Giao thông thuận lợi.
Ngồi trước vô lăng chiếc xe thể thao, Constance Lagrange lao về phía Montmartre.
Cô vừa nói chuyện với Botsaris qua điện thoại. Viên trung úy không đợi cô mà đã bắt đầu luôn cuộc điều tra. Theo thông tin anh ta thu thập được, có người đã sử dụng thẻ tín dụng của Sebastian Larabee vào đầu giờ chiều tại một máy rút tiền tự động trên quảng trường Pecqueur.
Constance biết chỗ đó: một quảng trường rợp bóng cây nằm giữa đại lô Junot và quán Chú thỏ lanh lợi. Ngay gần khu Montmartre vốn tập trung nhiều khách du lịch.
Thật kỳ cục khi chọn nơi này để lẩn trốn, cô nghĩ bụng trong lúc vượt lên một chiếc mô tô.
Gã người Mỹ đó và vợ cũ của hắn đã trốn ở đâu nhỉ? Một căn hầm? Một ngôi nhà hoang? Một khách sạn, có lẽ nhiều khả năng hơn…
Cô gọi lại cho Botsaris để chắc chắn là anh ta đã phát lệnh truy nã tới các hãng taxi và công ty cho thuê ô tô. Mọi việc đều đã hoàn thành, nhưng các phản hồi thì vẫn đến nhỏ giọt.
– Tôi cũng đang chờ hình ảnh từ các camera giám sát ở sân bay Roissy.
Constance ngắt máy rồi nhập tọa độ của quảng trường Pecqueur vào GPS trên chiếc iPhone để lấy danh sách các khách sạn quanh đó. Có quá nhiều khách sạn nên khó lòng mà kiểm tra từng chỗ được.
Tuy nhiên, cô vẫn quyết định thử kiểm tra một khách sạn nào đó. Và đó là Le Relais Montmartre, trên phố Constance.
Giống tên cô…
Cô tin vào các dấu hiệu, vào sự trùng hợp, sự tương đồng và sự ngẫu nhiên của các tình tiết.
Chỗ này dù sao cũng rất đẹp… cô nghĩ ngợi trong lúc đỗ xe hàng hai trước một tòa nhà.
Quả thật, đừng nên mơ mộng làm gì: mười phút sau cô bước ra khỏi khách sạn với hai bàn tay trắng. Chen chúc giữa dòng người, cô đi tới tận Timhotel trên quảng trường Goudeau. Cô có cảm giác nơi này sẽ khiến người Mỹ thích thú. Lại xôi hỏng bỏng không. Quá rõ ràng.
Trong khi đang chuẩn bị đi tiếp thì cô nhận được điện thoại từ Botsaris.
– Chị nghe nhé! Một lái xe của LuxuryCab khẳng định đã đón vợ chồng Larabee ở sân bay rồi đưa họ tới Grand Hôtel de la Butte. Ở ngay cạnh quảng trường Pecqueur. Quá hợp lý luôn!
– Đừng vội mừng quá sớm, Botsaris.
– Tôi sẽ cử một đội đến ngay hiện trường, được chứ đại úy?
– Không, cứ để tôi làm. Tôi sẽ đi xác minh. Tôi sẽ báo tin cho cậu.
Constance quay lại phố Durantin rồi rẽ vào phố Lepic tiếp đến là đại lộ Junot. Cô tiến vào ngõ cụt dẫn đến khách sạn đó. Cánh cổng bằng sắt rèn để mở: cánh thợ làm vườn đang đi ra. Constance tranh thủ tiến vào trong dinh thự mà không thông báo sự hiện diện của mình. Chiếc xe thể thao RCZ men theo con đường băng qua khu vườn rồi đỗ xịch trước tòa nhà màu trắng đồ sộ.
Khi leo lên bậc thang, Constance lục tìm trong túi áo khoác để cầm trong tay chiếc thẻ ngành. Chính là thần chú của cô.
– Đại úy Lagrange, Đội cảnh sát truy nã quốc gia, cô giới thiệu ở bàn lễ tân.
Bà chủ khách sạn không phải là người hay chuyện. Rốt cuộc phải đe dọa bà ta mới có được vài thông tin. Đúng, Sebastian Larabee và vợ hắn đúng là đang lưu trú tại đây, nhưng họ đã rời khách sạn một tiếng trước.
– Bà nói là họ đã đặt phòng này từ cách đây một tuần ư?
– Đúng thế, thông qua website của khách sạn.
Constance yêu cầu được xem phòng họ. Trong khi được dẫn lên phòng, cô tự nhủ chi tiết này có vẻ không khớp với những gì cô đọc được trong hồ sơ. Việc đặt phòng trước cho thấy đã có dự tính, thế mà các tình tiết trong cuộc điều tra của cảnh sát Mỹ lại khiến cô hiểu rằng vợ chồng Larabee đã rời New York trong cảnh hết sức vội vã.
Khi bước vào căn phòng áp mái rộng rãi, Constance thấy thích thú trước lối bài trí lộng lẫy và kiểu cách. Chưa một người đàn ông nào từng tặng cô một chuyến đi nghỉ cuối tuần tại một nơi giống chốn này…
Nhưng nữ cảnh sát điều tra nhanh chóng bước lên trước người chủ khách sạn. Trong phòng tắm, cô phát hiện một chiếc áo sơ mi rồi một áo vest dính máu và, trong phòng khách, một túi hành lý cũng như mấy túi giấy mua hàng của các thương hiệu nổi tiếng nhất.
Càng lúc càng kỳ lạ.
Như thể vợ chồng Larabee này đang đi nghỉ trăng mật chứ không phải bỏ trốn ấy.
– Khi đi khỏi đây họ ăn mặc thế nào?
– Tôi không nhớ rõ nữa, bà chủ khách sạn đáp.
– Bà đùa tôi ấy à?
– Họ mặc đồ dạ hội.
– Và bà không hay biết gì về nơi họ có thể đến chứ?
– Tôi hoàn toàn không biết.
Constance dụi mắt. Người phụ nữ này nói dối, cô chắc chắn điều đó. Để bắt bà ta phải mở miệng, có lẽ cần thêm thời gian; thế nhưng đó lại chính là thứ cô đang thiếu.
Chỉ còn lại phương pháp Dirty Harry… Chẳng phải lúc nào cô cũng thầm mơ ước sẽ có một ngày được áp dụng nó sao? Bây giờ hoặc không bao giờ.
Cô đột ngột rút khẩu Sig-Sauer từ bao súng, túm lấy cổ người phụ nữ rồi gí nòng súng vào thái dương bà ta.
– Họ đã đi đâu? Cô hét lên.
Hoảng loạn, bà chủ khách sạn nhắm mắt lại. Hàm bà ta run bần bật.
– Họ nói với tôi là… họ đã hỏi đường tôi, bà ta nấc lên.
– Để đi đâu?
– Tới Ga Bắc… Rồi sau đó tới cầu Alma, tôi nghĩ thế.
– Tại sao lại là cầu Alma?
– Tôi không chắc… Họ có nói về một bữa tối trên tàu. Tôi nghĩ họ đã đặt trước bữa tối ở đó.
Constance buông tay rồi rời khỏi phòng. Ra đến cầu thang, cô gọi cho Botsaris. Cái chuyện tàu bè và ăn tối trên du thuyền sông Seine này khiến cô thấy bối rối. Nhưng nhất định phải ngăn không cho vợ chồng Larabee lên tàu hỏa. Từ Ga Bắc có thể dễ dàng bắt tàu đi Anh, Bỉ và Hà Lan.
Cô gặp phải hộp thư thoại của viên thuộc cấp nên để lại tin nhắn cho anh ta:
– Cậu gọi cho mấy tay ở Bắc Paris. Báo với họ dấu hiệu nhận dạng vợ chồng Larabee rồi phát lệnh để họ tăng cường kiểm tra các chuyến tàu khởi hành đi nước ngoài. Anh cũng tìm cho tôi xem công ty du thuyền nào có bến ở cầu Alma rồi xác minh xem họ có khách hàng đặt chỗ nào tương ứng với hai người Mỹ đó không. Khẩn trương nhé!
Trên đường ra xe, cô nhận ra bà chủ khách sạn đang đứng bên cửa sổ nhìn theo cô. Bà ta đã hoàn hồn và nói với cô giọng giận dữ:
– Đừng tưởng mọi chuyện đến đây là hết nhé! Tôi sẽ báo cấp trên của cô rồi khởi kiện cô. Đây sẽ là cuộc điều tra cuối cùng của cô, đại úy ạ!
Chuyện đó thì tôi biết rồi… Constance ngẫm nghĩ trong lúc ngồi vào trước tay lái.