Bất Tử Bất Diệt

Chương 70: Mộng Điệp



Từ lúc Độc Cô Bại Thiên đánh trọng thương Nam Cung Tiên Nhi, trên đường đi hắn cực kỳ cẩn thận, né tránh những phạm vi thế lực của Nam Cung thế gia. Nhưng sự việc diễn ra lại không như hắn tưởng tượng. Nam Cung thế gia không hề phái người tìm kiếm hắn, giống như là chưa có việc gì xảy ra. Hắn biết rõ trước khi cuồng phong nổi lên thì bầu trời luôn luôn tĩnh lặng. Mặc dù hắn cùng Nam Cung Tiên Nhichỉ biết nhau có vài ngày nhưng đối với tính cách của nàng ta thì hắn biết rất rõ. Tiểu công chúa của Nam Cung thế gia tuyệt không bao giờ bỏ qua như vậy. Cô ta nhất định sẽ điên cuồng tìm hắn báo thù. Có lẽ hiện tại cô ta đã sớm chuẩn bị chờ hắn chui vào lưới.

“Mẹ nó, con tiểu hồ ly kia hãy đợi đấy. Ngươi biết tính kế với lão tử thì lão tử cũng biết bày mưu lại với ngươi. Hà hà, đây quả là một cơ hội tốt. Đám lão già ăn không ngồi rồi lại đứng ra tổ chức võ lâm đại hội. Ta chỉ cần đem kế hoạch mà con nha đầu Nam Cung Tiên Nhi đã làm với truyền nhân của Thủy tinh cung. Hà hà…biết đâu tới lúc đó người của Thủy tinh cung giữ được thể diện lại cảm kích ta. Đúng rồi, nhân tiện vô ý đem luôn việc lão trời đánh Nam Cung vô Địch phá vương thành đế nói ra luôn khiến cho lão ta phải chịu sự ước thúc của đế cấp cao thủ. Ai bảo lão ta dám quản tới việc của lão tử ta chứ……”

“Mẹ kiếp, cái gì mà võ lâm đại loạn chứ, biến con mẹ nó đi, Không lẽ ở trong ngôi mộ đó lại chui ra một thánh cấp cao thủ chó chết nào đó à? Con bà nó, nói như vậy chẳng phải kêu ta với bất tử chi ma có quan hệ với nhau sao?”

Nghĩ tới đó Độc Cô Bại Thiên đã cảm thấy tức đến điên người.

“Mẹ nó, mấy ngày gần đây sao ta lại có một cảm giác bất an, y hệt như cái cảm giác lúc trước. Không lẽ lại sắp có chuyện gì không tốt sắp xảy ra trên người ta sao. Không lẽ cái tai nạn mà ta linh cảm không phải ứng vào Nam Cung thế gia? Con mẹ nó, chẳng lẽ đại hội này lại mang tai họa tới cho mình?”

Độc Cô Bại Thiên chợt cảm thấy ớn lạnh.

“Là phúc không phải họa. Là họa thì tránh không thoát. Cái gì đến thì sớm muộn cũng đến, vậy chẳng thà tới sớm còn hơn. Lão tử nhất định tham gia đại hội này, để xem ai có thể làm gì ta”

Một cơn gió thổi qua khiến cho hàng loạt chiếc lá rơi rụng lả tả. Thời gian chớp mắt đã chuyển vào mùa thu.

“Mùa thu tới rồi. Vậy là mình đã xa nhà cũng mấy tháng rồi”

Bạn đang đọc truyện được lấy tại

T.r.u.y.e.n.y.y

chấm cơm.

Độc Cô Bại Thiên nhất thời cảm thán. Trước đó mấy tháng hắn còn là một đứa bé quậy phá tại Trường Phong trấn. Sau mấy tháng thì công lực của hắn đã đạt cảnh giới thứ vương cấp. Tiến nhanh với tốc độ khủng bố như vậy cũng đủ để lịch sử lưu danh mất rồi.

Nửa tháng sau, Độc Cô Bại Thiên đã tiến vào dãy núi Vân Sơn trong phạm vi của Thanh Phong đế quốc. Vân Sơn, ngọn núi y như tên. Nhìn từ xa thì thấy cả dãy núi như bị những đám mây bao phủ. Đỉnh của ngọn Vân Sơn – ngọn núi cao nhất tại Thanh Phong đế quốc – chính là nắm giữa những dãy núi đó.

Trải dài suốt cả dãy núi kéo dài hàng trăm dặm, Độc Cô Bại Thiên không hề tìm thấy một người nào.

“Mẹ nó, đại hội phong tân thiên vương rốt cuộc tổ chức ở nơi nào chứ? Đám lão già này chẳng nêu rõ địa điểm cụ thể, báo hại lão tử giống như con dã nhân di chuyển trong rừng vậy”

Cứ vậy cho đến khi trời tối hắn cũng chẳng tìm ra nơi tổ chức đại hội. Độc Cô Bại Thiên đành bắt một con gà rừng ăn qua đêm

“Không tệ, không tệ, mùi vị thơm thật”

Độc Cô Bại Thiên lúc này hoàn toàn chìm vào cơn say.

Hắn nằm dài ra đất, nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời. Bất giác trong lòng hắn tự hỏi :

“Rốt cuộc đời con người truy cầu cái gì? Khi xưa bản thân mình muốn uy chấn đại lục, muốn được người đời ca tụng là cường giả, muốn cả đại lục phải nằm dưới chân mình. bản thân mình còn muốn đột phá cảnh giới võ học, khám phá sinh tử, dò tìm bí mật cảu thế giới. Mình còn muốn……”

Độc Cô Bại Thiên thầm than :

“Dục vọng con người đúng là không có giới hạn! Dục vọng có thể thay đổi theo thời gian nhưng vĩnh viễn không bao giờ mất đi. Bởi vì dục vọng chính là đặc điểm của nhân loại. Không có dục vọng thì cũng không có con người. Không lẽ không có dục vọng thì có thể trở thành bất lão thần tiên sao? Nếu như quả thật như vậy thì ta thà chịu đày đọa dưới trần gian còn hơn!”

Trong cơn mơ hồ, hắn từ từ chìm vào trong giấc mộng. Trong giấc mộng Độc Cô Bại Thiên nhìn thấy một người giống y hệt mình đang ngồi trên một đám mây. Nếu không phải người này giống y hệt hắn thì có lẽ Độc Cô Bại Thiên đã lên tiếng chửi :

“Tên chó chết nhà ngươi khoa trương cái XXX gì”

Người này bên ngoài nhìn cực kỳ cao ngạo. Cả người toát lên một khí thế vương giả – bễ nghễ thiên hạ, duy ngã độc tôn. Mái tóc dài đen nhánh dựa theo sự chuyển động của đám mây bay phất phơ. Hai mắt lấp lánh tinh quang. Mặc dù người này chỉ tùy tiện ngồi trên mây nhưng đã tạo cho người khác một cảm giác uy nghiêm rất khó diễn tả.

Từ từ, từ từ rồi chính bản thân Độc Cô Bại Thiên phải tự thừa nhận. Hắn thừa nhận người này là một vị thần, một vị thần ngồi ở trên cao, một vị thần có bề ngoài hoàn toàn giống hệt hắn.

Vị thần ngồi trên mây từ từ đứng dậy nhìn hắn cười. Độc Cô Bại Thiên ngây ngốc nhìn:

“Thần nhìn ta cười…….”

Thần quan sát hắn một hồi rồi bi ai nói:

“Ta chính là ngươi, ngươi chính là ta. Ta chẳng phải là thần cao cao tại thượng, chúng ta tất cả đều là người. Ta đã từng là ngươi, là ngươi đã biến mất. Ta hiện tại chỉ là một thực thể tồn tại trong hư vô, hoặc giả cũng có thể cho là không còn tồn tại. Hoa nở hoa tàn, duyên đến duyên đi, những gì khi xưa tất cả đều là quá khứ.”

độc Cô Bại Thiên không hiểu như thế nào mà nội tâm của hắn cảm thấy rất khó chấp nhận khiến cho nước mắt dàn dụa

“Ông là quá khứ của ta, đã từng là ta. Ta hiểu rồi, ông chính là quá khứ của ta. nhưng ta lại không biết quá khứ của ta như thế nào. Cầu xin ông hãy nói cho ta biết”

“mọi chuyện trong quá khứ thì hãy để cho nó kết thúc đi, không cần để ý làm gì. Ngươi đã từng biến mất nhưng lại sống lại. Ngươi từ bỏ thiên đường, né tránh địa ngục. Cái ngươi chọn chính là thế gian đầy rẫy những đọa lạc. Đây chính là cuộc sống mà ngươi chọn. Vì vậy ngươi phải đối mặt với cuộc sống hiện tại của ngươi. Những gì trong quá khứ thì nên để cho nó qua đi. Nhưng lịch sử bi thảm khi xưa thì ngươi cần phải ghi nhớ cho kỹ”

Độc Cô Bại Thiên hét lớn:

“Cái tên ôn dịch nhà ngươi, mau nói cho ta biết quá khứ khi xưa của ta, mau nói cho ta biết lịch sử khi xưa mà ta đã quên lãng”

“Ta đã nói qua, ta chỉ là ngươi khi xưa, chỉ là một tia linh thức vẫn còn chưa biến mất. Nhưng không lâu sau thì ta cũng vĩnh viễn mất đi. Ngươi chỉ có thể là Độc Cô Bại Thiên, không phải là Kinh Thiên, không phải là Chiến Thiên….. ngươi phải chính là ngươi”

Độc Cô Bại Thiên như hiểu được chút ít

“Ta hiểu rồi. Ngươi…..ngươi…..không…..ta trong quá khứ không phải là thần chứ? ”

“Ngươi thích làm thần lắm sao?”

“Ta cũng không biết”

“Ngươi không phải là thần, không phải là ma. Ngươi chỉ là một con người nhưng có người lại gọi ngươi là ma”

“Bọn họ là ai, địch nhân của ta là ai?”

……………………………..

“Hắn” đang đứng trên mây đột nhiên trong nháy mắt biến mất vào hư vô, cả người như bị vân ụ bao trùm lấy. Đột nhiên, những đám mây màu trắng biến thành màu đen, những đám mây trên trời tức thì biến thành ma khí ngút trời. Giữa vầng ma khí thao thiên đó xuất hiện hai đạo ánh sáng huyết hồng. Đó chính là ánh mắt không hề có chút gì tình cảm con người – thiên ma chi nhãn. Từ tận sâu thẳm của ma khí truyền lại một giọng nói thê lương.

“thu phong tiêu tiêu, tàn diệp phiêu phiêu

mang mang nhân hải, cố nhân hà tại

du du thiên địa, thùy tri ngã tâm

huy kiếm vấn thiên, hà vi nhân sinh……”

(Không biết dịch câu thơ này)

Độc Cô Bại Thiên ngây ngốc nhìn thân ảnh trong tận nơi sâu thẳm của ma khí, trong nội tâm chợt cảm thấy đau nhói, hai mắt bất giác lại đẫm lệ

Ma khí dần tan đi. Thân ảnh cao ngạo cô độc kia cũng theo đó mà tan biến vào không trung.

Trời sáng, từng tia nắng mặt trời chiếu thẳng vào Độc Cô Bại Thiên khiến hắn giật mình tỉnh dậy

“Thật là thoải mái. Ăn thật sướng, ngủ cũng thật đã”

Bất chợt hắn đưa tay quệt phải những giọt lệ ở trên mặt

“Mẹ nó, sao lại có nước thế này. Không lẽ thần tiên muội muội thấy ta đẹp trai anh tuấn nên nửa đêm xuống thân cận với ta. Ai da, người đẹp trai thì phiền phức cũng nhiều a. Ngay cả thần tiên cũng xuống làm phiền nữa”

“Mặt trời mọc rồi. a, đám mây chết tiệt kia cuối cùng cũng tan đi. thì ra đỉnh Vân Sơn là ở đây”

hắn tìm đến một khe suối rửa mặt. Đầu óc nhờ đó cũng tỉnh táo trở lại khiến cho hắn nhớ lại sự hoảng hốt trong giấc mộng hôm qua

“Mẹ nó, lão tử ta là người mạnh nhất thiên hạ thì sao lại khóc thế này? Thật đúng là phí mà”

Độc Cô Bại Thiên đứng thẳng dậy, nhìn vào ngọn núi Vân Sơn cao tới tân may xanh, trên mặt lộ nét kiến quyết:

“Quá khứ khi xưa dù tốt cỡ nào thì cũng chỉ là giấc mộng. Lão tử ta muốn……muốn sao nhỉ?”

trên mặt hắn bất giác nở nụ cười sung sướng

“Không sai, tất cả mục tiêu đều hướng về cuộc sống thôi. Ta bây giờ tạm thời đặt ra mục tiêu trước mắt, đó là …………. lên trời chiếm lấy thần tiên muội muội”

“Ầm”

Trên không trung chợt nổi lên một tiếng sấm nổ

Độc Cô Bại Thiên :”…………….”

Trên đỉnh Vân Sơn lúc này đang rất náo nhiệt. Hôm nay chính là ngày đầu tiên của đại hội phong tân thiên vương. Các thanh niên cao thủ trong giang hồ tụ tập ở đây đông như kiến cỏ.

Trong thâm tâm Độc Cô Bại Thiên không biết là cao hứng hay buồn bực:

“Ai, chịu bao khổ cực cuối cùng cũng tới nơi. Nhìn thấy đỉnh Vân Sơn gần ngay đây, ai dè đi tới lại mất cả ngày. Mẹ nó, đúng là một nơi điên khùng mà”

Lên tới đỉnh núi, độc Cô Bại Thiên nhìn thấy không ít người quen. Đầu tiên hắn gặp Trịnh Thanh – đệ tử Vụ Ẩn phong – cùng lúc Trịnh Thanh cũng nhìn thấy hắn

“Độc Cô huynh đệ, ta biết huynh thế nào cũng tới mà. Hiện tại uy danh của huynh uy chấn thiên hạ, là thanh niên cao thủ của Thanh Phong đế quốc…..”

“Cái này, cái này…….”

Độc Cô Bại Thiên lại phải một phen xã giao với hắn

“Biểu muội Lý Thi của ta có đến đây không”

“Có chứ, hiện tại muội ấy đang ở cùng gia sư. Bất quá Lý Thi sư muội hình như có chút bất mãn với huynh. Có thể vì lần trước huynh đi mà không cáo từ”

Trong lòng Độc Cô Bại Thiên thầm nhủ :

“Thật buồn cười. Cô ta không tìm thấy ta nên bất mãn cũng là chuyện bình thường thôi mà”

Đi một vòng, Độc Cô Bại Thiên lại nhìn thấy Mông diện nữ Bặc Vũ Ti – người cùng tiến vào thất cường cùng hắn

“Mỹ nữ tỷ tỷ, tỷ có khỏe không?”

“Thì ra là đệ đệ. Ba tháng không gặp, tỷ tỷ lúc cũng nhớ tới đệ.”

Độc Cô Bại Thiên chửi thầm:

“Biến con mẹ ngươi đi. cái con yêu nữ ngươi khi xưa trong dãy núi Vụ ẩn phong tìm thấy ta, lén đá ta một cước hại lão tử ta ê ẩm cả nửa tháng trời. Mẹ nó, sớm muộn gì ta cũng kiếm ngươi thanh toán.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.