Lần này nhân viên được cử đi huấn luyện ở Tây Đinh thành phố T gồm sáu người, vừa khéo là bốn nam hai nữ.
Chín giờ sáng, Chử Điềm chạy đến công ty hội họp với những người khác, ngồi
chung một chiếc xe thương vụ. Ngoại trừ một đồng nghiệp nam ra, những
người khác đều khác bộ phận với cô. Chử Điềm mới đến công ty chưa được
hai tháng, còn chưa thân thiết với họ. Cô ngồi ở hàng ghế trước, nghe
mấy người phía sau trò chuyện và cười đùa rôm rả, trong lòng cảm thấy có chút nhàm chán.
Một lúc sau cô cảm thấy đầu mình hơi choáng
váng, vừa cố hít thở thì trào lên một cảm giác buồn nôn. Chử Điềm rầu rĩ phát hiện mình say xe rồi. Cô kéo cửa sổ bên cạnh ra một nửa, đồng
nghiệp nữ ngồi kế bên phát hiện ra sắc mặt cô tái nhợt, khẽ hỏi có phải
cô khó chịu hay không.
Chử Điềm vừa định trả lời là không sao thì cơn buồn nôn lại trào lên. Cô đành xua xua tay, không nói gì. Đồng
nghiệp nữ thấu hiểu móc ra một miếng dán say xe trong túi ra đưa cho cô:
“Dán lên rốn hoặc ở sau tai, một lát nữa sẽ đỡ hơn.”
Chử Điềm cảm kích nhìn chị ta, rồi lập tức xé ra dán lên. Qua mười phút
sau, không biết có phải là do tác dụng tâm lý hay không, cô đã cảm giác
khá hơn nhiều. Tựa đầu vào lưng ghế, mơ màng ngủ thiếp đi.
Đến thành phố T cũng đã sang trưa, chi nhánh công ty bên đó cử người đến
đón, còn cố ý đặt bàn ở khách sạn chiêu đãi đám người bọn họ. Chử Điềm
trong người khó chịu nên nhã nhặn từ chối, sau đó về phòng cất đồ nghỉ
ngơi. Đồng nghiệp nữ kia cũng đi theo cô về phòng cất đồ, hai người ở
chung phòng với nhau.
Đồng nghiệp nữ đó họ Trương, Chử Điềm
gọi chị ta là chị Trương. Chị Trương vừa thấy Chử Điềm vào phòng đã lập
tức nằm lăn ra giường liền hỏi:
“Tiểu Chử, không phải bình thường em lái xe đi làm sao? Sao mà say xe dữ vậy hả?”
“Em cũng không biết lần này là sao nữa.” – Chử Điềm uể oải nói – “Lúc trước rất hiếm khi bị say xe, nhưng lần này vừa ngồi lên xe không bao lâu đã
buồn nôn không chịu được.”
Chị Trương ngẫm nghĩ rồi cười nói: “Coi chừng không phải say xe mà là có rồi đó.”
Nhờ phúc của Phùng Kiêu Kiêu, hiện tại toàn bộ công ty đều biết chuyện Chử
Điềm đã kết hôn, vì vậy chị Trương mới nói đùa với cô thế này.
Trái lại, Chử Điềm cũng không cảm thấy khi nãy buồn nôn là vì có mang. Dù gì Từ Nghi chỉ mới đi có vài ngày, nếu thật sự có mang cũng không phản ứng nhanh đến vậy. Tuy nhiên, lời của chị Trương đã nhắc nhở Chử Điềm phải
chú ý vấn đề này. Tuy rằng khi đó chu kỳ của cô vừa kết thúc, chính là
thời điểm an toàn nhất. Lúc họ làm cũng không chú ý lắm đến biện pháp an toàn. Nhưng mà thời kỳ an toàn của phụ nữ ai có thể nói chính xác chứ?
Cô vẫn có khả năng mang thai.
Nghĩ vậy, cô dự tính khi trở về thành phố B sẽ mua que thử thai thử xem sao.
Sau khi chị Trương đi, Chử Điềm tẩy trang, đổi bộ quần áo thoải mái, trở về giường chuẩn bị ngủ một giấc. Nhớ đến tối qua ai đó dặn dò, cô gửi tin
nhắn đi: Đã đến thành phố T, khách sạn là hai người một phòng, em ở với
một chị đồng nghiệp. Xin đồng chí Chính trị viên yên tâm!
Cô
nói đùa như vậy không biết khi ai đó xem tin nhắn này sẽ có vẻ mặt gì
đây. Chử Điềm gian xảo cười một tiếng, có chút mong đợi anh hồi âm.
Quả nhiên không lâu sau điện thoại di động đã vang lên tiếng ‘tinh tinh’,
báo cho cô có cuộc gọi đến. Chử Điềm lập tức cầm lên xem nhưng lại khá
thất vọng. Người gọi đến chính là cô bạn học chung thời đại học và cùng
làm việc tại thành phố B với cô, gọi đến mời cô đi ăn cưới. Lâu rồi
không liên lạc, Chử Điềm lười mấy trò đối nhân xử thế này nên tìm lý do
từ chối.
Nhưng cú điện thoại của cô bạn đại học này ít nhiều
đã khiến cô ngẫm nghĩ lại một số chuyện. Lúc chán nản nằm trên giường,
cô không thôi suy nghĩ: Đến bao giờ mình mới có đám cưới đây?
Khi anh và cô đang ký kết hôn quả thật hơi vội vàng. Lúc Từ Nghi làm thủ
tục kết hôn thì hai người đã bàn xong chuyện đám cưới. Chờ tình trạng
sức khỏe mẹ cô chuyển biến tốt hơn thì họ sẽ tổ chức một hôn lễ đơn
giản, chỉ mời cha mẹ hai bên và những bạn bè thân thiết tham dự mà thôi.
Nhưng mẹ đột ngột qua đời đã phá vỡ hết tất cả kế hoạch, trong nháy mắt hôn
lễ biến thành đám tang. Hai ngày sau đám tang, anh nhận được điện thoại
yêu cầu kết thúc nghỉ phép trở về đơn vị, không kịp nghỉ ngơi lấy một
chút, đi ngay trong ngày. Cô mặc chiếc áo khoác màu xanh đậm, đeo băng
tang trên cánh tay ra sân bay tiễn anh. Trước lúc chia xa, hai người
không nói một câu, anh chỉ hôn lên khóe môi và ôm siết lấy cô mà thôi.
Khi đó cô nghĩ mình lệ thuộc vào người đàn ông này biết bao. E rằng dù
không có đám cưới cô vẫn sống chung với anh như vậy mà không hề cảm thấy ấm ức. Nhưng cho tới giờ cô mới phát hiện, thật ra thì cô vẫn có lòng
tham. Mà Từ Nghi thì sao, hình như anh đã quên mất chuyện này rồi, kể từ lúc đó vẫn chưa nhắc lại.
Cô cũng có thể chủ động nhắc anh mà. Nhưng… Chử Điềm bĩu môi. Cô không thèm!
Khóa huấn luyện chính thức bắt đầu từ ngày mai, mọi người tận dụng thời gian nửa ngày này đi dạo khu thắng cảnh nổi tiếng tại thành phố T.
Chử Điềm cảm thấy người đã khá hơn nên cũng nhập bọn. Toàn là những người
tầm tuổi nhau nên đi chung không lâu đã thân thiế ngay. Cuối cùng mọi
người hứng chí quyết định tối không trở về khách sạn ăn buffet mà chọn
nhà hàng Tây Kiessling nổi tiếng thành phố T, đánh chén xong còn rủ nhau đi hát Karaoke.
Chử Điềm không có hứng ăn, chỉ ăn một nửa
miếng thịt bò tám phần chín, một ít salad và nửa bát súp bắp, sức ăn chỉ bằng phân nửa thường ngày. Mà trong quá trình dùng cơm, Chử Điềm cảm
thấy thỉnh thoảng có người nhìn cô chằm chằm, điều này khiến cô ăn mất
tự nhiên. Cô đặt nĩa xuống, lau khóe miệng, nhìn lại thì thấy một đồng
nghiệp nam giơ ly rượu trong tay với cô, anh ta dựa vào ghế mây, tay đỡ
trán, ánh mắt mê ly.
Chử Điềm chợt nhớ ra anh chàng này là
người Phùng Kiêu Kiêu đã nói lúc trước, chính là người bạn ở bộ phận
hạng mục muốn “tìm hiểu” cô, tên là Triệu Hiểu Khải. Thấy ánh mắt anh ta nhìn mình, Chử Điềm liền biết anh ta uống nhiều quá rồi.
Cô
lịch sự mỉm cười, nhanh chóng quay mặt đi, không nhìn anh ta nữa. Đồng
nghiệp nam kia không được vui, cũng hơi tỉnh rượu, ngượng ngùng cúi đầu
dùng bữa.
Ngồi được một lát, Chử Điềm cảm thấy bưac bối trong lòng. Đúng lúc chị Trương muốn đi vệ sinh, cô liền đi chung với chị ấy
ra ngoài hóng mát một chút. Hai người băng qua đại sảnh nhà hàng, lúc
vừa định đi ra ngoài thì Chử Điềm nghe thấy hai tiếng nói quen thuộc.
“Bây giờ mới mấy giờ, sao không còn phòng riêng nữa hả?” – giọng nữ nũng nịu cất lên đầy bất mãn.
Nhân viên phục vụ nhỏ nhẹ giải thích nhưng cô ta vẫn không hài lòng. Trong chốc lát giằng co, một người đàn ông nói:
“Được rồi, đừng nhiều chuyện vậy mà, ăn ở đại sảnh cũng được.”
Chử Điềm cảm thấy khó tin, cô bảo chị Trương vào phòng vệ sinh trước, bản
thân cất bước đi về phía tiếng nói kia. Chỉ thấy một người phụ nữ ăn mặc lòe loẹt ngúng nguẩy đi đến chiếc bàn hai người. Đi theo phía sau cô ta là một người đàn ông mặc bộ vest đen, phong thái chính trực.
Hai người này chính là Chử Ngật Sơn ba cô và người vợ hai của ông ta – Triệu Tiểu Tinh.