Sáng hôm sau…
Bầu trời xanh và cao. Những đám mây trắng xóa nhẹ trôi êm đềm trên nền trời nhuộm màu nước biếc. Mặt trời cũng vừa ló dạng. Ánh nắng ban mai nhẹ nhàng nhảy nhót vui đùa trên những tán lá xanh mơn mởn, một vài tia nắng ngỗ nghịch xuyên qua kẽ lá chiếu thẳng xuống khuôn mặt ai đó đang ngủ như muốn đánh thức.
– Dậy!!! Dậy!!!- Phong hung hăng kéo chiếc mền ấm áp ra khỏi nó
– Aizz! Đồ vô duyên! Im lặng cái! Không thấy đang ngủ hả?- Nó nói trong ngái ngủ, giật lại chiếc mền, trùm kín đầu.
Anh vẫn không chịu thua, giật mạnh lại. Nó bực bội lấy gối trùm kín đầu.
– Này! Đồ óc heo! Dậy mau lên!- Anh bực bội nhìn nó
Nó hét lên:
– Aizz!!! Đồ đậu hũ thúi! Tôi đâu có nói tiếng Lào đâu, bộ không hiểu à?!!- Nói xong nó lại… ngủ tiếp
Anh kéo cái gối ra khỏi mặt nó.
– Có dậy không thì bảo?!!
Bỗng, anh dừng lại. Đôi môi khẽ nhếch lên thích thú. Hóa ra cô nàng này cũng chảy nước miếng khi ngủ à?!!
Anh ngồi xuống bên cạnh nó, khẽ vén những sợi tóc bám dính trên trán sang một bên. Đôi tay khẽ vuốt ve mái tóc óng mượt. Đôi môi vô thức bất chợt nở một nụ cười nhẹ…
Bỗng nó mở mắt, làm anh giật bắn mình.
– AAAA!!! Biến thái!!!- Nó hét toáng lên rồi nhảy xuống giường, tư thế có chút phòng vệ- Không ngờ anh lại tranh thủ trong lúc tôi ngủ để…
– Gì?!! Chẳng qua là tôi có lòng tốt nên vén tóc giúp cô thôi!
– Đồ dê cụ!- Nó lăm le nhìn anh như muốn… ăn tươi nuốt sống
– Vậy cô muốn tôi thành kẻ biế…
“Ping Pong” Tiếng chuông bỗng vang lên đập tan “âm mưu” nguy hiểm của ai kia.
Ánh mắt anh khẽ liếc nhìn cô, rồi thủng thẳng bước ra ngoài cổng, không quên để lại câu nói:
– Tạm tha cho cô! Lo mà làm vệ sinh cá nhân đi! Còn phải đi học nữa!
Nó bực bội nhìn bóng người đang dần khuất sau cánh cửa, rồi vùng vằng đi vào phòng vệ sinh.
—————
– Có thư sao? Là của ai vậy?- Nó vừa đi xuống nhà, vừa ngáp một cái rõ dài, vừa hỏi anh khi thấy anh đứng bất động, trên tay cầm một phong thư.
Thấy mãi mà không trả lời, lại có vẻ như không nghe thấy, nó chạy ra phía trước mặt anh. Gì vậy? Làm như không thấy nó trước mặt à? Khuôn mặt không cảm xúc là đây sao?
Nó hươ hươ tay trước mặt người đối diện:
– Này! Này! Đậu hũ thúi, có chuyện gì vậy?
Như đã định thần được, đôi nhãn thần của anh nhất thời co dãn, nhìn nó một cái trong 0,01 giây rồi lạnh lùng bước đi.
“Có chuyện gì vậy nhỉ?” Nó khó hiểu nhìn theo anh.
– Này! Anh sao thế? Có chuyện gì vậy?
Anh không buồn liếc nhìn nó lấy một cái. Lạnh lùng bước lên phòng của mình lấy cặp rồi bước ra khỏi cổng, tay vẫn nắm như muốn bóp nát cái phong thư.
“Rốt cuộc cái phong thư đó có cái gì vậy nhỉ?” Nó khó hiểu, rồi cũng lấy cặp lững thững chạy theo.
—————
Trường RB…
– Có chuyện gì mà hiệu trưởng tập hợp tất cả học sinh lại vậy nhỉ?
– Có chuyện quan trọng cần thông báo chăng?
– Chuyện gì mới được?
Cả trường RB huyên náo hẳn lên bởi tiếng xì xầm cả đám mày râu nhiều chuyện. Chẳng là, hôm nay cô hiệu trưởng trường bỗng dưng cho tập hợp toàn thể học sinh lại, không biết có chuyện gì nghiêm trọng không. Ai cũng bàn tán xôn xao, tò mò, chỉ riêng nó và Nghĩa là đã biết rõ có chuyện gì.
– “Học sinh! Yên!”- Tiếng micro vang lên, tất cả “thần dân” trong Nam Nhi Quốc cộng thêm bông hồng lạc loài Bạch Tuyết ngoan ngoãn nghe theo lời của bà la sát mang tên “Hiệu trưởng”
Sau khi đã ổn định trật tự, bà hiệu trưởng chỉnh lại giọng, rồi nói:
– “Hôm nay ta gọi tất cả các học sinh trường tập hợp lại là vì… ta muốn lám sáng tỏ mọi chuyện liên quan đến vụ trộm đề thi trong những ngày qua.”
Tiếng xì xầm bắt đầu vang lên không ngớt. Không ai để ý rằng, phía cuối dãy, một ánh mắt lo sợ đang chằm chằm nhìn nó, bàn tay ai đó cuộn chặt lại.
—————
Lớp 12A1…
– LỚP TRƯỞNG!!!- Cả đám con trai trong lớp, trừ anh và Nghĩa ra, bắt đầu nháo nhào lên túm tụm tại xung quanh nó- Ngàn lần xin lỗi lớp trưởng dấu yêu! Tụi này đã nỡ không tin lớp trưởng!
– Lớp trưởng, xi người hãy tha thứ cho đám mày râu đẹp trai này!- Tiếng ai đó vang lên
Kế tiếp là tiếng đánh vào lưng và giọng nói của ỏng ẹo của Linh Nhi:
– Này! Không phải một đám mày râu! Tôi là nữ nhi không thấy sao? Mắt mũi cậu để đâu vậy?
Nó mỉm cười giảng hòa:
– Thôi thôi nào! Dù sao mọi chuyện cũng đã được làm sáng tỏ, tốt rồi, mọi người cũng đừng cãi nhau nữa!
Có tiếng ai đó cả gan vang lên:
– Đại tỷ, đệ tự hỏi tại sao hôm nay tỷ lại hiền như vậy? Trời có bão chăng?
Cả lớp: “…”
Thằng Thắng:
– Có một sự xỏ xiê…
Cả đám (trừ nó) đồng loạt ấn mạnh đầu của “cậu bé” xấu số kia xuống bàn:
– Này thì có một sự!!!
Giữa đám người hung hăng, một “cậu bé” đang mếu máo, vẻ mặt uất ức khẽ thốt lên: “Tôi vô tội mà…”
– Thôi thôi, cô Giao vào lớp kìa!
Ngay lập tức, nghe đến từ “cô Giao”, cả lớp không hẹn mà đồng loạt nhanh chóng về vị trí ngồi, ngona ngoãn để tay lên bàn, lưng thẳng, miệng mím chặt im phăng phắc.
– Xem ra cái lớp này toàn lũ dễ dụ rồi!- Nghĩa chán nản buộc miệng thốt ra một câu có vẻ hơi “khó nghe”
Ngay lập tức, cậu nhận được những ánh mắt bặm trợn từ phía các cậu… à quên con có một cô nàng không xác định rõ giới tính nữa.
—————-
Suốt tiết học, anh không mở miệng với nó dù một tiếng cũng không. Nó thỉnh thoảng lại liếc nhìn sang anh e ngại, có chuyện gì vậy nhỉ? Thà là Phong nói với nó lời nào còn hơn là cứ im thin thít như vậy, thật sự nó thấy rất khó chịu.
– Này!- Nó khẽ khều tay anh
– …- Anh vẫn cắm cúi với quyển sách
– Ê!- Nó khều thêm lần nữa
– …- Rời xa em sách, anh lại chằm chằm nghe giảng, không thèm đếm xỉa tới lời nói của nõ
– Này tên tiểu tử kia!- Lần này nó nhích dần lại, véo một cái thật đau vào tay của anh
– …- Lạnh lùng
– Weeeee!!!- Nó kiên nhẫn gọi lần nữa
– …- Phớt lờ không thèm trả lời
Rốt cuộc, nó bị coi là không khí! Anh kia, anh thuộc cái thể loại gì vậy hả?
– NÀY!!!- Lần này nó hung hăng đạp mạnh xuống chân tảng băng bên cạnh mình, hét lên
– Hoàng Tuyết Linh, mời chị ra ngoài! Trong giờ học lại dám nói chuyện riêng sao?
Nó vùng vằng đi ra ngoài cửa, đôi mắt không quên ném một cái nhìn sắc đá về phái cái con người quái gở mang tên Thành Phong kia, miệng khẽ lẩm bẩm gì đó. Mà hình như, anh vẫn không quan tâm để ý tới.