Bất Ái Thành Hôn

Chương 31: Bị ép “Dọn”



Về chuyện đám cưới, cuối cùng Chu gia tôn trọng ý Lâm
Lệ, tạm thời không làm, nhưng mà mẹ Chu vẫn nói trước, nói sau này nếu Lâm Lệ
muốn làm đám cưới, như vậy cứ nói ra, bất kể lúc nào, nhất định Chu gia sẽ bổ
sung đám cưới này!

Sau khi ăn cơm tối, mấy người chia tay ở cửa nhà hàng,
Chu Hàn, Lâm Lệ, ba Lâm, mẹ Lâm lái xe về nhà, ba Chu và mẹ Chu có tài xế tới
đây đón họ về, mẹ Chu thông cảm cho hai người ba Chu và mẹ Chu từ phía nam tới
Giang Thành, liền muốn bảo Lâm Lệ và Chu Hàn trong hai ngày này đưa hai ông bà
đi thăm thú một chút, về phần anh bạn nhỏ Chu Gia Bân thì đã có bà đưa về đại
viện cơ quan rồi.

Trên đường trở về, ba Lâm và mẹ Lâm ngồi ở phía sau, tối
nay dường như ba Lâm rất vui vẻ, uống hơi nhiều, giờ phút này đang lôi kéo tay
mẹ Lâm mơ hồ nói: “Lần này Tiểu Lệ nhà chúng ta nhìn chuẩn rồi, Chu Hàn còn tốt
hơn so với Trình Tường kia, Chu Hàn tốt hơn Trình Tường kia …”

Mẹ Lâm đưa tay vỗ vỗ ba Lâm, trong lòng sợ Chu Hàn để ý,
thầm mắng cái ông này rượu vào rồi điên cái gì lúc này.

Vừa mắng thầm ba Lâm nói những lời không nên nói, lại
vừa lo lắng Chu Hàn sẽ nghĩ nhiều, mẹ Lâm bồn chồn, nhìn lên ghế ngồi phía
trước, trên mặt cười khan nói: “Lão Lâm, lão Lâm ông ấy uống nhiều quá, toàn lời
say, toàn lời say. .”

Chu Hàn cười cười, giọng nói như thường nói: “Trong nhà
có trà giải rượu, tác dụng tốt lắm, để về nhà cho cha uống chút, không thì ngày
mai dậy sẽ đau đầu.”

Thấy anh không suy nghĩ gì nhiều, mẹ Lâm cũng yên lòng
rồi, an tâm cười, nói: “A Hàn con tự mở công ty, hẳn những xã giao gì đó nhất
định sẽ nhiều đi.”

Chu Hàn gật đầu, chuyên chú nhìn tình hình giao thông
phía trước, vừa cười nói: “Vâng, xã giao gì đó là khó tránh khỏi, hiện tại chủ
yếu là làm ăn trên bàn cơm.”

Mẹ Lâm hiểu rõ gật đầu, không khỏi quan tâm nói: “Vậy
sau này con phải chú ý chút, uống nhiều rượu sẽ hại người.”

Chu Hàn gật đầu, đột nhiên đưa một tay ra nắm chặt tay
Lâm Lệ ngồi bên ghế phụ, cười nói: “Không sợ, sau này có Lâm Lệ ở bên cạnh con,
cô ấy sẽ pha trà giải rượu cho con.”

Lâm Lệ vốn đang ngẩn người thất thần lúc này đột nhiên
được anh nắm tay, cả người còn chưa kịp phản ứng, sững sờ nhìn anh với vẻ mặt
ngây ngây ngốc ngốc rất dễ thương.

Khác với Lâm Lệ, mẹ Lâm ở phía sau bị câu nói của Chu
Hàn làm bật cười, nụ cười kia rất to, vừa cười vừa nói, “Đúng đúng, sau này để
cho Lâm Lệ chăm sóc con, ha ha.”

Một lúc lâu Lâm Lệ mới kịp phản ứng, ở góc độ mẹ Lâm
không nhìn thấy trợn mắt nhìn Chu Hàn một cái, rút tay lại.

Chu Hàn nhìn cô một cái, khóe miệng khẽ nhếch lên
.

Về đến nhà, trước tiên Chu Hàn đỡ ba Lâm ngồi xuống ghế
sa lon, sau đó vào bếp lấy trà giải rượu bình thường mình hay dùng, vội vàng
mang cho ba Lâm uống, lại đỡ ông vào phòng.

Tửu lượng của ba Lâm không tốt, nhưng mà rượu phẩm coi
như không tệ, trừ lúc trên xe kéo mẹ Lâm nói mấy câu kia xong, hầu như không làm
chuyện gì khác thường, cũng sẽ không ầm ĩ, uống trà giải rượu xong nằm trên
giường chốc lát là ngủ thiếp đi.

Mẹ Lâm dấp nước vắt khô khăn mặt, xoa mặt cho ba Lâm, để
ông ngủ dễ chịu hơn.

Khi mẹ Lâm bưng chậu nước rửa mặt ra khỏi phòng chuẩn bị
đổ đi thì vừa vặn nhìn thấy Lâm Lệ đứng một mình trước cửa sổ sát đất trong
phòng khách, hai tay vòng trước ngực, trên mặt không có nhiều biểu cảm, khiến
người ta không nhìn ra buồn vui.

Mẹ Lâm rửa sạch chậu rồi cho vào trong phòng vệ sinh,
lúc đi ra Lâm Lệ vẫn đứng ở tư thế đó, như là không hề nhúc
nhích.

Mẹ Lâm khẽ thở dài, đi về phía cô, đưa tay vỗ vỗ bả vai
cô, lúc này Lâm Lệ mới kịp phản ứng, kéo kéo khóe miệng cười:
“Mẹ.”

Mẹ Lâm đứng song song với cô, nhìn cảnh hàng cây cảnh
ngoài ban công, gió đêm thổi đến, lá cây nhẹ nhàng lay động.

“Mẹ, không mệt sao, tại sao chưa về phòng nghỉ ngơi.”
Lâm Lệ nhẹ nhàng hỏi.

Mẹ Lâm không đáp lại, chỉ hỏi Lâm Lệ: “Chu Hàn bận bịu
vừa vào thư phòng đi?”

Lâm Lệ gật đầu, thuận miệng nói: “Còn có một số việc
chưa xử lý xong.”

Mẹ Lâm gật đầu, sau đó không nói thêm gì nữa, ánh mắt
chỉ nhìn chằm chằm phía ngoài, vẻ mặt rất chăm chú.

Thấy mẹ không lên tiếng nữa, Lâm Lệ cũng không biết nói
cái gì đó, liền không nói nữa, quay đầu cũng nhìn ra phía
ngoài.

Cũng không biết như vậy qua bao lâu, mặc dù không hề
quay đầu lại, mẹ Lâm vẫn chậm rãi mở miệng, chỉ nghe bà nói: “Lâm Lệ, con còn
không thể quên được Trình Tường phải không.” Mẹ Lâm nói rất bình tĩnh, giọng nói
bình tĩnh đến không nghe ra tâm tình.

Nghe vậy trong lòng Lâm Lệ chấn động, vội vàng nói:
“Không có, con không có.”

Cho dù ngoài miệng nói có hay nữa, nhưng mà hành động đã
bán đứng tất cả, tay Lâm Lệ không biết để chỗ nào đã bán đứng tâm tình của
cô.

Mẹ Lâm quay đầu, nhìn cô, khóe miệng nở nụ cười nhàn
nhạt, đưa tay kéo tay Lâm Lệ nắm lấy, dịu dàng nói: “Đứa ngốc, tình cảm mười năm
nói quên là quên dễ dàng vậy sao, sao phải ép mình giả vờ như không có chuyện
gì.”

“Con…” Lâm Lệ quay đi, có chút không dám nhìn bà, chỉ
quật cường thấp giọng nói: “Con không có, con thật đã quên.”

Ai hiểu con gái bằng mẹ, cô có thực sự đã quên hay không
sao mẹ Lâm lại không biết, vừa rồi ở trên xe khi vừa nhắc đến Trình Tường, sắc
mặt cô thay đổi, thay đổi rõ ràng như thế, nếu thực sự đã quên được rồi mới là
lạ, hơn nữa vừa rồi nhất định là Chu Hàn cũng chú ý tới, cho nên mới nắm tay cô
để cô bình thường trở lại, bà vui mừng là Chu Hàn có thể thông cảm và bao dung
như như thế, hơn nữa bà cũng tin tưởng trong sự bao dung và thương yêu của Chu
Hàn, cho dù hiện tại trong lòng Lâm Lệ vẫn còn khó quên cuộc tình cảm 10 năm
kia, nhưng sớm muộn gì sẽ có một ngày thực sự buông xuống được, còn có thể bắt
đầu cười mà sống.

Thấy cô sống chết nói mình không có, mẹ Lâm cũng không
nói thêm gì nữa, kéo tay cô đi thẳng về gian phòng của cô.

Thoạt đầu Lâm Lệ còn đang đắm chìm trong tâm trạng của
mình, đến khi mẹ cô đưa cô về phòng mình rồi, lúc này lâm Lệ mới phục hồi tinh
thần lại, sững sờ nhìn mẹ Lâm có chút khó hiểu: “Mẹ, mẹ dẫn con về phòng làm gì,
có phải có gì muốn nói với con không?”

Mẹ Lâm nhìn cô, đi đến chỗ tủ quần áo của cô mở cửa ra,
chỉ vào quần áo bên trong nói: “Nào, thu gọn những cái này, sau đó dọn
sang.”

“Dọn! ?” Lâm Lệ lại càng không giải thích được, hỏi:
“Dọn đi đâu ạ?”

Mẹ Lâm tức giận nhìn cô, tiến lên đưa tay chọc chọc cái
trán của cô, cười mắng: “Còn có thể dọn đi đâu, đương nhiên là dọn về phòng con
và Chu Hàn a!”

“Dạ?!” Lâm Lệ hoảng hốt, vội xua tay giải thích: “Không
cần không cần, chúng con, chúng con như vậy cũng rất tốt, rất tốt, không cần dọn
đi dọn lại phiền phức như vậy.”

“Nói gì ngốc thế!” Mẹ Lâm trách mắng, “Đã là vợ chồng
rồi, phân phòng ngủ như vậy còn ra thể thống gì, bình thường nếu có khách nào
tới đây, đây chẳng phải là cho người ta chê cười đi, nếu để cho bà thông gia
thấy, nói con vì không thích Chu Hàn ngày nào cũng bận đến quá muộn mà quấy rầy
con ngủ, con nói bà thông gia sẽ nghĩ thế nào!”

“Con…” Lâm Lệ há mồm muốn giải thích, nhưng phát hiện
tiếng nói của mình vô cùng yếu ớt, hoàn toàn không có gì để có thể giải thích
rõ, tất cả lý do đều cho Chu Hàn nói đi, cô chỉ có thể đi theo sự sắp đặt của
anh, tiếp tục những lời nói dối của con.

Hít một hơi, mẹ Lâm chân thành nói: “Tiểu Lệ, hiện tại
con kết hôn rồi, chính là làm vợ người ta, có rất nhiều chuyện không thể nào còn
giống như trước, giữa vợ chồng thỉnh thoảng ầm ĩ một chút đó là tình thú, người
chồng sẽ vì yêu con mà thiên vị con, nhưng mà không thể mãi thiên vị được, cứ
thế là không được.”

“Con, con không phải … chuyện không phải như mẹ nghĩ!”
Lâm Lệ không biết làm sao, hiện tại cô thật không biết giải thích thế nào cho rõ
ràng.

Mẹ Lâm chỉ nghĩ cô tính trẻ con, nói tiếp: “Tiểu Lệ,
nghe mẹ, hai người có thể đi tới cùng nhau, kết thành vợ chồng không dễ dàng, đó
cũng là cái phúc đã tu luyện từ kiếp trước, chúng ta phải quý trọng, quan hệ
giữa vợ chồng chỉ có yêu hay là cảm giác mãnh liệt gì đó mà các con nói là không
đáng tin cậy, sẽ không lâu dài, còn phải thông cảm, còn phải hiểu và bao dung,
đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ, đừng chỉ quan tâm đến tâm tình
bản thân mình, cuộc sống thăng trầm, hai người hiểu nhau, nghĩ cho nhau như thế
không tốt hơn sao?”

Lâm Lệ đã không biết có thể nói cái gì, cô chưa bao giờ
biết mẹ cô thế mà có thể nói ra nhiều đạo lý về cuộc sống vợ chồng như thế, đây
còn sắp vượt qua cả những chuyên gia tình cảm trên tv, đài phát thanh
rồi!

Thấy cô không phản ứng, mẹ Lâm có chút trách mắng cô,
nói: “Con đừng có ngốc ra đó, mẹ nói với con những điều nay con có nghe lọt
không đấy!”

Lâm Lệ gượng cười gật đầu, chỉ có thể nói cho có lệ:,
“Nghe, nghe lọt rồi ạ, nghe lọt rồi.” Chỉ có thể nghe lọt a, nếu không nghe lọt
hẳn là mẹ cô còn tiếp tục nói với cô.

Lúc này mẹ Lâm mới vừa lòng gật đầu, kéo kéo cô, nói:
“Mau, dọn dẹp đồ đạc, nhanh chóng dọn sang.” Vừa nói, mình bắt đầu ra tay lấy
quần áo trong tủ quần áo của Lâm Lệ ra.

Nhìn như thế, Lâm Lệ chỉ có thể đưa tay day day huyệt
Thái Dương có chút đau đớn.

Ngồi trong thư phòng hơn hai giờ, cuối cùng cũng hoàn
thành phần công việc chưa xong, Chu Hàn vừa ôm xương cổ có phần đau nhức, lắc
lắc cái cổ đi ra khỏi trong thư phòng.

Thư phòng cách phòng ngủ chính không đến mấy bước, đưa
tay trực tiếp mở cửa đi vào, bởi vì cả ngày nay thật sự quá mệt mỏi, Chu Hàn
cũng không hề chú ý tới lúc này đèn phòng tắm đang sáng, đi thẳng tới trước
giường, tay cởi áo khoác trên người, mỏi mệt lấy đồ ngủ trong tủ quần áo ra, đi
thẳng vào nhà tắm.

Không nghĩ nhiều trực tiếp mở cửa đi vào, nhưng vừa mới
mở cửa đã ngửi thấy hương vị sữa tắm mịt mù, vô thức nhíu mày, phục hồi tinh
thần, lại phát hiện có gì không đúng, nâng mắt nhìn về phía trước, vừa vặn đối
diện với cặp mắt to lúc này có phần ngây ngốc!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.