Bỗng Thổi Địch Tiên Tử nước mắt đầm đìa thu Thất Khổng Địch lại.
Chàng như trút được gánh nặng, một luồng sát khí lại xông lên, lửa giận bừng cháy, thân hình chàng nhanh như điện xẹt, hữu chưởng đẩy nhẹ ra.
Chưởng này nhanh cực kỳ, Thổi Địch Tiên Tử hoàn toàn không ngờ, không kịp lách mình tránh, bị chàng đánh một chưởng mạnh mẽ.
Nàng kêu lên một tiếng, thân hình như con diều đứt dây bắn ra ngoài mười trượng xa, môi đào chảy ra mấy luồng máu tươi.
Thổi Địch Tiên Tử vùng dậy, thất vọng và phẫn nộ, mặt hàm sát khí bước đến nói:
– Không ngờ ngươi vô tình đến thế! Chàng định mở miệng nhưng thôi.
Lúc này Ngọc Diện Tú Sĩ nói một cách yếu ớt:
– Trước lúc ta chết, con nên giết cô ta đi, nếu không ta chết cũng không nhắm mắt, con hãy nhanh chóng lên! Đừng chần chừ nữa.
Lửa thù của chàng bốc cao, nhìn Thổi Địch Tiên Tử nói:
– Ngươi mới là vô tình, cả thân phụ ta cũng không buông tha! Thổi Địch Tiên Tử kinh ngạc, sát khí trên mặt chưa nguôi đi, bước khập khiễng tới, thê thảm nói:
– Lão là thân phụ của ngươi sao? Ta nghĩ nếu là thân phụ của ngươi thì cũng không dùng thủ đoạn ác độc như vậy. Phụ mẫu ta đã chết dưới tay lão, lẽ nào ta lại không báo thù sao! Chàng hừ lên một tiếng lạnh lẽo, mặt đầy sát khí nói:
– Phụ mẫu ngươi chết oan uổng thôi! Ngươi đừng hòng phục thù.
– Ngươi! Ngươi nói gì thế…
– Ha ha… Ngươi mau chóng xéo đi ngay, ta nể tình ngày xưa, nếu không thì hôm nay ngươi đừng hòng thoát ra Thiết Huyết Bảo.
– Người nên xéo đi là ngươi chứ không phải ta.
– Như vậy ta phải xuất thủ đây.
Thổi Địch Tiên Tử đằng đằng sát khí nói:
– Ngươi tin rằng có thể thoát khỏi Thất Khổng Ma Khúc của ta sao? Thạch Kiếm hớp một luồng chân khí, toàn thân run rẩy, sức mạnh của Thất Khổng Ma Khúc quả thật làm cho chàng hồn bay phách lạc, nhưng với tính cách của chàng không vì thế mà chùn bước, chàng ngạo nhiên nói:
– Làm gì mà ta phải sợ cây sáo của ngươi chứ?
– Ngươi không sợ sao? Nhưng đừng quên trạng thái vừa rồi của ngươi, nếu không phải ta nghĩ đến tình xưa… Hừm! Thổi Địch Tiên Tử cảm thấy mình nói quá nhiều rồi, cuối cùng thở dài một tiếng.
Thạch Kiếm đã mất hết bản tính nói:
– Nếu ngươi còn nghĩ đến tình xưa, thì cũng không đến nỗi…
– Hừm! Ngươi nên biết cảnh tượng thảm hại mà Ngọc Diện Tú Sĩ giết phụ mẫu ta, lẽ nào mối cực thù này ta lại không trả sao? Vả lại ta nhẫn nhục mà sống chịu đủ mọi đau khổ…
– Ngươi đã không thể quên mối thù của phụ mẫu, sao ta lại ngồi nhìn thân phụ ta chết thảm!
– Ta nhất định phải trả thù.
– Ta cũng không thể bó tay ngồi nhìn ngươi giết chết thân phụ ta!
– Như vậy ngươi muốn quay mặt làm kẻ thù sao? Thổi Địch Tiên Tử bỗng nhiên sắc mặt thay đổi, nhưng nàng cố gắng hết sức kiềm chế tâm trạng của mình, thê lương nói:
– Đã như thế thì đừng trách ta đấy!
– Hừm! Ai thắng ai bại vẫn còn chưa biết, ngươi đừng cuồng ngôn!
– Ta cảnh cáo ngươi lần nữa, đừng xen vào việc này nữa, nếu không Thất Khổng Ma Khúc của ta mà nổi lên thì hôm nay là ngày tận số của ngươi đấy.
– Ngươi đả thương thân phụ ta, mối thù này thề không đội trời chung.
– Hừm! Nhận tặc làm thân phụ.
Hai người đang tranh luận thì Ngọc Diện Tú Sĩ rên lên một tiếng dài, chàng quay mặt lại nhìn chỉ thấy lão toát mồ hôi trán, sắc mặt nhợt nhạt, vô cùng đau đớn.
Chàng liền bước đến hỏi:
– Thân phụ! Bỗng Ngọc Diện Tú Sĩ đưa tay đánh chàng một chưởng.
Chàng không ngờ Ngọc Diện Tú Sĩ đột ngột phát chưởng, lúc này Ngọc Diện Tú Sĩ đã bị thương nặng, chàng chỉ cảm thấy trước ngực đau buốt mà thôi, không có bị tổn thất gì.
Chàng kinh ngạc hỏi:
– Thân phụ làm sao thế? Ngọc Diện Tú Sĩ hừ một tiếng nói:
– Ngươi hãy đi đi, đứa con bất hiếu hãy để ta chết dưới tay con ma nữ này còn hơn.
– Sao thế thân phụ?
– Đừng gọi ta là thân phụ! Ngọc Diện Tú Sĩ nói như gào lên, chàng thối lui hai bước nói:
– Tại sao lại như vậy?
– Nếu ngươi còn xem ta như thân phụ thì hãy nhanh chóng trước lúc ta chết, mà giết con tiểu ma nữ này, nếu không. Hừm! Ngươi hãy xéo đi! Đôi mày chàng dựng ngược lên, ánh mắt lộ ra hai luồng sát quang.
Bỗng nhiên chàng quay mặt lại giận dữ nhìn Thổi Địch Tiên Tử.
Thổi Địch Tiên Tử thấy thế bất giác kinh ngạc, âm thầm đề phòng.
Chàng bước được hai bước liền tung người phóng nhanh đến, chưởng lực liên tiếp đánh ra.
Thổi Địch Tiên Tử đã có đề phòng, thân hình nhanh như yến tránh sang một bên.
Tuy Thổi Địch Tiên Tử chân bị thương, nhưng kinh công của nàng trác tuyệt, nhanh như bông gòn trong gió mạnh, phóng một cái đã ra hai mươi mấy trượng xa.
Chàng định cất bước tiến đến thì bỗng Thất Khổng Ma Khúc từ từ vang lên, như chim Đỗ Quyên khóc âm thầm gây xúc động lòng người như oán phu tự phụ nghe ai oán vô cùng! Chàng bất giác giật mình, vận công kháng cự.
Thất Khổng Ma Khúc càng thổi càng bi thương ai oán, tiếng sáo uyển chuyển, lọt vào tai chàng trăm nghìn mũi kim châm vào màng nhĩ, bất giác toát mồ hôi hột, tiều tụy vô cùng.
Lúc này Ngọc Diện Tú Sĩ đã đứng dậy, tuy hắn bị thương nặng nhưng vẫn chưa đến nỗi chết, lão thầm nghĩ:
– Lúc này không chạy trốn thì còn đợi bao giờ! Vì thế lão liếc nhìn Thạch Kiếm và Thổi Địch Tiên Tử miệng nở một nụ cười nham hiểm.
Ngọc Diện Tú Sĩ vận chân khí, tung người đi.
Nhưng mỗi cử chỉ của lão đều không thoát khỏi ánh mắt của Thổi Địch Tiên Tử. Nhưng nàng đang vận khí thổi sáo, nếu ngừng đột ngột thì nàng tất sẽ bị thương.
Vì thế nàng chỉ đưa mắt nhìn, không vọng động.
May mắn là Thất Khổng Ma Khúc đã đến Chương kết thúc.
Thạch Kiếm đã mất hết khả năng phản kháng ngã người xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Thổi Địch Tiên Tử đợi thổi hết liền đuổi theo Ngọc Diện Tú Sĩ không để ý đến chàng.
Bỗng một tiếng quát mang theo luồng chưởng phong vang tới.
Thổi Địch Tiên Tử lướt nhanh đến.
Chỉ thấy Ngọc Diện Tú Sĩ xuất chưởng khó khăn và một trung niên ni cô đang đánh với lão.
Vị trung ni cô ấy xuất chưởng lợi hại, trong mấy chiêu đã buộc Ngọc Diện Tú Sĩ thối lui, hình như bà đang do dự, không có ý giết lão.
Bỗng! Trung niên ni cô lui ra sau nói:
– Con nha đầu kia, còn đợi gì nữa? Ta xuất gia đã mười mấy năm, đã thề trước Phật Tổ không vọng sát sinh linh, nếu không hắn làm gì còn sống? Thổi Địch Tiên Tử nghe thế liền quét Thất Khổng Địch ra nhằm vào Ngọc Diện Tú Sĩ mà tấn công.
Ngọc Diện Tú Sĩ bớt đi một kình địch nhưng lại gặp kẻ thù lợi hại, lão biết hôm nay khó toàn tính mạng vì thế liều mạng quét ra một chưởng thế mạnh như cuồng phong bão táp.
Thổi Địch Tiên Tử mang mối thù sâu, quét ra một chưởng mạnh tuyệt luân.
Hai người đang đấu kịch liệt, bỗng Ngọc Diện Tú Sĩ giơ nhẹ chưởng ra, Thổi Địch Tiên Tử lắc người, Thất Khổng Địch quét tới. Ngọc Diện Tú Sĩ không tránh mà dùng tả thủ quét ra một chưởng vào bên hông nàng.
Nhưng thân pháp của Thổi Địch Tiên Tử ủy mị tuyệt luân, thân hình lay động, chỉ thấy Ngọc Diện Tú Sĩ kêu lên một tiếng thảm khốc, đầu óc vỡ toang, máu văng tứ tung mà chết.
Trung niên ni cô thấy thế khen ngợi:
– Nha đầu, thân pháp hay đấy! Thổi Địch Tiên Tử đa tạ nói:
– Không dám! Không biết sư thái xưng hô thế nào?
– Bần ni Ngộ Tâm.
Thổi Địch Tiên Tử thi lễ nói:
– Đa tạ đã ra tay giúp đỡ.
Ngộ Tâm Sư Thái tiêu điều nói:
– Ngọc Diện Tú Sĩ quỷ kế đa đoan, cấu kết với Phấn Diện Đào Hoa trước lập mưu đuổi Thiết Huyết Truy Hồn ra khỏi Thiết Huyết Bảo tội đáng chết, vì bần ni có lời thề nơi Phật Môn, nếu không tuyệt không tha cho hắn, nhưng không biết tại sao cô nương lại truy sát hắn.
Thổi Địch Tiên Tử bèn kể lại việc Ngọc Diện Tú Sĩ giết chết Thiên Phật Thủ. Ngộ Tâm Sư thái nghe xong cũng cảm thán vô cùng.
Bỗng Ngộ Tâm Sư Thái hỏi:
– Thiết Huyết Bảo là một trong Võ Lâm Tử Cấm Địa tại sao phút chốc tan như mây khói, Thiết Huyết Truy Hồn đâu rồi?
– Thiết Huyết Truy Hồn chết rồi! Ngộ Tâm Sư Thái kinh ngạc hỏi:
– Chết rồi sao? Chết trong tay ai thế?
– Bị Phấn Diện Đào Hoa hạ độc chết.
– Bị hạ độc chết sao? Phấn Diện Đào Hoa..
…
Bỗng Ngộ Tâm Sư Thái cười to.
Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Thổi Địch Tiên Tử ngạc nhiên hỏi:
– Sư thái cười gì thế? Ngộ Tâm Sư Thái không trả lời mà hỏi:
– Như thế Phấn Diện Đào Hoa đã đi đâu?
– Điều này ta không rõ, nhưng Phấn Diện Đào Hoa sau khi cùng với Ngọc Diện Tú Sĩ sau đó lại cùng với một vị thanh niên gọi là Bạc Tình Lang sống chung trong Thiết Huyết Bảo, gã Bạc Tình Lang chính là kẻ đeo mặt nạ ngụy trang Thiết Huyết Truy Hồn.
– Như thế thì sao cô nương lại biết tường tận như vậy? Thổi Địch Tiên Tử nói:
– Vì ta mang mối thâm thù nên nhiều lần thám hiểm Thiết Huyết Bảo và biết được mọi việc, nhưng lúc ta quyết định đêm nay hủy diệt Thiết Huyết Bảo thì phát hiện Phấn Diện Đào Hoa đã chạy thoát rồi! Ngộ Tâm Sư Thái phóng đến chỗ Thạch Kiếm hỏi:
– Tại sao cô nương lại giết thằng tiểu tử này thế? Thổi Địch Tiên Tử kể lại mọi việc xảy ra, nói:
– Ta vốn không muốn giết hắn, vì hắn ngăn chặn ta, không cho ta phục thù.
– Giờ thì cô đã phục thù xong, sao không cứu hắn dậy.
Thổi Địch Tiên Tử do dự, vì nàng đã giết chết Ngọc Diện Tú Sĩ, nếu Ngọc Diện Tú Sĩ quả là thân phụ của chàng thì tình yêu của nàng và chàng sẽ không còn tồn tại. Nhưng nàng không nỡ để chàng chết đi như thế, nàng nói:
– Ta có chút sợ.
– Sợ cái gì?
– Vì ta đã giết chết phụ thân chàng, nếu chàng tỉnh dậy thì nhất định không yêu ta nữa.
Ngộ Tâm Sư Thái kinh ngạc hỏi:
– Cô nương yêu hắn sao? Thổi Địch Tiên Tử nói không ra lời, vì tình yêu cần phải được xuất phát từ đôi bên, nàng bất chấp tất cả để yêu chàng, thậm chí vì chàng mà hy sinh, nhưng hành động vừa rồi của chàng làm cho nàng đau lòng. Vả lại nàng đã giết chết thân phụ của chàng.
Ngộ Tâm Sư Thái nói:
– Nếu cô nương không yêu hắn thì thêm một chưởng để kết liễu đời hắn.
– Không! Ta yêu chàng tha thiết.
– Như vậy thì cô nương phải bất chấp tất cả để cứu hắn.
– Nhưng mà…
– Cô nương sợ hắn sẽ trả thù sao? Thổi Địch Tiên Tử gật đầu.
– Thân phụ hắn là ai?
– Ngọc Diện Tú Sĩ Khương Quang Tông.
Ngộ Tâm Sư Thái kinh ngạc, biến sắc nói:
– Điều này ai nói thế?
– Chính miệng Ngọc Diện Tú Sĩ nói đấy.
– Thạch Kiếm cũng thừa nhận sao?
– Chính vậy, chàng ngăn cản ta giết Ngọc Diện Tú Sĩ nên ta mới dùng Thất Khổng Ma Khúc làm cho chàng hôn mê đi.
– Cô nương cứ việc cứu hắn dậy, có việc gì ta chịu cho.