Bây Giờ Và Mãi Mãi

Chương 3



– Jessie, em là người đàn bà đẹp nhất, chẳng có gì phải ngờ vực. Anh biết rất rõ.

– Cả hai đứa mình!

Chị nằm sấp, nhìn lên, mỉm cười với anh. Mùi thơm từ cơ thể họ tỏa ra sực nức, đầu tóc rối bời. Họ mới thức dậy không lâu. Chỉ đủ sớm để yêu đương.

– Không thể cả hai đứa được. Em nói vớ vẩn. Anh có phải người đàn bà đẹp đâu.

– Đúng thế. Nhưng anh là người đàn ông tuyệt vời.

– Và em dồi dào tình cảm, nhất định chung sống với một anh văn sĩ.

Chị đón điếu thuốc hai người hút chung, rít một hơi, phả vào mặt anh, trước khi ngồi dậy hôn anh lần nữa.

– Mấy giờ chúng mình sẽ ra bãi biển, hả Jessie, em cưng? – Ai nói là chúng mình sẽ ra bãi biển? Cưng ơi, em phải ra ngoài tiệm. Em vắng mặt ba tuần rồi còn gì.

– Thì vắng mặt thêm một ngày nữa đã chết ai đâu? Em nói hôm nay em ra bãi biển với anh cơ mà.

Anh có vẻ một cậu bé hờn dỗi.

– Em không nói vậy.

– Chắc chắn có mà. Được rồi, anh nhớ hình như em có nói. Anh nói rằng anh sẽ bắt cóc em, và hình như em hưởng ứng.

Chị cười ròn, thọc tay đùa mớ tóc anh. Anh chàng này bất trị thật. Lớn đầu mà như đứa con nít. Một cậu bé đẹp trai. Không bao giờ chị cưỡng nỗi ý anh.

– Quỉ sứ nhà anh. Em phải lo công việc, làm sao ra bãi biển được?

– Dễ thôi. Em gọi dây nói cho mấy cô bán hàng, bảo họ ngày mai em mới về tới. Thế là chúng mình dọt. Giản dị quá mà. Làm sao em có thể để phí một ngày như ngày hôm nay?

– Một ngày là một ngày kiếm sống.

Những lời như thế này anh chẳng ưa. Hàm ý rằng anh không kiếm sống.

– Sáng nay em tạt qua tiệm, về sớm, anh nghĩ thế nào?

– Được. Và em rời tiệm đúng lúc sương xuống nhé, Jessie, em chịu chơi lắm. Đúng, chịu chơi, chơi đến cùng. Số dách!

Nhưng chị không kịp nghe, bận xuống bếp pha cà phê, ngoái cổ đáp lại:

– Em hứa. Em sẽ rời tiệm vào lúc một giờ. Anh thấy thế nào?

– Còn hơn không. Trời ơi, anh yêu em thấy mồ. Em nói em xuống ký phải không.

Chị mỉm cười, gửi cho anh một nụ hôn.

– Một giờ trưa, em hứa. Và chúng mình sẽ ăn trưa tại nhà.

– Đúng chương trình anh đặt ra chứ? Anh lại mỉm cười, và chị gật đầu: “Vậy thì, anh sẽ đón em vào lúc mười hai rưỡi”.

– Đồng ý.

“Lady J” nằm ở tầng dưới một ngôi nhà cất theo kiểu thời nữ hoàng Victoria ở cuối đường Thống Nhất. Ngôi nhà đó sơn màu vàng, cửa màu trắng, có một tấm bảng bằng đồng gắn ở cửa khắc chữ “LADY J”. Chị đã cho gắn một bức tranh quảng cáo rất rộng ở trước tủ kiếng, và mỗi tháng hai lần tự tay chị săn sóc lau chùi. Cách quảng cáo đó thật giản dị nhưng rất hiệu quả. Trong lúc lái chiếc Morgan vào lối đi, chị ngước mắt nhìn lên coi trong lúc chị vắng nhà thì nhân viên trưng bày tủ kiếng như thế nào. Váy len màu nâu, áo sơ mi màu nâu sẫm, những chuỗi hạt màu hổ phách, nón đan bằng len… Trông thứ gì cũng đẹp đẽ, tốt cả, nhưng toàn là những mặt hàng mùa thu… chứ không phải là mùa hè. Nhưng chẳng quan trọng gì. Mùa hè có ai mua sắm gì đâu. Người ta mua hàng vào mùa thu kia.

Jessie thoáng nghĩ đến những mặt hàng đặt mua ở Nữu Ước, trong lúc chị lôi cái túi xách ra khỏi xe, rồi chạy lên mấy bậc thềm. Cửa mở ra. Mấy cô bán hàng đã biết Jessie thường tới sớm.

– Tốt. Coi ai tới kìa, chị Zina! Ủa, chị Jessie đã về.

Một cô gái Đông phương nhỏ con, tính nết dịu dàng thấy Jessie liền vỗ tay, nhảy cẫng lên, chạy lại, vẻ vui thích lắm.

– Trông chị đẹp khủng khiếp!

Jessie và cô gái mỗi người một vẻ, chẳng ai thua ai. Vẻ đẹp lộng lẫy của Jessie tương phản với vẻ duyên dáng thùy mị của cô gái Nhật. Tóc cô ta đen và bóng, xõa xuống gọn gàng từ ót tới mép cằm.

– Kat! Em cắt tóc ngắn hả?

Jessie hơi sửng sốt. Mới tháng trước cô gái để tóc xõa xuống ngực, mỗi khi không búi chặt lên tận đỉnh đầu. Tên cô là Katsuko, có nghĩa là hòa bình.

– Mỗi lần bới cao, em thấy khó chịu lắm. Chị thích kiểu tóc này không?

Cô gái kiễng một chân, quay tít người thật nhanh, để tóc lúc lắc quanh đầu, và mỉm cười. Cô mặc bộ đồ đen quen thuộc, làm tăng thêm vẻ mảnh mai. Cô có vẻ dịu dàng như mèo, vì thế mới có biệt danh là Kat mà Jessie đặt cho cô.

– Chị thích kiểu tóc này. Dễ thương lắm.

Hai người mỉm cười với nhau. Chưa kịp nói câu gì thì đã nghe tiếng kêu vui vẻ ào ào:

– Hoan hô! Chị đã về!

Đó là Zina. Cô là người miền Nam, tình cảm, tóc hung hung, đôi mắt màu nâu. Cô mập mạp, nở nang, trong khi hai cô kia thanh nhã, ngực nhỏ. Cái miệng rộng cho biết cô thích cười đùa, mê trai. Tóc ôm sát lấy đầu, thành lọn nhỏ cong cong. Đôi cẳng mập mạp, sexy. Mỗi lần cô di chuyển, đàn ông trông thấy muốn đứng tim, và cô ưa trêu ghẹo mấy ông.

– Chị đã thấy Kat cắt tóc ngắn ngủn chưa? Em cứ trách nó hoài.

Cô mỉm cười, trề môi, kéo dài câu nói, cái miệng chúm chím rất đáng yêu:

– Nữu Ước lúc này ra sao?

– Đẹp, tuyệt, khủng khiếp, và nóng kinh hồn. Chán ngấy. À, đợi coi chị mua về thứ gì nhé.

– Những màu gì?

Là một cô gái luôn luôn chỉ mặc màu trắng hoặc màu đen, Kat lại khéo thẩm định những màu sặc sỡ. Cô hiểu rõ màu sắc, biết những màu tương phản, những màu có thể pha trộn, biết đủ thứ, nhưng mặc quần áo màu sắc thì không.

– Đủ thứ màu. Đẹp lắm. Các em coi sẽ mê luôn.

Jessie kiêu hãnh sờ những chữ trên bảng hiệu “Lady J”. Chị có cảm giác dễ chịu được trở lại giang san của mình.

– Ai trưng bày tủ kiếng vậy? Trông nỗi lắm.

– Zina đấy!

Kat mau mắn chỉ bạn để ca tụng.

– Chị coi đặt cái kệ màu xanh lá cây chỗ này trông nỗi bật không?

– Đẹp khủng khiếp. Chị thấy quanh chị cũng chẳng có gì thay đổi. Và hai chị em lúc nào cũng như một cặp song sinh, quấn quít nhau. Trong lúc chị vắng hàng họ có bán được nhiều không?

Jessie ngồi vào chiếc ghế bọc da màu nâu mà chị ưa thích. Chiếc ghế rất rộng, chị ngồi lọt thỏm, có thể thoải mái duỗi chân.

– Chúng em kiếm được nhiều tiền. Có thể nói vậy với hai tuần đầu. Tuần cuối này bán hơi chậm. Thời tiết đẹp lắm!

Kat nhanh miệng báo cáo ngắn gọn, Jessie nhận định rằng chị còn bốn tiếng đồng hồ nữa để làm việc, trước khi Ian tới đón chị đi chơi bãi biển.

Trong lúc Jessie đưa mắt nhìn quanh, Zina nhanh nhẹn đưa cho chị một tách cà phê đen. Chị nhìn những mặt hàng mùa thu chị đã mua cách đây năm tháng, phần lớn là hàng của Âu châu. Cửa tiệm của chị trưng bày rất nỗi. Hai bên tường có gắn kiếng và ở mỗi góc nhà có trưng những chậu cây kiểng. Từ trần nhà hắt xuống ánh sáng màu xanh lá cây, và đèn trong tiệm rất sáng.

– Mặt hàng Đan Mạch thế nào?

Người Đan Mạch ưa ăn mặc màu đỏ: váy, áo thun, áo gió… Trong tiệm của Jessie có ba kiểu áo gió khác nhau, lại có loại áo khoác tuyệt đẹp, màu hoa anh đào rất đậm, khiến người đàn bà mặc vào cảm thấy mình là người nước ngoài, và hấp dẫn. Đó là loại áo khoác rất lớn, Jessie cũng đã đặt mua một chiếc cho bản thân chị.

– Mặt hàng Đan Mạch rất tốt!

Zina cất giọng nói kéo dài của người miền New Orleans xen vào.

– Anh Ian thế nào? Mấy tuần nay chúng em chẳng thấy mặt anh!

Anh chàng có tạt qua cửa tiệm một lần để lãnh chi phiếu. Sau hôm Jessie ra đi một ngày.

– Anh ấy đang để tâm viết một cuốn sách.

Zina gật đầu, mỉm cưởi hưởng ứng. Cô rất ưa Ian. Trái lại, Kat chẳng tin tưởng anh chàng. Cô giữ việc sổ sách cửa tiệm, biết rõ anh tiêu pha lẹm vào tiền của Jessie bao nhiêu. Zina làm cho tiệm lâu ngày hơn, cô đã hiểu được Ian, và đánh giá anh rất cao. Kat là dân mới, vẫn mặc nguyên chiếc áo khoác mỏng mua ở Nữu Ước. Trước kia cô đứng bán đồ thể thao ở Nữu Ước, gặp chủ chèn ép chán qua mới quyết định di dư sang San Francisco. Mới tới được một tuần, cô đã vào làm cho Lady J, và ở đây cô cảm thấy sung sướng, tưởng như Jessie cầu khẩn cô, cần có cô ở tiệm của chị. Cô hiểu công việc rành rẽ.

Ba người đàn bà ngồi uống cà phê tán chuyện gẫu chừng nửa tiếng. Katsudo chỉ cho Jessie coi một số vấn đề liên quan đến cửa tiệm, ghi ra giấy đàng hoàng. Có hai ông khách mới thường đến mua nhiều mặt hàng, tưởng như muốn mua đứt luôn cửa tiệm. Họ bàn luận về những mặt hàng Jessie đã đặt để bán vào mùa thu này, Jessie muốn trưng bày cửa hiệu cho thật mới mẻ, trước khi chị đi chơi Carmel vào tháng mười. Kat cũng góp được nhiều ý kiến hay.

Có sự hiện diện của chị, cửa tiệm sinh động hẳn lên và ba chị em họp thành bộ ba rất ăn cánh với nhau. Mỗi người có sự đóng góp riêng. Sự kiện rõ rệt là lúc Jessie vắng mặt, cửa hiệu dường như yếu hẳn. Jessie không chịu nỗi lại có chuyện đó, chị không thể tha thứ được. Hai cô gái cũng hiểu, và họ yêu thích công việc của mình. Jessie trả lương cao, hai cô lai được mua quần áo với giá rẻ. Jessie biết điều, hai cô làm việc rất thoải mái. Hiếm khi gặp được một bà chủ như vậy. Ở Nữu Ước, Kat đã lần lượt làm cho nhiều bà chủ, mụ nào cũng chằng tính cả và Zina đã chạy mặt nhiều ông chủ rất khó chịu, cứ bắt cô đánh máy, làm thư ký tốc ký, và nhiều việc chẳng dính dáng đến phận sự của cô. Jessie mong mỏi nhân viên làm thêm giờ và làm việc cật lực, nhưng chính chị cũng làm hăng say, đôi khi làm quá nữa. Chị đã gầy dựng cho Lady J rất thành công, và chị mong mỏi hai cô kia giúp đỡ chị cho cửa tiệm đứng vững. Công việc đó không khó. Chị thay đổi mặt hàng tùy theo mùa và khách hàng rất ưa thích. Lady J vững như đá. Cũng vững vàng như bản thân Jessie, và mọi vật quanh chị.

– Nào, hai em, bây giờ chị phải coi kỹ thư từ giao dịch mới được. Có chuyện gì tệ hại không?

– Chẳng tệ hại lắm.

Zina trả lời, giọng không rõ ràng: “Có thư của mấy bà ở Texas, hồi tháng ba có qua đây hỏi coi thứ chuỗi hạt nhỏ màu vàng đeo cổ có còn đặt mua được không. Em đã viết thư trả lời tất cả mấy bà đó rồi”.

– Zina! Chị yêu em.

– Em luôn luôn phục vụ chị hết mình! Cô cúi chào thật thấp.

Jessie bước vào văn phòng nhỏ của chị ở bên trong, cách xa cửa tiệm chừng ba bước. Chị nhìn quanh tỏ vẻ hài lòng. Cây cối chị trồng rất tươi tốt. Thư từ của chị được xếp đặt gọn gàng, hóa đơn được thanh toán. Liếc mắt nhìn, chị thấy có thứ tự. Bây giờ công việc của chị phải làm chỉ là xem lại, thông qua.

Chị đang đọc được phân nửa số thư từ thì Zina xuất hiện ở cửa, vẻ bối rối.

– Có người đàn ông muốn gặp chị, chị Jessie ạ. Ông ta nói có chuyện khẩn cấp.

Cô gái có vẻ bối rối lắm. Cô cho biết ông này không phải khách quen, tới đây không phải để mua sắm gì đâu.

– Gặp chị! Chuyện gì vậy?

– Ông ta không chịu nói. Nhưng ông yêu cầu em đưa chị tấm danh thiếp này. Zina đưa một mảnh giấy nhỏ, màu trắng, hình chữ nhật, Jessie nhìn vào mắt cô kia.

– Có điều chi không ổn?

Zina nhún vai, tỏ ý không biết, Jessie đọc trên tấm danh thiếp “William Houghton, thanh tra. Sở cảnh sát San Francisco” Chị không hiểu, nhìn lại Zina, để tìm manh mối:

– Có chuyện gì xảy ra lúc chị vắng nhà chăng? Chúng ta có mất trộm không? Chúa ơi! Mới chân ướt chân ráo trở về đã gặp rắc rối, sao không đợi một, hai tiếng đồng hồ nữa có được không?

– Không, chị Jessie ạ. Em nói thật. Chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Em cũng không tưởng được chuyện này ra sao. Mỗi lần gặp bối rối, giọng kéo dài của Zina nghe rất trẻ con.

– Chị cũng vậy. Sao em không dẫn ông ấy lại đây? Để chị hỏi chuyện ông ta lại hay hơn đấy.

William Houghton theo chân Zina, xuất hiện. Cô gái tỏ vẻ nghiêm nghị. Ông thanh tra có vẻ hung dữ.

– Thanh tra Houghton phải không? Tôi là Jessie Clarke.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.