Anh đang lái xe về, hôm nay anh tan sở sớm. Lúc đi ngang qua lớp võ bỗng anh muốn ghé vào, anh giật mình tự hỏi “ vào làm j trời? chẳng lẽ lại nói đi rước bé Luân? Nhưng hôm nay nhà bé đâu có nhờ rước!”. Anh phân vân, nhưng cuối cùng là quyết định… ghé với lí do : xem bé Luân tập tành thế nào!. Nhưng thật ra là anh muốn thấy “ ai đó” thì đúng hơn.
Anh lái xe đến đó rồi đậu bên ngoài, đi lại băng đá ngồi. Nó đang chỉ cho học trò tập j đấy anh không biết ( có học đâu mà anh biết), nhưng nhìn cách nó nói và thực hiện thì anh nghĩ hèn j học trò của nó giỏi vậy. Vẫn là khuôn mặt lạnh ấy nhưng giờ thì vui vẻ hơn nhiều, vẫn mái tóc dài cột cao, đen nhánh, vẫn cái dáng cao gầy ấy, anh nìn thật kĩ. Đôi lúc nó cười tươi trả lời câu hỏi của học trò, anh nhìn mà xao xuyến!
Nó cho học trò tản ra tự tập, nó thoáng thấy anh thì đi lại chào hỏi:
– anh đi đón Luân à?
– không, tôi chỉ tiện đường ghé qua xem nó thôi- anh nói
-vậy à!- nó gật đầu
-hôm thi đấu…Vy có bao nhiêu huy chương?- anh hỏi
-à, đi 15 người, 5 vàng, 4 bạc, 2 đồng! Tôi thấy như vậy là tốt lắm rồi!- nó nói
-uh, Luân nó khóc quá trời vì thua HCV- anh cười nhìn nó nói
-…vậy à!- nó nhìn anh, công nhận anh cười đẹp thật!
-Vy có vẻ rất thân thiện với tụi nhỏ?- anh
-uh, tụi nhỏ rất dễ thương- ó mỉm cười
-Vy có nghe “ thầy nào trò nấy” chưa- anh đùa, ý khen nó cũng dễ thương giống tụi nhỏ
Nó nhìn anh, hơi ngại, cắn cắn môi tl:
-um…tôi có nghe!
Anh nhìn hành động ngượng ngùng của nó mà không khỏi cảm thán –“sao mà dễ thương thế không biết”. Thấy nó ngại như vậy anh cũng đánh sang chuyện khác
-Vy dạy bao lâu rồi?
-tôi dạy 1 năm rồi, là lần đầu tôi có học trò đi đánh giải!- nó khẽ cười nói với anh
-oh, Vy cũng có tay huấn luyện quá chứ!- anh khen
-hihi, cũng bình thường thôi- nó cười hồn nhiên mà không biết đã hại ai đó tim đập thình thịch vì nụ cười ấy.
Anh không biết sao nụ cười của nó có sức “ ảnh hưởng” với anh như vậy, mỗi lần gặp nụ cười đó thì tim anh lại chạy maraton!
Nó đứng dậy tập trung lại để về, căn dặn 1 vài lời với học trò rồi nghe “GIẢI TÁN”- “KHỎE” xong, mấy đứa nhỏ chạy ra, bé Luân chạy lại ôm chân anh.
-cậu, mẹ nhờ cậu đón con à?- thằng bé hỏi
-à… cậu..- anh chưa tl thì đt reo lên, là Ngọc, anh bắt máy
-anh nghe đây
-anh 2, chiều anh về sớm không?
-anh vê sớm
-vậy anh đón bé Luân giúp em nhé! Em và anh Trung đi công tác đột xuất! anh trông nó giùm em vài ngày nhé, em cũng đã nói với dì. Quần áo bé Luân em cũng đã soạn mang qua rồi!- Ngọc nói
-uh, anh biết rồi, anh sẽ trông thằng bé!
-ok. Vậy thôi anh 2!
-uh- anh tắt máy
-cậu , ba mẹ con đi đâu à?- Luân hỏi
-ba mẹ con đi công tác rồi, mấy hôm nữa con sẽ ở nhà cậu- anh tl
-oh- bé Luân không nói j, nắm tay anh ra xe
Đi ngang nó, bé Luân nói:
-chị, em về trước nhé!
-uh, em về đi- nó nói
-Vy về sau nhé, tạm biệt!- anh
-uh, tạm biệt 2 người- nó làm động tác vẫy tay
-tạm biệt chị- Luân vẫy tay lại
Trên đường về, anh thấy bé Luân cứ cuối mặt buồn buồn, cứ chu môi ra, anh hỏi:
-con sao vậy?
-ba mẹ hứa hôm nay dẫn con đi ăn KFC rồi đi dạo phố, nhưng bây giờ đi công tác rồi- thằng bé giọng bùn bùn nói cho anh nghe
-vậy à, vậy tối nay cậu sẽ dẫn con đi ăn KFC rồi đi dạo phố- anh xoa đầu Luân
-Thật á?- Luân thoáng mừng rỡ nhưng rồi nhớ ra j đó lại nó- thôi, con biết cậu rất bận, con không phiền cậu đâu.
-không bận, cậu sẽ dẫn con đi- anh tl
-cậu nói thật à, cậu không bận sao?- Luân hỏi lại
-cậu có nói dối con bao giờ- anh cười
-hihi, cậu tốt nhất- Luân vui trở lại
Về đến nhà, anh tự tay tắm cho Luân, thằng bé nghịch nước làm anh ướt hết. Nó còn khen anh: – “cậu 2, sau này cậu sẽ chăm con cậu rất tốt!”. Anh nói: – “con thấy vậy sao?, sao này cậu có con sẽ không còn yêu Luân nữa!” làm thằng bé khóc ầm ỉ dỗ mãi mới nín!
Sau khi tắm xong cho bé, anh vào tắm. 6h tối, anh dắt bé đi ăn KFC, vì còn đi dạo phố nên 2 người đi bộ, anh còn đem cả áo khoác cho bé. Luân rất vui vẻ, cứ cười tít mắt, anh gọi cho mình và Luân 1 phần KFC đôi và 1 túi khoai tây, 2 ly nước. Anh cẩn thận cắt gà ra từng miếng cho bé Luân, ăn xong còn gọi 1 phần kem cho bé. Hai người ăn xong thì 7h30 tối Tính tiền xong, anh dắt tay bé đi dạo, mua cho bé 1 cái bóng bay, hai người vừa đi vừa trò chuyện. Luân hỏi đủ mọi chuyện trên trời dưới đất làm anh tl không nổi lun!!! Đi 1 lúc mỏi chân quá vòi anh bế. Lúc đi về, bé Luân gặp 1 người
-A, CHỊ VY- Luân hét lên chỉ tay về cô gái đi phía trc
Anh nhìn theo tay Luân thì thấy nó đang đi phía trc, nó cũng nhìn lại thì gặp anh đang bế Luân trên tay, nó mỉm cười vẫy tay với bé. Anh đi nhanh lại nó, hỏi:
-Vy cũng đi dạo à?
-uh, anh cũng vậy?- nó hỏi
-uh, tôi cũng dẫn Luân đi dạo, hay đi chung luôn đi, cùng đường về!- anh gợi ý
-à, cũng đc- nó gật đầu
3 người đi mà 2 người lớn không ai nói chuyện, chỉ có Luân là hỏi này nọ thôi, một lúc sau thì gục vào vai anh ngủ mất tiêu!!! Anh nhìn nó, hôm nay nó xõa tóc nhìn xinh cực, mặc quần lửng màu trắng qua gối, áo thun lệch vai màu xanh dương đậm, đi dép quai ngang bình thường nhìn rất thoải mái. Kiểu áo lệch vai làm lộ ra bờ vai trắng ngần của nó. Anh nhìn sang chỗ khác, khẽ ho nói:
-Vy này, tôi có thể… gọi Vy là “em” đc không?
Nó nước nhìn anh, hơi do dự rồi khẽ gật đầu nói:
-dù j tôi cũng nhỏ hơn anh
-vậy thì em đừng xưng “ tôi” nữa, tôi cũng sẽ không xưng “ tôi” nữa- anh nói- em gọi “anh” thử đi, dù j em cũng nhỏ hơn anh!
Nó khẽ cắn môi, làm lộ ra lúm đồng tiền sâu bên má phải
-anh!- nó nói
-hihi, anh tên Quân! Em dễ thương quá!- anh khen nó
-hihi- nó cười
-sao em ít nói vậy?- anh
-vì tôi, à…em quen rồi- nó
-sao vậy?- anh
– không biết nữa, từ đó giờ là vậy rồi- nó
-à, ba mẹ em làm j?- anh
-ba em mất lúc em còn nhỏ, mẹ em thì làm ở công ti may!- nó tl anh
-à, xin lỗi, đã nhắc lại chuyện không vui của em- anh nói
-không sao, chuyện qua lâu rồi, em cũng không còn buồn nữa, lúc đó em còn rất nhỏ- nó nói- vậy còn anh?
-gia đình anh có công ti, ba anh đã nghỉ, bây giờ anh lên thay, mẹ anh chỉ làm nội trợ thôi- anh
-à!- nó
-mà em… có… bạn trai chưa? Anh chỉ hỏi cho biết vậy thôi!- anh cười
-em chưa!- nó tl, chân đá viên sỏi dưới chân
Không nói j nữa, 2 người típ tục đi. Đây là lần đầu tiên trong 29 năm qua anh thật sự chú ý 1 người con gái, tuy người ấy không phải xinh đẹp động lòng người hay nổi trội j đó, mà chỉ là 1 cô gái bình thường với vẻ đẹp mộc mạc, lạnh nhạt nhưng lại khiến tim anh xao xuyến không thôi. Với nó, anh là 1 người lạ với, nó rất có mắt nhìn người, nó nghĩ anh không phải người xấu, anh nói chuyện rất thật thà, không vì gia thế mà khinh khi người khác. Nó và anh chỉ giao tiếp mấy lần, tuy vậy, anh đã khiến nó mở lòng ra hơn, anh mang lại cho nó cảm giác ấm lòng!
Về đến nhà nó…
-um, tạm biệt, cảm ơn đã đưa em về!- nó nói với anh
-không cần khách sáo, là lần thứ 3 rồi mà, đúng không hihi- anh cười
Nó cuối mặt xuống, vén tóc ra sau vành tai rồi nói:
-khuya rồi, anh về nghỉ đi!- nó nhìn anh
-uh, byebye em, ngủ ngon- anh mỉm cười chúc nó ngủ ngon
-ngủ ngon- nó chúc lại
Nó vào nhà xong anh mới xoay lưng đi về, vừa đi vừa tủm tỉm cười, nghe trái tim rộn ràng trong ngực!
Nó chìm vào giấc ngủ tràn ngập màu hồng…..