Bề Tôi Trung Thành

Chương 48



Edit: Shpdarn

Nghe anh ta hỏi thế, Quý Minh Thư vô thức ngẩng đầu.

Người đàn ông có dáng vóc rất cao, khoảng 1m85 gì đó, xấp xỉ bằng Sầm Sâm, trông cũng có vẻ trạc tuổi anh. Tây trang anh ta mặc là kiểu dáng mới của Chris Chou ra mắt vào khoảng tháng sáu năm nay, mặc lên người vừa vặn như in, khí chất ôn hòa sạch sẽ, gương mặt cũng đẹp trai sáng sủa.

Nhưng cô không quen, cũng chưa từng gặp.

Cô như vô tình liếc nhìn Tưởng Thuần đang đứng cạnh, không ngờ Tưởng Thuần cũng ngơ ngác quay sang nhìn cô, trên mặt viết đầy hai chữ “ngáo ngơ” và “vô tội”.

Quý Minh Thư: “……”

Tiểu thổ ngỗng cũng không quen.

Lúc đầu cô còn tưởng là một gương mặt mới trong giới, tới muốn làm thân với cô, bây giờ xem ra không phải.

Cô lười phải suy đoán, hỏi thẳng vào vấn đề luôn: “Xin chào, xin hỏi chúng ta có biết nhau sao?”

Người đàn ông nhìn cô thật sâu, ý cười bên môi càng nở rộ, giọng nói trong trẻo như gõ vàng gõ ngọc, “Tiểu Thư, em vẫn hệt như hồi nhỏ.”

“Hồi nhỏ” hai chữ này rơi vào tai Quý Minh Thư, như chìa khóa mở ra chiếc hộp ma thuật, vô tình mang theo một mảnh hồi ức ố vàng xưa cũ. Cô chăm chú nhìn người đàn ông, chợt giật mình, nghi hoặc trong đáy mắt cũng chậm rãi biến mất. Hình bóng người đàn ông cũng dần thu bé lại, trùng lặp với gương mặt mơ hồ trong trí nhớ.

Chỉ là cô vẫn có chút do dự, “Anh…. Anh Sầm Dương?”

Người đàn ông lại mỉm cười, gật đầu dứt khoát thừa nhận, còn nghiền ngẫm nói: “Làm khó cho quý nhân Quý đại tiểu thư bận rộn, vẫn chưa hoàn toàn quên mất tên anh.”

Không biết là do Quý Minh Thư quá kinh ngạc, hay là do phản ứng chậm, một lúc lâu sau vẫn chưa nói gì.

Tưởng Thuần đứng bên cạnh cũng không ngốc, vừa nghe mấy câu đã thấy trong này có chuyện cũ gì đó.

Họ Sầm, vậy chắc là người Sầm gia. Xem tuổi tác thì, chẳng lẽ là anh em của Sầm Sâm?

Nhưng nếu mà là anh em, sao Quý Minh Thư mấy năm không gặp lại suýt không nhận ra anh ta?

Chỉ mấy giây ngắn ngủi, Tưởng Thuần đã tự tưởng tượng ra một bộ kịch anh em con nhà giàu lục đục tranh giành quyền thừa kế, còn huých huých Quý Minh Thư, kề tai hỏi nhỏ: “Đây là ai thế? Trông còn rất đẹp trai, là anh em họ của Sầm Sâm hay là con riêng cùng cha khác mẹ?”

Quý Minh Thư bị huých một cái, cuối cùng cũng hoàn hồn.

Nhưng sau khi hoàn hồn, đáy lòng cũng không có cảm xúc dư thừa nào ngoài sự kinh ngạc. Cô còn theo bản năng quay đầu lại, nhìn về phía Sầm Sâm.

Hảo xảo bất xảo, sau khi kết thúc show diễn, bậc thang piano tự động thu lại, sàn catwalk được dựng cảnh thành con tàu cũ đang chậm rãi xoay tròn. Trong mấy giây ngắn ngủi ấy, vị trí xoay trong của nó vừa lúc ngăn cách tầm nhìn giữa showroom và khu vực xem show.

Không biết Quý Minh Thư suy nghĩ điều gì, Sầm Dương đúng lúc nhấc tay nhìn đồng hồ, bỗng nhiên nói: “Xin lỗi Tiểu Thư, hôm nay anh còn có chút việc, không thể hàn huyên thêm với em, đợi mấy ngày nữa anh mời em bữa chiều nhé, chúng ta lại tán gẫu nhiều hơn.”

Anh ta lấy điện thoại ra, mở giao diện mã QR sau đó đưa đến trước mặt Quý Minh Thư, “Đây là WeChat của anh, kết bạn nhé.”

“Ồ, được ạ.”

Quý Minh Thư cũng không kịp suy nghĩ đã bị động lấy điện thoại ra, kết bạn WeChat với anh ta.

Sầm Dương đứng trước mặt cô sửa ghi chú thành “Tiểu Thư”, còn quơ quơ di động, cười nói: “Mới đây về nước anh mới đăng ký tài khoản WeChat, em là người thứ ba trong danh sách bạn bè của anh.”

Không đợi Quý Minh Thư đáp lời, anh ta đã thu lại điện thoại, “Được rồi, anh đi trước đây, liên lạc sau nhé.”

Cho đến khi Sầm Dương đi khỏi phạm vi của tầm mắt, Quý Minh Thư vẫn như rơi vào giấc mộng, mãi vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

Một người còn sống sờ sờ như vậy, khi còn nhỏ đột nhiên biến mất, qua mười mấy hai mươi năm, lại đột nhiên xuất hiện, thật là kỳ lạ.

Tưởng Thuần đứng cạnh đó, nhìn chăm chăm vào bóng lưng Sầm Dương một lúc, lại nghiêm túc nhìn thẳng vào Quý Minh Thư, chất vấn: “Nói đi, cậu là anh trai Sầm Dương này có phải có gian tình gì không?! Vừa nhìn thấy mà cậu như bị Hắc Bạch Vô Thường câu mất hồn phách vậy, đứng bất động cả nửa ngày…… Này, cậu và Sầm Sâm xảy ra mâu thuẫn có phải còn vì anh trai thanh mai trúc mã này chọc gậy bánh xe không? Mà nói đi phải nói lại, sao trước giờ mình chưa từng nghe nói còn có một nhân vật như vậy nhỉ???”

Quý Minh Thư vẫn không nói gì, Tưởng Thuần buông cánh tay mà cô ấy vừa nắm lấy, nhỏ giọng càu nhàu: “Quý thị Thư Thư, cậu thay đổi rồi, cậu còn có bí mật giấu mình!”

Quý Minh Thư nhìn chằm chằm cô ấy bằng một ánh mắt “Chẳng lẽ cậu bị chuyện nền văn minh Ca Giả* thu hẹp chiều không gian đả kích”, sinh động thuyết minh cái gì gọi là một lời khó nói hết không có mấy đem ngữ.

(*) Nền văn minh Ca Giả: Xuất hiện trong cuốn thứ ba “Tử thần vĩnh sinh” thuộc bộ tiểu thuyết khoa học viễn tưởng “Chuyện cũ Trái Đất” của tác giả Lưu Từ Hân.

Mà bên kia, Sầm Sâm vẫn ngồi nguyên tại chỗ, cũng không rõ người đàn ông mà Quý Minh Thư đụng trúng trông như thế nào, đã bị sàn catwalk đang xoay tròn ngăn cách tầm mắt.

Anh không nhanh không chậm phân phó cho Chu Giai Hằng, sau đó đứng dậy đi về phía Quý Minh Thư.

Nhưng vì sau khi kết thúc show, hiện trường hỗn loạn, đợi anh đến được chỗ lúc trước Quý Minh Thư vừa đứng thì người đã không thấy đâu rồi, xung quanh cũng không còn một bóng người.

Mười lăm phút sau, Chu Giai Hằng gửi tới tin tình báo từ showroom, “Phu nhân và tiểu thư Tưởng Thuần đang thử đồ, ngoài mấy bộ mà ngài đã nói, hình như phu nhân cũng rất thích bộ váy màu trắng mà người mẫu mở màn đã mặc.”

“Mua đi.”

Chu Giai Hằng đáp “Vâng”, không nhắc đến người đàn ông nào đó.

Sầm Sâm cũng không hỏi nhiều.

Show diễn đầu xuân của Chris Chou lần này mở màn hoành tráng, kết thúc cũng ngập tràn những lời khen có cánh.

Sau show diễn mấy ngày, các diễn đàn giới giải trí và truyền thông thời trang đều không ngừng bàn tán thảo luận.

Chẳng qua loại đầu tiên thì quan tâm đến minh tinh xem show hơn, ví dụ như trang phục, kiểu tóc, phong cách trang điểm của minh tinh, thứ tự chỗ ngồi trước sau khi chụp ảnh chung, còn cả tình chị em bị ẩn trong giới giải trí chưa có lời giải đáp hay là chiều cao trong cùng một khung hình, đều có thể trở thành tư tiêu sống để bọn họ mở rộng đề tài bàn tán.

Loại sau thì lại chuyên nghiệp và sâu sắc hơn, đề tài bàn luận đều là: ý nghĩa mở show trong nước lần này của Chris Chou, những ưu và nhược điểm của ba thiết kế trong bộ sưu tập quý này, phong cách của tác phẩm lần này so với trước kia có gì giống và khác nhau, những mặt nào thuộc về kế thừa và những mặt nào bứt phá…… Đương nhiên được đề cập nhiều lần, còn có thiết kế hội trường của show lần này.

Ví dụ như tạp chí bên Cốc Khai Dương, bọn họ viết trong một bài phỏng vấn: “Tháng 12 vừa bước vào đầu đông, Chris Chou đã cho ra mắt bộ sưu tập đầu xuân năm sau ở khách sạn Quân Dật Hoa Chương tại Đế Đô……”

“Chris Chou một lần nữa mời nhà thiết kế nội thất Quý Minh Thư hợp tác tạo ra buổi trình diễn đầu xuân với chủ đề “Áo xuân mong manh”, cũng tạo ra một tác phẩm tương tác kỹ thuật số cùng tên để mang đến cảm giác cực hạn khi trải nghiệm, cầu thang piano cùng hòa trộn với mặt gương phản chiếu, trải nghiệm tương tác kỹ thuật số khiến mọi người chìm trong cảm giác như quay về Thượng Hải những ngày xưa, sàn diễn con tàu xoay tròn cũng là một nét độc đáo.”

“Buổi trình diễn lớn đầu xuân quý này, từ hội trường đến trang phục đều thoát khỏi phong cách vốn có của Chris Chou. Bằng sự kết hợp giữa nghệ thuật tối giản hiện đại và yếu tố hoài cổ trữ tình Trung Hoa, Chris Chou và cộng sự – nhà thiết kế nội thất của anh đã đưa ra một câu trả lời hoàn mỹ.”

Bài phát biểu cảm ơn hai phút của Chris Chou, gần như đã trực tiếp đẩy Quý Minh Thư lên sân khấu, nâng tầm cho địa vị và giá trị của cô trong ngành thiết kế nội thất.

Cũng giống như《Không Độ》, rất nhiều các tạp chí thời trang và truyền thông khi viết bài đánh giá, đều sẽ vô thức khai thác sâu hơn về nhà thiết kế nội thất này. Kết quả sau khi khai thác xong, mới phát hiện ra cô không có bất cứ tác phẩm nào khác.

Đương nhiên, cái này cũng chẳng quan trọng lắm, cứ trực tiếp nâng lên bằng học vấn, bằng việc cô là công sự cấp hoàng gia của Chris Chou là xong.

Chỉ trong một thời gian ngắn, rắm cầu vồng ùn ùn kéo đến.

Trước kia Quý Minh Thư chẳng cần làm gì thì mỗi ngày cũng vẫn có người khen cô xinh đẹp, tốt bụng, gu thẩm mỹ tuyệt vời. Bây giờ làm được một việc thực sự “ra gì” này, lời khen lại càng có thể đa chiều, phong phú hơn.

Quý Minh Thư cũng không đọc hết, sau khi Chris Chou đi, cô nằm thẳng cẳng trên giường lười biếng hai ngày, cả đầu đều là những suy nghĩ ùn ùn chạy ngang qua ——

Sầm thị Sâm Sâm, còn có lương tâm không? Khi nào mới đến cầu xin bé cưng đây về nhà? Lần này làm việc kiếm được bằng này tiền, nhưng có thể trụ đến lúc đó không? Mình chỉ sợ sẽ phải chờ cho tới chết?! Huhuuhu làm việc nhọc quá đi! Bé không chịu nổi nữa TvT!

Trong lúc Quý Minh Thư nằm lười đến người cũng không chịu lật, Sầm Dương – người cô bất ngờ gặp được trong show diễn hôm ấy, đã gửi tin nhắn cho cô, anh ta nói mình có một người bạn ở số 3 Tây Đình, mua được một căn biệt thự kiểu Trung, hy vọng tìm được người thiết kế giúp.

Quý Minh Thư theo bản năng nhắn lại một câu, “Không được không được.”

Trả lời xong, cô cũng ngại nói bởi vì bản thân thấy mệt nên dạo này không muốn làm việc, đành phải uyển chuyển giải thích: “Em không rành thiết kế kiểu Trung, hơn nữa em vừa làm xong show, hứng thú hình như cạn kiệt rồi. Nhưng mà em có quan một nhà thiết kế kiểu Trung rất xuất sắc, có thể đề cử cho anh.”

Sầm Dương nói “Được”, cô liền lướt danh bạ tìm danh thiếp của nhà thiết kế ở tổ khác mà cô quen trong lúc ghi hình chương trình, gửi qua cho anh ta.

Không bao lâu sau, Sầm Dương lại hỏi cô có thời gian đi cà phê hay ăn bữa tối không, nhiều năm rồi không gặp, muốn ôn chuyện cũ với cô một chút.

Cô vừa từ chối một công việc thiết kế, cũng không tiện từ chối mãi nữa, Hơn nữa cô cũng không có lý do gì mà từ chối lời mời của Sầm Dương. Có nhiều chuyện hồi nhỏ cô cũng không còn ấn tượng gì quá sâu sắc nữa, nhưng cô vẫn luôn nhớ rõ, Sầm Dương khi còn nhỏ đối xử với cô rất tốt.

Không do dự nhiều, cô trả lời một chữ “Được”.

Mấy ngày nằm lười này, Quý Minh Thư nằm đến không biết trời đất, cũng không để ý thời gian, gần tới lúc gặp cô mới phát hiện ra, ngày Sầm Dương hẹn cô ăn tối đúng vào đêm Giáng Sinh.

Đêm Giáng Sinh ở nhà hàng kiểu Pháp, âm nhạc du dương êm dịu như dòng nước uyển chuyển chảy xuôi tràn ngập trong không gian. Dưới ánh đèn màu quất, bộ đồ ăn tinh xảo sáng loáng. Ngay từ ly rượu, bàn ghế, mỗi một chi tiết đều mang đậm phong cách tao nhã, lãng mạn của nước Pháp.

Quý Minh Thư được người phục vụ dẫn đến bàn Sầm Dương đã đặt trước. Trong lúc đi qua đó, nhìn quanh đều là các cặp tình nhân trẻ nhân dịp lễ hẹn hò ăn uống.

Sầm Dương ở phía xa giơ tay về phía cô, lại đứng dậy, giúp cô kéo ghế.

Quý Minh Thư có hơi mất tự nhiên ngồi xuống.

Sầm Dương quay lại ghế đối diện, rót cho cô một chút vang đỏ, cười hỏi: “Có phải em cảm thấy có chút mất tự nhiên không? Thật ra anh cũng hơi thấy như vậy.”

Lắc lắc ly rượu, anh ta ấn lên đế ly đẩy về phía trước, lại tiếp tục nói: “Thật sự xin lỗi em, là anh không suy xét kỹ càng, hôm nay ra ngoài ăn tối hình như toàn là các cặp đôi.”

Sầm Dương nói rất thản nhiên, Quý Minh Thư cũng ngại tỏ ra lúng túng.

Cô nhấp một ngụm rượu nhỏ, lại nhẹ nhàng nhún vai, “Không sao, vừa hay em cũng lâu rồi chưa ăn món Pháp.”

Sầm Dương gật gật đầu, cùng cô gọi món.

Dù sao hai người cũng từng thân thiết, nếu có lòng muốn nhiệt tình trở lại cũng rất đơn giản, hai người lại từ chuyện chọn món mà ôn lại chuyện ngày bé lần đầu tiên đi ăn món Pháp.

Khi đó hai người đều còn nhỏ, không hiểu chuyện, Quý Minh Thư còn ra vẻ tự cắt bò bít tết, cũng không biết cô làm kiểu gì, “Kéttt” một cái, làm miếng bít tết bắn thẳng lên mặt Sầm Dương. Sầm Dương không so đo với nhóc con như cô, còn rất có tinh thần trách nhiệm của anh lớn, anh cắt xong miếng bít tết của mình, lại đổi đĩa với cô.

Những chuyện này đã qua lâu rồi, Quý Minh Thư bình thường rất ít khi nhớ tới, nhưng khi Sầm Dương nhắc lại, cô cũng dần nhớ ra. Hon nữa càng nhớ rõ lại càng thấy bản thân ngày xưa vừa hài vừa bựa. Cô không chịu thua thiệt, cũng nhớ lại mấy chuyện hài hước của Sầm Dương khi còn bé lôi ra đáp trả.

Một bữa cơm Pháp hoàn chính có thể ăn mất hai tiếng đồng hồ, khi ngồi ăn với kiểu người “Nói thêm một câu coi như tôi thua” như Sầm Sâm, Quý Minh Thư luôn cảm thấy vừa nhàm chán vừa khó nuốt. Nhưng ăn với người khéo ăn nói lúc nào cũng tạo được chủ đề như Sầm Dương, từ đầu đến cuối đều thoải mái đến bất ngờ.

Hơn nữa sau khi lớn lên, Sầm Dương vẫn rất biết chừng mực như hồi nhỏ, chủ đề nói chuyện đều rất nhẹ nhàng thường nhật, không phải vừa mở miệng đã ào ào than khổ than hận, nhớ chuyện xưa.

Mãi đến lúc uống cà phê, vẻ tươi cười trên mặt Sầm Dương mới phai nhạt, nhắc tới một một đề tài nhạy cảm, “Nghe nói em kết hôn với cậu ta, cậu ta có đối tốt với em không?”

Tuy rằng từ đầu đến cuối Sầm Dương đều giữ cho bầu không khí hài hòa, nhưng Quý Minh Thư trước khi tới đây vẫn luôn mơ hồ có cảm giác… Anh chắc chắn sẽ hỏi chuyện Sầm Sâm. Quả nhiên, chuyện phải đến vẫn cứ đến.

Cô cũng cầm tách cà phê lên nhấp một ngụm, nghiêm túc nghĩ ngợi rồi nhẹ giọng trả lời một câu: “Anh ấy đối với em có khi rất tốt, có khi lại không tốt, nhưng em rất thích anh ấy.”

Sầm Dương nghe xong hơi giật mình, một lúc lâu sau mới “Ừm” một tiếng, lại nhẹ nhàng chuyển chủ đề: “Anh đưa em về nhé.”

Quý Minh Thư gật gật đầu, cầm lấy túi xách đứng dậy.

Tiếng nhạc trong nhà hàng kiểu Pháp vẫn du dương êm dịu, ánh đèn vẫn lãng mạn.

1 giờ 43 phút 30 giây.

Sầm Sâm ngồi cách đó không xa, cổ tay rũ xuống, vẻ mặt vô cảm uống một ngụm cà phê.

Hôm nay là ngày lễ, khắp nơi đều ngập tràn không khí Giáng Sinh. Trước sảnh của nhà hàng Pháp cũng đặt một cây thông Noel, trên cửa sổ cũng dán bông tuyết trang trí Giáng Sinh, chỉ có một mình Sầm Sâm ngồi trong góc, đối lập hoàn toàn với bầu không khí vui vẻ náo nhiệt.

Nhìn Sầm Dương và Quý Minh Thư rời khỏi nhà hàng, anh cũng chầm chậm đứng lên.

Hôm nay anh tự lái xe đến, không thông báo trước, định lái thẳng đến Tinh Cảng Quốc Tế đón Quý Minh Thư cùng đi ăn tối rồi xem phim, nào ngờ lúc đến dưới tòa nhà thì đúng lúc thấy cô đón xe ra ngoài.

Lúc đến thì anh đi theo chiếc taxi mà Quý Minh Thư ngồi, lúc rời đi lại đi theo chiếc Mercedes-Benz màu trắng.

Đợt tuyết đầu mùa đến muộn bay lất phất.

Anh mở cửa sổ, dường như không cảm nhận được gió đông lạnh lẽo.

______________

Shpdarn:

“Anh ấy đối với em có khi rất tốt, có khi lại không tốt, nhưng em rất thích anh ấy.”

Sầm thị Sâm Sâm anh có nghe chưa? 🤧


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.