Tống ngự y ở bên ngoài kêu người nhóm lửa than, đặt thêm một cái giá lên, học trò trẻ tuổi ngồi cạnh đặt xâu đồ ăn trên lửa nướng chính.
Tiếng khóc rên trong phòng càng lúc càng thê thảm, thái y trẻ nghe mà tay nướng thịt cũng hơi run.
“Sư phụ.”
Học trò hồi hộp nuốt nước miếng, thật cẩn thận liếc nhìn căn phòng đóng chặt cửa sổ đằng sau, sau đó nhanh chóng quay người lại, lo lắng hạ giọng hỏi:
“Như vậy thật sự được ạ?”
Tống ngự y khoác áo choàng, thờ ơ nhướng đôi mắt sụp mí:
“Ngươi hỏi bệ hạ được không á?”
Học trò vội lắc đầu:
“Không, không, không phải ạ, bệ hạ đương nhiên được.”
“Sao lại không được, nướng thêm hai xâu nấm kim châm đi, đừng nướng cháy mề gà.”
Tống ngự y thuần thục chỉ huy.
“Vâng, sư phụ.”
Học trò liên tục gật đầu, cố gắng bỏ qua tiếng rê.n rỉ càng lúc càng rõ ràng truyền ra từ trong phòng.
Mồ hôi trên trán Diệp Đinh không ngừng rơi thấm ướt sũng gối đầu trước mắt, hắn bám chặt thành giường, trán tựa lên mu bàn tay, vừa th.ở dốc vừa khóc.
Mẹ nó chứ, thật là ấm ức.
Diệp Đinh cảm thấy bụng đau khủng khiếp, nhóc hư nhà mình không thương phụ thân, liều mạng xoay tròn trong bụng ép buộc nhưng nhất định không chịu ngoan ngoãn đi xuống. Phu quân nhà mình cũng không thương xót hắn, thứ nóng bỏng kia cắm rút mạnh mẽ trong thân thể hắn, đâm hắn đến nỗi hắn chỉ có thể cố gắng chống đỡ thân thể chứ không đỡ nổi bụng, để nó trĩu xuống lắc lắc dưới người, eo đau như muốn gãy.
Cửa hậu của Diệp Đinh đã ngập tràn thứ nước sệt đặc, lúc Ngụy Uyên rút thứ kia ra không tránh khỏi kéo ra một vệt dài, từng giọt nhỏ xuống trên giường tạo ra gợn sóng xinh đẹp, đến khi c.ắm vào liền phát ra tiếng nước lép nhép.
Trước kia khi làm chuyện phòng the, tuy rằng Diệp Đinh cũng cực kỳ phối hợp nhưng dù sao tâm tính ham chơi hơn, không kiên nhẫn được bao lâu, khi thì đánh trống lảng, lúc lại nói toàn chuyện linh tinh, hiếm có lúc nào hoàn toàn tập trung, kể cả lúc cực xúc động cũng chỉ kìm nén rên hừ hừ vài tiếng.
Đây là lần đầu tiên Ngụy Uyên thấy Diệp Đinh như vậy, dù thời điểm rất không thích hợp, nhưng nhìn dáng vẻ yếu đuối vô lực, khóc kêu quấy rối này của hắn, ngoại trừ đau lòng thực ra cũng có vài phần không kìm nén nổi.
Trước đó Tống ngự y đã cố ý dặn dò, làm chuyện này cần dùng lực mạnh mới là cách tốt nhất.
Ngụy Uyên hoàn toàn dồn hết sức lực, vừa ôm đỡ eo lưng Diệp Đinh dịu giọng dỗ dành, vừa làm như gió cuốn sấm rền.
Diệp Đinh đang bị cơn co rút t.ử cung tra tấn, lại bị Ngụy Uyên ra sức hoa.n ái một hồi lâu khiến đầu óc mụ mị, vừa đau vừa tủi thân không nhịn được mềm giọng cầu khẩn van xin Ngụy Uyên.
Nhưng mấy tiếng “ưm a không muốn, đừng mà” không giống bình thường kia, nghe vào tai tựa như đã ham mà ngại, chọc cho Ngụy Uyên phải cố hết sức kìm nén mới không đánh mất lý trí.
Diệp Đinh thấy cầu mà không được, còn kíc.h thích Ngụy Uyên càng lưu loát cắm rút, trong lòng không khỏi xấu hổ, không chịu nổi nữa mà chịu thua, bắt đầu khóc kêu.
Đến cuối cùng, mái tóc dài của Diệp Đinh ướt đẫm, tản trên thân thể tr.ần truồng tựa như rong biển đen quấn quanh thân hình quyến rũ, nửa kín nửa hở, đen ở cạnh trắng, kí.ch thích hai mắt Ngụy Uyên.
Đâm vào điểm nhạy cảm nhất, va chạm không có quy luật rồi lại nhét đầy huyệt sau, cắm rút liên tục không ngừng, Diệp Đinh hận không thể bẻ gãy thành giường, không bận tâm đau đớn gì nữa, liên thanh rê.n rỉ.
Ngụy Dục ở phòng bên cạnh mà rùng mình, lặng lẽ tìm nút bịt kín lỗ tai Hồ Lễ để hắn không bị đánh thức.
Tiếng chà đạp ồn ào ở phòng bên cạnh mãi cho đến rạng sáng mới thấp dần đi.
Ngụy Dục lạnh buốt trong lòng, cố nén xúc động muốn sang phòng bên gõ cửa, thầm nghĩ Hoàng huynh hẳn là có chừng mực.
Chắc có thể nhỉ?
Khi trời mờ sáng, Tống ngự y mới lười biếng nhấc chân dậy, gõ cửa đi vào.
Trong phòng lẩn quất mùi vị tanh ngọt nồng đậm tựa như mùi xạ hương ập thẳng vào mặt.
Tống ngự y vuốt râu, chậc chậc hai tiếng, vòng qua bình phong đi vào buồng trong, người hầu đi theo phía sau đã bước lên trước, lặng yên thu dọn hết đống hỗn độn trên giường.
Tiếng rê.n rỉ khàn khàn của Diệp Đinh thi thoảng vang lên, hắn gối lên đùi Ngụy Uyên, tóc dài ướt nhẹp che khuất nửa gương mặt, đầu vai hơi run, nghẹn ngào nức nở.
Ngụy Uyên khom người ghé bên tai hắn dịu dàng xin lỗi đủ kiểu.
Diệp Đinh khóc rấm rứt, nghẹn giọng lặp đi lặp lại một câu:
“Ngươi đúng là đồ xấu xa, không bao giờ sinh con cho ngươi nữa.”
Ngụy Uyên liên tục gật đầu, hôn nhẹ lên trán hắn:
“Được, được, được, không sinh, không bao giờ sinh nữa.”
Tống ngự y cẩn thận kiểm tra một lúc khiến Diệp Đinh đau đến căng chặt thân thể, khe khẽ rê.n rỉ.
Ngụy Uyên cầm bàn tay mới xé rách đệm giường của Diệp Đinh, cảm nhận đầu ngón tay của hắn trong tay mình đang run rẩy không ngừng.
Tống ngự y lau sạch tay, sau đó đặt tay lên bụng Diệp Đinh, một đêm này đúng là không uổng phí sức lực, cửa sinh đã mở ra toàn bộ, lúc gần sáng nước ối cũng đã vỡ, thế nhưng hiện giờ Diệp Đinh không còn sức, sự tình hơi phiền phức.
Có người hầu bưng bát súp đi vào, Ngụy Uyên thổi nguội từng thìa đưa đến bên miệng Diệp Đinh, cố gắng hồi lâu mới đút được nửa bát.
T.ử cung co rút từng đợt, Diệp Đinh đã đau gần một ngày một đêm, hai mắt lúc này đã hơi mờ đi, bên tai lại nghe tiếng Tống ngự y kêu hắn dồn sức. Hắn theo bản năng dồn sức xuống dưới, được nửa hơi đã nhũn người ra, ôm bụng th.ở dốc.
Tóc máu ướt nhẹp đã loáng thoáng lộ ra, Diệp Đinh thở dồn dập một lúc lâu, sau đó chợt cong người lên, cắn chặt khớp hàm, khàn giọng rê.n rỉ.
Một lúc sau, Diệp Đinh hết sức hạ người xuống, nức nở nhắc lại:
“Không bao giờ sinh con cho ngươi nữa.”
Ngụy Uyên cực kỳ đau lòng, không ngừng cầm khăn lau mồ hôi cho hắn:
“Không sinh, không sinh, chúng ta không bao giờ sinh nữa.”
Diệp Đinh cố gắng rút khăn trong tay Ngụy Uyên cắn vào trong miệng, mày nhăn lại thành đường hằn sâu, lông mi ướt sũng dính vào nhau, một hàng mồ hôi rơi từ mi mắt xuống thành một chuỗi.
“Ưm… a…”
Diệp Đinh hận không thể cắn vỡ răng, bóp chặt cánh tay đã đầy vết xanh tím của Ngụy Uyên.
Ngụy Uyên mặc kệ xương ngón tay mình phát ra tiếng răng rắc, gần như ngừng thở nhìn Diệp Đinh cong người lên hết lần này đến lần khác, mồ hôi tuôn như mưa.
Ngực Diệp Đinh phập phồng dữ dội, hoảng hốt mở to mắt nhìn Ngụy Uyên thật sâu, sau đó hít một hơi thật sâu, phát ra một tiếng kêu dài đau đớn, phần cổ tái nhợt ngửa hết cỡ ra phía sau, cảm giác đau đớn nổ tung đến trăm đốt xương khắp tứ chi, mỗi một tấc xương cốt dưới thân đều đau như bị nghiền nát thành bột, khoảng gi.ữa hai chân bị kéo căng thành hình vòng cung, bên trong đẩy ra non nửa một cái đầu nhỏ.
Tiếng tim đập của Ngụy Uyên gần như dừng lại, hắn nắm chặt tay Ngụy Uyên, trong mắt chỉ còn tư thế liều mạng của Diệp Đinh.
Diệp Đinh cạn kiệt sức lực, lại yếu đuối đổ gục trong lòng Ngụy Uyên, tầm mắt trở nên mờ mịt.
Mắt Ngụy Uyên nóng bừng lên, suýt nữa rơi nước mắt.
Thân thể Hồ Lễ cực độ suy kiệt, lúc mơ màng tỉnh dậy không có sức lực động đậy dù chỉ một ngón tay, đầu óc lại tỉnh táo, ngẩng đầu lên liền thấy Ngụy Dục đang ngồi cạnh giường.
“Phong Thủy, tỉnh rồi à?”
Ngụy Dục vội vàng bưng cháo thuốc được giữ nóng đã lâu trên bếp nhỏ đến, kê một chiếc nệm mềm xuống dưới đầu cho Hồ Lễ dựa lên.
“Ngươi vất vả rồi, ăn trước chút cháo.”
Hồ Lễ nhẹ gật đầu, giọng nói cực kỳ yếu ớt, hỏi:
“Con có ổn không?”
“Ổn, rất khỏe, giờ đang được bà vú dỗ ngủ, lát nữa sẽ ôm đến cho ngươi xem. Là con gái, ta nhìn dáng dấp có vẻ giống ngươi.”
Ngụy Dục đáp.
Hồ Lễ cảm thấy khoan khoái hơn nhiều, đang định nói chuyện tiếp thì chợt nghe thấy tiếng rê.n rỉ khàn khàn thê thảm truyền đến từ phòng bên cạnh. Tiếng kêu này khiến trái tim hắn thắt lại, hắn ngẩng phắt lên.
“Tử Đàn, là Vu Nhược.”
Ngụy Dục nặng nề gật đầu.
Hồ Lễ căng thẳng hỏi:
“Sao lại lâu thế?”
Ngụy Dục đứng dậy, nói:
“Ta đi xem thử Đinh Nhi bên đó sao rồi, ngươi đừng vội. Hoàng huynh ở đó, chắc là không sao đâu.”
Hồ Lễ gượng gạo gật đầu, nhìn Ngụy Dục đi ra ngoài,
Ngụy Dục vừa đi đến trước cửa phòng bên cạnh, đang định đẩy cửa đi vào thì bên trong đột nhiên vang lên một tiếng rít cao the thé, khiến hắn giật mình siết chặt khung cửa, hơi thở khựng một nhịp.
Giây lát sau, tiếng khóc vang dội của trẻ sơ sinh truyền ra.
Ngụy Dục đẩy cửa đi vào, đúng lúc nhìn thấy ngự y cắt cuống rốn của đứa bé, báo tin vui:
“Chúc mừng bệ hạ được một hoàng tử.”
Tống ngự y chậm rãi xoa bụng Diệp Đinh, t.ử cung bất chợt co rút mạnh một cái, Diệp Đinh nhăn mặt thét lớn một tiếng, trong bụng trống rỗng, nhau thai đã tụt ra khỏi cơ thể. Tống ngự y dùng khăn trắng bọc lấy giao cho học trò đứng bên cạnh, ra hiệu cho hắn cất đi.
Diệp Đinh cố gượng không ngất đi, tầm mắt dừng trên đứa nhỏ đã được bọc lại trong tã nằm trong lòng Ngụy Uyên.
Ngụy Uyên hiểu ý, nửa quỳ trước giường đặt đứa nhỏ bên cạnh Diệp Đinh, dịu dàng nói:
“Vu Nhược, đứa bé này rất xinh đẹp.”
Diệp Đinh cố gắng nhìn lướt qua, thấy bé con mềm mại quả thực không giống như đứa trẻ mới sinh khác, bộ dáng trắng nõn đáng yêu giống như một hạt đậu phộng nhỏ được lột bỏ vỏ, lớp vỏ đỏ hồng bị bóc mở để lộ phần thịt hạt tươi mọng bên trong. Mặt mũi đều có bóng dáng của Diệp Đinh, thật giống như đúc ra từ một khuôn.
Diệp Đinh được như ý nguyện, hài lòng thỏa mãn chìm vào giấc ngủ mê mệt.