Bắt Được Anh Rồi Nhé

Chương 15



Khi Macy bước vào phòng dạy yoga của Ngoại, đèn đóm đều tắt và những màn cửa chắn sáng được hạ xuống hết cỡ. Mùi nhang thơm lan tỏa cùng duy nhất một ngọn nến hương hoa nhài lung linh giữa màn tối cho thấy lớp học sắp sửa bắt đầu.

Cô rón rén đi ngang khu vực phía trước để ló mắt nhìn vào phía sau, vào phòng dạy yoga. He hé đẩy cửa mở, Macy chỉ muốn vẫy tay chào Ngoại một cái. Nhưng trước khi cô kịp nhìn vào trong thì ai đó đã nắm lấy khuỷu tay cô.

Tanks ư?

Macy quay phắt lại, giơ đầu gối lên ở tư thế sẵn sàng và rồi thì… “Bà ơi, bà làm cháu sợ phát…”

“Ơn trời, may mà có cháu ở đây.” Bà ngoại kéo cô đi qua phòng tập và đến cầu thang lên tầng hai. Macy bước lên cầu thang.

“Chuyện gì thế à?” Cô phải vừa đi vừa chạy mới theo kịp bà.

“Mẹ cháu đang phấn khích đấy, Macy ạ. Rất là phấn khích. Không phải bà không mừng cho mẹ cháu nhưng bà còn phải đứng lớp nưa chứ.” Bà mở cánh cửa đầu cầu thang, ánh nắng chói chang rọi vào căn phòng bên ngoài cánh cửa làm cô lóa mắt. Hôm nay, Ngoại mặc quần bó màu xanh lá cây chói lọi và áo thun màu tía có in dòng chữ DON’T WORRY. JUST HIDE THE BODY. (ĐỪNG LO LẮNG. CHỈ VIỆC CHE CHẮN THN HÌNH – ND)

“Mẹ sao cơ?” Macy đưa mắt khỏi dòng chữ in trên ngực áo bà và ngó nghiêng nhìn vào phòng làm việc trống trải gần kề một phòng tạm dùng làm phòng ăn. Cửa phòng tắm nhỏ kẹt mở và bà Faye vừa ngâm nga hát vừa đi ra. Đấy thấy chưa? Ngay cả mẹ cô cũng biết cái luật hát khi vào phòng tắm đó.

Nhưng đúng là có điều gì bất bình thường ở đây. Bà Faye Moore không bao giờ ngâm nga hát như thế cả. Thường thì bà bận rộn với chuyện khóc lóc không thôi.

“Mace!” Mẹ cô vui vẻ reo lên như cô gái mới lớn. “Ôi vui quá. Mẹ cần con giúp.”

Ôi vui quá ư? Faye Moore không ngâm nga, cũng chẳng reo lên vui quá bao giờ.

Được rồi, cần phải tập làm quen chút ít với một bà mẹ “phấn khích” đây. Tuy nhiên, nhìn thấy mẹ vui cười, Macy quyết tâm mình sẽ làm quen được với chuyện này. “Giúp gì ạ?” Cô liếc qua Ngoại mong biết thêm chút manh mối.

Mẹ nàng hớn hở. “Mẹ chẳng biết màu nào hợp với mình, nên mẹ mua tất. Ngoại trừ màu vàng hoe. Mẹ không nghĩ mình hợp làm gái tóc vàng hoe đâu.”

Ánh mắt Macy nhìn xuống mặt bàn gần đó có bày ít nhất mười hộp thuốc nhuộm tóc hiệu Nice ‘ n Easy san sát bên nhau như những chú lính. “Mẹ định nhuộm tóc đấy ư?”

“Sao không ai nói cho mẹ hay là tóc mẹ đã điểm bạc rồi nhỉ?” Bà Faye lùa mấy ngón tay vào những búp tóc hoa râm xoa xuống vai. “Con sẽ giúp mẹ chứ?”

“Con ư? Thế mẹ không nhớ hậu quả của lần con nhuộm tóc giúp bà à?”

Ngoại tấm tắc. “Bà lại thích sắc tía ấy đấy.” Rồi bà chỉ những túi đồ chất đầy chiếc ghế cofa đôi. “Mẹ cháu còn sắm cả áo quần nữa kìa.”

“Áo quần à?” Macy ngạc nhiên ngồi phịch xuống ghế. Mẹ cô không bao giờ sắm quần áo cả. Cứ khi nào cô khuyên mẹ nên bỏ một chiếc váy hay cái ái sơ mi, mẹ lại nói, Cha con vẫn thích cái đó. Vẫn thích đấy nhé! Chứ không phải là đã từng thích.

Mẹ cô cầm một hộp thuốc nhuộm tóc lên ngắm nghía. “Mẹ nghĩ những gì ta cần làm là chỉ việc trộn lọ A với lọ B, sau khi đã quyết dùng màu nào.”

“Ta phải lên lớp đây,” Ngoại nhắc nhở. “Mẹ để con lại với người hữu dụng rồi đấy nhé.” Trên đường ra cửa, bà ghé tai cô thì thào, “Không được nhuộm màu tía đấy.”

Dứt lời, bà vội vã xuống cầu thang. Macy hết nhìn những hộp thuốc nhuộm trên bàn rồi lại nhìn sang mẹ mình. “Sao mẹ lại làm những chuyện này thế?”

Macy ngay lập tức ước cô đừng buộc miệng nói ra câu ấy, bởi cô sợ mẹ sẽ lại thu mình vào, nhưng ngược lại cô cũng hơi lo, là mẹ sẽ chẳng thu mình vào nữa. Sự thay đổi luôn đáng sợ, dù là thay đổi cho tốt đẹp hơn. Vì một lý do nửa vời nào đó, suy nghĩ của Macy lại chuyển sang Baldwin, sang lúc bàn tay họ chạm nhau dưới gốc cây cà chua, sang những đích đến khẻ dĩ mà những cảm xúc như điện giật ấy có thể dẫn đến.

Không! Cô không muốn thay đổi. Nhất là thay đổi kiểu ấy. Chẳng phải cô đã thử lối sống ấy một lần rồi sao? Chật chội bực bội. Cô từng lấy Tom làm chồng, từng tin vào tình yêu và sự tôn trọng lẫn nhau, tin vào câu “cho đến khi cái chết chia lìa đôi lứa.” Trong trường hợp của cô, cái chết mang hình hài của cô thư ký trẻ nọ.

Mẹ cô bắt đầu sụt sịt, “Thế con không nghĩ là mẹ nên nhuộm tóc ư?”

Ôi không, đừng có rơi lệ chứ. “Nên chứ ạ.” Macy gạt Baldwin vào góc tối nhất của tâm trí, mà chắc chắn sau này cô sẽ quay lại đó tìm anh.

Mắt mẹ cô vẫn tiếp tục rơm rớm. “Chắc bố con không thích mẹ nhuộm tóc đâu, con nhỉ?” Lại sụt sịt.

Macy cuống cuồng moi óc tìm từ thích hợp để khuyên nhủ bà Faye, những từ ngữ nào đó ngắn gọn nhưng truyền tải chính xác cảm xúc của cô. Một lời khuyên xuất phát từ con tim.

“Kệ bố tên khốn ấy!” Bà Faye Moore đột nhiên gắt lên, tước đoạt những từ ngữ ấy khỏi môi cô. Bà kiên quyết lau giọt nước mắt vương trên gò má. “Kệ bố hắn với cái thói cờ bạc của hắn. Hắn đã bỏ vợ con đi biệt tăm biệt tích. Mẹ cứ nhuộm bố nó tóc mẹ đấy. Mà con nhìn xem này!” Bà Faye vén lọn tóc ra sau để lộ vành tai. “Mẹ còn xỏ lỗ tai thứ hai đây. Mẹ đang tính đeo khoen ở rốn nữa cơ.”

Macy kinh ngạc há hốc. Nhưng rồi cô nhớ ra rằng mẹ mình cần chút ủng hộ tích cực, cô phải tự trấn tĩnh ngay lại. “Tiến lên nào mẹ!” Cô dừng lại. “Nhưng mẹ đừng đệm “bố nó” nữa nhé. Đã làm mẹ rồi, ai lại nói thế bao giờ. À, với lại rốn của mẹ không cần đeo khoen vẫn đẹp như thường cơ mà.”

Mẹ cô bật cười – tiếng cười giòn tan bắt nguồn từ tâm hồn tươi trẻ khiến người khác cũng vui lây. Kiểu tiếng cười vang lên với bao cung bậc cảm xúc, kéo theo thêm nước mắt tuôn trào. Những giọt nước mắt hạnh phúc. Khi hai mẹ con cùng khúc khích và rơm rớm, Macy nhận ra một nguồn nghị lực cô chưa từng thấy ở mẹ mình. Mẹ cô thực sự là con gái của Ngoại.

“Con yêu mẹ.” Macy ôm choàng lấy bà. Sau đó, cô quay ngay lại với mặt bàn và chăm chú nhìn dãy hộp xếp hàng để khỏi phải khóc òa và hai mẹ con phải ngồi ôm hộp khăn giấy. “Nào, mẹ muốn nhuộm màu đỏ khêu gợi hay màu nâu đằm thắm?”

“Đàn ông có thấy tóc đỏ là hấp dẫn không nhỉ?” Nụ cười của bà Faye trông ranh mãnh.

“Con đoán thế.”

Macy tự hỏi không biết điều gì đã đẩy mẹ mình vào giai đoạn phục hồi. Liệu nguyên do có phải là đàn ông không nhỉ? Không, không thể có chuyện ấy khi bà Faye đa trải qua mười bốn năm cố vượt lên nỗi đau khổ người đàn ông trước đã gây ra cho bà.

Tuy nhiên tia hạnh phúc lấp lánh trong mắt mẹ khiến Macy không còn tin chắc nữa. “Vậy ta nhuộm đỏ đi,” bà Faye ríu rít.

Lời nhắc nhở mẹ chớ nhảy vào lửa lần nữa đã nhấp nhỏm trên đầu lưỡi Macy, nhưng đúng lúc ấy mẹ cô lại ngâm nga hát. Bà phải xứng đáng được ngâm nga chứ, đúng không?

“Có đỏ ngay.” Macy mở hộp thuốc nhuộm. khi cô nhanh tay trộn các thành phần của thuốc với nhay, tâm trí cô kiên quyết tránh né một sự thật rằng có lẽ không chỉ riêng mẹ cô xứng đáng được ngâm nga hạnh phúc.

******

Jake đẩy mạnh cánh cửa vào phòng tập Yoga Works. Nhịp tim anh không hề chậm lại. Đèn trong phòng tắt ngấm và không khí im lặng làm lượng adrenaline trong máu anh tăng nhanh. Anh rút khẩu Glock và dấn thêm bước nữa, nghe thấy tiếng xì xào ở cuối phòng, và anh đẩy mở cánh cửa thứ hai. Mùi khói thơm từ thảo dược bị đốt cháy xộc vào mũi anh. Rồi đúng lúc anh nhìn thấy: một người nằm úp mặt xuống đất. Anh đã đến quá muộn rồi chăng?

“Cảnh sát đây!” Anh vừa hô lớn vừa chớp mắt lia lịa vì chưa quen với bóng tối trong phòng.

Thình lình, đèn bật lên và căn phòng tràn ngập ánh sáng. Jake nhìn thấy rất nhiều người đang nằm bò trên sàn nhà, đầu chạm gối, mông chổng lên trời. Anh tia mắt khắp phòng tìm cặp mông gần giống hình trái tim của ai kia.

“Cháu đang làm gì vậy?” Một giọng nói vang lên sau lưng anh. Jake quay lại và thấy bà ngoại của Macy đang đứng cạnh công tắc đèn. Bà ngạc nhiên nhìn khẩu súng trong tay anh. “Không công bằng đâu nhé. Bà có cầm bình xịt sơn đâu.”

Jake không đáp. Anh chỉ hỏi nhanh, “Macy đâu rồi hả bà?”

“Trên lầu ấy.” Vẻ mặt bà không còn láu lỉnh nữa. “Có chuyện gì thế?”

Jake vội trở ra cửa chính và nhìn thấy cầu thang bộ. Linh tính mách bảo anh Macy bình yên vô sự, nhưng anh nhất quyết phải nhìn thấy cô.

Nhảy liền mấy bậc một lúc, Jake giật tung cánh cửa dẫn vào tầng trên cùng và… đứng sững lại. Macy đứng sau lưng ghế có mẹ cô đang ngồi. Đang vuốt thứ gì đó lên tóc mẹ, cô hốt hoảng ngẩng đầu lên.

“Ôi vui chưa kìa,” Macy reo lên chẳng lấy gì làm vui. “Ta có khách mẹ ơi.” Lúc ấy dường như cô nhìn thấy khẩu súng trong tay anh. “Có chuyện gì vậy?”

Jake vừa cất khẩu súng vào bao đeo dưới cánh tay thì bà ngoại cô cũng vừa đến đứng sau lưng anh.

“Con trai tôi có sao không?” Mẹ Macy siết chặt chiếc khăn xanh lục vào ngực, trong lúc đó, có thứ gì đó màu đỏ thẫm nhỏ xuống chân mày của bà.

“Không liên quan đến Bily đâu ạ.” Jake nhìn sâu vào đôi mắt đầy lo âu của Macy. “Macy, anh cần em đi với anh ngay.”

“Không liên quan đến Billy thật à?” Macy lặp lại lời anh thành câu hỏi. Cặp mắt cô chất chứa nỗi kinh hoàng.

“Không mà. Anh thề đấy.”

Cô nhìn mái tóc đang nhuộm dở của mẹ. “Để tôi làm nốt chuyện này đã.”

Anh vỗ vào mặt đồng hồ đeo tay. “Anh không có thời gian…”

“Macy chưa đi được đâu!” mẹ cô nài nỉ. “Tóc tôi sẽ thành màu tía mất.”

“Còn ta phải đứng lớp.” Ngoại vội vã chạy xuống cầu thang.

Jake nhìn qua Macy. “Chuyện này quan trọng lắm.”

“Chuyện này cũng thế,” bà Moore đốp lại. “Nếu con bé làm hỏng tóc tôi, tôi sẽ khóc cho xem. Mà tôi thì đang cố hết sức để không bao giờ phải khóc lóc nữa. Trừ khi chuyện này là vì Billy. Tôi có thể khóc cho con trai tôi.”

Macy bắt đầu nhanh tay vuốt chất lỏng màu sậm lên những lọn tóc của mẹ cô. “Một phút thôi.”

Thực ra là hai phút. Jake canh giờ chính xác theo đồng hồ mình.

“Mấy giờ rồi thế?” Macy đặt lọ thuốc lên bàn.

Hình ảnh đặc vụ Mimms gục trên tay lái hiện lên trong tâm trí Jake. “Đến giờ phải đi rồi.” Thấy cô nhíu mày, anh vội nhìn đồng hồ. “Một giờ mười lăm.” Anh đã rời hiện trường mười phút trong khi đáng lẽ anh không được bước chân ra khỏi nơi đó.

Macy quay sang mẹ và dặn. “Mẹ chờ khoảng 45 phút rồi gội đầu thật sạch nhé.”

Bà Moore nhíu mày, xỉa ngón tay vào Jake. “Tôi không quan tâm nếu cậu có là bạn trai của Macy đi nữa. Nếu tóc tôi thành màu tía, đó là lỗi của cậu.”

“Cháu rõ rồi.” Dứt lời, anh nhìn Macy và khoát tay ra cửa.

“Anh ta không phải bạn trai của con,” Macy gắt. Cô vơ lấy túi xách để dưới sàn nhà và vội vã đi ra xuống cầu thang.

Jake chạy theo, mắt dán vào cặp mông của Macy. Nhìn theo mỗi nịp lắc hông, anh mỗi lúc một thêm quyết tâm về hai điều: quay trở lại hiện trường, và biến Macy thành kẻ nói dối. Anh nhất định sẽ là bạn trai cô.

Lúc ra khỏi tòa nhà, Macy dừng lại. Jake vẫn đi tiếp. Anh choàng tay ôm ngang người cô buộc cô bước theo.

“Có chuyện gì thế?” Macy hỏi.

Anh bấm mở khóa cửa cạnh ghế hành khách của xe mình. “Trên đường đi, anh sẽ giải thích sau.”

“Nhưng tôi còn xe nữa. Tôi sẽ chỉ…”

“Không được,” anh khăng khăng.

“Được!”

Cô mở miệng định nói tiếp, và trong lúc không có thời gian tranh cãi, Jake đã làm một việc duy nhất mà anh có thể nghĩ ra để khiến cô im tiếng. Anh hôn cô. Anh tưởng đấy chỉ là một cái chạm môi trong trắng đủ làm cô sửng sốt để anh thừa cơ buộc cô vào trong xe của mình. Cô đáp lại vượt quá kỳ vọng của anh. Cô nhũn người trong tay anh, ngực cô êm ái áp sát bụng trên của anh. Đôi môi cô, ấm áp và mềm mại, hăm hở chào đón đôi môi anh. Quỷ thần ơi, phải cô đang hôn lại anh không nào!

Nhưng anh phải quay về nhà thờ ngay. Jake dứt ra. “Anh… Cho anh hoãn tới lần khác nhé.”

Cô chớp mắt, ngẩn ngơ. “Sao anh cứ làm vậy mãi thế?”

“Vì chỉ có thế, em mới chịu im lặng.” Anh đẩy cô vào chỗ ngồi cạnh ghế tài xế. Jake rướn người vào trong, kéo dây an toàn quàng qua người cô rồi chốt lại. Lúc sắp lùi ra cửa, anh dừng lại nhìn đôi môi cô vẫn còn bóng ướt sau nụ hôn vừa rồi. “Với lại còn vì anh thích được hôn em. Rất thích.”

**********

Billy ra thềm nhà Andy ngồi để hít thở chút không khí trong lành. Giữa không gian có mùi cây cối và thiên nhiên. Chim chóc hót vang và chuột sóc đuổi nhau nghe sột soạt. Ý nghĩ phải quay lại khung cảnh chỉ có những tiếng vang – đến cuộc đời bị giam hãm với những quản giáo và chấn song sắt – làm Billy chỉ muốn đập phá, đánh đấm cho hả giận. Nhưng người tốt không đập phá. Đó là bài học Billy lãnh hội được từ người cha vô tích sự của mình.

Cánh cửa chính sau lưng Billy bật mở. Andy dắt con chó Spike đi ra. Bật thềm bằng ván gỗ ọp ẹp kẹt lên khi thằng bé ngồi xuống bậc thềm.

“Anh có định ở đây tối nay không?” Andy hỏi.

“Nếu em không phiền. Chắc anh chỉ ở thêm vài ngày nữa thôi mà.” Hay đúng ra Billy hy vọng thế. Tối qua, Billy ngộ ra rằng đây là một cuộc chạy đua: hoặc cậu tìm ra David Tanks trước cảnh sát… hoặc trước khi Tanks sẽ tìm ra cậu. Mỗi khi rời căn nhà tạm của Andy, Billy biết rất có thể mình sẽ bị bắt ngay sau đó. “Anh nhất định sẽ tìm cách trả ơn em.” Cậu lại nghĩ đến chuyện kể cho Ngoại và chị Mace nghe hoàn cảnh của Andy. Họ nhất định sẽ giúp thằng bé.

“Có phiền gì đâu anh.” Andy gãi nhẹ phía sau tai con chó. “Có anh chị đến ở cùng, em cũng thích mà. Với lại, chị Ellie còn dọn nhà hộ em này, chị ấy nấu ăn cũng ngon nữa.” Con chó nằm bẹp bên cạnh Andy.

“Đó là chức năng của phụ nữ mà. Nấu nướng, dọn dẹp,…”

“Phải, phụ nữ.” Andy nhìn mông lung lên ngọn cây. “Tuy mẹ em không nấu ăn, nhưng hỗi trước hễ thấy em vứt sách vở bừa bãi, mẹ lại bực lắm.”

“Còn mẹ anh mắng ầm lên khi anh vứt đồ lót bẩn xuống nền nhà,” Billy nói rất chân thành, ước mong sao được sống lại những ngày vui xưa, khi mà vứt quần áo bừa bãi là tội lỗi lớn nhất của cậu. Nhưng này, cậu nghĩ tội không biết ơn những gì người khác làm cho mình cũng là tội khá nặng chứ chẳng chơi.

“Thế bây giờ mẹ anh đang ở đâu?” Andy hỏi.

“Ở Houston.” Billy nhìn con chim bay vút lên bầu trời xanh trong.

“Hồi anh còn ở trại, mẹ anh có bao giờ vào thăm anh không?”

“Tuần nào mẹ anh cũng đến.”

Billy nhìn thấy hai con sóc đuổi nhau trên cành cây. Cậu lắng nghe tiếng móng chân của chúng cào lên vỏ cây, thấy lũ sóc ấy mới tự do làm sao. Một cơn gió nhẹ thoảng tới làm Billy tự nhiên thích thả diều. Mỗi năm, cứ đến lễ Phục sinh, mẹ lại mua diều làm quà cho cậu. Billy chắc là có đến ba con diều mới tinh còn cất trong tủ của mình. Điên thật, nhưng giờ Billy sẵn sàng đánh đổi mọi thứ chỉ để được thả diều mà thôi.

“Thế bố anh có vào thăm anh không?”

Billy lắc đầu. “Bố anh bỏ đi lâu rồi.”

“Bố em cũng thế.” Andy vuốt ve con chó. “Anh có nhớ bố không?”

Billy đã dợm trả lời không. “Anh hầu như chẳng nhớ gì về bố, và những gì anh nhớ về ông lại không phải kỷ niệm đẹp. Nhưng… ừ, anh có nhớ đến ông ấy. Hay ít nhất anh cũng nhớ mình từng có bố.”

“Em cũng thế.” Andy chợt im lặng như thể tiếng sóc kêu ríu rít làm gián đoạn câu chuyện của họ. “Anh đã làm gì mà phải ngồi tù thế?”

Billy nhăn mặt. “Anh nghe lời bạn rủ rê làm việc bất lương.”

“Cụ thể là anh đã làm gì nào?”

Ngay cả giớ cũng im lặng như thể đang lắng nghe. “Bọn chúng vào trấn lột cửa hàng thực phẩm. Còn anh ngồi ngoài xe. Anh đã không… Anh cứ tưởng chúng chỉ ăn cắp vài chai bia rồi ra ngay. Nhưng thế vẫn là sai. Em cần phải cẩn thận chọn bạn mà chơi nhé, Andy.”

“Em chỉ có mỗi con chó này làm bạn thôi.” Apike rúc mũi vào người Andy. “Chắc không ai bị thương đâu nhỉ? Trong vụ trấn lột anh vừa kể ấy?”

“Không. Nhưng làm thế là sai và anh phải trả giá.”

Andy phẩy tay đuổi con ong vo ve trước mặt. “Chị Ellie kể với em là chị ấy gặp anh trong tù. Thế có nghĩa đi tù cũng không đến nỗi tệ, anh nhỉ?”

“Eliie là phần tốt đẹp nhất của cuộc đời anh, nhưng dù thế những gì anh đã làm là hoàn toàn sai trái. Còn nữa, nhà tù thực sự là nới không tốt đẹp.” Billy ngoái đầu nhìn vào cửa. “Chị ấy đang làm gì thế em?”

“Chị Ellie mượn điện thoại của em gọi cho ai ấy.”

“Chết thật.” Rõ là Ellie không hiểu hết tầm quan trọng của việc hạn chế tiếp xúc liên lạc. “Gọi cho ai mới được chứ?” Nhìn Andy nhún vai, Billy vội đứng đậy và đi tìm câu trả lời.

********

“Có chuyện gì?” Macy bặm lên môi vẫn còn dư vị nụ hôn của anh và quan sát Jake lượn xe đi trong dòng xe cộ tấp nập buổi chiều.

“Anh phát hiện đặc vụ Mimms trong xe hơi đậu trước cửa nhà thờ. Có kẻ đã tấn công anh ấy.”

“Thế anh ấy… anh ấy không sao chứ hả?” Bao câu hỏi ùa về trong tâm trí cô. “Họ không nghi Billy là thủ phạm đấy chứ?”

“Giờ vẫn còn quá sớm để nói ai là nghi can, nhưng anh cá chỉ tên Tanks chứ không ai khác cả. Bất cứ kẻ nào đã gây ra chuyện này là chỉ muốn lần ra em thôi.”

Ngực Macy đau thắt, cô đan hai tay vào nhau. “Là lỗi tại tôi cả.”

Jake buông một tay khỏi vô lăng và đặt lên vai cô. “Em không kiểm soát được hành động của tên Tanks mà.”

“Tôi cũng biết thế, nhưng mà…”

“Không phải lỗi gì của em cả.” Anh đậu xe trước cổng nhà thờ đúng lúc hai nhân viên cứu thương nhảy lên xe cấp cứu. Tiếng còi bắt đầu rú lên từng chập.

“Anh ấy bị bắn ư? Anh ấy sẽ không…” Macy không thể nói hết câu. Cứ nghĩ một người có thể sắp phải lìa đời, cô thấy vô cùng kinh hãi.

“Có vẻ như anh ấy không bị bắn, tuy nhiên, anh không dám chắc đâu.” Anh quay sang đối diện với cô. “Macy, nghe anh này.”

Mắt họ gặp nhau, Macy cố cưỡng lại ý muốn kỳ lạ được nhào vào lòng anh mà khóc. Cũng trong khoảnh khắc đó, cô nhận ra rằng thật nguy hiểm làm sao khi cô sắp sửa phụ thuộc vào anh rồi. Phụ thuộc về mặt tình cảm.

“Không phải lỗi của em,” anh lặp lại. “Em hiểu chứ?”

Cô thở dài nhìn theo chiếc xe cứu thương đi xa dần.

“Em cứ ngồi đây. Anh ra ngoài hỏi thăm tình hình của Mimms rồi quay lại cho em biết ngay.” Anh nhoài người sang hôn lên trán cô. “Em sẽ không sao chứ?” Giọng anh chất chứa dịu dàng.

Ngước nhìn lên, cô đọc thấy lo âu trong mắt anh. “Không sao.”

Anh nhích lại gần để hôn cô. Macy giơ tay ngăn lại, nhưng anh lại nhoẻn cười. “Anh được hoãn tới lần này mà.”

“Nhưng lúc đó tôi đâu có cho anh hoãn tới khi nào đâu.”

“Ừ, lúc ấy em mải nhìn chỗ khác.” Anh vuốt má cô. “Nhớ ngồi yên trong xe. Anh không thể để em chạy quanh trong hiện trường án mạng được đâu.”

“Nhưng…”

“Macy… anh xin em đấy.”

Cô dõi theo anh mở cửa xe và bước ra. Anh đến nói chuyện với ai đó. Rồi, giữ lời hứa, anh quay trở lại xe.

Cô đẩy cửa để nhìn anh và chuẩn bị bước ra đón nhưng anh đẩy cô về chỗ cũ. “Mimms không bị bắn, chỉ bị một vật gì đó tấn công từ phía sau. Mimms đã tỉnh lại rồi. Bác sĩ bảo anh ấy sẽ hồi phục thôi.”

“Tạ ơn Chúa.” Macy thở phào nhẹ nhõm.

“Anh phải làm nốt mấy việc nữa. Em phải chờ anh một lúc đấy. Lát nữa anh sẽ quay lại với em.” Anh âu yếm vén tóc ra sau tai cho cô. Sự dịu dàng trong cái va chạm của anh khiến tim cô nhói lên vì cảm động.

“Có cần thiết phải như thế không anh?”

“Hả?” Bàn tay anh nấn ná sau gáy cô.

“Tôi có cần phải đợi ở đây không? Sao toi không thể về nhà đi nhỉ?”

Anh nhíu mày. “Anh đã tận mắt chứng kiến những gì mà tên này gây ra. Anh sẽ không để chuyện đó xảy ra với em đâu. Chúng ta sẽ phải ở bên nhau lâu đấy.” Anh đau đáu nhìn cô. “Không lẽ anh làm em khó chịu đến thế cơ à?”

“Không.” Cô chỉ ước mình ghét được anh hoặc ghét được những nụ hôn của anh. “Tôi chỉ không hiểu một điều.”

Cơn gió nhẹ thoảng đến làm mấy sợi tóc nâu của anh phất phơ bay. “Em không hiểu điều gì?”

“Vì cớ gì anh phải nhọc công chứ? Thậm chí ta có phải là bạn đâu.”

Anh rướn sát tới cho đến khi hơi thở của anh phả vào môi cô. “Chúng ta còn hơn là cả bạn. Em và anh đều biết như thế mà.”

Sự chối bỏ của cô, cũng như hy vọng, muôn thuở bùng phát. “Tôi chẳng biết gì cả.”

Mắt anh vuốt ve đôi môi cô và môi anh khẽ nhoẻn cười. “Thật ư? Thế tại sao lúc trong bãi đỗ xe, em lại hôn anh? Tại sao mỗi khi anh đến gần em, anh có thể nhìn thấy mạch trên cổ em phập phồng?” Anh đặt tay lên mạch máu trên cổ cô và ghé sát môi anh vào môi cô – nhưng không phải để hôn cô, mà để thủ thỉ với cô mấy chữ, “Macy Tucker, em muốn có anh, cũng nhiều như anh muốn em vậy. Đừng đấu tranh cưỡng lại lòng mình nữa.”

“Tôi bản chất là kẻ tranh đấu không khoan nhượng mà.”

Anh nhoẻn cười. “Chính vì thế anh mới thích em đến vậy.”

****

Hal nâng giường bệnh lên vài phân. “Khi đến thăm bố lần sau, con nhớ mang cho bố dao cạo và nước hoa dùng sau khi cạo râu nhé,” ông dặn với cô con gái đang khoác túi xách lên vai.

“Cả nước hoa cạo râu nữa hả bố?” Melissa có nụ cười giống hệt mẹ nên mỗi khi nhìn con cười, ông lại nhớ bà Judy. “Sao đang nằm viện mà bố cần nước hoa làm gì? Hay bố đã nhắm được cô y tá nào rồi?” Giọng con bé nghe như trêu chọc, nhưng đây là lần đầu tiên ông Hal thắc mắc Melissa sẽ phản ứng ra sao nếu ông thực sự cân nhắc chuyện sẽ cùng chung sống với một người không phải mẹ của nó.

Melissa cười tươi hơn ban nãy. “Có phải bố đã phải lòng một cô y tá trong bệnh viện không vậy bố?”

Phản ứng đầu tiên của ông là muốn phủ nhận, nhưng ông Hal chỉ hỏi lại con gái. “Nếu quả có thế thật, con có khó chịu không?”

Sự tinh nghịch trong mắt con gái ông biến mất. “Con… à… con…” Cô bước đến gần hơn.

“Sẽ làm con khó chịu à?” Nghĩ đến đấy ngực ông nghe nằng nặng.

“Không. Con chỉ ngạc nhiên thôi mà. Thực lòng mà nói, mẹ trên thiên đường cũng không muốn bố phải cô đơn đâu.”

Nhớ về bà Judy, ông Hal lại băn khoăn liệu mình có muốn như vậy không. “Bố yêu mẹ con hơn cả…”

“Con biết chứ.” Melissa lại mỉm cười. “Tuy nhiên, bố còn nhớ nguyên tắc hẹn hò chứ ạ?”

“Nguyên tắc hẹn hò à?” Càng nhìn con gái, ôn càng nhớ vợ đến nỗi cổ họng ông nghẹn lại. Thế nhưng, từ sâu thẳm tâm hồn, ông nghe tiếng bà Judy nói trong giấc mơ. Quay lại và tiếp tục sống đi chứ, ông bạn già.

“Không quen với người xăm mình hay nhuộm màu tóc lạ này. Không hôn kiểu Pháp này – còn nữa, tốt hơn hết là bà ấy chưa từng thấy bên trong nhà tù bao giờ. Chẳng phải hồi con còn trẻ bố mẹ cũng bắt con phải tuân theo luật ấy ư?” Cô mỉm cười. “À, còn nữa. Không đeo khoen bấm lỗ gì hết. Bố bắt con bỏ một anh chàng cực kỳ đẹp trai chỉ vì anh ấy có xỏ lỗ tai đấy.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.