Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 100: Có tin hay không



Samantha thất kinh, run giọng hỏi: “Có thật không? Chân của em có cảm giác rồi sao?”

Đan Nghệ Nhã cau mày nói: “Vừa nãy có rồi, bây giờ không còn nữa”.

Samantha nói: “Sao có thể như vậy, Thạch Thiên, cậu thực sự trị được sao? Chân của nàng có thể trị lành không?”

Thạch Thiên không đáp lại câu hỏi của nàng, quay sang hỏi Đan Nghệ Nhã: “Bị thương đã hai năm rồi à?”

Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Đan Nghệ Nhã gật đầu, nhìn về phía Samantha, nghĩ thầm có đúng là Samantha nói cho hắn biết hay không, nhưng thấy vẻ mặt Samantha cũng mê hoặc. Liền nghe thấy Thạch Thiên tiếp tục nói: “Thời gian dài rồi, bất quá cô cũng bảo trì rất tốt, phỏng chừng có thể đứng dậy trở lại, nhưng nhanh nhất cũng phải mấy tháng”.

Đan Nghệ Nhã cảm giác trong đầu mình kêu ông một tiếng, một cỗ nhiệt huyết dâng lên đại não, bàn tay nắm chặt cánh tay Thạch Thiên, kích động nói: “Tôi… tôi có thể đứng lên được sao? Mấy tháng sau là có thể đứng lên được? Thật vậy chăng?” Vẻ mặt Samantha cũng tràn đầy nghi vấn nhìn Thạch Thiên, chờ câu trả lời của hắn.

Thạch Thiên gật đầu nói: “E là muốn trị khỏi hẳn phải mất một năm, bất quá đứng lên thì không thành vấn đề, thực ra cô không phải bị thương gì cả, chỉ là thời gian để nó quá dài, một lời cũng nói không rõ với các cô được, sau này trở lại ta sẽ trị liệu cho cô”.

Đan Nghệ Nhã hưng phấn liên tục gật đầu, hỏi: “Cậu muốn bao nhiêu tiền?”

Thạch Thiên ha ha cười nói: “Đều đã ăn mì miễn phí của cô rồi, thế nào lại không biết xấu hổ đòi tiền của cô, lần sau tiếp tục mời ta ăn mì là được”.

Đan Nghệ Nhã nói: “Còn tiền mua thuốc nữa mà”.

Thạch Thiên lắc đầu nói: “Lão tử trị thương chưa bao giờ cần dùng thuốc”.

Từ trong quán mì đi ra, tài xế đã mở cửa xe chờ bọn họ, Thạch Thiên vốn muốn trực tiếp đi bộ về nhà, lại bị Samantha mạnh mẽ kéo lên xe, trầm mặt hỏi: “Cậu nói đi, làm thế nào mới có thể trị khỏi chân cho Nghệ Nhã, có phải thật hay không? Cậu cũng không nên dùng loại phương pháp này để lừa dối nàng”.

Thạch Thiên cười nói: “Ta lừa nàng làm gì? Chẳng lẽ cô nghĩ ta muốn ăn mấy tháng mì miễn phí cho nên mới đi lừa nàng sao?”

Samantha buồn bực nói: “Đừng giả bộ ngu ngốc nữa, cậu biết tôi nói cái gì mà”.

Thạch Thiên nhìn bộ dáng gấp gáp của nàng, nghĩ buồn cười hỏi: “Ta nói là thật, cô không tin ta sao?”

Samantha ngẩn người, lắc đầu nói: “Tôi… tôi không biết. Có rất nhiều bệnh viện lớn cũng không có biện pháp trị khỏi cho nàng. Ngươi chỉ nhìn qua đã nói có thể chữa khỏi cho nàng, điều này làm cho tôi sao có thể tin đây, cậu nếu như lừa nàng, tôi mặc kệ cậu là ai, cũng sẽ không bỏ qua cho cậu”.

Thạch Thiên nói: “Cô có tin hay không tùy cô, lão tử nhìn cô cũng là người tốt, cho nên mới nói nhiều như vậy” Nếu không phải vừa rồi nghe Đan Nghệ Nhã nói Samantha giúp đỡ rất nhiều đối với nàng, Thạch Thiên cũng sẽ không lên xe, sớm đã phi thân về nhà, hiện tại lên xe cũng chẳng buồn ngồi dưới nữa, hắn vỗ vỗ vào ghế cạnh tài xế, nói cho hắn biết địa chỉ, để hắn đưa mình về.

Samantha thấy Thạch Thiên nói như vậy cũng không có biện pháp, trong lòng nàng cũng mong Thạch Thiên thật có thể trị liệu khỏi chân cho Đan Nghệ Nhã. Tuy rằng nhìn Thạch Thiên thế nào đi nữa trông hắn cũng không giống một người bác sĩ có y thuật cao siêu, bất quá nàng biết thân phận của Thạch Thiên rất thần bí, chuyện có thể làm cho mình giật mình khinh ngạc cũng không phải là không thể, ít nhất vừa nãy Đan Nghệ Nhã nói bị Thạch Thiên nhéo nhéo, tựa như có một điểm cảm giác. Cũng không ngăn cản tài xế đưa hắn về nhà, trong lòng nàng cũng muốn biết hắn ở chỗ nào, nếu như đùa bỡn Đan Nghệ Nhã, mình cũng có thể đến tận nơi tìm hắn tính sổ.

Khu mỹ thực Cửu Long thành cách chỗ ở của Thạch Thiên cũng không xa, chỉ chốc lát đã tới, Samantha làm bộ như quan tâm tới cấp dưới hỏi Thạch Thiên ở tầng nào, Thạch Thiên cũng không có ý giấu diếm, liền nói cho nàng biết. Sau khi xuống xe lên lầu, hắn móc chìa khóa từ tron túi ra mở cửa, chợt nghe trong phòng có thanh âm đùa cợt, tựa hồ như không phải tiếng của hai chị em nhà này, hắn vội vàng tĩnh tâm lắng nghe, quả nhiên là thanh âm của Hạng Kiều tam nữ các nàng.

Thạch Thiên cảm thấy phát cáu, ba cô nàng này đúng là dây dưa không dứt, bất quá trong lòng Thạch Thiên đối với ba cô gái này chỉ nghĩ phiền toái mà thôi, ấn tượng cũng không phải là xấu, đặc biệt thời gian cứu Hạng Kiều, Hạng Kiều còn có nghĩa khí để hắn đi trước, không cần lo cho nàng, khiến Thạch Thiên nhìn đối nàng với cặp mắt khác xưa, ngược lại cũng không đến mức xông vào cưỡng chế các nàng dời đi. Đương nhiên hắn cũng không chịu vào để chờ “chết”, không thể làm gì khác hơn là là bỏ chìa khóa lại trong túi, dù sao cũng nhiều ngày rồi không về khu nhà cấp cao gặp Tiêu Vi và Kim Hinh các nàng, ngày hôm nay dứt khoát trở về khu nhà cấp cao nghỉ. Hắn xoay người ấn nút thang máy, chuẩn bị xuống lầu.

Chờ khi cửa thang máy mở ra, liền thấy trong thanh máy xuất hiện bốn người đàn ông mặc quần áo đen bó sát người, bốn người này tựa hồ như có ý định quay lại thang máy, lúc thấy Thạch Thiên liền nao nao, cước bộ liền dừng lại. Tất cả hàng động này đều không qua khỏi con mắt Thạch Thiên, bất quá hắn cũng không thèm để ý đến, liền đi vào thang máy. Ngón tay ấn lên bảng điều khiển, liền thấy mấy nút ở tầng lầu khác không sáng, hắn biết bốn người này cũng không có ấn nút xuống lầu, mà bọn họ vừa vặn cũng tới tầng hai mươi hai, khóe miệng Thạch Thiên lộ ra vẻ mỉm cười, đứng ở giữa bốn người.

Cửa thang máy đóng cửa, vừa mới bắt đầu đi xuống, một gã hắc y nam tử phía sau thả ra một quả đạn khói, làn khói dày đặc thoáng chốc tràn ngập toàn bộ thang máy, đưa tay không thấy được năm ngón, cùng lúc đó đoản đao từ bốn phía đâm tới Thạch Thiên, nhưng bọn hắn không cảm giác được đã đâm vào thân thể của Thạch Thiên. Bốn người đều cả kinh, vừa định thu đao, nhưng phát giác cổ tay bị bóp lấy, bị người kéo về phía trước, ngay lập tức liền cảm thấy mình đâm vào thân thể một người, cùng lúc đó lại cảm giác trước ngực đau đớn, mất đi tri giác…

Chuông cửa vang lên, Hạng Kiều tam nữ hoan hô nói: “Có đúng Thạch Thiên đã trở về hay không nhỉ…”

Thạch Hiểu Mẫn ở bên cạnh chạy ra mở cửa nói: “Trễ như thế này mới chịu về, không phải hắn có chìa khóa sao…” Nàng cũng đoán là Thạch Thiên, ngoại trừ Hạng Kiều ba người các nàng, cũng không có người khách nào quen cả, nếu như công ty có chuyện, đã có người gọi điện tới.

Nàng mở cửa ra, cũng không phải là Thạch Thiên mà là hai người cảnh sát, nàng kỳ quái nói: “Các anh tìm ai?” Nghĩ thầm không phải là đến tìm chị mình chứ.

Trong đó có một gã cảnh sát nói: “Chào cô, xin lỗi vì đã quấy rầy một chút, chúng tôi là cảnh sát ở Tổng Thự, hiện tại đang điều tra một vụ án, có mấy vấn đề muốn hỏi.”

Thạch Lệ nghe tới có cảnh sát tìm tới cửa, vội vàng từ phòng khách chạy đến, hỏi: “Xảy ra vụ án gì vậy?”

Hai gã cảnh sát này cũng là người của Tổng Thự, khi nhìn thấy Thạch Lệ đều là ngẩn ra, sau đó vội vàng chào, nói: “Thạch cảnh sát, nguyên lai là cô ở đây, ở cao ốc này mới vừa xảy ra một vụ giết người, Triệu cảnh sát để chúng tôi tới đây thu thập một số tin tức, xem có đầu mối gì không”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.