Lúc Lâm lệ lái xe đến nơi, nhà
trẻ vừa vặn tan học, ở cổng trường học các phụ huynh dẫn con của mình đi ra
ngoài, nắm tay vừa nói vừa cười chuẩn bị về nhà.
Lâm lệ dừng xe bên cạnh, xuống
xe vừa lúc nhìn thấy cô giáo Trần đứng ở cửa cùng một mẹ đang nói cái gì đó, Lâm
lệ nhìn xung quanh, cũng không thấy bóng dáng Tiểu Bân đâu.
Đóng cửa xe, đi thẳng đến chỗ
cô giáo Trần, lúc Lâm lệ đi tới bên cạnh cô giáo, vị kia đang dắt tay con mình
nói lời chúc sức khỏe cô giáo, rồi nắm tay con vui vẻ rời đi, trước khi đi, cô
gái nhỏ trong tay cô còn ngon ngoãn vẫy tay nói lời chào tạm biệt cô giáo
Trần.
Cô giáo Trần cũng vẫy tay với
đứa trẻ, khi thả tay xuống vừa lúc nhìn thấy Lâm lệ, đầu tiên là sửng sốt, bước
chân về phía cô, mang theo nghi hoặc hỏi Lâm lệ, “sao Chu phu nhân cũng tới
đây?”
Lâm lệ bị cô ấy hỏi sửng sốt,
cười nói: “tôi tới đón Tiểu Bân tan học a.” Vừa nói vừa nhìn chung quanh, vẫn
không nhìn thấy bóng dáng tên nhóc kia, hỏi: “Cô giáo Trần, Tiểu Bân đâu? Làm
sao không thấy nó?”
Cô giáo Trần kỳ quái nhìn cô,
nói: “trưa nay Tiểu Bân đã được mẹ đón đi nha, Chu phu nhân không biết
sao?”
“Được mẹ đón đi!” Lâm Lệ kinh
ngạc trừng lớn mắt, nhìn cô giáo hỏi: “chính xác chứ?”
Cô giáo Trần gật đầu, thuật
lại: “trước đây mẹ Tiểu Bân tới đây đón bé mấy lần, cho nên chúng tôi đều nhận
ra, trưa nay mẹ Tiểu Bân tới đây nói rằng buổi trưa muốn dẫn Tiểu Bân về bà
ngoại để chúc thọ, cho nên trước giờ cơm trưa liền đến đón đi, Chu phu nhân
không biết sao?”
Lâm Lệ lắc đầu, “tôi không
biết.” Sáng nay lúc Lăng Nhiễm vẻ mặt vẫn còn tức giận , làm sao buổi trưa lại
tới đây đón con đi chứ!
“Tại sao có thể như vậy!” Cô
giáo Trần hoàn toàn không nghĩ tới có thể như vậy, nhưng mà nghĩ thầm người kia
là mẹ ruột Tiểu Bân, cũng không phải là người khác, vốn sẽ không làm chuyện hại
cho bé, nói: “ách, cái kia, cái kia Chu phu nhân, nếu không thì cô gọi điện
thoại hỏi thăm?”
Lâm lệ nhìn cô ấy, đưa tay lấy
điện thoại di động từ trong túi xách ra, liền gọi cho Chu Hàn, điện thoại vang
lên vài chuông cũng không có người nhận, lúc này Lâm Lệ mới nhớ tới lát nữa anh
sẽ họp với từng chi nhánh, hẳn là bỏ quên điện thoại di động trong phòng làm
việc. Nghĩ vậy liền trực tiếp gọi điện thoại cho trợ lý Từ.
Trợ lý Từ tiếp điện thoại rất
nhanh, thật sự là đang họp, ở đầu dây điện thoại bên kia trợ lý Từ ép giọng nói
tới rất thấp, “a lô, thư ký Lâm?”
“Trợ lý Từ, bây giờ các anh
đang họp sao?” Lâm Lệ trực tiếp hỏi.
“Đúng a.”
“Chu Hàn ở bên cạnh anh ư,
phiền anh đem điện thoại đưa cho anh ấy, tôi có việc gấp tìm anh ấy.” Lâm Lệ nói
có chút vội vàng.
“Ách.” Mặc dù trợ lý Từ có chút
nghi hoặc, nhưng nghe giọng điệu của cô, biết cô thực sự có việc gấp, liền không
hỏi nhiều hơn nữa, gật đầu nói: “a, được được.”
Điện thoại rất nhanh chuyển đến
tay Chu Hàn, thanh âm trầm thấp cách điện thoại di động từ bên kia truyền tới,
“alo?”
Nghe được thanh âm của anh, Lâm
Lệ hỏi vội: “Chu Hàn, cô giáo Trần nói Tiểu Bân bị mẹ bé đón đi, chuyện này anh
biết không?”
Đầu dây bên kia Chu hàn một lúc
lâu không nói chuyện, làm cho người ta không khỏi hoài nghi rốt cuộc anh có đang
nghe hay không, hoặc là có đang nghe rõ ràng cô nói những gì hay
không.
Mãi không thấy Chu Hàn trả lời,
Lâm Lệ thử dò xét khẽ gọi một tiếng, “Chu Hàn?”
Lại qua một lúc lâu, vào lúc
Lâm lệ còn đang rối rắm có nên nói lại những lời vừa rồi lần nữa không thì bên
kia điện thoại truyền đến giọng nói trầm thấp, “Tôi biết rồi.” Chỉ có ba chữ
này, nói xong liền cúp máy, bên tai Lâm lệ chỉ còn tiếng “tút tút” vang
lên.
Lâm Lệ sững sờ nhìn số điện
thoại di động một lát, trong lòng nghi ngờ thầm nghĩ, chuyện đứa nhỏ này bị mẹ
nó mang đi, đến tột cùng là anh ta biết hay không biết?
Cô giáo Trần đứng ở bên thấy
Lâm Lệ cúp điện thoại, vội hỏi: “Như thế nào, Tiểu Bân là được mẹ nó đưa đi
chứ?” Giọng nói có chút gấp gáp, vẻ mặt chứa đầy lo lắng.
Thật ra thì cũng không trách
được cô giáo Trần lo lắng, dù sao đứa nhỏ này đến nhà trẻ học mà lại là học sinh
lớp cô chủ nhiệm, nếu đứa trẻ này xảy ra chuyện gì, cô chỉ là một chủ nhiệm nhỏ
bé làm sao gánh nổi trách nhiệm, mà buổi trưa là mẹ cậu bé đến đón, trước đây đã
tới đón mấy lần, cô rõ ràng không có nhận lầm.
Lâm Lệ nhìn cô giáo một cái,
nghĩ thầm Chu Hàn giọng nói bình tĩnh như thế, có lẽ đứa nhỏ này thật sự là ở
chỗ Lăng nhiễm, nghĩ như vậy, liền gật đầu với cô giáo Trần: “ừ, hẳn là ở
đó.”
Thấy Lâm Lệ gật đầu, lúc này cô
giáo Trần mới có thể nở nụ cười, nói: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt, đứa nhỏ này
cùng mẹ sẽ không xảy ra chuyện gì , Chu phu nhân cũng đừng quá lo
lắng.”
Lâm lệ chỉ cười cười, sau đó
không nói thêm gì nữa, tạm biệt cô giáo Trần, xoay người đi tới chỗ đỗ
xe.
Lâm Lệ không lái xe về nhà mà
trực tiếp lái xe đến công ty, lúc từ trong thang máy bước ra, mấy giám đốc chi
nhánh cùng Chu Hàn đã kết thúc cuộc họp, cửa phòng họp mở ra, Chu Hàn đi đầu cầm
lấy cặp tài liệu đi ra ngoài, cũng không nhìn cô, trực tiếp vào phòng làm việc
của anh bên cạnh phòng họp.
Mà mấy người theo ở phía sau
anh ta cũng lục tục từ trong phòng họp đi ra ngoài, cúi đầu trò chuyện với nhau
nội dung hội nghị vừa rồi, lúc đi tới cửa thang máy thấy Lâm lệ đứng ở đó cũng
chỉ gật đầu, thuận miệng hỏi thăm, sau đó liền bước vào trong thang
máy.
Đợi những người đó rời khỏi,
Lâm Lệ thậm chí túi xách cũng chưa để xuống, trực tiếp đẩy cửa phòng làm việc
của Chu Hàn đi vào.
Nghe thấy tiếng động, Chu Hàn
chỉ ngẩng đầu nhìn cô một cái, sau đó cúi đầu tiếp tục xem tài liệu trên tay
mình.
“Tiểu Bân ở chỗ mẹ nó sao?” Ở
trong điện thoại Chu Hàn nói không rõ ràng , Lâm Lệ có chút không yên
lòng.
“Ừ.” Chu Hàn chỉ đáp một tiếng,
tiếp tục xem tài liệu trong tay. Thật ra vừa rồi cúp điện thoại xong anh liền
gọi điện thoại cho Lăng nhiễm, thằng bé đúng là ở chỗ cô ta, nhưng mà cũng không
phải là cô ta nhớ con hay là gì, chẳng qua là muốn lợi dụng thằng bé để dọa dẫm
anh, giống như sáng nay cô ta nói ở trong phòng làm việc, cô ta nói nếu anh
không chịu giúp thì sẽ đưa con đi.
“Tại sao?”
Nghe vậy, Chu Hàn ngẩng đầu,
chỉ thấy Lâm Lệ đứng đó, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình, trên mặt mang vẻ khó
hiểu.
Để xuống tập tài liệu trong tay
xuống, nhìn cô, Chu Hàn hỏi ngược lại: “Lăng Nhiễm là mẹ nó, muốn tới đón nó, có
vấn đề gì không?”
Lâm Lệ nghẹn họng, nhất thời
không biết nói gì, Lăng nhiễm là mẹ Tiểu Bân, bàn về tình về lý cô ta muốn dẫn
Tiểu Bân đi đều không có vấn đề hoặc là không thích hợp, nhưng mà thế nào cô
cũng thấy lo lắng, cô nhớ tới ngày đó thằng bé ở trong bệnh viện bị y tá tiêm,
nhớ tới cô hỏi bé có đau hay không bé lắc đầu nói mẹ châm còn đau
hơn!
Trong lòng không khỏi đau lòng
cho thằng bé, sợ bé lần này trở về bên cạnh mẹ, nếu như lại bị như vậy thì phải
làm thế nào! Nghĩ tới cũng có chút sợ, nhìn Chu Hàn có chút kích động nói: “Lăng
Nhiễm sẽ ngược đãi thằng bé! Cô ta sẽ cầm kim châm Tiểu Bân
.”
Chu Hàn chỉ nhìn cô một cái,
không nói chuyện, cúi đầu tiếp tục xem tài liệu trong tay, cầm lấy bút đánh dấu
lên trên đó.
Lâm Lệ có chút gấp gáp, hai tay
chống ở trên mặt bàn nhìn anh, ngữ điệu vội vàng nói: “anh có nghe được lời nói
của tôi không đó, cô ta thật sẽ đánh thăng bé! Rốt cuộc anh có phải là cha nó
hay không, sao lại không hề quan tâm con mình chút nào vậy!”
“Ba ! ——” Chu Hàn đập mạnh tập
tài liệu trong tay lên bàn, nhìn chằm chằm Lâm Lệ, vẻ mặt tràn đầy tức
giận.
Bởi vì chưa hề chuẩn bị, cho
nên bị anh ta làm cho sợ hết hồn, sững sờ nhìn, trái tim đập mạnh lên: “Anh, anh
làm gì!” Quá đột ngột, Lâm Lệ nhìn anh ta trong lòng vẫn còn sợ
hãi.
Chu Hàn đứng lên, hai tay chống
ở mặt bàn, ánh mắt nhìn thẳng vào Lâm Lệ nói: “Lâm Lệ cô nghe rõ ràng cho tôi,
chúng ta hợp tác qua hôn nhân, việc đưa đón thằng bé kia cũng được ghi rõ ràng
trên hợp đồng, trong lòng tôi và cô đều biết rõ ràng, đoạn hôn nhân này thay vì
nói là hôn nhân còn không bằng nói là một cuộc hợp tác. Chúng ta không phải là
vợ chồng mà là quan hệ hợp tác, đã là hợp tác vậy thì chính là công việc. Nếu đã
là nơi làm việc như vậy mời cô đừng đem tình cảm cá nhân xen vào, cũng đừng áp
đặt ý nghĩ của cô cho tôi, tôi giao con cho người nào, con tôi bị người nào đón
đi, những thứ này đều không đến phiên cô quản, Lăng nhiễm có đánh thằng bé hay
không cũng không phải chuyện của cô, xin cô nhớ rõ bổn phận của mình!” Chu Hàn
nói giọng rất nặng nề, vẻ mặt cũng quá mức dọa người.
“Anh…” Lâm lệ nhìn anh, mặt đỏ
bừng, lúng túng nhất thời có chút nói không ra lời.
Chu Hàn không nhìn đến sự lúng
túng của cô, một lần nữa trở lại vị trí, lấy lại tập văn kiện vừa bị anh đập
xuống bàn, không nhìn cô, trực tiếp lạnh giọng mở miệng: “Không có chuyện gì mời
đi ra ngoài.”
“Ha ha.” Lâm Lệ cười lạnh,
thanh âm kia lạnh lẽo đến mức gần như có thể đóng băng mọi thứ xung quanh, chỉ
nghe cô nói: “Đúng, do tôi xen vào việc của người khác rồi, thật xin lỗi, tôi
sau này sẽ nhận thức rõ bổn phận của mình!” Nói xong, trực tiếp xoay người đi ra
ngoài.
Nhìn Lâm Lệ xoay người đi ra
ngoài, nghe tiếng cửa nặng nề đóng lại, Chu Hàn có chút chán nản ngồi dựa vào
ghế xoay, ngửa đầu, nhắm mắt lại.
Anh rất khó chịu, anh biết
thằng bé bị Lăng Nhiễm đưa về nhất định sẽ phải chịu khổ, anh biết Lăng Nhiễm sẽ
đánh chửi thằng bé, cũng biết cô ta từng dùng kim tới châm thằng bé. Vừa rồi anh
đã nghĩ tới đến chỗ Lăng nhiễm đưa thằng bé về, nhưng trong lòng lại để ý, anh
không thể nào quên được bản báo cáo giám định ADN hồi đó! Biết rõ thằng bé là vô
tội, nhưng anh lại không thể nào làm như không hề quan tâm.
“Chết tiệt!” Chu Hàn khẽ nguyền
rủa một tiếng, cáu kỉnh hất hết giấy tờ trên mặt bàn xuống đất, nhìn chằm chằm
giấy tờ rơi đầy đất, chợt cầm lấy chìa khóa xe trên bàn, với áo khoác trên ghế
sô pha, trực tiếp ra khỏi phòng làm việc nhanh như gió.