không thấy? A, là cái này đúng không?
Viên Mãn lấy chiếc áo sơ mi nhìn quen mắt này xuống khỏi giá áo, đồng thời lại nghe thấy bên ngoài có tiếng chìa khóa mở cửa.
Không thể thế được!
Viên Mãn ngẩn ra một lát, đến tận lúc có tiếng mở cửa vang lên, cô mới khẳng định là mình không nghe nhầm. Nhưng nhưng… nhưng trên người cô lúc
này vẫn là áo phông và quần thể thao…
Viên Mãn ôm chiếc sơ mi chui thẳng vào trong tủ.
May mà tủ quần áo rất rộng, cô chui vào không có vấn đề gì. Viên Mãn vừa dỏng tai lên vừa luống cuống tay chân cởi cúc áo sơ mi.
Đúng lúc này lại nghe thấy rầm một tiếng, hình như có người đập lưng vào cánh cửa.
Gì thế? Bác Yến say rượu à?
Viên Mãn vô thức dừng tay lại, đang định nhìn ra ngoài qua khe cửa tủ, đúng lúc này cô lại nghe thấy…
Tiếng giày cao gót lách cách…
***
Tiếng giầy cao gót hỗn loạn.
Lại một tiếng đập lưng vào cánh cửa.
Tiếng quàn áo ma sát loạt soạt.
Tiếng hôn nhau nồng nhiệt.
Cùng với vô số âm thanh hỗn tạp này, trên bức tường đối diện với khe cửa tủ, hai bóng người vẫn quấn lấy nhau. Cuối cùng một bóng người trong đó ôm
bóng người còn lại lên rồi ném lên giường.
Tiếng chăn đệm bị ép xuống…
Sau đó Viên Mãn không nghe thấy gì nữa, cũng không nhìn thấy gì nữa. Bởi vì cô đã khóc đến ù tai, hai mắt cũng nhạt nhòa.
Đến tận một lúc nào đó.
Cửa tủ bị mở rộng ra.
Viên Mãn vô thức ngẩng đầu lên, mắt đẫm lệ nhạt nhòa, lờ mờ nhìn thấy hai
người đứng ngoài cửa, cả hai đều nhìn cô với sắc mặt trắng bệch.
***
Viên Mãn chật vật bò ra khỏi tủ quần áo.
Lần đầu tiên trong đời cô hận mình quá mức vụng về, đặc biệt là trong tình huống con bé đó đang nhìn cô chằm chằm.
Cô ta là ai?
Viên Mãn mấp máy môi, không nói thành tiếng.
Chẳng phải anh nói anh không thích phụ nữ quá gầy sao? Cô ta… cô ta sắp gầy như que củi rồi…
Viên Mãn mấp máy môi, vẫn không nói thành tiếng được.
Cô đã nhiều lần xem cảnh này trong các bộ phim truyền hình lê thê, một khi nhân vật nữ chính có biểu hiện hèn nhát, cô đều muốn chửi bới ầm ĩ.
Nhưng, thì ra…
Khi chuyện này thật sự xảy ra với cô, cô cũng hèn nhát như những người đó.
Không, cô hèn nhát hơn… Sau này nhiều lần nhớ lại giờ khắc đó, cô vẫn cảm
thấy mình chính là một kẻ bất lực. Rõ ràng lúc nhìn Bác Yến chỉ hận
không thể xông tới cho hai cái tát, rõ ràng rất muốn chỉ thẳng vào bộ
mặt tỏ ra vô tội của con bé đó, làm cho con bé đó bỏ ngay cái bộ mặt bị
phản bội đó đo: Người bị phản bội là cô! Hiểu chưa? Nhưng cô chỉ có thể
đứng sững sờ tại chỗ, ôm chiếc áo sơ mi may mắn, khóc như chưa bao giờ
được khóc.
Từng có lần cô đăng một câu hỏi trên weibo và nhận
được lượng bình luận cũng như chia sẻ rất kinh người: “Mở thớt nào. Lí
do chia tay củ chuối nhất mà các bạn đã từng nghe là gì?”
Có
người trả lời: “Tháng trước nói với tôi tháng sau hắn phải đi du học,
không muốn liên lụy tôi. Kết quả là tháng này đã thấy hắn dắt tay nữ
sinh khác đi vào khách sạn”.
Cũng có người nói: “Sau khi yêu nhau nửa năm, hắn nói với tôi hắn đã tra gia phả, nói họ của tôi không hợp
với họ của hắn. Hắn họ Hạng, còn tôi họ Lưu”.
Còn có người nói: “Chê ngực tôi quá lép làm hắn không phân biệt được trước ngực sau lưng”.
Thậm chí còn có người nói thế này: “Cô ấy nói tôi không thể cho cô ấy hạnh
phúc cô ấy muốn, kết quả là sau đó cô ấy lấy cha tôi”.
Khi đó cô
vừa xem những bình luận hấp dẫn vừa chat video với Bác Yến xa tận bờ bên kia đại dương nên nhân tiện hỏi hắn: “Nếu sau này chúng ta cũng chia
tay, anh sẽ đưa ra lí do gì?”
Khi đó Bác Yến cười một cái bất đắc dĩ, nói như chém đinh chặt sắt: “Không đâu”.
Khi đó Viên Mãn cho rằng hắn nói là : Chúng ta sẽ không chia tay đâu…
Bây giờ cô mới biết, ý của hắn khi đó thực ra là: Anh sẽ không đưa ra bất cứ lí do gì đâu!
Mà Bác Yến quả thật cũng làm như vậy, đối mặt với những chỉ trích của cô mà không nói câu nào, chỉ cúi đầu.
Trong không gian yên tĩnh, cô nàng Bác Yến dẫn về vừa xấu hổ vừa tức giận
quay người đi ra. Đến tận lúc này Bác Yến mới lần đầu tiên lên tiếng:
“Đừng đi…”
Đúng vậy. Người hắn giữ không phải Viên Mãn.
Người hắn muốn giữ lại cũng không phải Viên Mãn…
***
Đường phố Bắc Kinh, đèn hoa rực rỡ.
Có người già đang hóng mát, có trẻ con vui đùa ầm ĩ, có những cặp tình
nhân đi xe đạp điện chạy vèo qua phố, chỉ để lại một chuỗi tiếng cười.
Duy chỉ có một người cô đơn chiếc bóng/
Viên Mãn cúi đầu, đã khóc ù tai hoa mắt, nhưng nước mắt vẫn rơi tí tách không sao ngừng lại được.
Trước kia cô xem phim truyền hình, sau khi bị phản bội, nhân vật nữ chính
sống không bằng chết, đứt từng khúc ruột, khi đó cô còn ngồi trước ti vi chế nhạo biên kịch quá giả tạo. Phụ nữ thời đại này vẫn còn chết lên
chết xuống vì một người đàn ông hay sao? Đúng là vớ vẩn…
Kết
quả thế sự đổi dời, bây giờ đến phiên cô vừa đi vừa khóc trên phố, cả
người run lên, không ngừng lại được. Trong ánh mắt khác thường của mọi
người, Viên Mãn cảm thấy mình chính là một con bé ngu ngốc.
Đến tận lúc điện thoại di động của cô rung lên.
Viên Mãn cảm nhận được rung đông trong túi, cuối cùng dừng bước.
Cô do dự rất lâu, lâu đến mức đối phương sắp cúp máy mới đột nhiên lấy điện thoại ra.
“Tôi không nghe, tôi không nghe! Bất kể anh giải thích thế nào cũng vô dụng!”
Trả lời cô chỉ có sự yên lặng như chết.
“…”
“…”
Có lẽ tất cả mọi người đều cho rằng cô là con điên, bao gồm những người
qua đường cau mày nhìn cô, bao gồm cả người yên lặng bên kia điện thoại.
“Tôi chỉ muốn hỏi một chút, cô tưới cái gì vào bồn hoa của tôi mà trong vòng một ngày nó đã héo rũ rồi…” Cuối cùng đối phương cũng lên tiếng.
“…”
“…”
Viên Mãn cầm điện thoại, đứng ngẩn ra không biết bao lâu. Nước mắt vẫn còn đọng trên mặt, đột nhiên cô lại cười.
Cô vẫn còn trông chờ người nào đó gọi điện thoại giải thích hay sao?
Thật là ngu xuẩn…