Because You're Mine

Chương 6



Không phòng bị, Madeline chưa kịp tìm lời đáp lại. Trái tim cô đập lỗi nhịp, và cô cố gắng trả lời trong tiếng đập nhanh như ngựa phi ấy.

– Vì sao bà chắc chắn điều đó đến thế?

Bà Beecham cười:

– Mọi điều ở cô đã nói lên hết còn gì. Đầu tiên là chiếc áo ngủ, chất liệu nó chỉ dùng để ngủ. Cách cô nhìn ông ấy… rõ ràng hai người chưa từng gần gũi trước đó. Cô là con gái nhà tử tế, như một nữ sinh mới rời trường học. Cô không giống những phụ nữ ông Scott thường thích … những người mặc chiếc đầm ngủ mỏng tang, và nướng đến hai giờ chiều sẽ chẳng bao giờ chịu hạ thấp mình chăm sóc một người đàn ông ngã bệnh như vậy. Cô không phải tình nhân của ông ấy.

– Tôi làm việc ở Capital _ Madeline thừa nhận _ Không phải là một diễn viên … tôi chỉ là một nhân viên trong đó. Nhưng tôi là bạn của Anh Scott. Ít nhất, tôi hi vọng anh ấy coi tôi như thế.

– Và cô yêu ông ấy _ Bà Beecham thêm vào.

– Ôi, không đâu _ Madeline nói, thấy như máu nóng bắt đầu dồn lên mặt _ Như tôi đã nói, tôi đối với anh ấy chỉ như người bạn … và có chút ngưỡng mộ, …

– Cô đang vơ vào mình rất nhiều rắc rối, và có thể lây bệnh bất cứ lúc nào, tất cả chỉ vì một tình bạn thôi sao?

Cứng người, Madeline nhìn chằm chằm bà. Cổ họng cô nghẹn lại, và nỗi đau nghẹn ngào đêm hôm trước lại quay về chẹn nơi ngực cô.

– À, không cần nói thêm nữa đâu _ Bà Beecham nói, dường như ngộ ra điều gì đó trên gương mặt cô _ Lý do cô ở lại đây tôi không quan tâm tới nữa. Cô có thể ở lại đây đến bao giờ cô muốn … cho đến khi ông Scott lên tiếng.

Madeline gật đầu và hạ mình xuống, cảm thấy gờ chiếc ghế trước khi buông mình hoàn toàn.

– Ông ấy không ăn lâu rồi _ Cô nghe tiếng người quản gia _ Tôi sẽ đem đến một ít bánh và sữa. Có lẽ cô có thể bón cho ông ấy một ít.

Madeline chỉ mơ hồ biết bà ta rời đi. Cô nhìn chăm chăm vào người đàn ông thiêm thiếp trước mặt. Ánh nắng buổi sáng rọi vào mặt anh, hằn rõ sự gồ ghề của gương mặt nhìn như một thuyền trưởng cướp biển hay một tay đua xa lộ.

Giữ chặt bàn tay to lớn của anh trong tay mình, cô chạm vào mu tay rồi rà đến cổ tay ram ráp lông. Bàn tay anh mạnh khỏe và được chăm sóc, những móng tay ngắn được làm móng. Anh không đeo nhẫn, chỉ có vài vết sẹo trắng. Cô nhớ cảm giác bàn tay này từng áp trên má cô, ngực cô … cái vuốt ve nhẹ nhàng của những ngón tay ấy.

Madeline muốn anh sẽ vuốt ve cô lần nữa. Cô muốn những điều biết sẽ không bao giờ đến. Cô không nhận ra mình đang cúi đầu xuống tay anh đến khi làn da ấy chạm vào môi cô. Lật tay anh lại, cô áp môi mình vào hõm giữa và nếm thấy vị mằn mặn của nước mắt mình.

Logan sẽ không bao giờ muốn cô … anh đã nói rất rõ điều đó. Và cô cũng không biết có tồn tại niềm tin nào giữa họ khi cô đã tiếp cận anh với lời nói dối và cái tên giả như vậy. Làm sao một người đàn ông với lòng kiêu hãnh như thế có thể tha thứ cho hành vi đó của cô chứ? Không thể nào.

Cô chưa bao giờ nếm trải nỗi đau như thế, nó dai dẳng, nặng nề, nghiền nát tất cả niềm vui hạnh phúc trong cô. Mỉa mai sao khi lúc đầu cô theo đuổi mục đích bản thân với một quyết tâm lạnh lùng như thế, để rồi cuối cùng lại tàn phá chính trái tim mình. Cô đã xem xét đến những tổn hại về thanh danh, thậm chí là thể xác, nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ phải đau lòng đến thế. Cô chưa hề nghĩ mình sẽ yêu Logan.

Cô thì thầm tên anh trong lòng bàn tay, nắm lấy những ngón tay lỏng lẻo như thể chứa đựng cái tên quí giá ấy trong tay anh.

Cô sẽ rời khỏi đây ngay khi anh hạ sốt. Cô sẽ không làm tổn thương anh, hay hủy hoại cảm xúc chính mình nữa. Lúc này cô còn có thể mừng là họ chưa thực sự gần gũi, rằng cô chưa làm tổn thương hay phản bội anh. Cô không thể sống nổt quãng đời còn lại với lương tâm mình bị dằn xé vì suy nghĩ đó được.

Có tiếng gõ cửa, và người hầu gái mang khay trà và sữa vào. Theo hướng chỉ của Madeline, cô ta để khay lên bàn bên cạnh và giúp Logan kê cao đầu bằng một cái gối nữa. Madeline cám ơn người hầu và nói cô ra ngoài, rồi ngồi xuống bên cạnh Logan. Hàng mi anh động đậy, và anh mở mắt nhìn Madeline một lúc lâu. Dường như anh chưa nhận ra cô ngay lập tức thì phải. Sau một lúc môi anh mấp máy tên cô.

– Maddy…Nhà hát …

Giọng nói như thép phủ trên nhung đã trở thành tiếng khàn khàn rời rạc.

– Ông Bennette đang quản lý nhà hát.

Madeline đáp, ngập ngừng trước khi cô kéo tấm mền phủ đang bị trượt xuống dưới hông anh. Anh dường như không quan tâm tình trạng lõa thể của mình.

– Em chắc chắn là ông ấy có thể lo lắng được mà.

Logan không đáp, nhưng Madeline có thể thấy nỗi lo lắng trong mắt anh. Cô ngờ là anh sẽ không bao giờ tin tưởng giao phó nhà hát của mình cho bất kì người nào khác.

– Em sẽ yêu cầu ông ấy gửi báo cáo hàng ngày đến khi anh trở lại nhé.

Logan gật đầu, nằm dựa vào gối, mắt anh nhắm nghiền.

– Anh chưa được ngủ đâu _ Madeline nói, đặt tay lên bờ vai trần của anh lắc nhẹ. Da anh nóng rẫy dưới tay cô _ Anh phải ăn chút gì đã.

– Không _ Anh bắt đầu quay người lại, thở ra vì đau đớn.

– Vậy em sẽ không cho anh bất kì thông tin gì của ông Bennette nữa _Cô nói chắc nịch

Tất cả cử chỉ như dừng lại, và mắt anh mở ra. Anh nhìn trừng trừng vào cô bằng ánh mắt một con mèo hoang săn mồi.

– Chỉ một ít trà và bánh ăn sáng thôi mà.

Madeline nài, cố gắng nín cười. Nếu không phải đang lo lắng cho tình hình sức khỏe của anh, cô sẽ rất vui khi có anh bất lực dưới quyền kiểm soát của chính mình. Cẩn thận, cô đưa tách trà lên miệng anh, giúp anh hớp từng ngụm chất lỏng ngọt ngào đó. Anh nghe lời, thưởng thức làn ấm nóng của trà trôi xuống cổ họng. Tuy nhiên, miếng bánh mì nướng bơ nhúng sữa đầu tiên, món ăn truyền thống dành cho người bệnh, làm anh ngoảnh đầu đi bật tiếng kêu khó chịu:

– Trời ơi, sữa _ anh lầm bầm.

– Em cũng không thích chúng đâu _ cô thừa nhận, múc thêm một muỗng nữa _ Nhưng bây giờ anh không được cãi lại. Đây này, cố thêm một miếng nữa đi.

Anh từ chối với tiếng lầm bầm, mặt nhăn nhó nhàu nhĩ.

– Bài báo cáo của ông Bennette _ Cô nhắc anh, và anh đáp lại bằng cái nhìn gườm gườm _ Làm ơn đi mà _ cô thì thầm, thay đổi chiến thuật _ Em hứa với anh, khi em bệnh, anh có thể bón cho em cả hàng tô bánh mì nhúng sữa.

Ý nghĩ đó dường như khiến anh đủ thích thú và ăn thêm vài miếng nữa.

– Cám ơn anh.

Cuối cùng cô nói, đặt tô ấy qua bện cạnh. Cô nghiêng người chỉnh lại gối và vuốt tóc anh:

– Anh sẽ khỏe lại sớm thôi, và anh có thể tự do chọn cách trả thù cho mình.

Anh xoay mặt núp vào đôi tay mát lạnh của cô và dần dần chìm vào giấc ngủ, hơi thở anh trở nên đều đặn. Tiếp tục áp tay vào má anh, Madeline vẽ một đường cong theo tai anh … đôi tai nhỏ cho một người đàn ông to lớn đến thế … và nhẹ nhàng hôn vào vết lõm nối giữa vai và cổ anh. Trong khoảnh khắc cô cảm nhận niềm hạnh phúc không nói nên lời, được ở cạnh người đàn ông mình yêu thương và được tự do chạm vào anh. Cô sẵn sàng làm tất cả, đi bất cứ nơi đâu miễn anh khỏe lại. Cô rung chuông gọi người hầu, và ngồi vào bàn giấy viết thư cho ông Bennette.

Bà Beecham, Denis, và hai gia nhân nữa đến giúp Madeline chăm sóc Logan. Đây là một nhiệm vụ khó khăn, thường xuyên giặt khăn lau mát khắp người anh đến khi khuỷu tay áo cô ướt đẫm và phía trước áo cô cũng ướt luôn. Lúc đầu sự trần trụi của anh khiến cô đỏ mặt, nhưng rồi ngắm nhìn một cơ thể đang chịu đựng bệnh tật chẳng phải điều có thể vui thích.

Madeline làm việc không ngơi nghỉ trong bóng chiều dần buông xuống, bón nước vào miệng anh, lau mát cho anh đến khi vai và lưng cô đau nhừ vì khum xuống. Vết nước, cháo đậu và nước thuốc vương khắp người cô. Thỉnh thoảng bà Beecham buộc cô đi tắm hay nghỉ một lát, nhưng Madeline không thể buộc mình rời xa Logan được.

Những bịch đá và khăn lạnh hình như không còn tác dụng với cơn sốt cứ lên cao dần. Giữa chiều, Logan rơi vào mê sảng không kiểm soát nổi.Các gia nhân lo lắng đứng quanh cửa ra vào của căn phòng, tự nguyện mang những bài thuốc gia truyền, và thậm chí cả những bột thuốc mà họ cam đoan có hiệu quả.

Cẩn trọng không làm mếch lòng thành ý của người cho, bà Beecham nhận những món thuốc đó và đặt vào một cái hộp để đem đi bỏ sau.

_ Những bột bụi xương _ Bà nói với nụ cười héo hắt, chỉ cho Madeline cái khăn tay của một người đánh xe. Nó chứa đầy một loại chất bột màu xám _ Anh ta mua từ một cửa hiệu ở Luân Đôn, họ bảo là nó được mài từ sừng linh thú và có thể chữa bách bệnh. Tôi nghiệp, anh ấy đã tìm mua thứ bột ma thuật này vì tính mạng ông chủ.

– Họ rất sùng kính anh ta phải không?

Madeline hỏi khi ngồi bên cạnh Logan, mắt cô nhìn khuôn mặt anh không chớp:

– Ông Scott là một người đàn ông độc đáo hiếm thấy.

Người quản gia đáp, đổ đầy đá nghiền vào những bịch nhựa và đặt nó vào khay _ Ông Scott tự hào bản thân không bị chi phối bởi cảm xúc, nhưng ông ấy không thể chịu nỗi tiếng khóc của trẻ con hay cảnh ai đó sợ hãi. Có những điều ông ấy đã làm cho gia nhân mình … nó sẽ khiến cô thấy thú vị đấy.

Bà ngừng lại, trầm ngâm:

_ Ông Scott biết cách kéo mọi người lại gần … nhưng cùng lúc đó ông ấy lại giữ một khoảng cách an toàn với họ.

_ Anh ấy muốn như vậy đó _ Madeline nói, nâng bịch đá và đặt chúng xung quanh thân hình bất động của anh _ Anh luôn bảo vệ bản thân mình quá chặt.

Người quản gia nhìn Madeline ngạc nhiên:

– Cô dường như hiểu ông ấy rất rõ.

– Không hẳn thế. Tôi chỉ biết, anh ấy thà chối từ điều anh muốn còn hơn chấp nhận nó rồi bị tổn thương.

– Tôi hiểu.

Sự thấu hiểu hiện lên trên mặt bà Beecham, và một niềm thích thú mới mẻ sáng lên trong mắt bà:

– Cô chính là điều ông ấy muốn, phải không? Nhưng ông ấy đã quay lưng lại với cô.

Có lẽ nỗi lo lắng và buồn bã hòa trộn làm Madeline thừa nhận sự thật:

– Anh nói rằng bất cứ sự liên hệ nào giữa chúng tôi rồi cũng sẽ tổn thương cả hai _ Cô nói, cúi gằm mặt đến nỗi vài lọn tóc bung ra rớt xuống má cô.

Người quản gia nắm chặt tay lại run run, bà đã hiểu được ý của Madeline.

– Có lẽ ông ấy đã đúng, cô Ridley ạ. Nếu tôi là cô, tôi sẽ chấp nhận ý của ông ấy.

– Tôi biết. Lý do duy nhất tôi ở đây vì tôi chưa thể ra đi khi anh ấy đang bệnh … mà không nói lời từ biệt.

– Cô Ridley à …

Giọng người quản gia nhỏ lại. Bà đợi Madeline ngước lên và nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh bóng nước của cô.

– Trong tận cùng trái tim, tôi tin ông Scott biết cô thật sự lo lắng cho ông ấy. Đó là món quà quí giá nhất cô trao cho ông ấy rồi.

Madeline nghiến chặt răng để không run lên, chớp mắt ngăn không cho nước mắt trào ra. Một lần nữa, cô ngồi vào chiếc ghế bên cạnh anh.

Ngày hôm sau đón nhận sự thăm viếng không ngờ của Ngài Drake, người biết tin bạn mình đau ốm và đến ngay lập tức. Hắn đứng ở cửa ra vào, hỏi bà Beecham, khi thấy Madeline đi ra với một chồng vải thô.

– A, cô gái nhỏ ở nhà hát đây mà!

Ngài Drake reo lên, bảo Madeline hướng dẫn anh ta. Nụ cười nở trên môi nhưng không tới được đôi mắt lo lắng của hắn.

– Hẳn là Jimmy được một cô y tá giỏi chăm sóc đây.

– Jimmy à? _ Madeline hỏi

Nụ cười Ngài Drake nhạt dần đi:

– Hắn không phải luôn là Logan Scott, cô biết đấy.

Bà Beecham đỡ lấy chồng vải từ tay Madeline:

– Tôi sẽ mang những thứ này đi, cô Ridley _ Bà ta thì thầm, ngoái nhìn vẻ ngoài xộc xệch của cô _ Cô có thể nghỉ một lát.

– Vâng _ Madeline đáp, bóp tay vào trán _ Nếu bà cho phép, Ngài Drake có thể vào chứ?

– Đợi đã.

Hắn nói, vẻ mặt ngạo nghễ rơi ngay tức thì. Khi Madeline nhìn vào mắt hắn, thâm quầng và tái nhợt vì rượu và thiếu ngủ, cô cảm nhận bên dưới vẻ ngoài điềm nhiên ấy là nỗi lo lắng thật sự cho bạn mình:

– Tôi đến để hỏi có gì cần giúp … có gì tôi có thể làm cho Jimmy không. Hắn là người bạn thân nhất của tôi, cô biết đấy. Chưa bao giờ biết bệnh tật là gì. Tôi biết phải có gì nghiêm trọng lắm mới bắt hắn rời xa cái nhà hát chết tiệt ấy. Cứ nói với tôi điều gì hắn ta cần, bất cứ cái gì, tôi sẽ đi tìm.

– Cám ơn _ Madeline đáp, cảm động trước lời lẽ chân thành ấy _ Nhưng tôi e là không có ai có thể giúp gì được cho anh ấy lúc này _ Cô nghe giọng mình nghẹn lại, và không thể nói tiếp nữa, chỉ cón cách nhìn chăm chăm hắn ta.

Dường như qua thần thái của cô, Ngài Drake đã hiểu được tính trầm trọng của bệnh tình Scott.

– Tệ đến thế sao? _ Hắn hỏi, và bật tiếng chửi thề nhỏ _Tôi muốn nói chuyện với hắn.

Madeline lắc đầu:

– Anh ấy bất tỉnh rồi, Ngài Drake ạ.

– Tôi phải gặp.

– Nhưng ông có thể bị lây bệnh.

– Tôi không quan tâm, Jimmy như anh trai của tôi. Dẫn tôi đi gặp hắn, làm ơn đi mà.

Ngập ngừng một lúc lâu, cô dẫn hắn lên lầu. Ngọn đèn ngủ đã được hạ thấp trong phòng Logan. Bị tước mọi xúc cảm, gương mặt Scott như trát một lớp mặt nạ, với làn hơi yếu ớt phả qua đôi môi khô nứt nẻ. Anh hầu như không còn là anh nữa, cơ thể bạc nhược và bất động.

– Lạy chúa tôi.

Madeline nghe tiếng Ngài Drake thốt lên khi hắn tiến lại gần giường. Hắn nhìn chăm chăm thân hình bất động của Logan và lắc đầu:

– Mẹ kiếp, Jimmy _ Hắn thì thầm _ mày không thể chết được.Thứ nhất , tao còn nợ mày một món nợ khổng lồ, và phải mất nhiều năm để trả hết. Còn nữa … mày là người bạn duy nhất tao có mà.

Hắn thở dài và vò tay lên mái tóc mình, cử chỉ ấy khiến Madeline thấy quen thuộc lạ lùng. Cô đã từng thấy Logan vò tay bứt tóc mình như vậy, trong những phút giây anh bối rối.

– Tao cảnh cáo mày nha cu già … lo mà bình phục đi, không mày sẽ biết tay tao đó.

Ngài Drake quay đi và bước xa khỏi giường. Hắn dừng lại trước Madeline và khó khăn nói:

– Nếu cô chắc chắn là không cần gì ở tôi. Tôi sẽ ra ngoài hưởng chút men rượu đây.

– Điều đó sẽ chẳng giúp gì cho ai cả đâu _ Cô nói.

– Nó giúp được cho tôi, cô Ridley, tôi chắc với cô như thế _ Hắn bóp trán mình _ thôi tôi ra ngoài đây.

Bác sĩ Brooke đến khám vào chiều hôm đó, và Madeline đợi bên ngoài với bà Beecham khi ông ta khám cho Logan.Giây lát sau, bác sĩ đi ra:

– Có vẻ cô đã làm rất tốt công việc của mình đấy _ Ông nói, nhưng giọng nói của ông chỉ là một lời khen, không phải lời trấn an bảo đảm.

Mặc dù gương mặt của ông rất khó đoán và vẻ mặt cũng giống ngày hôm trước, Madeline cảm nhận một điều gì đó kinh khủng sắp diễn ra:

– Ông có nghĩ là cơn sốt sẽ cắt sớm không? _ Cô hỏi _ Nó không kéo dài hơn nữa chứ?

– Đó là điều không thể, cô Ridley à. Trừ khi ông ấy vượt qua được. Ông ấy đang trong tình trạng rất nguy kịch. Cô phải chuẩn bị tâm lý cho khả năng ông ấy không thể qua khỏi.

Phải mất một lúc lâu lời nói đó mới thấm nhập vào đầu óc Madeline. Cô đợi bà Beecham trả lời, nhưng người quản gia cũng im lặng. Trên gương mặt bà, Madeline thấy sự bàng hoàng đông cứng có lẽ cũng có trên gương mặt cô.

Madeline quay lại bác sĩ khi cảm giác chối bỏ cuộn lên trong lòng cô.

– Cho thuốc gì đi. Nói tôi phải làm gì đi chứ.

– Ông ấy đã ở ngoài tầm chữa trị của tôi hay bất cứ ai rồi, cô Ridley ạ. Ở thời điểm này, tôi không thể có lời gợi ý nào khác ngoài cầu nguyện.

– Cầu nguyện à? _ Madeline thốt lên cay đắng, cô đã chờ đợi một lời khuyên nào đó thực tế hơn.

– Tôi sẽ đến vào sáng mai. Cô cứ tiếp tục bón nước và lau mát cho ông ấy càng nhiều càng tốt nhé.

– Chỉ vậy thôi sao? _ Madeline ngơ ngẩn hỏi _ Họ nói ông là bác sĩ giỏi nhất Luân Đôn này … họ nói ông có thể chữa khỏi cho anh ấy. Ông không thể rời đi mà không làm gì được.

Bác sĩ Brook thở dài:

– Tôi không thể tạo nên phép lạ, cô Ridley. Và tôi cũng đã chữa khỏi nhiều ca như thế này rồi. Hầu hết họ đều qua khỏi, nhưng cũng có những trường hợp cơn sốt không thể cắt được. Tôi đã cố truyền máu cho ông ta, nhưng tôi vẫn không thấy những chuyển biến khả quan như những bệnh nhân tôi đã điều trị trước đây.

– Nhưng … cách đây chỉ ba ngày anh ấy vẫn hoàn toàn khỏe mạnh cơ mà … _ Madeline thét lên, bức xúc và gần như hoảng loạn, như thể vị này bác sĩ chịu trách nhiệm hoàn toàn cho việc sự sống đang từ từ rời bỏ cơ thể Logan vậy.

Nhìn chăm chăm vào gương mặt tái nhợt của cô, bác sĩ Brooke tìm cách xoa dịu cô:

– Ông ấy là một người đàn ông trẻ còn rất nhiều điều để sống, nhưng thỉnh thoảng cũng có những ngoại lệ.

Ông chỉnh phẳng áo lại và gật đầu ra dấu người hầu chỉ đường cho ông xuống lầu.

– Anh ấy phải sống vì cái gì đây? _ Madeline cuồng nộ hỏi _ sải bước vào phòng bệnh với đôi tay siết chặt _ Nhà hát ư?, nó chỉ là một cái tòa nhà, một nơi mà vì nó anh có thể đánh mất mình. Anh không có gia đình, không có người yêu, không ai để anh gửi gắm trái tim mình.

Cô nghĩ tới hàng núi hoa và quà đang để trong phòng nhận, gửi đến từ bạn bè và các mối quan hệ tỏ lòng quan tâm. Trong đó có cả một giỏ mứt từ bà Florence, cột chặt trong một cái chậu xanh. Làm sao một người đàn ông được nhiều người biết đến như thế, một người được yêu mến và ngưỡng mộ đến như thế, có thể kết thúc đời mình đơn độc như vậy?

Cô không biết rằng mình đã thốt ra suy nghĩ cuối cùng đến khi nghe tiếng bà Beecham đáp lại:

– Đó là điều ông ấy muốn, cô Ridley ạ. Và ông ấy không đơn độc. Ông ấy đã yêu cầu cô ở lại, phải không?

– Tôi ở lại không phải vì muốn nhìn thấy anh ấy chết.

– Vậy cô sẽ rời đi sao?

Madeline lắc đầu và đi lại bên giường. Logan trăn trở lầm thầm trong cơn hôn mê, như thể anh đang cố thoát ra cơn ác mộng nào đó.

– Ai đó phải báo cho Nữ công tước xứ Leeds _ cô nói _ Chị ấy nhất định sẽ muốn biết.

Cô đi lại bàn, xé một tờ giấy và nhúng bút vào mực. Ngón tay cô run lên và cứng lại khi viết đến hàng chữ:

“Tình trạng ông Scott đang xấu dần …” nét chữ cô bình thường rất ngay ngắn, bây giờ sao vẹo vọ “Theo như lời bác sĩ, anh ấy khó mà …”

Cô dừng viết và nhìn xuống lá thư, hàng chữ như đang nhảy múa trước mắt.

– Tôi không thể viết được _ Cô nói, và đặt cây bút lại chỗ cũ.

Bà Beecham lại gần bàn và viết nốt lá thư giùm cô:

– Tôi sẽ cho gửi lá thư này ngay. Và rời khỏi phòng như thể bà ta không thể chịu nổi thêm một giây phút nào nữa.

Đến nửa đêm, một vị bác sĩ khác đến, bác sĩ riêng của gia đình Công tước xứ Leeds . Ông là một người đàn ông trung niên có cảm giác tin cậy làm Madeline lóe lên niềm hi vọng:

– Với sự cho phép của cô, Nữ Công tước gửi tôi đến khám cho bệnh nhân _ Ông ta nói với Madeline _ Có lẽ tôi có thể làm gì đó cho ông ta.

– Tôi hi vọng thế _ Madeline đáp, đón ông ta vào phòng. Cô đứng đó khi bác sĩ khám. Giờ đây cô đã quá quen thuộc với cơ thể Logan đến không còn bối rối gì nữa. Cô biết từng vệt của những cái xương, những đường lõm của thớ ơ bên dưới da anh, và nguồn sức mạnh làm cô nghĩ đến một con sư tử đang chìm trong giấc ngủ.

Hi vọng của Madeline tắt ngúm nhanh chóng khi cô nhận ra không gì người bác sĩ có thể đưa ra thêm ngoài những điều có sẵn. Trước khi rời khỏi, ông để lại toa thuốc của mình, nhưng Madeline cảm thấy ông ấy cũng không hy vọng nhiều vào hiệu quả của nó …

– Cô Ridley nè _ Bà Beecham nói, tiến lại gần cô _ Cô đã ở cạnh ông Scott cả ngày rồi. Tôi sẽ trông ông ấy một lát, và rồi Denis sẽ thay.

Madeline mỉm cười với người qủan gia, người có vẻ đã kiệt sức:

– Tôi không mệt đâu _ Madeline đáp, mặc dù chính cô cũng đau khắp người. Mắt cô sưng phồng và mờ đi, và cánh tay cô buông thõng từ khuỷu đẫm mùi cháo và lá thuốc.

– Tôi sẽ trông anh ấy thêm một lát nữa.

– Cô chắc chứ? _ Bà Beecham hỏi.

Madleine gật đầu:

– Tôi muốn ở một mình với anh ấy.

– Được thôi. Rung chuông gọi tôi hay Denis nếu cô cần.

Cánh cửa đóng lại, và căn phòng chỉ còn được chiếu sáng bởi ánh lửa của ngọn đèn ngủ và tiếng than tí tách trong lò sưởi. Vầng lửa chạm vào Logan, hằn lên đường nét gồ ghề của mặt anh. Trong ánh sáng tù mù, Madeline áp bịch đá lên trán anh, nhưng anh gạt tay ra, cử chỉ anh đột nhiên trở nên bạo lực đáng sợ.

– Yên nào _ Cô lặp lại, vuốt ve làn da nóng rẫy của anh.

Trong cơn mê sảng, anh lảm nhảm lời thoại trong những vở kịch và gọi tên nhiều người cô chưa từng biết mặt. Madeline ngồi cạnh anh trong không gian tối tăm ấy, mặt cô như sắt lại. Anh dùng những từ ngữ cô chưa từng nghe bao giờ, nói những điều khiến vừa cô ngỡ ngàng vừa đỏ bừng mặt, đến khi lông cánh tay cô rợn lên hết thảy.

– Làm ơn đi mà _cô thì thầm, đặt lại khăn mát lên trán anh _ Anh phải nghỉ đi thôi.

Cô thở dốc, anh chộp lấy cổ tay cô, tay anh nắm thật chặt đến nỗi các khớp xương mỏng manh của cô tưởng chừng như gãy vụn. Nghe tiếng la nhỏ của cô, vòng tay anh lỏng ra, và anh có vẻ bối rối. Anh gọi tên một người phụ nữ … Olivia … giọng anh trở nên hằn học. Anh muốn giết ả, anh thét lên. Ả đã lấy đi mọi thứ của anh. Anh khóc và buông tiếng chửi thề, nỗi đau anh đã chịu đựng quá sâu sắc đến nỗi lòng Madeline quặn lại vì ghen tỵ.

“Anh đã từng yêu ai chưa?” Cô đã có lần hỏi anh như thế.

“Một lần” anh đáp. “Và chả ra sao cả.”

Rõ ràng Olivia là người phụ nữ đó. Và cô ta đã phụ anh. Madeline vuốt tóc Logan và thì thầm gọi anh, dùng cả cơ thể nhỏ bé của cô để kềm anh lại cho đến khi người anh mềm lại dưới cô:

– Nếu em được quyền lựa chọn, em sẽ không bao giờ rời xa anh _ Cô thì thầm, ngực cô áp vào anh _ Em sẽ không bao giờ làm tổn thương anh. Em yêu anh.

Nồng nàn, hối hả, cô hôn lên gương mặt khô rang nóng bỏng, lên đôi môi nứt nẻ của anh:

– Em yêu anh _ Cô lặp lại, ước sao cô có thể chia sẻ dòng sinh lực của mình cho anh.

Anh bật một tiếng rên không rõ rồi im bặt, chìm sâu vào cơn sốt.

Madeline nhấc mình lên vào đặt tay lên ngực anh. Hơi thở anh chỉ còn chút hơi tàn yếu ớt bên dưới ngực. Cô cảm thấy sự sống đang đang dần rời bỏ anh, và cô hoảng sợ muốn ngất đi. Anh đang chết dần trong vòng tay cô, cô nghĩ, và một dòng nóng lạnh cuộn trào lên từ bụng cô.

Chầm chậm Madeline quì xuống sàn nhà. Mặc dù cả nhà thường xuyên đi nhà thờ và những buổi cầu nguyện hàng tuần ở trường, cô chưa bao giờ là người có niềm tin mãnh liệt vào Chúa trời cả. Cô mang bản chất nổi loạn tự nhiên, quá mạnh để tin vào lời mẹ cô cái gọi là “Sự sắp đặt của Chúa” về hôn sự của cô với Ngài Clifton.

Nhưng dường như Chúa luôn muốn tước đi niềm vui hạnh phúc của đời cô. Nếu Chúa trời thật sự có lòng nhân, ngài sẽ chấp nhận cuộc ngã giá này với cô … và cô sẽ không bao giờ dám cầu xin điều gì nữa.

Cẩn trọng cô chắp hai tay mình lại và cầu nguyện, đắm linh hồn mình vào từng lời. Đó là một niềm tin huyền hoặc đến không ngờ đã xua đi nỗi sợ hãi và đau khổ. Lần đầu tiên trong đời cô, cầu nguyện không còn là một nghi thức vô vị, mà như lời giải bày với một người bạn thân thương.

– …Con xin Chúa tha thứ cho tội lỗi của con _ Cô thì thầm trong ánh sáng nhạt nhòa _ Con hứa sẽ làm một đứa con gái ngoan và vâng theo mọi ý muốn của ba mẹ. Con sẽ kết hôn với ngài Clifton và phục vụ ông ấy hàng ngày không than van điều gì … chỉ cầu xin Chúa cho anh ấy được sống. Con không quan tâm chuyện gì xảy đến với con nữa. Tất cả những gì con muốn là anh ấy được sống. Anh ấy không thể chết trẻ như thế. Chúa phải để anh ấy sống …

Cô không biết mình đã cầu nguyện trong bao lâu. Cuối cùng khi đứng lên, đầu gối cô tê dại run rẩy, và đầu óc cô như xây xẩm. Khi cô quay lại bên cạnh Logan, cô thay những bịch đá và đặt chúng xung quanh anh.

Nhiều và nhiều nữa những lời cầu nguyện lại buông ra từ môi cô khi đêm tiếp tục trôi. Cô thấy mình đang trong cơn mơ không bao giờ kết thúc. Máy móc cô làm việc không ngừng nghỉ, bón nước cho Logan, vỗ về anh trong cơn hôn mê đến khi cuối cùng anh chìm vào yên lặng. Cô hầu như không biết ánh bình minh đã le lói hắt qua khung cửa kính kiểu Pháp hướng ra phía ban công nhỏ.

– Cô Ridley ơi.

Madeline xoay người về phía giọng nói:

Bà Beecham cùng với anh hầu phòng, gương mặt họ trống rỗng vì lo sợ:

– Ông ấy thế nào rồi?

Người quản gia hỏi, đi đến bên giường nhìn thân hình bất động của Logan. Madeline nhìn không nói lời nào, người cô lảo đảo, miếng vải chườm mát nắm chặt trong tay.

Người quản gia đặt tay mình lên trán Logan. Lúc sau bà quay lại nhìn Madeline, niềm vui sướng và hạnh phúc bừng sáng trên khuôn mặt bà.

– Tạ ơn Chúa, cơn sốt đã ngừng rồi.

Thật nhẹ nhàng, bà dùng một góc khăn khô lau những giọt mồ hôi đang tươm ra trên da anh.

Madeline nhìn trân trân như chưa hiểu. Anh hầu phòng tiến lại gần cô, nói trong chất giọng pha chất Pháp.

– Mọi thứ đã ổn rồi, thưa tiểu thư. Ông ấy sẽ sớm bình phục thôi.

Mụ mị cô quay sang anh, không dám tin đây là sự thật. Cô cố gắng nhớ ra tên anh ta:

– Denis hả …?

Cô hỏi qua đôi môi khô khốc, và căn phòng xoáy lộng trước cô. Cô cảm thấy đôi tay anh ta lập cập đỡ lấy mình, và lần đầu tiên của đời, cô ngất xỉu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.