Tối đó hai người đi ngủ khá sớm.
Bận rộn suốt mấy tháng ở đơn vị đã khiến cho thể xác lẫn tinh thần Từ Nghi
đều mệt mỏi, vậy mà hôm nay còn phải làm đủ thứ việc từ chiều đến tối
khiến anh rã rời. Lúc Chử Điềm tắm rửa xong đi ra đã thấy anh nằm trên
giường ngủ thiếp đi.
Chử Điềm ngồi bên giường, tâm trạng có
chút phức tạp. Mới vừa rồi khi ở trong phòng tắm cô thấy kinh nguyệt
tháng này của mình đã đến, thử tính ngày xem thì phát hiện sớm ba bốn
ngày. Sau khi cô thở phào nhẹ nhõm xong thì lại thấy hơi buồn.
Bởi vì bất ngờ nhận được tin anh sắp về nhà, Chử Điềm hoàn toàn không kịp
khẩn trương hay căng thẳng, sau khi đón anh về lại xảy ra tình trạng lộn xộn như vậy. Cho nên tối nay khi Từ Nghi không cẩn thận chạm phải người cô, cô đã phản ứng hơi quá khích. Nhưng biểu hiện đó không có nghĩa là
cô không muốn. Có phải ông trời đã hiểu sai ý của cô rồi không?
Tính toán tỉ mỉ thì số lần bọn họ cùng giường chung gối cũng không nhiều. Về chuyện kia cũng chỉ có đôi lần. Cho nên cô vẫn rất mong đợi đó chứ! Đều do kỳ kinh nguyệt đến không đúng lúc chết tiệt này!
Chử Điềm nhìn Từ Nghi ngủ mà dâng trào một nỗi xúc động muốn đá anh xuống
giường. Tại sao anh có thể ngủ một cách ngon lành đến thế cơ chứ? Cô
chán nản nằm trên giường được một lúc mới từ từ chìm vào giấc ngủ.
Một đêm say giấc. Ngày hôm sau khi đồng hồ báo thức réo rắt hồi lâu mới
đánh thức Chử Điềm khỏi giấc nồng. Tối hôm qua trước khi đi ngủ cô đã cố ý chỉnh đồng hồ báo thức sớm hơn một chút, muốn dậy chuẩn bị bữa sáng.
Kết quả là khi thức dậy phát hiện bên giường đã trống không, sờ vào lạnh lẽo. Hiển nhiên là đồng hồ sinh học được rèn luyện hằng năm trong quân
ngũ của chính trị viên Từ còn sớm hơn cả đồng hồ báo thức của cô.
Cô mặc áo quần tử tế, khi đến phòng vệ sinh rửa mặt đúng lúc đụng phải Từ
Nghi vừa ra ngoài trở về. Thấy anh xách vài túi đồ trong tay, Chử Điềm
không khỏi kinh ngạc: “Siêu thị mở cửa sớm như vậy hả?”
Từ Nghi đặt túi đồ xuống, rót cho mình một cốc nước, thấm giọng xong mới nói: “Anh đi chợ sáng.”
Chử Điềm ngơ ngác: “Gần đây có chợ sáng à?”
Từ Nghi nhìn cô: “Dọn đến đã một tháng rồi mà em không biết ư?”
Chử Điềm trầm mặc mười mấy giây rồi quay người vào phòng vệ sinh.
Từ Nghi vốn cho rằng cô đang đùa anh, giờ mới tin là cô không biết thật.
Ngón tay anh vô thức gõ nhẹ lên chiếc cốc thủy tinh, anh không nén được
bật cười.
Sau khi cẩn thận rửa mặt xong, Chử Điểm trang điểm nhẹ
một chút. Phải nói rằng đôi khi phụ nữ rất nông cạn, nhìn khuôn mặt mình đã được trang điểm trong gương, Chử Điềm vứt hết phiền muộn tối qua
sang một bên, tâm trạng tốt hẳn lên.
Trong khoảng thời gian cô rề rà, Từ Nghi đã nấu xong bữa sáng. Đợi một lúc lâu không thấy cô ra, anh đành phải gõ cửa nhắc nhở: “Xong chưa vậy? Lát nữa sữa sẽ nguội mất.”
“Xong rồi đây.”
Chử Điểm mở cửa đi ra, một bộ quần áo chỉnh tề kết hợp với khuôn mặt trang
điểm xinh xắn, khiến cô nhìn vô cùng hoạt bát và chuyên nghiệp. Lúc
trước Từ Nghi rất hiếm khi thấy cô ăn mặc thế này nên không khỏi nhìn
thêm mấy lượt.
“Sao vậy?” – Chử Điềm đưa tay qua lại trước mặt anh.
“Công ty em đi làm đều phải trang điểm à?” Từ Nghi nói, đưa cho cô một lát bánh mì đã phết mứt hoa quả.
“Cái này gọi là bắt đầu công việc một ngày mới với tinh thần sảng khoái và
gương mặt đẹp.” – Chử Điềm cắn một miếng rõ to, lại nếm thử trứng gà Từ
Nghi chiên, mùi vị khá ngon.
“Được rồi.” – Từ Nghi nói
Chử Điềm không hiểu nhìn anh một cái: “Được cái gì cơ?”
Chỉ nghe thấy anh từ tốn bổ sung: “Tinh thần và gương mặt của em đã rất tốt rồi đừng nên trang điểm đậm quá, toàn là chất hóa học dùng nhiều không
tốt cho da.” – nói xong lời này liền thấy vẻ mặt Chử Điềm nhìn anh hơi
quái lạ. Anh không khỏi hỏi ngược lại – “Sao vậy, anh nói không đúng à?”
Chử Điềm tiếp tục ăn điểm tâm, nhưng khóe mắt đuôi mày đều nhướng lên:
“Chính trị viên Từ, xin hãy yên tâm, chưa bao giờ em trang điểm đậm cả.
Khí sắc của em rất tốt.”
Cô chỉ chỉ mặt mình. Chăm sóc được
hơn một tháng, cô đã khôi phục lại làn da trước đây. Hiện tại da cô non
mịn có thể bấm ra nước, môi vốn đã đỏ hoàn toàn không cần tô son. Có nền tảng tốt như thế nên chỉ cần trang điểm nhẹ thôi đã hiển nhiên trở
thành người đẹp rồi. Khuôn mặt này không biết đã khiến bao nhiêu người
hâm mộ, còn kéo theo bao chuyện thị phi đấy.
Trước kia Chử
Điềm không thèm để ý, ỷ vào tuổi trẻ lười chăm sóc, người khác thấy vậy
đều cảm thán phí của trời. Ai cũng nói phụ nữ qua hai mươi lăm tuổi bắt
đầu xuống dốc. Hai năm nay Chử Điềm cũng bắt đầu cảm thấy nguy cơ, cô đã tìm hiểu kỹ cách bảo vệ và chăm sóc làn da. Bây giờ nhìn lại hiệu quả
không tệ lắm.
Từ Nghi nhìn chằm chằm người đẹp sắc nước hương trời trước mắt rồi khẽ cười. Lúc mới biết cô, hàng loạt hành động của
cô tạo cho anh cảm giác cô là một cô gái mặt dày. Nhưng bây giờ lại phát hiện, nếu như cô thật sự muốn theo đuổi một người đàn ông nào, e là
không mấy ai có thể kháng cự được sức quyến rũ cực độ này.
Hôm nay là thứ sáu, Chử Điềm vẫn phải đi làm. Trời mưa suốt từ tối hôm qua, đến giờ thì đã ngớt đi. Chử Điềm nhìn ra ngoài, do dự một lát rồi quyết định đi làm bằng tàu điện ngầm.
Nghe vậy, Từ Nghi hơi kinh ngạc: “Để anh đưa em đi làm.” – Dù sao anh đang nghỉ phép, cũng không có gì làm.
Chẳng dè Chử Điềm lại thẳng thắn từ chối: “Không cần, tự em đi được rồi.”
“Không phải là em ngại chen chúc sao?”
“Nhưng em không muốn người trong công ty nhìn thấy anh.” – Chử Điềm vừa đi giày vừa nói.
Không ngờ tới lý do này, Từ Nghi ngớ người ra, nhưng cũng không nói nài nỉ.
Vừa ra đến cửa, Chử Điềm hỏi Từ Nghi: “Hôm nay anh dự định làm gì?”
“Đi dạo đâu đó thôi.” – hôm nay Từ Nghi mặc một bộ thường phục, có vẻ ôn hòa hơn lúc mặc quân phục rất nhiều.
“Cũng tốt.” – Chử Điềm bất chợt phát hiện ra điểm tốt của ông chồng quân nhân biết nấu cơm này. Một là không lo lắng anh bị đói bụng, hai là có kỷ
luật quân đội ràng buộc không cần phải lo lắng anh làm bậy. Nhớ ra gì
đó, cô quay người lại hỏi anh – “Đúng rồi, còn chưa kịp hỏi anh, lần này anh nghỉ phép mấy ngày?”
“Mười ngày, sao vậy?” – Từ Nghi nhìn cô.
“Dành chút thời gian đến nhà anh một chuyến.”
Trước khi kết hôn cô đã gặp cha mẹ Từ Nghi cũng chính là cha mẹ chồng cô một
lần, hơn nữa còn rất vội vã. Tuy là lúc đó có vài nguyên nhân, ba mẹ
chồng đều tỏ vẻ thông cảm, nhưng vẫn thiếu sót lễ nghĩa, nên tìm một cơ
hội bù lại.
Nhận thấy được cô suy nghĩ đến vấn đề này rất
chân thành, Từ Nghi ngẫm nghĩ rồi nói: “Sau này sẽ tìm cơ hội. Khoảng
thời gian này là thời điểm công ty bận rộn, em đến đó ba mẹ cũng không
có thời gian gặp em.”
Thay vì nói là lý do, không bằng nói là viện cớ. May mà đối tượng là Chử Điềm, cô hoàn toàn không suy nghĩ
nhiều chỉ nói: “Mấy ngày nay anh sắp xếp với gia đình đi, chỉ cần cuối
tuần là được mà.”
Từ Nghi đứng bên cửa sổ đưa mắt nhìn Chử
Điềm đi xuống lầu trong cơn mưa phùn lắc rắc, càng tôn lên vóc dáng
thướt tha của cô. Thất thần trong chốc lát, anh quay người nhìn khắp
nhà. Anh bỗng phát hiện trong nhà quá im ắng, giống như quay trở lại lúc anh còn sống độc thân.
Từ lúc chiều hôm qua chờ xe cho đến
khi Chử Điềm vừa ra khỏi nhà ban nãy, ngoại trừ ngủ vài tiếng, anh chẳng có giây phút nào rảnh rỗi. Kiểu bận bịu này khác với lúc bận bịu khi
làm việc. Khi làm việc lúc nào anh cũng biết rõ mình phải làm gì, dù bận nhưng vẫn có trình tự, nhưng bây giờ thì hoàn toàn không có chủ định và không có chuẩn bị gì cả.
Từ Nghi ngẫm nghĩ không khỏi bật
cười. Anh không ngờ đến lúc mình về đến nhà còn phải giữ tính cảnh giác
chuẩn bị chiến đấu cấp bốn, bởi vì tình trạng đột phát của cô gái Chử
Điềm này thật sự là quá thường xuyên. Nhưng mà như vậy cũng tốt, cuộc
sống không đến nỗi quá vô vị.