Luân Thanh chìm trong sự lo lắng của bản thân, nước mắt lăn dài trên đôi má, trong sự bất lực không thể làm được gì, mẹ của cậu nghe tin này, cũng đã đến đây cùng với cha của cậu, bà nhìn bộ dạng đau đớn của cậu, mà lên tiếng bảo:
“Con à đừng buồn như vậy mà, rồi mọi chuyện sẽ ổn mà thôi, cậu ta sẽ tỉnh lại, cậu ta sẽ không sao hết!
Trước sự trấn an của mẹ mình, cậu cảm thấy không hề vui vẻ một chút nào, cậu liền vung tay tát thẳng vào mặt của bà ta, lớn tiếng quát mà mặc kệ bà ta là mẹ của mình: “Bà hãy câm miệng của mình lại đi, bà diễn như vậy là đủ lắm rồi, tất cả những lỗi lầm đều là do bà gây ra, có phải bà đang hả hẻ lắm chứ, bởi vì giờ phút này, thì con trai của bà sẽ không bị kẻ nghèo hèn đó tiếp cận một lần nào nữa…”
Dứt lời cậu với ánh mắt căm thù, cắn chặt môi lên tiếng: “Bà đừng có mà tự mãn nghe rõ chưa, bởi tôi sẽ không tha cho bà đâu, tự tay đứa con trai này, sẽ tống bà vào tù bởi những sai lầm của bà…”
Nghe những lời nói từ con trai của mình, bà cảm thấy như trái tim của mình bị vỡ ra làm đôi, nỗi lòng tan nát, bà nức nở nói: “Ta thực sự không có làm ra những chuyện này mà, tại sao con lại không tin tưởng mẹ mình? Chỉ vì một người bạn thôi sao? Và thậm chí còn dám hỗn láo với mẹ, còn tính tổng mẹ vào tù nữa, trong khi chưa tìm hiều rõ những quyên nhân đằng sau…”
Bà vừa dứt lời thì, cậu chỉ tay vào thẳng mặt của bà: “Thôi hãy im miệng của mình lại đi, tôi biết tất cả đều là âm mưu của bà, bà đừng sảo biện nữa, để tôi nói cho bà biết một điều, đó là tại sao, cậu ấy lại tự làm hại bản thần của mình? Để diễn kịch cho tôi xem, chẳng lẽ gì muốn tống bà vào tù thôi sao, cho nên đừng biện minh thêm một câu nào nữa, bởi tôi đã hiểu rõ tất cả mọi chuyện rồi, và kẻ sát nhân không ai khác mà là bà…”
Dứt lời cậu đã nắm lấy tay của bà ta, rồi lôi đi trong sự hoang mang của cha cậu: “Này con định làm gì vậy hả?
Con định đưa mẹ mình đi đâu? Tại sao con lại làm ra chuyện bất hiếu như thế này? Con có biết đó là mẹ của con hay không?”
Nhìn cha của mình, đang bênh vực bà ta, cậu đáp: “Cha đừng để vẻ bề ngoài của bà ta đánh lừa, chính bà ta là một kẻ sát nhân, là một kẻ giết người, bà ta phải bị tống vào tù, để trả giá cho những sai lầm của bản thân, vậy nên con không thể để bà ta, tự tại ngoài vòng pháp luật được, mà muốn làm gì thì làm…”
Cha cậu nghe những câu này, mà sắc mặt đã trở nên căng thẳng, đùng đùng sát khí ông tiến đến vung tay tát thẳng vào mặt của cậu: “Con thôi đi, dù gì đó cũng là mẹ của con, vậy nên cũng không được hỗn láo như thế?”
Cậu cười khinh bỉ chẳng xem cha mình ra gì: “Cha đang bênh vực bà ta sao? Cha đang muốn làm đồng lỏ của một kẻ giết người hả? Được rồi nếu như cha về phe của bà ta, thì con chắc chắn sẽ, cắt đứt mỗi mối quan hệ với cha, con sẽ không bao giờ làm con của cha nữa, nhưng điều quan trọng là giờ cần phải tống bà ta vào tù, để trả giá cho những sai lầm của mình…”
Nói rồi cậu cũng đã mặc kệ cha của mình ngăn cản, mà đẩy ông ta ngã xuống dưới mặt đất, cậu như một kẻ điên vậy, liền lôi mẹ của mình ra xe, ép buộc bà vào xe với mục đích trở lên đồn cảnh sát, để tống bà vào tù…
Trong sự bất lực của bà, mà đành chấp nhận số phận kia: “Hưa…Mình có thể làm được gì chứ? Trước trường hợp này, và có phải những gì mình làm, điều là sai không? Nếu như mình không xen vào chuyện của nó, một kẻ đầy mưu mô kia, thì liệu rằng có chuyện gì xảy ra không? Và bây giờ mình phải trả giá cho điều đó sao? Nhưng rốt cuộc gia đình của mình, đã gây ra nghiệp báo gì chứ? Mà phải nhận lại kết cục như thế này? Còn giờ mình đã mất tất cả, mình chỉ có thể chấp nhận số phận, mà ở trong tù thôi…”
Trong khi cha của Luân Thanh đã khóc trong sự đau đớn, ông không biết phải làm gì hết, trước tình huống như thế này: “Mình có thể làm được gì đây? Khi rắc rối này ập đến…”
Cứ như vậy thời gian đã dần trôi qua, ông cũng đã bắt một chiếc xe để đến đồn cảnh sát, xem thử Rốt cuộc con trai mình sẽ làm gì với mẹ của nó, với lòng cầu mong rằng, nó sẽ không tự tay tổng mẹ mình vào tù, và pháp luật sẽ trả lại tự do cho bà, khi ông biết chắc chắn bà không có tội…
Thế là sau một thời gian, ông cũng đã đến nhà tù, trong khi con trai, cùng với vợ mình đã ở đó, nó nhìn chằm chằm vào ông, với ánh mắt căm hận, và đáp: “Cha à cha tốt nhất đừng nên xen vào chuyện này, đừng nên bao che cho kẻ giết người này, bằng không thì tình cha con, nên chấm dứt luôn đi là vừa…”