Bất Hủ Thần Vương

Chương 37: Tập hợp đủ tài liệu



Thời điểm chạng vạng tối, chính là lúc thư tịch quán đóng cửa.

Nhậm Thương Khung từ tháp thư tịch đi ra, tinh thần nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Hôm nay có thể nói là hết sức thuận lợi, thu hoạch cực lớn.

Vốn hắn chỉ muốn tìm một ít thư tịch về không gian giới chỉ, nhìn xem có cách nào phá giải cấm chế kia không, có cách nào đem chiếc nhẫn kia mở ra không.

Lại thật không ngờ, hắn còn tìm được Dịch Dung Thiên Biến điển tịch, có thể nói là một công ba việc.

Một cây sơ linh nhất cấp Linh dược, tốn hao rất đáng, thậm chí còn có lời nữa.

Nhậm Thương Khung tâm tình thật tốt, bước đi nhẹ nhàng, một đường về đến nhà. Vừa bước vào cửa, chỉ thấy trong sân hết sức náo nhiệt.

Đầu tiên, Nhậm Thương Khung thấy ca ca Nhậm Tinh Hà hết sức thích ý ngồi ở trên ghế. Bên cạnh hắn là một trung niên nam tử ăn mặc đẹp đẽ cùng quý giá đang khúm núm cùng hắn nói cái gì đó, nhìn thần sắc, lộ ra vẻ hết sức lo lắng cùng thống khổ.

Mà trước đình viện, thì có một người đang quỳ, dưới gối còn có một ít cây gai, rõ ràng là Hầu tam thiếu!

Lúc này Hầu tam thiếu nào có nửa điểm hung hăng càn quấy? Vẻ mặt uể oải chật vật vô cùng.

Nhậm Tinh Hà thì cường điệu:

– Hầu thúc, ngươi cũng biết. Bên trong nhà chúng ta, đệ đệ ta mới là đương gia. Chuyện của hắn, ta không làm chủ được. Ngươi vẫn là…

Trung niên nhân kia, chính là Hầu Thông Hải phụ thân của Hầu tam thiếu. Nghe thanh âm cửa lớn bị đẩy ra liền quay đầu nhìn lại, khi thấy Nhậm Thương Khung, vốn là ngẩn ngơ, nhưng lập tức cười làm lành đi lên nghênh đón.

– Thương Khung hiền chất, ngươi đã trở về…

Nhậm Thương Khung nhìn qua Hầu tam thiếu đang quỳ trên mặt đất, thản nhiên nói:

– Làm cái gì vậy?

Hầu Thông Hải cười nói:

– Tên súc sinh này, dám lại nhiều lần mạo phạm ngươi, ta là đem nghiệt tử này trói đến. Để cho Nhị thiếu gia giáo huấn hắn một chút.

Chịu đòn nhận tội?

Nhậm Thương Khung đối với chuyện này căn bản không có hứng thú. Đánh hắn một trận, tất nhiên sẽ bớt một ít oán khí, nhưng cũng không có nhiều ý tứ lắm.

Sau khi Nhậm Thương Khung trọng sinh, nhìn các vấn đề tự nhiên bất đồng. Không có khả năng luôn câu nệ ân oán cá nhân, mà là muốn truy cầu đại đạo võ học tuyệt đĩnh.

Hắn liếc nhìn Hầu tam thiếu:

– Hầu tộc trưởng, ta ra tay rất nặng. Nếu để cho ta đánh mà nói, nói không chừng có thể đánh chết hắn.

Hầu Thông Hải vẻ mặt đau khổ:

– Đánh chết hắn cũng là đáng đời súc sinh này thôi.

– Mà thôi.

Nhậm Thương Khung khoát tay áo:

– Ta nếu như đánh hắn, ngược lại lộ ra vẻ khi dễ người. Như vậy đi, ta nghe nói Hầu tộc trưởng tại Vân La Thành năng lực rất lớn. Ta hôm nay thiếu một vị Linh dược, Hầu tộc trưởng nếu như có thể giúp ta tìm được, việc này cứ như vậy cho qua đi.

Hầu Thông Hải nghe hắn mở miệng yêu cầu, trong nội tâm một hồi nhẹ nhõm. Nhưng nghe đến hai chữ Linh dược, trong nội tâm bất giác xiết chặt.

Hầu gia cũng không phải là một trong thập đại gia tộc, Linh dược dự trữ không phải không có, nhưng khẳng định không nhiều. Vạn nhất Nhậm Thương Khung mở miệng sư tử ngoạm…

Nhưng thời điểm lúc này hắn không thể do dự, một khi do dự, liền lộ ra hắn không có thành ý, Linh dược chẳng lẽ quan trọng hơn nhi tử hay sao?

Lập tức cười nói:

– Nhị thiếu gia cứ mở miệng, chỉ cần Hầu mỗ có, nhất định sẽ không keo kiệt.

Nhậm Thương Khung cười nhạt một tiếng:

– Hầu tộc trưởng chớ khẩn trương, ta cũng không phải mở miệng sư tử ngoạm với ngươi. Ta cần chính là một quả Ngọc Xuân Tử, nghĩ cũng không phải là cái nan đề gì a?

Ngọc Xuân Tử?

Hầu Thông Hải cho là mình nghe lầm.

Nói chuyện cả buổi mà chỉ một viên Ngọc Xuân Tử liền có thể giải quyết vấn đề? Sớm biết như vậy làm phức tạp thế làm gì?

Ngọc Xuân Tử mặc dù là Linh dược, bất quá chỉ là sơ linh nhất cấp Linh dược. Trong phủ Hầu Thông Hải hắn không có, nhưng đi nơi khác hỏi mua, khẳng định rất nhanh có thể tìm được. Dù sao cũng không phải là Linh dược đặc biệt quý trọng gì.

Nhìn Hầu Thông Hải biểu lộ như trút được gánh nặng, Nhậm Thương Khung lạnh nhạt nói:

– Hầu tộc trưởng, ta muốn một quả Ngọc Xuân Tử, không phải là bởi vì ta dễ nói chuyện, mà là ta và ngươi đều là người trong giới quý tộc, ta cũng cho ngươi ba phần nhân tình. Về sau nếu còn tái diễn, cũng không dễ nói chuyện như vậy. Ta nếu như không hỏi ngươi một chút gì đó, chỉ sợ trong nội tâm ngươi cảm thấy bất an, nhưng đòi hỏi quá ít, ngược lại ngươi cảm thấy Nhậm nhị thiếu gia ta quá dễ nói chuyện đúng không?

– Đúng, đúng, phải

Hầu Thông Hải gật đầu cuống quít. Nói chuyện với Nhậm Thương Khung một buổi này, lại để cho hắn bắt đầu kính nể Nhậm Thương Khung.

Tương truyền Nhậm nhị thiếu gia tính cách cố chấp, thù rất dai. Bởi vậy Hầu Thông Hải rất lo lắng.

Hôm nay tiếp xúc, Hầu Thông Hải cảm giác lời đồn đãi đều hoàn toàn vô nghĩa, Nhậm nhị thiếu gia này bất động thanh sắc, nhưng lại để cho Hầu gia tộc trưởng như hắn nhìn không thấu sâu cạn của đối phương.

Nghe hắn nói ra lời này, mới biết được Nhậm nhị thiếu gia quả nhiên là một nhân vật. Xác thực như lời Nhậm Thương Khung nói, không hỏi Hầu gia hắn ít đồ, Hầu Thông Hải hắn nhất định sẽ nghi thần nghi quỷ, ngày ngày lo lắng hãi hùng.

Mà tượng trưng lấy một ít đồ, mọi người trên mặt mũi đều không có trở ngại, không tổn thương hòa khí.

– Để cho hắn đứng lên đi, quỳ như vậy không tốt lắm.

Nhậm Thương Khung tùy ý vung tay lên.

Hầu Thông Hải lúc này mới dám đem nhi tử dìu dậy, một bên khiển trách:

– Nghiệt tử, ngươi cần phải học khí độ của Nhậm nhị thiếu gia, đây mới là con cháu quý tộc. Không căng không kiêu, có khoang dung có độ lượng. Về sau còn không lo học hành, lão tử không quất chết ngươi thì không mang họ Hầu nữa!

Lời nói này cũng không phải hoàn toàn diễn trò, mà là cảm xúc thật sự phát ra. Chứng kiến Nhậm Thương Khung biểu hiện bình tĩnh, nhìn lại con mình chẳng được một điểm gì. Hầu Thông Hải cảm giác có chút lực bất tòng tâm.

Nhậm thị với tư cách là một trong thập đại gia tộc, xác thực không phải hư danh. Nhậm Thương Khung này ngoại giới danh tiếng không tốt, lại có biểu hiện bậc này.

Điều này làm cho Hầu Thông Hải đối với Nhậm thị gia tộc càng thêm kính nể vài phần, bất tri bất giác liền nổi lên ý nịnh bợ:

– Nhị thiếu gia, cái kia Ngọc Xuân Tử, ta đây trở về sẽ chuẩn bị. Một khỏa không được tốt lắm? Chuyện tốt thành đôi, lão phu nhất định nghĩ biện pháp đưa cho người hai khỏa.

Nhậm Thương Khung từ chối cho ý kiến, tùy ý cười cười, không nói gì nữa.

Hiệu suất làm việc của Hầu Thông Hải quả nhiên rất cao, đêm đó về nhà, liền cho người đi tìm mua. Ngọc Xuân Tử cũng không phải là Linh dược đặc biệt khó tìm. Ngay đêm đó liền tìm được hai khỏa. Vừa rạng sáng ngày thứ hai, liền tự mình mang theo Hầu tam thiếu đưa tới tận cửa.

Mở cửa cho bọn họ là Đỗ lão hán cùng tiểu Kỳ.

Lúc này, Hầu tam thiếu thành thành thật thật, nhìn thẳng không chớp mắt. Đừng nói nhìn lén tiểu Kỳ, ngay cả ánh mắt liếc qua cũng không dám.

– Nhị thiếu gia, đây là hai khỏa thượng đẳng Ngọc Xuân Tử, không làm nhục mệnh a.

Hầu Thông Hải cung kính mà đưa một hộp Linh dược lên.

Nhậm Thương Khung không khách khí mà gật đầu. Tiểu Kỳ bên cạnh phi thường phối hợp tiến tới nhận lấy.

Phụ tử Hầu Thông Hải thấy hắn nhận lấy hộp Linh dược, thở dài một hơi. Chỉ cần Nhậm Thương Khung tiếp nhận, vậy liền như ý nghĩa, Nhậm Gia Nhị thiếu gia thật sự không truy cứu nữa.

Có thể dùng phương thức ôn hòa này chấm dứt mọi chuyện, đây quả thực là kết quả mà phụ tử Hầu Thông Hải cảm thấy vạn phần may mắn.

Nhậm Thương Khung được tiện nghi tự nhiên cũng muốn bán một chút nhân tình, liếc nhìn Hầu tam thiếu nói:

– Hầu Tam, nam nhân yêu thích sắc đẹp không có gì sai, nhưng có câu “quân tử ái mỹ, thủ chi hữu đạo”. Ngươi làm xằng làm bậy như thế, mặc dù không gặp ta, nhưng sớm muộn gì sẽ đụng vào những người khác. Đến lúc đó, chưa hẳn những tên đó dễ nói chuyện như ta.

Hầu tam thiếu vẫn là rất cảm kích Nhậm Thương Khung. Dù sao, đổi lại là bất kỳ người nào, chỉ cần là đệ tử một trong thập đại quý tộc, hai lần sự tình này của hắn, cho dù không tử, ít nhất cũng bị lột da. Thế nhưng Nhậm nhị thiếu gia đã đủ khoang hồng, không có làm gì quá mức.

Việc này nếu như Nhậm Thương Khung thật muốn đánh hắn nửa sống nửa chết, hắn cũng chỉ có thể tự nhận không may, không có chỗ nói lí lẽ. Người nào không biết giới quý tộc Vân La Thành đẳng cấp rất sâm nghiêm.

Ngươi chỉ là một quý tộc nhị tam lưu, mạo phạm thập đại gia tộc đệ tử? Còn muốn chiếm thiếp thân nha hoàn của người ta, này không phải tự mình muốn chết sao?

Hầu Thông Hải kêu lên:

– Tiểu tử, đã nghe chưa? Thì ra Nhậm nhị thiếu gia tốt như vậy. Đổi lại những người khác, ngươi bây giờ hẳn là nằm ở trên giường xuống không nổi. Sau này, ngươi còn không lo học hành, bên ngoài bị người ta đánh chết, lão tử cũng không cho ngươi tiến vào phần mộ tổ tiên.

Nhậm Thương Khung mỉm cười nói:

– Hầu tộc trưởng, nói về Hầu Tam, ta cảm thấy tư chất hắn cũng không thấp, nếu như có thể chăm chỉ rèn luyện, tương lai nhất định sẽ gặt hái được thành quả không ngờ.

Nhậm Thương Khung chỉ nói vài câu khích lệ, làm cho hai mắt Hầu gia phụ tử đều sáng lên.

Hầu Thông Hải vội vàng tiến lên, vỗ ngực nói:

– Nhị thiếu gia, không cần dùng những lời khách khí. Về sau nếu cần dùng tới chúng ta, xin người cứ mở miệng.

Lời này ý tứ rất rõ ràng, chính là muốn nịnh bợ Nhậm Thương Khung.

– Không dám, không dám.

Nhậm Thương Khung thấy mục đích đã đạt được, cũng không nên tỏ thái độ quá nhiều. Vị thế của hắn không thể quá nhiệt tình với Hầu gia phụ tử, không lạnh nhạt quá là được rồi.

Sau khi Hầu gia phụ tử rời khỏi, Nhậm Thương Khung liền đi vào nhà. Bắt đầu bào chế Ngọc Dung Hồi Xuân Lộ. Mà phương pháp bào chế lại rất đơn giản, bất cứ lúc nào cũng có thể làm được.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.