Chiếc xe hai chỗ RCZ xuống con dốc dẫn tới bến Conférence.
Constance đậu xe bên cạnh chiếc xe công vụ của Botsaris.
Tựa người vào ca pô, viên trung úy trẻ đang đứng hút thuốc.
– Cậu không tìm được thứ gì phô trương hơn à? Constance ca cẩm với anh ta. Đã đến nước này thì sao cậu không dùng luôn đèn và còi hiệu?
– Sếp đừng bực mình thế, tôi đã đợi cho con tàu đi rồi mới đỗ xe vào đây.
Constance nhìn đồng hồ đeo tay.
20h55.
– Chắc là bọn chúng ở trên tàu chứ?
– Vâng. Nhân viên lễ tân khẳng định là bàn đặt trước đã có người ngồi.
– Biết đâu chúng cử đồng bọn tới. Có chắc chắn là chúng không?
Botsaris đã quen với kiểu đòi hỏi của Lagrange. Anh ta rút từ áo khoác hai tấm ảnh. Hai bức hình chụp từ đoạn băng do camera giám sát ghi lại, anh ta đưa luôn cho sếp cuốn băng đó.
Constance nheo mắt. Đúng là vợ chồng Larabee. Cô vợ mặc đầm dạ hội còn anh chồng mặc com lê tối màu: hai hình mẫu sành điệu.
– Người đẹp nhỉ, không phải sao? Botsaris nhận xét khi chỉ vào Nikki.
Mải suy nghĩ, sếp anh ta không đáp lời. Có điều gì đó không hợp lý trong cuộc điều tra này, và cô nôn nóng muốn biết đó là điều gì.
– Tôi đã hỏi thăm, viên trung úy nói thêm. Chuyến đi kéo dài gần hai tiếng, nhưng con tàu đang dừng giữa chặng. Nếu mọi chuyện suôn sẻ, chúng ta sẽ tóm được chúng trong vòng nửa tiếng nữa.
Constance nhắm mắt lại rồi day day hai mí. Cho đến tận lúc này, cô vẫn kiên cường chịu đựng, nhưng một cơn đau nửa đầu đột nhiên xoáy vào óc cô.
– Có sao không, đại úy?
Cô mở mắt ra rồi gật đầu.
– Thực ra, ở văn phòng mọi người hơi lo lắng cho chị, viên trung úy thú nhận.
– Tôi đã bảo cậu là ổn mà! Cô vừa quát vừa rút một điếu thuốc của anh ta.
Nhưng cả hai đều biết cô đang nói dối.