Tô Hiểu Mộc im lặng, chốc lát sau “Ừ” một tiếng, khống chế nhịp tim đang đập loạn của chính mình rồi nhanh chóng xuống xe, sau đó mở của sau muốn gọi con trai tỉnh lại, mu bàn tay lại bỗng ấm áp, cô ngạc nhiên giương mắt, Cảnh Diễn không biết từ lúc nào xuống xe đứng bên cạnh ấn chặt tay của cô, khẽ lắc đầu, dùng khẩu hình miệng nói “Để tôi ôm con”, sau đó đôi tay vững vàng ôm con trai ra ngoài xe, sải bước đi về phía nhà cô.
Cô lấy lại tinh thần, vội vàng đóng cửa xe, đuổi theo vỗ vỗ vai Cảnh Diễn, chờ anh quay đầu lại cô mới nhỏ giọng nói: “Này, còn chưa khóa xe đấy.” Anh dường như sợ đánh thức con, không lên tiếng, nhưng lại nghiêng nghiêng người đem tay phải hơi nâng cao, cô hiểu ý của anh, lấy ra chìa khóa điều khiển trong túi, xoay người bấm nút, xa xa vang tiếng “Tít tít”. Cứ như vậy trong khoảng hai giây, anh và cô lại giữ khoảng cách với nhau. Tiểu Nghiêu đã chín tuổi rồi, nhìn anh nhẹ nhàng ôm cậu bé, một chút cảm giác dùng sức cũng không có.
Về đến nhà, Cảnh Diễn rón rén đem Tiểu Nghiêu nằm trên giường của cậu, Tô Hiểu Mộc giúp con cởi áo khoác nhỏ, chắc là do quá mệt mỏi, cậu ngủ rất sâu, giằng co lâu như vậy cũng không tỉnh, nhưng lại oán trách “ưm” một tiếng, trong miệng mê sảng gọi “Mẹ” , còn theo bản năng nắm tay Tô Hiểu Mộc không thả, cô cười cười, liền duy trì tư thế nửa ngồi, cho đến khi hô hấp của cậu dần dần vững vàng, mới cẩn thận từng chút một rút tay mình ra.
Vậy mà ngồi chồm hổm làm tê chân rồi, cô vừa đứng lên liền lảo đảo, Cảnh Diễn nhanh tay từ phía sau đỡ hông của cô, đợi cô đứng vững vàng mới buông ra, lui ra một bước nhỏ, nhàn nhạt quan tâm: “Cẩn thận một chút.”
Loại nhu tình giống như băng tuyết tan rã này làm Tô Hiểu Mộc có chút không quen, cô dùng ngón tay vén vài sợi tóc để che giấu sự bối rối của mình, nhẹ nhàng chậm chạp nói: “Cám ơn.”
“Ba Bỉ. . . . . . Là ai ?” Cảnh Diễn đột nhiên hỏi, ánh mắt lành lạnh của anh mang theo chút nghi hoặc, mới vừa rồi trong lúc Tiểu Nghiêu nói mớ ngoại trừ kêu “Mẹ”, còn nói một lần”Ba Bỉ” , anh chẳng những nhớ, còn có chút. . . . . . cảm giác không thích .
Tô Hiểu Mộc sững sờ, ngay sau đó cười lên: “Ba Bỉ là chú chó giống Mục Dương do cậu bé Lương Thụy Vũ ngồi cùng bàn với Tiểu Nghiêu nuôi trong nhà, con vẫn rất ưa thích nó, Tiểu Nghiêu thật thích động vật nhỏ.” Cô thản nhiên chống lại đôi mắc khắc sâu của anh, “Tiếc là tôi tương đối nhạy cảm với phấn hoa và lông động vật, hoa cỏ cùng sủng vật không thể chăm sóc.”
Anh gật đầu, chợt đi ra khỏi phòng của Tiểu Nghiêu, rất nhanh bước chân lại dừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía tủ sách, tầm mắt rơi vào những cuốn album để trên đầu tủ, bìa album đều là hình của Tiểu Nghiêu.
Tô Hiểu Mộc thử dò xét: “Anh muốn xem không?”
“Được, nếu như thuận tiện.” Anh nói thật bình tĩnh, nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện đường cong cằm dưới kiên quyết của anh đã thả lỏng, loại ánh mắt mong chờ đó sẽ làm cho mọi người không nhịn được đồng ý bất kỳ yêu cầu nào của anh.
Không thể không nói, anh đối với cô vẫn có lực hút trí mạng, mặc kệ là ngày trước hay là hiện tại, không giảm đi nửa phân.
“Dĩ nhiên có thể.” Tô Hiểu mộc nheo mắt lại hơi cười, sau đó đem phân lượng không nhỏ photo album toàn bộ giao cho trong tay hắn.
Cảnh Diễn đem album ảnh ra phòng khách và ngồi xuống ghế sa lon, Tô Hiểu Mộc rót cho anh ly trà, anh chỉ định lịch sự uống một hớp, sau đó liền bắt đầu chú tâm vào quyển album, mỗi một tờ, mỗi một tấm hình đều nhìn rất chuyên chú, rất cẩn thận, mặc dù kỹ thuật chụp ảnh của cô không phải rất tốt, nhưng ghi lại rất đầy đủ hình ảnh chín năm lớn lên của Tiểu Nghiêu, anh đã bỏ lỡ chín năm.
Nhìn album ảnh của con, lại nhìn đến anh, nhìn đường cong khẽ nâng lên của đôi môi anh, tâm tình của cô cũng càng ngày càng tốt.
Ấm áp như vậy cho đến sau giữa trưa, hai người anh và cô, im lặng hưởng thụ phần yên tĩnh có một không hai này.
Thời điểm Tô Hiểu Mộc tỉnh lại lần nữa, ngoài ý muốn phát hiện mình lại ngủ thiếp đi trên ghế sa lon, trên người còn đang đắp chăn mỏng, không ngờ mình cứ như vậy ngủ thiếp đi, cô đã tưởng rằng ở trước mặt anh phải là rất khẩn trương.
Đã vào đêm, kéo rèm cửa sổ để lộ ra một chút xíu ánh đèn bên ngoài , cô đứng lên mở đèn, trong phòng chạy một vòng, xác định Cảnh Diễn đã rời đi rồi, nhưng anh lại để quên áo khoác ở trên ghế sa lon.
Như vậy cũng tốt.
Buổi tối sau khi ăn cơm xong, cô ở trong phòng làm việc, Tiểu Nghiêu đang chơi game, cô và con đã thỏa thuận rằng chỉ có thứ sáu và thứ bảy mới có thể chơi máy vi tính, trò chơi do cô chọn, mỗi lần chơi thời gian không thể vượt qua 3 tiếng, hơn nữa phải bảo đảm thành tích học tập không giảm. Tiểu Nghiêu và cha cậu đều có ưu điểm, đã nói là nhất định làm được, vì vậy cô cũng không cần dùng lời lẽ nghiêm khắc với con, đối với đứa bé, cô dùng phương pháp giáo dục bằng tâm, từng chút một dạy bảo con.
Nhưng kỳ quái là đối diện với máy vi tính cả buổi tối, Tô Hiểu Mộc không có chút cảm hứng để làm việc.
Cô rời mắt khỏi máy tính cho tỉnh táo, xoay xoay lưng, liếc thấy áo khoác nam giắt một bên, cô phát hiện nguyên nhân không có cảm hứng làm việc, hình như mỗi lần đối mặt với Cảnh Diễn, cô đều không có cách nào tỉnh táo suy nghĩ bất cứ vấn đề gì, đối với cô mà nói, anh là một dòng nước xoáy có thể hút đi lý trí.
Cô suy nghĩ một chút, bấm số điện thoại của anh.
“Hả?” Là âm thanh lành lạnh của Cảnh Diễn, tiếng nước chảy rào rào chợt dừng lại.
Ý thức được mình không chọn tốt thời điểm, cô ngượng ngùng dừng một chút: “À, là tôi, chỉ là muốn nói với anh một tiếng, áo khoác của anh để ở chỗ tôi.”
Anh rất nhanh liền đáp: “Không sao, để lại ở chỗ của cô, dù sao ngày mai tôi cũng đến.” Giọng nói quen thuộc thật tốt giống như quan hệ của bọn họ tuy hai mà một.
Tô Hiểu Mộc cố gắng hít sâu để cho mình tỉnh táo, cô cũng không hiểu, tại sao anh luôn có thể lạnh nhạt thong dong như không có chuyện gì xảy ra?
Hai người quen thuộc nhưng xa lạ lại một lần nữa tẻ ngắt.
Cô do dự một chút, hỏi anh: “Cái đó. . . . . . Những tấm ảnh hôm nay anh có muốn tôi đưa cho anh không? Nếu muốn thì gửi địa chỉ email cho tôi.”
“Tốt.” Anh đáp rất đơn giản, ngay sau liền đọc địa chỉ email cho cô.
Cúp điện thoại, cô gửi những tấm hình hôm nay vào hộp thư cho anh, suy nghĩ một chút, lại gửi luôn những tấm ảnh trước kia của Tiểu Nghiêu. Mới vừa gửi đi thành công thì Tiểu Nghiêu liền gõ cửa đi vào, vẫn chân không như cũ, đôi tay đem gối của cậu ôm ở trước ngực, nhướng mày nói với cô: “Mẹ, con không ngủ được, có thể tới ngủ cùng con không?”
Tô Hiểu Mộc lập tức vui vẻ, vừa tắt máy vi tính vừa chế nhạo con: “Hả? Là ai nói, đã trưởng thành mà còn ngủ cùng mẹ thì không phải là người đàn ông mạnh mẽ?”
“Mẹ nghĩ muốn ghét bỏ con sao?” Tiểu Nghiêu hừ một tiếng, miệng chu lên còn có thể được treo bình dầu.
Tô Hiểu Mộc đã xốc chăn, vỗ vỗ chỗ bên cạnh nói: “Được rồi, mau tới đây, ông cụ không mang dép, như thế này cảm lạnh kêu khó chịu.”
“Mẹ!” Tiểu Nghiêu miệng nhếch lên, như tia chớp nhào vào chăn, lập tức liền ôm hông của cô, được con lệ thuộc như thế này khiến Tô Hiểu Mộc cảm thấy thỏa mãn.
Cô hỏi con trai: “Nói đi, tại sao không ngủ được?”
Tiểu Nghiêu cắn môi, nhỏ giọng nói thầm: “Mẹ, tại sao đến bây giờ cha mới trở về tìm chúng ta?” Âm thanh của cậu có chút yếu ớt.
Tô Hiểu Mộc nhẹ nhàng vỗ lưng của cậu, hỏi ngược lại: “Có phải con không muốn gọi chú ấy là cha? Chú ấy hôm nay không có nói cho con biết nguyên nhân sao?”
Cậu hừ một cái từ trong chăn lộ ra cá đầu nhỏ, rất nghiêm túc nhìn Tô Hiểu Mộc: “Ông ấy nói, nếu như mà con ghét lời của ông ấy có thể không gọi, cho đến khi tự con đồng ý. Mẹ, con làm như vậy có phải rất không lễ phép hay không, con soi gương, với lời nói của mẹ trước kia, con cùng ông ta thật rất giống nhau, ông ấy dù sao cũng là. . . . . . cha của con.” Câu nói sau cùng cậu nói rất chậm, giống như rất khó khăn mới mở miệng.
“Cái này cũng không thể trách con.” Tô Hiểu Mộc lắc đầu một cái, giúp cậu sửa lại chăn, dịu dàng nói: “Hai người còn nói cái gì?”
Tay của cậu thắt góc chăn, nói rất do dự: “Ông ấy còn nói, nếu như ông ấy sớm biết sự tồn tại của con thì nhất định sẽ không chờ tới hôm nay mới đến tìm con.”
Tô Hiểu Mộc ngẩn ra: “Tiểu Nghiêu, là mẹ vẫn không liên lạc với cha con, con có trách mẹ không?” Cô không biết con trai có thể hiểu cách làm của cô hay không, dù hiện tại hay quá khứ thì cô cũng sẽ không hối hận mình đã quyết định như vậy.
“Không trách, cha. . . . . . ông ấy nói rồi, đó là trách nhiệm của ông ấy.” Tiểu Nghiêu kiên định ôm cô, thật chặt, “Hơn nữa con hiểu rõ, nếu như không phải là mẹ kiên trì muốn giữ lại con, có thể cũng chưa có con trên đời.”
Vừa dứt lời, Tô Hiểu Mộc cảm động đến rơi nước mắt, là cô không xứng làm mẹ, mới có thể khiến đứa bé chín tuổi nghĩ sâu xa như vậy, cô ôm chặt con trai vào trong ngực, cổ họng nỉ non: “Đứa nhỏ ngốc, con có biết hay không, con mới là người mà mẹ dựa vào.”
Năm đó có thể nói là cô chỉ có hai bàn tay trắng, đứa bé đã là toàn bộ của cô, cũng là động lực để cô sống tiếp.
Tiểu Nghiêu vặn vẹo uốn éo thân thể lên tiếng: “Mẹ, về sau đến lượt con bảo vệ mẹ.”
“Tốt, nhưng mà bây giờ khuya lắm rồi, con đừng cọ tới cọ lui, mau ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm đấy, không phải tâm tâm niệm niệm muốn đi Hoan Nhạc Cốc?”
“Dạ.” Qua một hồi lâu, cậu nửa ngủ nửa tỉnh lại hỏi, “Mẹ, cha không giống trong tưởng tượng của con.”
Tô Hiểu Mộc bị gợi lên hứng thú: “Vậy trong tưởng tượng của con thì cha ra sao?”
“Giống như cha Tiểu Vũ, lịch sự, vóc dáng vừa người, nơi này là. . . . . .” Tay của cậu ở trong chăn để trên bụng khoa trương xoa vòng tròn, “Là cái dạng này .” Tô Hiểu Mộc xì một cái bật cười, cha của Lương Thụy Vũ của đích thực là điển hình của một người đàn ông sau khi lập gia đình, nhưng thế nào cô cũng không tưởng tượng ra được, Cảnh Diễn nếu như mập mạp sẽ là cái dáng vẻ gì, anh cũng sẽ không khiến chuyện đó xảy ra. Tiểu Nghiêu rất nhanh lại bổ sung: “Không ngờ ông ấy thật đẹp trai, cao lớn, xinh đẹp, xem ra vẫn còn rất có tiền, mẹ, ánh mắt của mẹ không tệ.”
Tô Hiểu Mộc thấy buồn cười, nếu như Cảnh Diễn biết bị chính con trai của mình khen là xinh đẹp sẽ nghĩ sao.
Lại một lát sau, hô hấp của cậu càng ngày càng đều, sau đó theo thói quen cuốn đi hơn phân nửa cái chăn, giống như nem cuộn, còn nhỏ giọng lầu bầu một câu: “Thật ra thì con không ghét ông ấy.”
Tô Hiểu Mộc cưng chiều cười cười, xuống giường đến hộc tủ lấy thêm một cái chăn, tắt đèn nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh con trai,rất nhanh cũng ngủ thiếp đi.
Đêm tối dần, hơi lạnh.
Cảnh Diễn ngồi ở trước bàn máy vi tính, hướng về phía ánh sáng của màn hình mà mất hồn, tóc trên trán anh còn nhỏ nước, rơi trên mu bàn tay, ánh lên một tia long lanh. Không biết có phải là gửi nhầm file nén hay không, để lại trong lòng anh một tia rung động.
Ở trong số hình Tiểu Nghiêu có kèm bản thảo của Tô Hiểu Mộc, tập tranh thứ nhất《 em và chuyện xưa của anh 》 phần tiếp theo ——《 duyên phận trời đã định trước 》.
Bắt đầu tờ thứ nhất, cô gái kia đem dây chuyền chôn trong tuyết, miệng nâng lên nụ cười nhàn nhạt, lời tựa cho khung cảnh, cho dù anh không yêu em, nhưng em yêu anh, không cách nào dừng lại.
Không biết trầm mặc bao lâu, trên màn ảnh khung đối thoại yêu cầu “Xác nhận xóa tài liệu “, anh chọn “Không” .