Bắt Em Về, Tiểu Nha Đầu

Chương 5



_ Nha Đầu à, em không sao chứ. Nha Đầu, đừng làm anh sợ_ Tiêu Dũ đặt cô lên giường rồi nắm lấy bàn tay cô.

_ Tiêu Dũ?

_ Nha Đầu, em ngồi được không, có sao không, để anh băng lại vết thương rồi xoa chỗ bị trậc cho em

Gật nhẹ đầu, cô gượng dậy

Băng bó, xoa bóp chân xong, Tiêu Dũ xoay người cô rồi ôm chầm lấy.

Thật có lỗi, đáng lẽ anh không nên để cô một mình. Cô đã làm theo những gì anh nói, anh chắc vì vậy nên cô mới không phản kháng. Chỉ hai ngày, chỉ trong khoảng hai ngày nhưng trái tim anh thật sự đã tan chảy vì cô. Nha Đầu ngốc, anh đã thương em rồi đấy. Em cứ mạnh mẽ thế này thì làm sao anh bảo vệ đây.

Anh cởi hết lớp váy trên người cô ra, cơ thể 14 tuổi nhưng rất hoàn mỹ, đầy đặn. Anh muốn cô, mãi mãi, chỉ cô thôi. Anh sẽ chờ, đến khi cho phép, cô sẽ là của anh.

Cô nhìn anh, ánh mắt Tiêu Dũ thật buồn. Có phải vì cô làm sai không, là cảm giác gì đây? Đau quá, Tiêu Dũ…đau quá!

Thấy cô nhăn mặt, tay nắm chặt áo anh, Tiêu Dũ hoảng lên…

_ Sao thế? Em sao thế nhóc con?

_ hức…oaaoaaa

Nha Đầu bật khóc, đã lâu rồi cô không khóc. Những giọt nước mắt ấm áp thi nhau lăn trên má cô.

_ Em đau ở đâu? Đừng khóc đừng khóc_ Tiêu Dũ thật sự rối lên không biết làm gì để dỗ cô, chỉ biết ôm rồi vỗ nhẹ đầu

_ anh ở đây, không ai hại em nữa, đừng khóc, xin em

Cuối cùng cô cũng nín, Tiêu Dũ buông lỏng tay nhìn cô, mắt chạm mắt.

_ hức…Tiêu Dũ nhìn buồn lắm, tim đau lắm. Xin lỗi vì không nghe lời a, là Nha Đầu không tốt oaaaoaa_ nói xong cô lại khóc

Tiêu Dũ thấy tình huống này không biết nên vui hay buồn nhưng có thể thấy, ít ra Nha Đầu cũng có cảm giác với anh.

_ Em đau cho anh à, ngoan lắm! Anh không buồn nữa, giờ đi tắm rồi ngủ được không?

Cô nất vài tiếng, gật đầu dụi mắt. Tự động đưa tay lên cổ Tiêu Dũ cho anh bế.

_ Tiêu Dũ a, cái đó?

_ là bong bóng xà bông

_ bong bóng?

_ Ừ, nó có thể bay nữa đấy

Wa

Mắt cô sáng lên, Tiêu Dũ bật cười, đồ ngốc.

Tắm rửa xong, anh bế cô lên lại giường. Thông tin về cô đã được chuyển đến, nhưng anh không thể coi bây giờ, lo cho Nha Đầu trước đã.

_ Nha Đầu, lúc nãy em có sợ không?

5 giây suy nghĩ, lắc đầu mạnh

_ Đau không?

Lắc

_ Em phải trả lời chứ

_ Không có…không đau

_ Em không sợ, cũng không đau, thế lúc đó em nghĩ gì?

_ Tiêu Dũ

_ Hả, gì cơ?

_ Tiêu Dũ

_ em nghĩ về anh?

_ vâng

Tiêu Dũ bật cười ôm lấy cô

Mai em đến tập đoàn với anh

-đến tập đoàn?

Đúng, để anh ở bên em

Bây giờ thì ngủ đi, ngoan.

Buổi tối, cứ như là một đêm rắc rối, nhưng lại vun đắp tình cảm của họ. Một tình yêu mới chớm, của hai người, hai trái tim.

_ Cậu chủ_

_ Suỵt, tôi sẽ lái xe đến tập đoàn trễ. Còn bây giờ thì lui ra_ Tiêu Dũ nói nhỏ đủ nghe, tránh đánh thức cô bé còn trong giấc mộng bên cạnh. Không biết, mộng của cô, có có anh?

Tập đoàn TG (*Tiêu Gia)

_ chào phó chủ tịch

Tiêu Dũ gật đầu có lệ, trừ lúc lên xe, đánh răng thay đồ, băng bó và ăn sáng ra, cô chưa bao giờ rời anh, ý là anh luôn bế cô. Cô sợ anh mỏi, nhưng bị Tiêu Dũ nói lại nên ngoan ngoãn dựa vào lồng ngực to lớn của anh….

Tiêu Dũ đặt cô xuống ghế sofa, rồi đến bàn bắt đầu làm việc.

_ Phó chủ tịch, đây là tài liệu

Anh gật đầu rồi cho cô thư ký ra ngoài.

Lý lịch hồ sơ thông tin:

_ Từ nhỏ đã bị bỏ rơi tại bãi rác, được ông Đoãn đem về. Ông ta nổi tiếng dê già, vợ tên Tú Loan, bà là chủ một công ty khá lớn.

_ Được đặt tên là Nha Đầu, sống với chó dữ từ nhỏ, chỗ ở luôn luôn là trong chuồng

_ Những thứ liên quan đến Nha Đầu từ nhỏ chỉ là bộ quần áo và chiếc khăn trùm em bé, đã sớm bị bà Tú Loan vứt

_ Bị hành hạ thể xác hằng ngày, hay bị bỏ đói. Lúc nhỏ cứ mỗi lúc khóc liền bị bà Tú Loan đánh vào mặt. Từ lúc 2 tuổi, lớn lên mà không rơi giọt nước mắt nào.

_ Đến năm 14, ông Đoãn nỗi thú tính liền dùng mưu kế “đụng chạm” cô. Bắt cô phải hầu hạ ông nhưng chưa kịp làm gì thì bị bà nhà phát hiện, đuổi ông ra khỏi nhà.

Tờ giấy thông tin nay đã bị vò nát trên tay Tiêu Dũ, anh nghiến răng tức giận. Tay cuộn lại hình nắm đấm, người gồng lên.

Gì chứ? Thật ra Nha Đầu của anh đã đắc tội gì với họ, sao lại đối xử tệ bạc với cô như thế.

Trán anh bắt đầu hiện lên mồ hôi, tay nỗi gân xanh.

Tiêu Dũ lạnh lùng thật ra đó chỉ là do mọi người thấy rồi suy đoán ra, nhìn chung thì anh cũng biết quan tâm người bên cạnh. Tiêu Dũ cũng có một quá khứ đau buồn, bởi thế anh đã tạo một bức tường cho mình đối với mọi người. Anh độc ác, cũng có thể nói là rất độc ác với những người giả tạo, nhất là phụ nữ. Anh đã từng sống với châm ngôn “tiền là tất cả”, anh đã từng đóng mình lại rồi hoà với băng. Và bây giờ, Nha Đầu là người thức tỉnh anh, kéo anh ra khỏi bức tường giam đó, cô còn mạnh mẽ hơn anh gấp vạn lần. Anh mang ơn cô… Nha Đầu, nhất định anh sẽ bảo vệ em.

_ Tiêu thiếu gia_

Anh nhíu nhẹ chân mày nhìn lên, Từ Du Tố? Cô ta làm gì ở đây?

_ Tiêu thiếu gia, anh bỏ mặc em cả tuần nay không thấy nhớ sao?_ Du Tố tự nhiên xoay người ngồi lên đùi anh, tay đưa lên vuốt nhẹ khuôn mặt anh tú.

Hy Tranh cũng ở đây? Du Tố vờ như không thấy, làm những thứ thật quyến rũ để chứng tỏ cô mới là người của Tiêu thiếu gia đây.

Đôi mắt sắc bén liếc nhìn Nha Đầu, môi đặt nhẹ lên trán anh rồi cười đắc ý.

Tiêu Dũ để yên cho cô ta làm gì thì làm, anh biết những chiêu này đối với anh không có hiệu quả nhưng Nha Đầu không có vẻ gì là tức giận, chỉ ngồi đó nhìn bọn họ.

Du Tố ép người mình vào Tiêu Dũ, thở hơi ấm vào tai anh, hai đồi núi bị ép vào bờ ngực cơ bắp.

Hy Tranh bắt đầu cau mày, chuyện gì thế này? Trông thật ghê tởm

Thật Bẩn Thỉu_

Tiêu Dũ bất ngờ, không ngờ Nha Đầu lại có thể nói những chữ đó. Xem ra, anh làm hơi quá rồi.

Du Tố ngừng lại, bất ngờ khi thấy Tiêu thiếu gia đẩy ra, lòng bực tức vì Hy Tranh dám phá đám.

Hy Tranh đứng lên, bước đến bàn Tiêu Dũ nhìn hết anh rồi đến Du Tố. Khuôn mặt thật vô cảm

Hy tiểu thư, cô có biết phá hỏng chuyện người khác là bất lịch sự không?_ Du Tố khoanh tay, chất giọng kiêu căng cất lên, bắt đầu khiêu chiến

Tiêu Dũ thật tò mò, phụ nữ đánh nhau cũng nhiều nhưng Nha Đầu lại khác. Cô sẽ làm sao nhỉ?

_ thật bẩn

Hy Tranh nhắc lại làm Du Tố khó chịu, chưa ai dám nói cô như thế, ngay cả cha mẹ cô. Du Tố đưa tay tát Hy Tranh một cái thật mạnh

_Du Tố!_ Tiêu Dũ đứng bật dậy nói lớn.

Thấy đôi má Hy Tranh bắt đầu đỏ ửng 5 dấu tay. Tiêu Dũ định tát cô ta một bạt tai, sau đó liền cho tập đoàn nhà Du Tố phá sản nhưng thật bất ngờ, tiếng gầm gừ của Hy Tranh đang lớn dần, nó làm anh khựng lại.

_ A, đ…đau! Con nhỏ này, ngừng lại, thả tao ra

Du Tố la oai oái, Hy Tranh nhảy ào lên cô rồi dùng hai tay cào. Sau đó dùng răng cắn Du Tố một nhát bật máu, thế đè người của Hy Tranh làm Du Tố không thể phản kháng.

Tiêu Dũ đứng thờ ra, kiểu đánh ghen mới nhất anh từng thấy là đây.

_ Đủ rồi, cô ta sợ rồi_ Tiêu Dũ kéo Hy Tranh ra khỏi người Du Tố.

Cô thở hổn hển nhìn Du Tố, răng nghiến lại gầm gừ. Đây là cách cô bảo vệ bản thân lúc trước khi đấu với lũ chó hoang được bà Tú Loan bỏ vào chuồng.

Du Tố đứng dậy, kéo áo lên lườm cô nhưng bắt gặp ánh mắt sắt của Tiêu Dũ, Du Tố cắn môi chạy ra ngoài.

_ Nha Đầu ngoan, hết rồi, không sao_ anh ôm từ sau lưng cô, tiếng gầm gừ dần nhỏ lại.

_ Em đi đâu loanh quanh trong phòng này kiếm gì chơi đi, anh làm việc, được ko?_ Tiêu Dũ nói chậm vào tai cô, đủ cho hai người nghe.

Hy Tranh giật mình khi hơi ấm phả vào tai, gật đầu, buông Tiêu Dũ ra, đi tìm thú vui cho mình.

Tối đến, Tiêu Dũ xong việc liền rủ cô đi ăn. Thấy cô chăm chú đọc gì đó, anh chợt nhận ra cô biết chữ, có lẽ nên cho cô đi học để tiếp xúc với bạn bè và đời sống bên ngoài.

_ Nha Đầu, đi ăn thôi

_ a, Tiêu Dũ, c..ho

_hửm

_ cái này

_ ở nhà có nhiều lắm, anh sẽ cho em tất

_ Thật?

_ Ừ, giờ đi ăn

Cô gật đầu, khuôn mặt trông rất vui, đưa tay cho Tiêu Dũ bế.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.