Hạng Kiều vừa về nhà liền chui vào trong phòng ngủ, lủi vào giường, không biết là nên khóc hay nên quậy, nhớ tới một màn dọa người khi tan học, cùng mông đang ngâm ngẩm đau, tức giận đến phát run.
Bà Trương người làm nhẹ nhàng gõ cửa nói: “Tam tiểu thư, ăn cơm”.
Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULL
Hạng Kiều hô: “Không ăn” một lát sau, tiếng đập cửa lại vang lên, Hạng Kiều cả giận nói: “Đã nói là không ăn, đừng làm phiền…”
Cửa mở ra, một cô gái xinh đẹp ngực nở mông vểnh, mắt lúng liếng đi vào phòng của Hạng Kiều, nũng nịu cười nói: “Cơn tức thật lớn nha!”
Hạng Kiều nghiêng người nhìn thấy là tỷ tỷ Hạng Hồng nói: “Đại tỷ… là chị…”
Hạng Hồng ngồi ở bên giường, thấy Hạng Kiều đang nằm sấp, liền vỗ mông nàng ta một cái nói: “Sao lại không thèm ăn cơm”.
Hạng Kiều kêu thảm thiết một tiếng nói: “Đừng… đừng vỗ…”
Hạng Hồng kinh hãi, xốc váy của Hạng Kiều lên, chỉ thấy mông của nàng đỏ như là hai quả cà chua, còn có chút sưng lên, cả giận nói: “Chuyện… chuyện này là sao, là ai đánh em thành ra như vậy, không muốn sống nữa sao?” Hạng Hồng năm nay tuy chỉ mới 26 tuổi, nhưng nàng ta khôn khéo trầm ổn, hơn nữa lại thuần thục giao tiếp, đã sớm được ông nội giao cho quản lý chuyện làm ăn của bang phái, trước mắt công ty điện ảnh giải trí của Hạng gia, là công ty điện ảnh “Yongxing entertainment” lớn nhất Hongkong là do nàng toàn quyền quản lý, tuy nàng không trực tiếp tham dự vào phân tranh của hắc bang Hongkong, nhưng khi giận lên, cũng là nhân vật làm cho hắc đạo Hongkong chấn động. Nay thấy Hạng Kiều bị đánh, làm sao mà không giận cho được, bất quá càng kỳ quái chính là nàng cũng hiểu được muội muội mình, có thể nói là nữ bá vương học đường, cũng có chút công phu, nó không đánh người đã là may rồi, nên có lẽ không phải là người trong trường. Thấy Hạng Kiều không nói gì lại hỏi: “Có phải là người của “Đông Thắng”?” nhưng nói xong liền cảm thấy không thể, tuy ở Hongkong có một hắc bang là “Đông Thắng” vẫn đối với địa bàn của “Hưng Nghĩa An” mà giương mắt hổ, bất quá không có khả năng xuống tay với Hạng Kiều, còn nếu thực xuống tay với Hạng Kiều, thì không đơn giản là đánh sưng mông như vậy.
Hạng Kiều không kiên nhẫn lấy gối che đầu nói: “Không phải… không cần chị lo…”
Hạng Hồng cười nói: “Không nói cho chị cũng được, để chị nói cho ông nội đến quản”.
Hạng Kiều bật dậy nói: “Không cần, chuyện của em cứ để tự em giải quyết, mọi người đừng động tay vào” lại sợ Hạng Hồng tiếp tục hỏi, liền cầm lấy áo khoác mặc vào, muốn đi ra ngoài.
Hạng Hồng lạ lùng hỏi: “Em đang bị thương như vậy, còn đi nơi nào?”
Hạng Kiều tức giận nói: “Em phiền, đi ra ngoài hít thở không khí”.
Hạng Hồng thở dài, nghiêm mặt nói: “Được rồi, gần đây em cũng không nên chạy loạn, nghe nói bên “Đông Thắng” hiện tại cùng Yakuza Nhật Bản thường xuyên tiếp xúc, không biết sẽ làm ra sự tình gì nữa, em có ra ngoài cũng chơi trong khu vực của mình thôi”.
Hạng Kiều bất cần nói: “Em không sợ”.
***
Tiêu Vi tuy không điên cuồng giống như ngày đó, nhưng thêm một ít nhu mì, ôn thuận tùy ý để cho Thạch Thiên chủ động. Từ ngày đó gặp Thạch Thiên ở quán bar, phát sinh một đêm kích tình, cơ hồ mỗi ngày đều nhớ tới thiếu niên biểu hiện mạnh mẽ có thể làm cho nữ nhân phát cuồng này, đặc biệt là khi buổi tối ở nhà một mình, cơ hồ đều phải ảo tưởng tới bộ dáng của hắn mà thủ dâm mới có thể ngủ được. Hiện tại thiếu niên này đang ở trên người nàng, đang mãnh liệt trùng kích nàng, thật cảm thấy giống như trong giấc mộng vậy. Làm cho nàng không thể tưởng được chính là, thiếu niên này lại trở thành học sinh của mình, không khỏi có cảm giác xấu hổ, nhưng lại khiến cho nàng càng thêm hưng phấn, hy vọng hắn vĩnh viễn không có ngừng.
Nhưng Tiêu Vi dù sao cũng là người thường, không biết đã lên cao trào lần thứ bao nhiêu thì nàng rốt cuộc bắt đầu cầu xin tha thứ, Thạch Thiên đắc ý dương dương đem nàng lại lên đỉnh điểm của dục vọng một lần nữa rồi mới tha. Qua hồi lâu Tiêu Vi mới dần dần khôi phục lại chút thể lực, cắn tai của Thạch Thiên mà ôn nhu hỏi: “Tiểu bại hoại… đói chưa?”
Thạch Thiên lúc trưa trước khi đến trường có ăn một chút đến giờ, thật ra sớm đã đói, chỉ là vừa rồi do sắc dục chiến thắng thực dục, nên đã đem chuyện ăn cơm vứt ra khỏi đầu, hiện tại sắc dục đã thỏa mãn, thực dục tự nhiên lên ngôi, liền gật đầu nói: “Đã sớm đói rồi”.
Tiêu Vi sẵng giọng: “Vậy sao còn gấp như vậy, vội vã làm chuyện xấu, để tôi đi nấu cơm ăn” Nói xong muốn đứng dậy, nhưng cả người vô lực, vừa đứng lên thì thân thể đã sụm xuống, Thạch Thiên ha hả cười lớn nói: “Bỏ đi, để tôi đi mua chút đồ ăn về, cô cứ ở đây chờ tôi, chờ cô có khí lực làm cơm, tôi đã sớm đói chết rồi”.
Nhìn thấy Thạch Thiên tinh thần phấn chấn rời giường mặc quần áo, Tiêu Vi vừa thẹn lại vừa tức, cảm giác thật sự là cực kỳ thất bại, giống như mình căn bản không thỏa mãn được thiếu niên này.
***
Hạng Kiều không đi tới chỗ thuộc địa bàn của mình, ngược lại chạy đến một quán bar chưa từng tới, nàng không muốn cho người quen gặp bộ dáng của mình hiện tại, nói đến bọn họ nếu biết mình bị đánh, thực có thể sẽ đi giết chết người nọ, người này tuy đáng giận, nhưng nàng cũng không phải là không đến mức không biết lý lẽ, chỉ là vì tức giận mà thôi.
Quán bar tuy có ghế, nhưng nàng chỉ có thể đứng uống rượu buồn, vừa rồi chịu đau lái xe đi, khi xuống xe mông phảng phất như bị thiêu đốt, hiện làm sao dám ngồi. Không khí huyên náo cùng âm nhạc chói tai trong quán bar làm cho tâm tình vốn phiền muộn của nàng lại càng thêm bực bội. Lúc này Lý Hiểu Lệ cùng Quách Thiến Vi đi xuyên qua đám người tìm được Hạng Kiều, ba người dung mạo sắc sảo, lại đứng cùng một chỗ càng thêm bắt mắt, dẫn tới không ít lưu manh hướng tới các nàng huýt sáo.
Lý Hiểu Lệ nhìn chung quanh hỏi: “Sao lại chạy đến đây uống rượu, chỗ này trông loạn quá”.
Quách Thiến Vi cũng nói: “Đúng, đều không giống người tốt” Hai người bọn họ ở tại trường học tuy kiêu ngạo, nhưng dù sao cũng là con gái, thấy đám người với trang phục kì dị, bộ dáng hung hãn, cũng cảm thấy sợ hãi, về phương diện này kiếm thức cũng không bằng Hạng Kiều.
Hạng Kiều nói: “Có mình ở đây thì sợ cái gì, cùng uống rượu đi”.
Lý Hiểu Lệ cùng Quách Thiến Vi nghĩ thấy cũng đúng, nàng ta chính là cháu gái lão Đại hắc bang Hongkong, ở cùng với nàng ta một chỗ ai dám đến gây chuyện, tuy trong này không phải là ai cũng nhận ra, nhưng cũng khẳng định là có người nhận ra, liền yên lòng, liền mỗi người cầm một ly rượu, Quách Thiến Vi nói: “Chúng ta chơi hoa quyền chứ?”
Hạng Kiều lắc đầu nói: “Mình đang phiền, mọi người tự chơi đi”.
Lý Hiểu Lệ hỏi: “Hoa cái gì quyền? Mười lăm hai mươi?”
Quách Thiến Vi lắc đầu nói: “Không chơi cái này, bạn lợi hại lắm, chúng ta chơi tiểu mật phong đi?”
Lý Hiểu Lệ gật đầu nói: “Tùy tiện, đến đây đi” Hai người vừa làm thủ thế vừa xướng: “Hai tiểu mật phong bay vào trong bụi hoa, bay đi… bay đi…” Hạng Kiều đang uống rượu giận dữ, đem chai rượu của hai nàng hất xuống đất mắng: “Các ngươi không phải là cố ý đến chọc ta đấy chứ?”
Lý Hiểu Lệ cùng Quách Thiến Vi trước là ngẩn ra, sau mới nhớ tới Hạng Kiều hôm nay ở tại cổng trường bị “bay vào trong bụi hoa”, ở trước mặt nàng ta mà chơi “tiểu mật phong” quả thật thực không thích hợp, cố nhịn nhìn Hạng Kiều lè lưỡi, tỏ vẻ xin lỗi.
Một người bên cạnh đi qua đó đạp phải chai rượu mà Hạng Kiều hất xuống đất, đột nhiên té ngã, sau khi đứng lên mặt đỏ bừng, lớn tiếng mắng: “Bát cát…” thì ra là một người Nhật Bản, một người bên cạnh hắn nhặt chai rượu ở trên mặt đất lên, vừa thấy chính là rượu cho nữ uống, mà bên cạnh chỉ có ba người Hạng Kiều đang đứng, tiến lên mắng: “Lũ chết tiệt, cái chai này có phải là của chúng mày”, đây lại là người Hongkong.
Lý Hiểu Lệ cùng Quách Thiến Vi thấy hơn mười người xông tới, nhất thời mười phần sợ hãi, trốn ra sau Hạng Kiều, Hạng Kiều lại một chút cũng không sợ, thanh âm lạnh lùng nói: “Là tao, thì sao…”
Tên Nhật Bản kia nghe cũng hiểu, không đợi mấy người Hongkong kia nói gì, xông lên trước mặt Hạng Kiều mà tát tới, Hạng Kiều chợt lùi ra sau, nhấc chân dùng toàn lực đá vào hạ bộ của tên Nhật Bản, tên Nhật Bản hét thảm một tiếng, ôm hạ bộ đau đến đổ gục xuống đất. Hai tên người Hongkong bước tới đỡ người Nhật Bản lên, những người khác giận dữ, vây quanh ba nữ muốn động thủ.
Ngay lúc này có một người hô lên: “Chậm đã” rồi rẽ mọi người ra, vung tay ra hiệu, âm nhạc trong quán lập tức ngừng lại, cả quán bar vốn huyên náo chợt yên tĩnh lại. Người trong quán bar cũng thấy bên này có chuyện, toàn bộ xông tới, nhìn qua thấy rõ là người một bọn, người nọ nhìn Hạng Kiều ha hả cười nói: “Thực không thể tưởng được, Hạng tam tiểu thư tự mình đến chỗ của ta, đánh khách của ta, “Hưng Nghĩa An” các ngươi có phải là muốn chết không?”