Tô Băng đi thẳng vào vấn đề: “Ngươi tới nơi này làm gì?”
Người khác nghe như thế chắc sẽ cảm thấy kì quái, rõ ràng là ngươi tìm đến Thủy Trạch Lĩnh Vực, thế nào lại thành ra ngươi hỏi câu này.
Nhưng Tô Tuyết lại rất rõ ràng. Y nghiêng người: “Vào trong nói.”
Tô Băng liếc nhìn y, Tô Tuyết mỉm cười.
Tô Băng phiền nhất là cái bộ dáng âm dương quái khí này của y, nhưng ở đây đông người, có mấy lời quả thực không tiện nói ra, y sải bước lên trước, tiến vào thủy cung tản ra ánh sáng màu xanh thẳm.
Tô Tuyết sống rất hưởng thụ, thủy cung được trang trí hoa lệ nhưng không mất đi vẻ lịch sử tao nhã, trên trần gắn một viên tinh thạch cực lớn phát ra ánh sáng màu bạc, dưới chân càng huyền diệu hơn, giẫm lên thì rắn chắc, nhưng đi lên phía trước, từa tựa như có vân nước bập bềnh, từ từ khuếch tán ra bốn phía.
Không thể nghi ngờ, đây là một tòa cung điện cực kỳ mộng ảo, đồng thời cũng mang sức mạnh cường đại và có những chỗ không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng Tô Băng không để ý, dù vật có kì quái thế nào đi chăng nữa thì trong mắt y cũng chả khác biệt gì.
Sau khi Tô Tuyết mời Tô Băng ngồi xuống, người hầu phục vụ lần lượt bưng trái cây mỹ vị và rượu ngon lên, bày biện xong rồi lại nhẹ nhàng rời đi.
Một cái cung điện to như vậy chỉ còn lại hai người bọn họ.
Tô Băng nói: “Đừng lãng phí thời gian nữa, trước khi trời sáng ta phải về.”
Tô Tuyết hỏi: “Hắn ngủ?”
Tô Băng ngước mắt nhìn y: “Sao nào, muốn gặp hắn hả?”
Tô Tuyết rũ mi, nhấc chén rượu xanh ngọc lên, lắc lắc chén rượu thơm nồng: “…Muốn, quả thực đã lâu không gặp.”
Ánh mắt Tô Băng bỗng lạnh đi: “Lê Vi, ta đã nói rồi, đừng có suy nghĩ không nên có với hắn.”
Lê Vi là tên kiếp trước của Tô Tuyết, là nam nhân bước lên thần vị đỉnh cao ở thế giới kia, đã sáng lập ra biết bao thành tích chói lọi.
Nhưng có lợi ích gì? Ở trước mặt người này, tất cả đều trở nên vô nghĩa.
Tô Tuyết khẽ thở dài: “Đều là những chuyện đã qua, hôm nay ta là ca ca hắn, dù thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ không làm cái gì với thân đệ đệ máu mủ ruột già của mình.”
Tô Băng cưởi khỉnh: “Ở thế giới trước, hắn còn là dưỡng phụ của ngươi đó.”
Nhắc tới điều này, sắc mặt Tô Tuyết cứng đờ lại: “Đừng nhắc tới cái này.”
Tô Băng nhìn y, trong đôi mắt đen láy lóe lên ánh đỏ nhàn nhạt: “Đừng làm những chuyện phí công nữa, hắn không có khả năng thuộc về ngươi!”
Tô Tuyết bỗng ngẩng đầu: “Hắn cũng không thuộc về ngươi!”
“Hắn thuộc về ta,” Tô Băng mỉm cười, “Bởi vì ta chính là hắn.”
Mặt Tô Tuyết trầm xuống, bàn tay giấu dưới ống tay áo siết chặt lại: “Ngươi vĩnh viễn không phải là hắn.”
Tô Băng chẳng hề gì nói: “Tùy ngươi thích nghĩ thế nào thì nghĩ, nhưng cách hắn gần nhất, người có thể đạt được hắn, chỉ có ta.”
Tô Tuyết rũ mi, ngồi an tĩnh một lát, sau một lúc rốt cuộc bình phục tâm tình, giọng nói cũng khôi phục như thường: “Chỉ cần một ngày ngươi còn không ra được, vậy hắn cũng sẽ không tận mắt thấy ngươi.”
Tô Băng híp mắt lại.
Tô Tuyết ngẩng đầu, khóe môi khẽ nhếch lên, nụ cười khuynh thành từ từ nở rộ: “Tô Băng, ngươi căn bản không phải một người độc lập, dựa vào cái gì muốn đạt được hắn?”
Cuộc nói chuyện cứ vậy mà chấm dứt.
Lê Vi là người Tô Băng muốn giết nhất, thế nhưng y không thể.
Bởi vì chỉ cần Lê Vi chết, Tô Hàn sẽ nhớ lại rất nhiều chuyện thụ động quên lãng trước kia.
Mà những chuyện đó, Tô Băng không muốn để Tô Hàn nhớ tới, cho nên Lê Vi phải sống.
Vừa rời khỏi Thủy Trạch Lĩnh Vực, người nào đó vốn nên thành thật ở thức hải trồng trúc bỗng nhiên đi ra: “Đây là đâu vậy?”
Tô Băng: “…”
Tô Hàn nhìn quanh một lượt: “Ngươi chạy đến cái địa phương quỷ quái nào thế?”
Tô Băng khựng lại, mặt không đổi sắc nói hươu nói vượn: “Sau núi của Cửu Huyền Tông.”
Tô Hàn nhìn lướt qua mảnh rừng rậm rạp âm u ma khí tràn đầy trước mắt này, lại lắng nghe tiếng gầm rống của hung thú rõ ràng phải trên cấp bảy mới có thể phát ra…
Tô Hàn: “Sau núi Cửu Huyền Tông thật đúng là không tầm thường.”
Tô Băng nói: “Ngươi cứ nghỉ ngươi đi, ta lập tức quay về.”
Tô Hàn làm sao mà yên tâm cho được? Nếu nơi này thực sự là sau núi của Cửu Huyền Tông, vậy hắn quả thật phải nhìn Cửu Huyền Tông với cặp mắt khác xưa rồi. Đến mãnh thú cấp bảy cũng dám “chăn nuôi” sau núi cơ mà, Cửu Huyền Tông đây là muốn làm đại sự à!
Tô Băng nói: “Yên tâm, ta đã có thể ra ngoài, hiển nhiên cũng có thể trở lại.”
Tô Hàn nhanh trí, bỗng nhiên thốt ra: “Không phải ngươi… tới tìm Lê Vi đó chứ?”
Tô Băng: “…”
Tô Hàn lập tức nhớ tới mấy tình tiết mình suy diễn lúc trước, chợt cảm thấy có lẽ mình đã chạm tới chân tướng rồi.
Lê Vi chính là cố nhân ở thế giới này của bọn họ, cũng là ca ca Tô Tuyết của thân thể này hiện nay.
Một nam nhân tu luyện chế phù và vẽ trận lên tới đỉnh cao tột cùng, trên cơ bản chỉ cần giơ tay lên liền có thể ung dung thản nhiên hủy diệt thế giới.
Kỳ thực Tô Hàn cũng không thân với y lắm, hai người chỉ gặp nhau có vài lần, Tô Hàn cũng không có mấy thiện cảm với y.
Khuôn mặt quá xinh đẹp, lòe loẹt như con chim khổng tước, không đáng tin cậy.
Hơn nữa mục đích Lê Vi tiếp cận hắn cũng khiến Tô Hàn không ưa nổi.
Cái gì mà bảo là lần đầu tiên nhìn thấy có người đẹp hơn cả y?
Đều là nam nhân cả, ganh đua nhan sắc như nữ nhân là kiểu gì?
Tô Hàn nghe trong lòng không thoải mái, tự nhiên cũng tránh xa y.
Nhưng ngẫm lại, có lẽ Tô Băng thích y, dù sao Lê Vi cũng rất đạp, trong nhận thức trăm vạn năm của hắn, người đẹp như y đây, bất kể là nam hay nữ gần như chẳng có người nào sánh bằng.
Tô Băng vừa vặn lại thích nam nhân. Con người ý mà, luôn luôn tránh không được cái tật trông mặt mà bắt hình dong, ánh nhìn đầu tiên có thiện cảm, về sau nếu tính tình hợp nhau, rất dễ sẽ nảy sinh ra tâm tư khác.
Hơn nữa Tô Hàn hồi tưởng lại một chút, trong vài lần gặp mặt của hắn và Lê Vi, Tô Băng không bao giờ chịu trở lại thức hải, toàn bộ quá trình đều đứng bên cạnh. Càng khiến Tô Hàn để ý hơn là, mỗi lần Tô Băng và Lê Vi gặp nhau, hắn đều bị đuổi vào thức hải, Lê Vi chưa đi, Tô Băng liền không cho hắn ra.
Tổng kết lại, Tô Hàn Hàn sẽ suy nghĩ miên man cũng là điều dễ hiểu.
Tuy rằng hỏi như vậy, nhưng Tô Hàn lập tức thấy hối hận, với tính cách của cậu bạn cùng phòng này, bị chọt trúng tâm sự chỉ sợ sẽ không được tự nhiên một trận cho xem.
Nhưng khiến Tô Hàn bất ngờ là, Tô Băng không đổi sắc mặt, chỉ khẽ đáp: “Ừm.”
Thật tới gặp Lê Vi?!
Trong lòng Tô Hàn có chút không thoải mái: “Y đúng là Tô Tuyết?”
Tô Băng: “Đúng.”
Tô Hàn nghĩ một lát: “Sao y lại biến thành Tô Tuyết?”
Tô Băng nói: “Y chưa nói.”
“Ồ…” Tô Hàn lại thận trọng đặt ra vấn đề: “Ta và y cư nhiên lại trở thành thân huynh đệ.” Chữ “thân” hắn cố y nhấn mạnh một chút.
Giọng Tô Băng lành lạnh: “Thân huynh đệ thì làm sao?”
Tô Hàn nghẹn lời, muốn nói một câu “Thân huynh đệ mà lăn với nhau chính là loạn luân đó.” Nhưng ngẫm đến tính cách bá đạo của bạn cùng phòng, có lẽ căn bản sẽ chẳng thèm quan tâm tới cái này, hơn nữa chưa biết chừng còn có thể bùng phát tâm lý phản nghịch, lỡ như y thực sự với Tô Tuyết…
Tô Hàn vội vàng nói: “Không, không làm sao cả.”
Giọng Tô Băng lại càng lạnh hơn: “Ngươi khẩn trương cái gì?”
Tô Hàn đương nhiên khẩn trương, hắn hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý làm loạn luân!
Nhưng nói cho cùng hắn và Tô Băng đã là hai cá thể độc lập, Tô Băng muốn thích người nào, hắn không ngăn cản được ─cho dù hắn chả hề thích người kia.
Hắn vì sự tồn tại của Tô Băng, cho nên vẫn luôn không tìm người yêu, nhưng Tô Băng thì sao? Cái nhân cách tùy hứng làm bậy này sẽ kiêng dè hắn?
Hiển nhiên sẽ không.
Tô Hàn không muốn tiếp thục thảo luận về vấn đề này nữa, hắn nói: “Giao thân thể cho ta đi, ta sẽ nghĩ cách quay về Cửu Huyền Tông.”
Tô Băng nói: “Ta làm cũng được.”
Tô Hàn cũng không kiên trì: “Ừm.”
Trước khi đi, Tô Băng lại lạnh lùng bồi thêm một câu: “Chưa được sự cho phép của ta đừng tới gặp y.”
Tô Hàn đã biết chỗ ở của Lê Vi, nếu thực sự muốn tới cũng không phải không làm được.
Tô Hàn bỗng khựng lại.
Tô Băng đang chờ hắn trả lời.
Tô Hàn thở dài nói: “Được.” Vì sao không cho hắn đi gặp Lê Vi? Sợ Lê Vi không phân biệt được bọn họ ai là ai à?
Phiền thật, bỗng nhiên có cái cảm giác phức tạp chỉ huynh đệ song sinh mới có này.
Nếu tình cảm của Tô Hàn dao động quá mạnh có thể lây sang cả Tô Băng, ví như bây giờ Tô Băng có thể cảm nhận rõ ràng rằng Tô Hàn đang phiền muộn và lo lắng.
Vì sao mà phiền muộn? Vì sao mà lo lắng?
Liên hệ với cuộc nói chuyện vừa rồi của hai người, lòng Tô Băng càng nặng trĩu, trĩu tới tận đáy luôn.
Tâm tình không tốt sẽ ảnh hưởng rất lớn đến phát huy phép thuật. Vốn Tô Băng thành công Thần hành một lần, theo lí thuyết chỉ cần nắm chắc cảm giác vừa rồi, tìm đúng lực đạo, hẳn là có thể thuận lợi trở về Cửu Huyền Tông.
Thế nhưng tâm tình Tô Băng không tốt.
Chỉ một chút xíu này, khả năng chỉ bằng bề rộng một cọng tóc cũng không đủ để đánh giá độ sai lệch cho nên tạo thành sai lầm cực lớn!
Tô Băng đứng trên con phố cực kì xa lạ, mặt không biểu tình.
Tô Hàn: “…”
Xung quanh có nhiều người qua lại, có vẻ cũng không có quá nhiều phản ứng với thiếu niên đột nhiên xuất hiện này, đều là tu sĩ cả, trong tay ai không có một hai Thần hành quyển trục chứ?
Có điều cư nhiên lãng phí một quyển trục ở đây? Ừm, có lẽ là một thiếu gia thế gia vọng tộc, chính là cái loại không coi tiền là tiền này.
Tô Hàn dùng giọng không quá kích thích bạn cùng phòng nói: “Nơi này… thật náo nhiệt.”
Tô Băng: “Ta sẽ đưa ngươi về Cửu Huyền Tông.”
Y nghiêm túc như vậy, Tô Hàn cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Nói tóm lại vận khí của họ vẫn khá tốt, tốt xấu gì địa điểm đặt chân cũng không phá tan bức tường biên giới rời khỏi thế giới này, tuy khoảng cách đến Cửu Huyền Tông có hơi xa, nhưng may chỗ này vẫn là khu vực phía Bắc.
Thoáng đánh giá xung quanh, cũng có thể phân biệt được phương vị, một con rùa cực lớn vô cùng bắt mắt ngay giữa trung tâm thành kia, đây chắc hẳn là Huyền Vũ Thành.
Khu vực phía Bắc có bốn tòa chủ thành, Long Trung phía Nam, Huyền Vũ phía Bắc, là đường góc chéo thẳng tắp luôn, muốn trực tiếp về Cửu Huyền Tông… Một năm hẳn là đủ rồi.
Đến lúc đó chỉ sợ Tô Cảnh Thần và Tưởng Thất Nương có thể đánh lên Cửu Huyền Tông, dằn vặt chưởng tọa Thập Tam Phong đến mức sinh hoạt không thể tự gánh vác.
Nhi tử ngoan ngoãn, nhi tử lập công lớn, nhi tử làm hãnh diện, đang yên đang lành vậy mà lại mất tích ngay trong Cửu Huyền Tông.
Cửu Huyền Tông có nhiều người tài giỏi như vậy hóa ra toàn là ăn X hả? Ngay đến đệ tử của mình cũng trông không được còn muốn làm chưởng tọa cái rắm gì? Không bằng về nhà mà trồng khoai đi!
Nếu là trước đây, Tô Hàn cảm thấy Tô Cảnh Thần và Tưởng Thất Nương chỉ là một đôi phu thê bình thường như bao cặp phu thê khác, nhưng khi biết được Tô Tuyết chính là Lê Vi, Tô Sương cũng có thể là một vị đại năng phá không từ một thế giới nào đó mà đến, thoáng cái Tô Hàn cảm thấy rất kính nể cặp phu thê này.
Nói thực, không phải ai cũng có bản lĩnh như vậy đâu.
Mặc dù đã đi qua mấy thế giới, Tô Hàn cũng chưa từng nghe nói đến sự tích nhà nào có ba nhi tử, mà cả ba nhi tử đều là đại năng hư không.
Vậy mới nói, Tô Cảnh Thần và Tưởng Thất Nương tuyệt đối không phải người bình thường.
Lại thêm Bạch Vô Song và Thượng Quan Tình trên Cửu Huyền Tông, chỉ cần hai người này phát hiện ra hắn mất tích, phỏng chừng cũng sẽ lật tung cả cái Long Trung Sơn Mạch lên.
Tô Hàn không muốn gây ra náo động, cho nên hắn muốn lập tức quay về Cửu Huyền Tông.
Đáng tiếc không dám lại sử dụng Thần hành thuật, khoảng cách Long Trung Thành và Huyền Vũ Thành đường bộ quả thực rất dài, nhưng dùng Thần hành thì lại quá ngắn, lực đạo thực sự rất khó nắm bắt, đừng nói điềm xấu như “Rời khỏi thế giới này”, chẳng may bất cẩn Thần hành tới tận đầu cùng thế giới, đi tới một nơi không thể xác định phương vị thì thật là phiền toái.
Cũng may đây là Tu Chân Giới, vẫn luôn có không ít cách di chuyển rất nhanh, ví dụ như pháp trận truyền tống.
Tô Băng hỏi thăm một chút, tìm được truyền tống trận ở trung tâm thành.
Long Trung Thành và Huyền Vũ Thànhcó quan hệ hữu nghị, chưa từng xung đột với nhau cho nên truyền tống trận luôn để mở.
Tô Băng đi tới, đáng tiếc còn chưa bước lên pháp trận thì đã gặp một vấn đề nan giải.
“Đi Long Trung Thành à? Mười vạn linh thạch.”
Lại còn đòi tiền. Nhưng nói vậy cũng đúng, một lần sử dụng pháp trận truyền tống cực kì tiêu hao nhiên liệu, nếu như miễn phí, phỏng chừng Huyền Vũ Thành chẳng bao lâu sẽ tuyên bố phá sản, đổi tên thành Ngu Ngốc Thành.
Tô Băng trước tới giờ nào coi cái gọi là linh thạch kia ra cái gì, y mặt không đổi sắc lấy túi linh thạch ra.
Tiếp đó… phát hiện bên trong rỗng tuếch.
Tô Hàn: “Ợ…”
Lúc này Tô Băng mới nhớ tới bởi vì Tô Hàn đại chiến bài ma tước hai ngày hai đêm, cực kỳ mệt mỏi mới có thể giao thân xác cho y.
Mà người này chỉ cần chơi bài, từ trước tới giờ đều thua sạch bách.
Kì thật Tô Hàn vẫn còn một khoản riêng lớn, nhưng đó đều là điểm cống hiến, hắn chưa kịp đổi, lúc này vẫn còn đang ở Cửu Huyền Tông nha.
Ngàn vạn lần không ngờ tới, hai đại lão phá vỡ mấy cái hư không lại bị mười vạn linh thạch làm khó.
Tô Băng nhíu mày: “Túi Càn Khôn của ngươi đâu?”
Tô Hàn nói: “Lúc ở Luyện Đan Phong Hội do bị nổ lô nhiều lần, có hơi bẩn, mạch mập mang đi giặt rồi.”
Tô Băng: “…”
Tô Hàn rất vô tội, hắn thật không nghĩ tới Tô Băng lại nửa đêm không ngủ được đi tìm Lê Vi, nếu hắn biết chăc chắn sẽ không thua sạch tiền như thế cũng sẽ không tháo túi Càn Khôn ra, như vậy hai người bọn họ cũng không cần đứng trước truyền tống Huyền Vũ Thành, bởi vì mười vạn linh thạch cỏn con mà rầu rĩ.
Đáng sợ là, hai người bọn họ còn không biết gấp giấy truyền âm.
Bằng không chỉ cần gấp một con chim mập, gửi cho Thượng Quan Tình cũng được, Bạch Vô Song cũng tốt, tùy tiện gửi tin tức cho ai đó, bọn họ sẽ tới đón hắn về.
Về phần truyền âm nhập mật, cũng không thể dùng.
Không khống chế tốt sức mạnh, Tô đại lão có thể sẽ khiến cho toàn bộ thế giới đều nghe thấy tiếng của mình.
Tưởng tượng đến cảnh tượng đó thử xem.
Một ngày, các đại lão tà giáo đang mưu đồ hủy diệt thế giới, các thủ lĩnh chính đạo đang thương lượng cách chấn hưng bang phái, các Nguyên Anh lão tổ đang cố gắng đột phá cảnh giới, nhà giàu con buôn đang tỉ mỉ tính toán đầu cơ tích trữ, các lão bách tính đang hạnh phúc với vợ và con thơ.
Sau đó một giọng nói bỗng dưng vang lên trong đầu họ: Thượng Quan Tình (Bạch Vô Song), đến Huyền Vũ Thành đón ta.
Đại lão tà giáo& thủ lĩnh chính đạo &Nguyên Anh lão tổ & nhà giàu con buôn & lão bách tính: Cái trò gì vậy? (cũng có thể đọc thành WTF?)
Cho nên Tô Hàn và Tô Băng đều ngầm hiểu lòng nhau mà bỏ qua cái loại chuyện truyền âm nhập mật đau trứng này.
Nghĩ một lát, Tô Hàn cảm thấy giờ đây mình coi như cũng là người thạo một nghề: “Hay là ta bày sạp luyện tinh nhé, chả bao lâu là có thể kiếm đủ mười vạn linh thạch.”
Chỉ cần khắc chế lại, cho dù luyện ra một pháp khí trung phẩm ba sao cũng kiếm đủ mười vạn linh thạch.
Tô Băng cũng cảm thấy đây là phương án ổn thỏa nhất: “Được, ta giao thân xác cho ngươi.”
Vừa dứt lời, hai người trao đổi hoàn tất.
Tô Hàn cũng không làm lỡ thời gian, tìm một nơi náo nhiệt nhất ngồi xuống, thuận tiện mượn cây bút lông của sạp hàng ngay cạnh.
Sạp hàng ngay cạnh là một lão bà bà bán dược: “Cậu nhóc muốn bán cái gì vậy? Có muốn mua ít dược hay không? Dược của bà bà phẩm cấp cực cao đó nghen! Có tam phẩm lận!”
Nhưng mà Tô Hàn liếc qua là thấu rõ chân tướng, lão bà bà rất hiền hòa, nhưng đan dược trong bao của bà toàn là đường đậu.
“Không cần, tạm thời không cần đan dược.”
Lão bà bà cũng chỉ thuận miệng nói thế, nhóc này đến đây bày sạp, nhất định là vì không có tiền tiêu dùng.
Lúc này Tô Hàn có chút tiếc nuối, y phục của Thập Tam Phong quá đen, viết chữ lên căn bản chả thấy gì, nếu như đây là đồ trắng của Thượng Nhất Phong thì tốt quá, nền trắng chữ đen, rõ ràng biết bao.
Không làm bảng hiệu, người khác làm sao biết sạp này của ngươi làm cái gì?
Lão bà bà bán đan giả bên cạnh rất nhiệt tình: “Thước vải trắng này cho nhóc, nhóc muốn viết cái gì? Chẳng lẽ nhóc biết bói toán?”
Thông thường, nếu bán đồ vật thì chỉ cần bày nó ra, không cần làm bảng hiệu, chỉ có không bán đồ mới cần viết lên.
Ví như coi bói thì bên cạnh sẽ bày cờ hiệu, trên viết mấy chữ chuyên nghiệp như: Thần cơ diệu toán, sờ xương tính mệnh, tính không chính xác không lấy tiền gì gì đó.
Tô Hàn khựng lại, ngàn vạn lần không ngờ tới bị lại bị cho rằng là thầy bói.
Lão bà bà bừng bừng hăng hái nhìn, tiếp theo đọc ra: “Cậu nhóc là một luyện tinh sư à?”
Tô Hàn nói: “Đúng.”
Lão bà bà cười nói: “Bà còn chưa gặp qua luyện tinh sư còn sống bao giờ đâu.”
Tô Hàn: “…”
Lão bà bà nhiệt tình kể câu chuyện cười nhạt nhẽo: “Luyện tinh sư bà gặp đều chết hết, vì sao à? Đương nhiên là vì luyện tinh thất bại bị chủ thuê tát cho cái chết luôn rồi!”
Tô Hàn: Bây giờ đổi chỗ khác bày sạp còn kịp không?
Nhưng mà hắn cầm bút lông của người ta còn dùng vải trắng của người ta làm bảng hiệu, lúc này chuyển ổ, lão bà bà thẹn quá thành giận không cho hắn mượn vải trắng nữa thì phải làm sao?
Không còn cách nào… Tô đại lão nhẫn nhục, quyết định dùng sự thực để chứng minh cho lão bà bà biết, luyện tinh sư chân chính là muốn chết cũng không chết được.
Đáng tiếc nửa khắc sau, Tô Hàn đã lĩnh hội được cái gì gọi là nhân tình ấm lạnh.
Người đi đường tới tới lui lui, người nhìn bảng hiệu phía sau hắn cũng không ít, nhưng không có lấy đến một người dừng lại.
Ngay cả dược giả đường đậu thật như lão bà bà kế bên cũng đã bán được vài bình, mà Tô Hàn bên này vẫn chưa có người hỏi thăm.
Ai có thể ngờ?
Mới không lâu trước đây trong hội trường Luyện tinh ở Phụng Vương Thành, kỳ tài có một không hai bỗng nhiên nổi tiếng lúc này lại đang run rẩy trong gió rét bày sạp, ra giá thấp luyện tinh, tiếc rằng không ai để ý tới.
May mà Bạch Vô Song không ở đây, nếu như để y nhìn thấy, trong cơn nóng giận nhất định sẽ lật tung cả cái phố này lên.
Cả đám mắt cmn mù hết cả rồi, còn buôn bán cái đếch gì nữa!
Lão bà bà rất nhiệt tình: “Nhóc con, có lạnh không nè?”
Tô Hàn: “Cám ơn quan tâm, không lạnh.”
Qua một lúc, lão bà bà lại hỏi: “Nhóc đẹp trai, có khát không nè?”
Tô Hàn: “…Không khát.”
“Có đói bụng không nè?”
Tô Hàn vừa định mở miệng, dạ dày đã sôi lên ùng ục.
Lão bà bà lắc lắc đầu nói: “Cậu bé đáng thương, bà bà cho nhóc đường đậu ăn.” Sau đó Tô Hàn mắt mở trừng trừng nhìn lão bà bà lấy từ trong bình dược chứa đan dược nghe đâu có phẩm cấp rất cao ra, xé rách vỏ đan dược rồi đưa cho hắn.
Tô Hàn: “…”
Lão bà bà: “Ăn đi, ngọt vô cùng, tài nấu đường của bà bà cực kỳ điêu luyện.”
Tô Hàn im lặng một lúc lâu mới lên tiếng: “…Cảm ơn…”
Hắn quả thực đói bụng, ném đường đậu vào miệng, vị ngọt khiến lồng ngực lạnh như băng của hắn ấm lên một chút.
Lại thêm một khắc nữa, Tô Hàn vẫn chưa có ai mở hàng.
“Đường đậu” của lão bà bà cũng đã bán vơi đi phân nửa.
Thói đời này là sao… dược giả đường đậu thật bán nhộn nhộn nhịp nhịp, Tô đại lão Luyện tinh thánh sư đỉnh cấp đây thì lại thê thê thảm thảm trong gió lạnh tha hương nơi đất khách.
Lại một khắc nữa trôi qua, rốt cục có người nói chuyện với Tô Hàn, nhưng mà lời nói lại là: “Còn trẻ như vậy mà đã bắt đầu gian lận lừa đảo, không sợ bị người ta đánh chết à.”
“Còn luyện tinh nữa chứ? Cái trò này lỗi thời lâu rồi, kẻ ngu cũng không bị lừa gạt đâu!”
“Lại nói, lúc ta mười mấy tuổi thực đúng là đã trải rồi nha?”
“Hê, mau nói xem, để chúng ta vui vui tý.”
“Cái chuyện lâu lắc lâu lơ rồi, hồi đó có người bày cái sạp bảo là luyện tinh miễn phí, đến vật liệu cũng không cần cung cấp, nói là đang tìm xúc cảm, luyện tập, hơn nữa còn không cần vật phẩm quý giá, một viên Bổ Khí Đan là được, ta nghĩ không phải chỉ là một viên Bổ Khí Đan thôi à, thất bại cũng chẳng làm sao, tổn thất không lớn, nếu như luyện thành công, không phải chúng ta lời to ư? Dù sao cũng không thu phí.”
“Sau đó ngươi liền đưa cho gã luyện?”
“Đúng vậy, lúc đó ngốc mà, cho hắn xong, tên kia loay hoa loay hoay, nhìn rất đâu ra đấy, rốt cuộc lại bảo với ta thất bại rồi, ta thầm nghĩ thất bại thì thất bại thôi, là ta vận khí không tốt.”
“Kết quả mấy ngày sau ta đến Phụng Vương Thành, liền thấy “luyện tinh sư” đó bày sạp bán dược, Bổ Khí Đan của ông đây là do chính mình luyện ra, có khắc hoa văn đàng hoàng, liếc mắt liền nhận ra ngay!”
“Gã căn bản lấy luyện tinh ra để ngụy trang treo đầu dê bán thịt chó! Cái gì mà thất bại hay không thất bại, chưa từng luyện, làm dáng một chút liền lừa lấy đồ đi!”
Tô Hàn không cẩn thận nghe được toàn bộ câu chuyện: “…”
Tô Băng đau lòng thay hắn: “Đừng bày nữa, giao thân xác cho ta, ta nghĩ biện pháp khác.”
“…” Tô Hàn nghiêm túc, “Ta muốn chỉnh lại tư tưởng không đúng đắn này.”
Đáng tiếc luyện tinh thánh sư không chỉ không ai ghé thăm, còn bị xem như một tên lừa đảo ngu ngốc ấu trĩ.
May mà lão bà bà lại cho hắn mấy viên đường đậu, bằng không đắng cay trong lòng làm sao hóa giải.
Sau khi lại ngồi trong gió lạnh thêm một canh giờ, rốt cuộc có người ngồi xuống trước mặt Tô Hàn.
Tô Hàn lập tức lên tinh thần, chuyện luyện tinh này chỉ cần có người mở hàng thì sẽ kiếm bộn tiền, chỉ cần hắn thành công một lần cũng đủ để chứng minh mình không phải kẻ lừa đảo, như vậy thì người sẽ ùn ùn kéo tới, bỏ tiền nhờ hắn luyện tinh, đừng nói là mười vạn linh thạch, mười vạn thần thạch cũng là chuyện dễ dàng.
Ngồi xuống chính là một cô nương thanh tú, nàng dè dặt hỏi: “Luyện tinh ư?”
Tô Hàn nghiêm túc nói: “Đúng.”
Cô nương lại hỏi: “Miễn phí à?”
Làm sao mà miễn phí được? Nhưng Tô Hàn đã kịp phản ứng, lần đầu tiên vẫn nên miễn phí đi, chỉ cần có người mở hàng hắn có thể chứng minh mình không phải tên lừa gạt, như vậy mới có thể thu hút nhiều khách hàng hơn.
Vì vậy Tô Hàn cắn răng nói: “Miễn phí.”
Cô nương do do dự dự nửa ngày, rốt cuộc móc ra một viên Bổ Khí Đan.
Tô Hàn còn tưởng rằng nàng định luyện món gì lớn lắm cơ, kết quả chỉ là một viên Bổ Khí Đan…
Bỏ đi, để tự chứng minh mình trong sạch, Tô Hàn quyết định sẽ luyện giúp nàng.
Đợi một lúc, hai người mặt đối mặt nhìn đối phương.
Tô Hàn không thể làm gì khác hơn là mở miệng nhắc nhở: “Cô nương có thể giao vật liệu luyện tinh ra đây cho tại hạ được không?”
Cô nương lập tức nhảy dựng lên: “Vật liệu còn phải ta chuẩn bị?”
Tô Hàn: “…”
Cô nương cướp Bổ Khí Đan về, bỏ đi không chút nào lưu luyến, thuận tiện còn lẩm bẩm: “Cha nói quả nhiên không sai, luyện tinh sư bày sạp bên đường toàn là gạt người, trong truyện viết cái gì mà vô tình gặp được luyện tinh sư cấp chín, may mắn lấy được đan dược chín sao quả nhiên không thể nào xảy ra! May là ta thông minh cơ trí phản ứng nhanh, bằng không đã làm mất Bổ Khí Đan lại còn tiêu tùng luôn vật liệu luyện tinh, trở về chắc chắn sẽ bị cha mắng chết!”
Luyện Tinh thánh sư –vô số cấp – chân chính – Tô đại đại: “…”
Cô nương, ngươi phút chốc bỏ lỡ một trăm triệu, mà ngươi lại hồn nhiên không biết.
Tô Hàn mặt ủ mày chau.
Lão bà bà lại phân phát nhiệt tình, nàng vừa đập đường đậu vừa chia sẻ kinh nghiệm: “Cậu nhóc, tay không bắt giặc rất khó khăn ha, nhóc muốn kiếm tiền, không bằng cùng học với bà bà, thành một tay nấu đường lành nghề, lại học nhiều xem nhiều, giả tạo một chút vỏ đan dược đảm bảo ngày có đấu vàng.”
“Dược” của lão bà bà đã bán hết, túi linh thạch của nàng khiến Tô Hàn ước ao đố kỵ.
Nhưng mà Tô Hàn thực không phải kẻ lừa đảo: “Bà bà, ta thực sự là luyện tinh sư.”
Bà bà cười đến vô cùng hiền từ: “Ta cũng thực sự là luyện đan (đường) sư.”
Tô Băng: “…” Đau lòng đến có chút buồn cười.
Tô Hàn thở dài, cảm giác bản thân dự tính muốn dựa vào luyện tinh kiếm tiền đoán chừng là không chơi được rồi.
Hắn không mang theo túi Càn Khôn, cho nên ngay cả mình muốn luyện tinh làm cái hàng mẫu bày ra cũng không được, mà những tu sĩ khác lại cẩn thận, hiển nhiên không hề tin thần hào luyện tinh sư trong truyền thuyết sẽ thảm đến mức bày sạp bên đường.
Từ trước đến nay đều là người ta vì luyện tinh đi mòn thiết hài, dâng thiên kim, cầu cửa nhà luyện tinh sư, chứ chưa nghe qua chuyện ai luyện tinh ở sạp nhỏ ven đường mà từng thành công bao giờ.
Trong Huyền Vũ Thành cũng có vị luyện tinh đại sư, chính là Nạp Lan Thấm mới từ Luyện Tinh Phong Hội trở về, bên ngoài Nạp Lan phủ nhà người ta xếp hàng quanh năm, ngày đêm không ngớt, chỉ vì có thể để Nạp Lan Thấm luyện tinh cho mình.
Đương nhiên, nếu như mọi người biết thiếu niên “lừa đảo” tướng mạo thanh tú trước mắt này chính là đại sư chân chính đã áp đảo Nạp Lan Thấm ở Luyện Tinh Phong Hội khiến hắn thương tâm gần chết, đến nay vẫn còn đang len lén khóc thầm, thì sẽ có biểu tình thế nào?
Tô Hàn dọn sạp, lão bà bà thương hắn, nói: “Vải trắng nhóc cứ giữ đi, bà bà không thiếu mấy món đó.”
Tô Hàn: “…” Có loại tâm tình vừa cảm động vừa tức giận nha.
Lão bà bà cũng chuẩn bị về nhà, trước khi đi lại kín đáo đưa cho Tô Hàn một túm đường đậu to: “Cậu bé đáng thương, cầm ăn đi, tốt xấu gì cũng để cho dạ dày không bị đói.”
Tô Hàn nhận đường đậu, vẫn bị làm cho cảm động: “Cảm ơn bà bà.”
Lão bà bà nói: “Không có gì, ngày mai ta vẫn đến đây bày sạp, nếu nhóc nghĩ thông thì học nấu đường với bà bà, đảm bảo nhóc không cần lo chuyện áo cơm cưới được cô vợ xinh đẹp rồi sinh ra một bé con mập mạp.”
Tô Hàn: “…” Vậy thì hắn liền thực sự trở thành tên lừa đảo.
Tuy rằng sau khi đến thế giới này, hắn vẫn “đắm mình không cầu tiến”, nhưng mà không đến mức suy bại tới mức đi bán dược giả ha?
Tuy rằng trong lòng không ủng hộ, nhưng bơ vơ trong gió lành xào xạc này, lão bà bà bán dược giả tốt xấu gì cũng còn cho hắn một thước vải trắng, cho hắn mượn bút lông dùng, cho hắn rất nhiều đường đậu ăn, thuận tiện còn cưỡng chế nhồi nhét cho hắn một đống câu chuyện cười nhạt nhẽo.
Nghĩ kĩ thấy bà bà vẫn rất đáng yêu, lòng Tô Hàn mềm nhũn, giơ tay lên đụng một cái vào túi Càn Khôn của nàng.
Luyện tinh không kiếm được tiền, vậy không thể làm gì khác hơn là chuyển sang tính toán khác.
Tô Hàn liệt kê một số việc mình có thể làm, hình như còn có thể luyện đan?
Nhưng đầu tiên hắn cần có một lò luyện đan, hơn nữa còn phải là từ tiên phẩm trở lên, bằng không… hắn có thể nổ tung toàn bộ Huyền Vũ Thành này.
Tô Băng hiến kế cho hắn: “Ngươi có thể đến phòng luyện đan đóng giả dược đồng, đầu tiên nổ banh một lò luyện đan, sau đó chiếm lấy lò luyện đan thứ hai, uy hiếp bọn họ giao ra mười vạn linh thạch, bằng không ngươi sẽ cho nổ tiếp, dù sao trong phòng luyện đan thừa thãi nhất chính là lò luyện đan.”
Tô Hàn: “…” Trước đây sao không phát hiện bạn cùng phòng rất có khiếu hài hước chứ.
Tô Băng thấy hắn không ủng hộ, nghĩ một lát lại nói thêm: “Hoặc là giao thân thể cho ta, ta dùng chút ảo thuật?”
Đây là thứ Tô Băng sở trường Tô Hàn không sở trường, tựa như thiên phú luyện tinh nghịch thiên của Tô Hàn có thể luyện ra một bầu trời đầy sao, ảo thuật của Tô Băng cũng nghịch thiên, nếu như y muốn, y thậm chí có thể hư cấu ra một thế giới chân thật.
Hơn nữa yêu cầu của ảo thuật với linh lực cũng không nhiều, đây là một loại năng lực tinh thần, bám vào linh hồn, cho nên Tô Băng có thể dễ dàng điều khiển nó.
Thế nhưng có tác dụng phụ.
Bởi vì ảo thuật Tô Băng sáng tạo đến Tô Hàn cũng không phân rõ thật giả.
Loại tình huống mất khả năng khống chế này rất nguy hiểm, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Tô Hàn sẽ không đồng ý cho y sử dụng.
“Không sao đâu, để ta nghĩ biện pháp khác.” Tô Hàn trầm ngâm trong chốc lát, “Cùng lắm thì đi làm culi, dù sao cũng không mệt chết được.”
Làm sao Tô Băng có thể cho phép chứ? Y nghĩ một lát rồi nói: “Cho ta thân thể.”
Tô Hàn rất thận trọng: “Nói trước xem ngươi muốn làm gì đã?”
Tô Băng nở nụ cười: “Làm chuyện ngươi thích làm.”
(Nguyên văn: 做你爱做的事 còn có nghĩa bóng là làm tềnh)
Tô Hàn ngây ra một lúc, lập tức kịp phản ứng: “Ngươi muốn đến sòng bạc?”
Tô Băng có chút thất vọng: Người này không thể hiểu sai một chút được hả?
“Đúng.”
Tô Hàn hưng phấn: “Được, ta giao thân thể cho ngươi!”
Tô Băng: “…” Muốn Tô Hàn hiểu sai, kết quả Tô Hàn không sai, chính hắn ngược lại lại nghĩ sai.
Sòng bạc tuyệt đối là nơi khiến Tô Hàn vừa yêu vừa hận.
Vì sao yêu thì khỏi cần phải nói, Tô đại lão dựa vào “cược nhỏ để vui” thì sao lại không yêu nơi này được chứ?
Về phần hận, cũng đơn giản, thua quá thảm về nhà lại phải xem sắc mặt bạn cùng phòng, cũng thảm như vậy.
Mà Tô Băng đối với sòng bạc thì chỉ có một chữ “Hận”.
Bất cứ thứ gì có thể phân tán lực chú ý của Tô Hàn y đều không thích, ví như luyện tinh, ví như đánh bạc, lại ví như mấy thứ dễ thương mềm mềm ngơ ngơ…
Thế nhưng hoàn toàn trái ngược với luyện tinh trăm phần trăm thất bại, Tô Băng vào sòng bạc đó chính là càn quét toàn trường, có bao nhiêu thắng bấy nhiêu, đến nay chưa từng thua bao giờ.
Lúc Tô Băng sử dụng thân thể này, Tô Hàn rất ít khi ra ngoài, đa phần đều ở trong thức hải.
Nhưng lần này hắn bay ra, ở bên cạnh Tô Băng, hơn nữa còn dùng dáng dấp ban đầu, gương mặt khiến Lê Vi cũng phải tán thán không ngừng, tràn ngập ước ao và sùng bái không thể che giấu…
Tô Băng vốn định thắng xong mười vạn linh thạch liền rời đi, kết quả vừa chủ quan, thiếu chút nữa khiến sòng bạc này tuyên bố phá sản.
Toàn bộ quá trình Tô Hàn luôn trong trạng thái fanboy, hô hào liên tục: “Lợi hại quá, lợi hại quá, như vậy mà cũng có thể thắng!”
Tô Băng nhìn hắn, tâm trạng thăng hoa giơ tay lên chạm một cái, kết quả trực tiếp xuyên qua cổ hắn.
Tô Hàn không hiểu: “Sao thế?”
Tô Băng thu tay về: “Không có gì.”
Tô Hàn cũng không để ý, nhỏ giọng nói: “Linh thạch nhiều lắm rồi, đủ để sử dụng truyền tống trận rồi, ta thấy thời gian cũng không gấp, hay là để cho ta đánh hai ván nhé?”
Tô Băng: “Không được.”
Măc dù lòng Tô Hàn ngứa ngáy khó nhịn, tiếc rằng cũng chỉ có thể nhịn xuống, dù sao tiền là Tô Băng thắng, ai thắng tiền thì người đó chính là ông lớn.
Rốt cuộc bước lên truyền tống trận về Cửu Huyền Tông, Tô Hàn thở phào nhẹ nhõm.
Lại nói sau khi vào đêm, lão bà bà bán dược giả lẩm nhẩm vừa đi vừa hát xách một con vịt quay và một bầu rượu nhỏ về nhà, sau khi ăn uống xong xuôi, nàng mở túi linh thạch bắt đầu đếm tiền.
Hôm nay vận khí tốt vô cùng, ngày thường tối đa bán được vài bình, hôm nay lại bán sạch toàn bộ hàng tích trữ.
Lão bà bà đếm đếm linh thạch đầy ụ, trong lòng thích chí, cảm thấy ngày càng đến gần mục tiêu của mình, chỉ cần bán thêm mấy tháng nữa là có thể đi tìm Nạp Lan đại sư, mang viên đan dược ngũ phẩm trong bao đi luyện tinh rồi!
Cũng không cần nhiều, chỉ cần có thể ba lần thành công tăng sao, tiếp đó chuyển sang bán đi, quần áo ăn mặc của bản lão thái bà nửa đời sau không cần lo nữa rồi!
Lão bà bà ngày ngày đều có thói quen lôi đan dược ngũ phẩm ra ngắm nghía, tiếp đó, nàng thiếu chút nữa làm rơi nguồn sống này thành bụi phấn luôn!
Ôi trời ơi! Nàng mới uống có chút rượu, mắt đã mờ rồi sao?
Đây là chuyện gì vậy? Trên đan dược ngũ phẩm của nàng xuất hiện năm ngôi sao lắp lánh là từ đâu tới?
Nàng còn chưa kiếm đủ linh thạch đi tìm Nạp Lan đại sư mà, làm sao… làm sao lại kì tích có năm ngôi sao?!
Lão bà bà may là ngày ngày nấu đường, thân thể khỏe mạnh, cho nên mới không bị niềm vui to lớn này xông cho bất tỉnh.
Nhưng mà bàn tay cầm đan dược của nàng cũng đang run rẩy liên tục, ngây người đến hơn nửa đêm mới hồi phục lại tinh thần.
Hàng ngày nàng đều sẽ kiểm tra món di vật duy nhất con trai lưu lại này, rõ ràng tối hôm qua vẫn bình thường, nhưng qua một ngày lại thêm năm ngôi sao.
Ngày hôm qua của nàng hoàn toàn không có gì đặc biệt hơn so với mọi ngày, nếu miễn cưỡng mà nói, có lẽ chính là… cái cậu nhóc lừa đảo giả mạo luyện tinh sư kia.
Lẽ nào…
Lão bà trợn trọn mắt, trời vừa sáng đã vội vàng chạy ra phố, đáng tiếc vị trí bên cạnh đã người đi nhà trống, cậu bé thanh tú nho nhã kia không còn xuất hiện nữa.
Mãi đến thật lâu thật lâu sau đó, chân dung của Tô Hàn được dán đến Huyền Vũ Thành, lão bà bà hưởng cuộc sống an nhàn hạnh phúc, từ tốn mạch lạc nói: “Nhớ năm đó, Tô đại sư cũng là ăn đường ta nấu lớn lên…”
Rốt cuộc trở về Cửu Huyền Tông, lên Thập Tam Phong, Tô Hàn cảm thấy thân thiết bội phần.
Tưởng Tinh tới tìm hắn, thấy hắn từ bên ngoài trở về buồn bực nói: “Sáng sớm nay ngươi đi đâu vậy? Ta chờ ngươi cả nửa ngày trời.”
Tô Hàn: Quỷ mới biết ta đã trải qua những cái gì.