Bầu Trời Sụp Đổ

Chương 13



Chiều hôm đó khi Dana trở về phòng, nàng chợt đứng sững lại. Mọi thứ vẫn y nguyên, và chưa… nhưng nàng vẫn có cảm giác có cái gì đó đã thay đổi. Đồ đạc của nàng đã bị lục lọi? Có lẽ mình hơi man man, nàng hài hước nghĩ. Nàng nhấc điện thoại lên và gọi về nhà.

Bà Daley trả lời máy:

– Nhà cô Evans.

May quá, bà ấy vẫn còn ở lại.

– Bà Daley à?

– Cô Evans?

– Chào bà. Kemal thế nào rồi?

– À cậu ấy có phá phách một chút, nhưng tôi còn quản nổi. Các con tôi cũng thế mà.

– Vậy là mọi thứ… vẫn ổn?

– Ồ vâng.

Dana thấy nhẹ cả người.

– Làm ơn cho tôi gặp nó.

– Vâng. Dana nghe thấy bà ta gọi. Kemal, mẹ cháu gọi điện về này.

Một lát sau là giọng của Kemal:

– Chào Dana.

– Chào Kemal. Cháu thế nào rồi?

– Tốt.

– Còn ở trường?

– Cũng bình thường.

– Và cháu không có gì với bà Daley chứ?

– Bà ấy cũng tốt.

Còn hơn cả tốt, Dana nghĩ. Bà ấy là một điều kỳ diệu.

– Khi nào thì cô về, Dana?

– Ngày mai cô về đến nơi. Cháu ăn tối chưa?

– Rồi. Cũng không tệ lắm.

Dana suýt nữa thì nói “Là cháu à, Kemal”. Nàng ngạc nhiên trước sự thay đổi của nó.

– Vậy thì tốt. Ngày mai gặp lại. Ngủ ngon.

– Ngủ ngon, Dana.

Lúc Dana chuẩn bị đi ngủ, chuông điện thoại di động của nàng chợt kêu vang. Nàng cầm nó lên.

– A lô?

– Dana à?

Nàng cảm thấy niềm vui tràn ngập.

– Jeff! Ồ, Jeff!

Nàng thầm cảm ơn cái ngày mình đã đăng ký dịch vụ điện thoại di động toàn cầu.

– Anh phải gọi điện để cho em biết là anh nhớ em hết được.

– Em cũng rất nhớ anh. Anh đang ở Florida à?

– Mọi việc thế nào?

– Không được tốt lắm. Nàng thấy giọng anh có vẻ do dự. Sự thực là khá tồi tệ. Ngày mai Rachel sẽ phải làm phẫu thuật cắt bỏ một bên ngực.

– Ô, không.

– Cô ấy không được ổn lắm.

– Em rất tiếc!

– Anh biết. Em yêu, anh không thể chờ đến ngày về gặp.

– Anh có bao giờ nói là anh đang phát điên vì em chưa? Em cũng đang phát điên vì anh đây, anh yêu.

– Em có cần gì ở đó không, Dana?

– Không!

– Kemal thế nào rồi?

– Nó bình thường. Em vừa tìm được một người giúp việc mới mà nó thích.

– Đó là điều tốt đấy Anh không thể đợi đến lúc chúng ta cùng nhau nữa rồi.

– Em cũng vậy.

– Em nhớ giữ gìn nhé.

– Vâng. Và em phải nói em rất tiếc về chuyện của Rachel.

– Anh sẽ nói lại với cô ấy. Ngủ ngon nhé, em yêu.

– Ngủ ngon.

Dana mở vali và lôi ra chiếc áo sơmi của Jeff mà nàng đã mang theo từ nhà. Nàng mặc nó vào trong áo ngủ. Ngủ ngon, anh yêu.

***

Sáng hôm sau Dana bay về Washington. Nàng tạt qua nhà trước khi đến văn phòng và được chào đón bởi bà Daley vui vẻ.

– Rất tuyệt được gặp lại cô, cô Evans. Cậu con cô làm tôi mệt quá. Nhưng bà ta lại vừa nói vừa nháy mắt.

– Hy vọng là nó không mang lại nhiều phiền toái cho bà.

– Phiền toái? Không hề. Tôi rất vui vì những gì cậu ấy làm được bằng cánh tay mới của mình.

Dana ngạc nhiên nhìn bà ta.

– Nó chịu đeo vào à?

– Dĩ nhiên. Cậu ấy đeo nó đi học rồi.

– Tuyệt quá. Tôi rất vui. Nàng nhìn đồng hồ. Tôi phải đến văn phòng. Chiều nay tôi sẽ về gặp Kemal!

– Cậu ấy sẽ rất mừng khi gặp cô. Cậu ấy nhớ cô lắm, cô biết đấy. Cô cứ đi đi. Để tôi cất đồ đạc cho.

– Cảm ơn bà Daley.

***

Dana vào văn phòng của Matt và kể cho ông nghe những gì mà nàng thu lượm được ở Aspen.

Ông nhìn nàng với vẻ hoài nghi.

– Một ngày sau đám cháy, người thợ điện đã biến mất?

– Mà không thèm lĩnh tiền.

– Và anh ta đã đến nhà Winthrop một ngày trước đám cháy?

Matt lắc đầu.

– Cứ như là chuyện Alice ở xứ sở thần tiên ấy. Hết bất ngờ này đến bất ngờ khác.

– Matt, Paul Winthrop là người tiếp theo trong gia đình này bị giết. Anh ta chết ở Pháp không lâu sau đám cháy kia. Tôi muốn sang đó. Tôi muốn tìm xem có nhân chứng nào chứng kiến vụ tai nạn không.

– Được, Matt gật đầu. Elliot Cromwell cũng đang hỏi thăm cô. Ông ấy muốn cô phải cẩn thận một chút.

– Tức là cả hai chúng ta đấy, Dana trả lời.

***

Khi Kemal từ trường về nhà, đã thấy Dana chờ sẵn.

Nó đeo cánh tay mới và Dana nhận thấy dường như nó đã tỏ ra điềm tĩnh hơn.

– Cô đã về rồi. Nó ôm lấy nàng.

– Chào cháu. Cô rất nhớ cháu. Ở trường thế nào?

– Cũng không tệ. Thế còn chuyến đi của cô thì sao?

– Cũng tốt. Cô có mua quà cho cháu đây. Nàng đưa cho Kemal chiếc túi dệt tay và đôi giày da đanh của thổ dân mà nàng đã mua ở Aspen. Tiếp theo là một phần khó khăn hơn. Kemal, cô e là cô lại phải đi xa thêm vài ngày nữa.

Nàng căng người ra chờ phải ứng của nó nhưng tất cả những gì nó nói chỉ đơn giản là:

– Vâng.

Không có dấu hiệu nào của sự giận dữ.

– Cô sẽ mua cho cháu một món quà thật đẹp.

– Mỗi ngày cô đi xa là một món nhé?

Dana mỉm cười.

– Cháu mới đang học lớp bảy thôi, chưa phải sinh viên trường luật đâu.

***

Ông ta ngồi thoải mái trong chiếc ghế bành, tivi trước mặt và ly rượu Scotch trong tay. Trên màn hình là Dana và Kemal ngồi ở bàn ăn còn bà Daley đang phục vụ họ một món trông như thịt hầm của người Ailen.

– Ngon quá, Dana nói.

– Cảm ơn cô. Tôi rất vui vì cô thích nó.

– Cháu đã bảo bà ấy là một đầu bếp rất tuyệt vời mà, Kemal nói.

Cứ như là mình đang ở cùng họ, ông ta nghĩ, dù chỉ là ngồi quan sát họ từ căn hộ bên cạnh.

– Kể chuyện ở trường cho cô nghe đi, Dana nói.

– Cháu rất thích những giáo viên mới ở đây. Thầy giáo toán của cháu rất nghiêm…

– Thế thì tốt.

– Bọn con trai ở trường này tốt hơn nhiều. Chúng bảo cánh tay mới của cháu rất tuyệt.

– Chắc chắn là chúng sẽ nói thế?

– Một trong những bạn gái ở lớp cháu xinh lắm.

– Cháu nghĩ là cô ấy thích cháu. Tên cô ấy là Lizzy!

– Cháu có thích cô ấy không?

– Có. Cô ấy hay lắm.

Nó đang trưởng thành, Dana suy nghĩ với một sự dằn vặt bất ngờ. Đến giờ, Kemal đi ngủ còn Dana vào bếp gặp bà Daley.

– Kemal có vẻ… yên tĩnh nhiều. Tôi không biết phải nói cảm ơn bà thế nào! Dana nói.

– Chính cô mới đang chiếu cố tôi, bà Daley mỉm cười. Cứ như là tôi đang được sống cùng với một trong các con tôi. Chúng đã lớn cả rồi, cô biết đấy. Kemal và tôi đã có được một quãng thời gian rất tuyệt.

– Tôi rất vui.

Đợi đến nửa đêm nhưng không thấy Jeff gọi điện về, Dana mới đi ngủ. Nàng nằm và thắc mắc không biết Jeff đang làm gì, liệu anh có làm tình với Rachel không, và nàng tự thấy xấu hổ với ý nghĩ đó.

Người đàn ông ở căn hộ bên cạnh báo cáo.

– Hoàn toàn yên tĩnh.

Điện thoại di động của nàng rung chuông.

– Jeff, anh yêu. Anh đang ở đâu?

– Anh đang ở bệnh viện Docotrs ở Florida. Cuộc phẫu thuật đã xong. Nhưng họ vẫn còn đang kiểm tra lại.

– Ồ, Jeff. Em hy vọng là cô ấy sẽ không sao.

– Anh cũng vậy. Rachel muốn anh ở lại cùng cô ấy thêm vài ngày. Anh thấy mình phải hỏi em…

– Dĩ nhiên. Anh phải ở lại.

– Chỉ một thời gian rất ngắn thôi. Anh sẽ gọi điện nói với Matt. Em có tin tức gì mới không?

Ngay lúc đó Dana định kể cho Jeff nghe chuyện ở Aspen và việc mình đang tiếp tục điều tra. Anh ấy đã có quá nhiều chuyện phải lo rồi.

– Không, Dana trả lời. Không có gì mới cả.

– Cho anh gửi tình cảm đến Kemal Phần còn lại là của em đấy.

Jeff dập máy. Một nữ y tá đến bên cạnh anh.

– Ông Connors? Bác sĩ Young muốn gặp ông.

– Ca phẫu thuật rất tốt, bác sĩ Young bảo Jeff, nhưng cô ấy sẽ cần nhiều sự ủng hộ về mặt tinh thần bởi sẽ cảm thấy mất đi phần nào nữ tính. Khi tỉnh dậy, cô ấy có thể sẽ hoảng loạn. Anh phải cho cô ấy biết rằng không có gì đáng lo cả.

– Tôi hiểu, Jeff nói.

– Nỗi sợ hãi của cô ấy sẽ trở lại khi chúng tôi bắt đầu điều trị bằng bức xạ để ngăn chặn các tế bào ung thư phát triển. Sẽ rất vất vả đấy.

Jeff ngồi yên, nghĩ về những gì đang chờ anh ở phía trước.

– Cô ấy còn người thân nào có thể đứng ra chăm sóc không?

– Tôi. Và ngay lúc đó, anh nhận ra mình là người thân duy nhất của Rachel.

***

Chuyến bay của hãng Air France tới Nice hoàn toàn bình yên. Dana bật máy tính cá nhân lên để tái kiểm tra những thông tin mà nàng đã thu thập từ trước. Hấp dẫn, nhưng chưa đủ tính thuyết phục. Bằng chứng, Dana nghĩ. Không có câu chuyện nào mà không có bằng chứng cả. Nếu mình có thể…

– Chuyến bay tốt đẹp, phải không?

Dana quay sang người đàn ông ngồi bên cạnh. Anh ta cao ráo, hấp dẫn và nói giọng Pháp đặc sệt.

– Vâng.

– Cô đã bao giờ đến Pháp chưa?!

– Chưa, Dana nói. Đây là lần đầu.

Anh ta mỉm cười.

– À, vậy thì cô sẽ thích lắm đấy.

Đây là một đất nước kỳ diệu. Anh ta mỉm cười đầy ý nghĩa và dịch sát vào người nàng.

– Cô có bạn đưa đi chơi chưa?

– Tôi sang gặp chồng và ba con, Dana nói.

– Dommage! Anh ta gạt đầu rồi quay đi.

Dana trở lại với cái máy tính của mình. Một bài báo đập vào mắt nàng. Paul Winthrop, người đã chết trong một tai nạn ô tô, có một sở thích: Đua xe.

Máy bay hạ cánh xuống sân bay Nice, Dana đi thẳng đến văn phòng cho thuê xe.

– Tên tôi là Dana Evans. Tôi có…

Người nhân viên ngước lên.

– À! Cô Evans. Xe của cô đã sẵn sàng. Anh ta đưa cho nàng tờ đơn. Cô ký vào đây!

Bây giờ mới là sự trợ giúp cần thiết, Dana nghĩ. Tôi cần một tấm bản đồ miền nam nước Pháp. Anh có vui lòng…

– Dĩ nhiên, thưa cô. Anh ta lục tìm trong quầy và lôi ra một tấm bản đồ. Đây rồi! Anh ta đứng lên nhìn Dana rời khỏi.

***

Trong văn phòng của mình ở WTN, Elliot Cromwell nói:

– Bây giờ Dana đang ở đâu, Matt?

– Cô ấy ở Pháp.

– Có tiến triển gì không?

– Còn quá sớm.

– Tôi lo cho cô ấy quá. Tôi nghĩ có lẽ cô ấy đã đi quá xa và quá nhiều. Du lịch ngày nay có thể rất nguy hiểm! Ông ta lưỡng lự. Rất nguy hiểm.

Thời tiết ở Nice lạnh và khô, và Dana tự hỏi không biết thời tiết hôm Paul Winthrop chết là như thế nào. Nàng lên chiếc Citroën và lái đi Grande Corniche, vượt qua những ngôi làng nhỏ đẹp như tranh dọc hai bên đường.

Vụ tai nạn xảy ra ở phía bắc Beausoleil, trên đường cao tốc ở đoạn Roquebrune-Cap-Martin, một khu nghỉ dưỡng trông ra Địa Trung Hải.

Lúc Dana gần đến nơi, nàng giảm tốc độ, quan sát những đoạn cua tay áo dốc ngược, thắc mắc không hiểu Paul Winthrop bị ở đoạn nào. Anh ta làm cái quái gì ở đây? Anh ta đang gặp ai? Hay anh ta đang tham gia một cuộc đua nào đó? Hay anh ta đang đi nghỉ mát? Hay đi làm việc.

Roquerbrune-Cap-Martin là một ngôi làng từ thời Trung cổ với một toà lâu đài cũ kỹ, nhà thờ và những vila sang trọng nằm rải rác. Dana lái xe vào trung tâm, đỗ lại rồi đi tìm đồn cảnh sát. Nàng chặn một người đàn ông vừa đi ra khỏi cửa hàng lại.

– Làm ơn cho tôi hỏi đồn cảnh sát ở đâu?

– Tôi không biết nói tiếng Anh, tôi không thể giúp cô…

– Cảnh sát, cảnh sát.

– Á vâng – ông ta chỉ. Đi về phía bên trái, phố thứ hai!

– Cảm ơn ông!

– Không có gì.

Đồn cảnh sát là một toà nhà cũ kỹ, tường quét vôi trắng. Một cảnh sát viên trung niên mặc cảnh phục ngồi sau bàn. Ông ta đứng lên khi thấy Dana bước vào.

– Chào cô!

– Chào ông!

– Tôi có thể giúp gì cho cô?

– Ông có biết nói tiếng Anh không?

Ông ta ngẫm nghĩ.

– Có. Giọng nói có vẻ miễn cưỡng.

– Tôi muốn nói chuyện với người chỉ huy ở đây.

Ông ta nhìn nàng, vẻ bối rối hiện rõ trên nét mặt.

Rồi bỗng nhiên ông ta mỉm cười.

– À, sĩ quan Frasier.

– Vâng! Cô chờ cho một lát. Ông ta nhấc điện thoại và nói điều gì đó. Rồi gật đầu và quay sang Dana, chỉ vào hành lang. Cánh cửa đầu tiên.

– Cảm ơn.

Dana đi dọc theo hành lang cho đến khi nhìn thấy cánh cửa thứ nhất. Văn phòng của sĩ quan Frasier nhỏ và ngăn nắp. Ông ta trông nhanh nhẹn, có hàng ria con kiến và cặp mắt nâu tò mò. Ông ta đứng lên khi thấy Dana bước vào.

– Xin chào ngài sĩ quan.

– Chào cô. Tôi có thể giúp được cô chuyện gì?

– Tôi là Dana Evans. Tôi đang dàn dựng một kịch bản cho đài WTN ở Washington D.C về gia đình Winthrop. Theo tôi được biết thì Paul Winthrop đã chết trong một vụ tai nạn ở khu vực này?

– Vâng! Khủng khiếp! Khủng khiếp! Mọi người phải cẩn thận khi lái xe ở Grande Corniche. Chỗ đó rất nguy hiểm?

– Nghe nói Paul Winthrop chết khi đang tham gia một cuộc đua xe…

– Không. Hôm đó không có cuộc đua nào cả.

– Không có à?

– Không có, thưa cô. Hôm đó là ngày tôi làm nhiệm vụ mà.

– Tôi hiểu. Trong xe chỉ có một mình ông Winthrop thôi sao?

– Vâng.

– Thưa ông Frasier, họ có khám nghiệm tử thi không?

– Có. Dĩ nhiên.

– Trong máu của ông Paul Winthrop có chất cồn không?

Sĩ quan Frasier lắc đầu.

– Không.

– Thế còn ma tuý?

– Không.

– Ông có nhớ thời tiết hôm đó thế nào không?

– Có. Trời mưa.

Dana còn một câu hỏi cuối cùng, nhưng nàng nghĩ nó cũng không mang lại hy vọng gì.

– Không hiểu có nhân chứng nào ở đó không?

– Có. Có nhân chứng.

Dana nhìn ông ta, tim đập rộn ràng.

– Có à?

– Một nhân chứng. Ông ta lái xe sau xe của Winthrop và đã chứng kiến tai nạn xảy ra.

Nàng cảm thấy phấn khích.

– Tôi sẽ rất biết ơn nếu ông vui lòng cho tôi biết tên của nhân chứng đó – Dana nói. Tôi muốn nói chuyện với ông ta.

Ông ta gật đầu.

– Tôi thấy không có vấn đề gì. Rồi ông ta gọi to – Alexandre!

Một lát sau trợ lý của ông ta bước vào.

– Vâng, thưa ngài chỉ huy.

– Tìm cho tôi hồ sơ vụ tai nạn Paul Winthrop.

– Ngài chờ cho một lát. Anh ta vội vã ra khỏi phòng.

Sĩ quan Frasier quay sang Dana:

– Thật là một gia đình bất hạnh. Đời bất công quá. Ông ta nhìn Dana và mỉm cười. Cô đến đây một mình à, thưa cô?

– Không, chồng và con tôi đang đợi tôi.

– Mẹ kiếp.

Trợ lý của sĩ quan Frasier quay lại với một tập giấy và ông ta xem qua chúng, gật đầu rồi nhìn Dana.

– Nhân chứng vụ tai nạn là một khách du lịch người Mỹ tên là Ralph Benjamin. Theo lời kể của Ralph, khi ông ta đang lái xe sau xe của Paul Winthrop thì trông một con chó chạy ngang qua mũi xe của anh ta. Winthrop ngoặt đầu xe để tránh con chó thì xe của anh ta bị trượt dài và lao ra khỏi gờ đá và đâm thẳng xuống biển. Theo báo cáo pháp y thì Winthrop chết ngay lập tức.

– Ông có địa chỉ của ông Benjamin không? Dana hỏi với vẻ hy vọng.

– Có. Ông ta liếc lại tập giấy. Ông ta sống ở Mỹ, Richfied, bang Utah. Số bốn lẻ hai đường Turk. Sĩ quan Frasier ghi lại địa chỉ và trao cho Dana.

Nàng cố gắng kiềm chế niềm vui của mình.

– Cảm ơn ông nhiều!

– Rất hân hạnh. Ông ta nhìn ngón tay đeo nhẫn của Dana hoàn toàn trống không. Và thưa bà?

– Vâng!

– Cho tôi gửi lời chào đến chồng và con của bà.

Dana gọi điện về cho Matt.

– Matt, nàng nói với vẻ kích động. Tôi đã tìm thấy một nhân chứng trong vụ Paul Winthrop. Tôi sẽ đi hỏi chuyện ông ta.

– Tuyệt. Ông ta ở đâu?

– Ở Utah. Richfield. Xong việc tôi sẽ về Washington ngay.

– Được. À này, Jeff gọi điện đấy.

– Vâng!

– Cô biết cậu ấy ở Florida với người vợ trước mà. Giọng ông ta có vẻ không được tán thành lắm.

– Tôi biết. Cô ấy bệnh nặng lắm.

– Nếu Jeff ở đấy lâu quá, tôi phải bảo cậu ấy nghỉ phép luôn mất.

– Chắc là anh ấy sẽ về sớm thôi. Nàng mong là mình sẽ tin vào điều đó.

– Tốt. Chúc cô may mắn với tay nhân chứng đó.

– Cảm ơn, Matt.

Tiếp theo Dana gọi điện cho Kemal. Bà Daley trả lời máy.

– Nhà cô Evans.

– Chào bà Daley. Mọi thứ vẫn ổn chứ? Dana cố ghìm hơi thở của mình.

– À, đêm qua con trai của cô suýt đốt trụi căn bếp khi cậu ấy định giúp tôi nấu bữa tối. Bà ta cười to.

– Nhưng cậu ấy không sao.

Dana thầm nói một lời cầu nguyện. “Thế thì tốt quá”. Đây là một người giúp việc kỳ diệu, Dana nghĩ.

– Cô có về nhà ngay không? Tôi có thể chuẩn bị bữa tối và…

– Tôi còn phải đi thêm một nơi, Dana nói. Hai hôm nữa tôi sẽ về. Cho tôi nói chuyện với Kemal.

– Cậu ấy đang ngủ. Để tôi gọi cậu ấy nhé?

– Không, không. Dana nhìn đồng hồ. Giờ này ở Washington mới có bốn giờ. Nó ngủ trưa à?

Nàng nghe thấy tiếng cười ấm áp của bà Daley.

– Vâng. Cậu ấy đã trải qua một ngày mệt mỏi. Làm khoẻ mà chơi cũng khoẻ.

– Cho tôi gửi lời chào nó. Tôi sẽ gặp nó sau.

Tôi phải đi thêm một nơi. Hai hôm nữa tôi sẽ về. Cho tôi nói chuyện với Kemal. Cậu ấy đang ngủ. Để tôi gọi cậu ấy nhé. Không, không. Nó ngủ trưa à. Vâng. Cậu ấy đã trải qua một ngày mệt mỏi. Làm khoẻ mà chơi cũng khoẻ. Cho tôi gửi lời chào nó. Tôi sẽ gặp nó sau.

Hết băng.

***

Richfield, Utah, là một thị trấn sung túc nằm ở khoảng giữa của dãy núi Monroe. Dana dừng xe tại trạm xăng và xác định hướng đến địa chỉ mà sĩ quan Frasier đã cho nàng.

Ngôi nhà một tầng của Ralch Benjamin đã cũ nát vì thời tiết, nằm giữa một khu toàn những ngôi nhà tương tự như thế.

Dana ra khỏi chiếc xe đi thuê, đến trước cửa nhà và bấm chuông. Cửa mở và một phụ nữ trung niên tóc trắng đeo tạp dề xuất hiện.

– Tôi có thể giúp gì?

– Tôi muốn gặp Ralph Benjamin, Dana nói.

Bà ta tò mò nhìn nàng.

– Ông ấy đang đợi cô à?

– Không. Tôi… tôi chỉ tình cờ đi qua và tạt vào một chút. Ông ấy ở đây chứ?

– Vâng. Mời cô vào.

– Cảm ơn. Dana đi theo bà ta vào phòng khách.

– Ralph, anh có khách này.

Ralph Benjamin đứng dậy khỏi chiếc ghế xích đu và tiến về phía Dana.

– Xin chào? Tôi có biết cô không?

Dana đứng đó, sững sờ. Rachel Benjamin bị mù.

Chú thích: Mẹ kiếp (tiếng Pháp)


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.