Bạo Vương Liệt Phi

Quyển 4 - Chương 168: Lưu lại đứa nhỏ 2



Long Hạo Thiên nhìn nàng, giọng của nàng giống như thật thất vọng, nàng thất vọng chuyện gì chứ? Liền nói: “Chăm sóc đứa nhỏ trong bụng cho tốt, có việc gì cần, cứ trực tiếp hạ lệnh xuống.”

“Tạ ơn Vương.”

Nàng đúng là được nhờ con.

Đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, nhìn hắn hỏi: “Chàng nói chàng cần một người thừa kế, chàng làm sao biết được đứa trẻ này là nam, nếu là nữ nhi chàng cũng sẽ đem ngôi vị Hoàng đế truyền lại cho con sao?”

“Nữ nhi?”

Long Hạo Thiên ngẩn người một lúc, hắn hình như cũng chưa nghĩ tới vấn đề này, trầm tư một chút lại nói: “Chờ đứa nhỏ lớn chút nữa, để thái y nhìn xem là nam hay nữ.”

“Thái y làm sao biết được, chẳng may có lầm lẫn chàng muốn làm gì bây giờ?”

Tuy rằng nàng có nghe nói qua thái y bắt mạch cũng có thể biết là nam hay nữ, nhưng chẳng may nhìn lầm thì sao?
“Nếu là nữ nhi thì bỏ đi.”

Long Hạo Thiên không chần chờ nói, hắn chỉ cần một đứa nhỏ kế thừa quốc gia của hắn.
“Bỏ đi?”

Toàn thân Vân Yên chấn động, nhìn hắn chằm chằm, hắn nhất định là điên rồi, nàng sẽ không cho hắn bỏ đi con của nàng, nàng cũng hối hận muốn chết, tự nhiên đem chuyện con là nữ nhi ra làm gì?
“Có điều…”

Long Hạo Thiên đột nhiên lại nói.
“Có điều cái gì?”

Vân Yên lại khẩn trương, hắn lại muốn làm gì nữa đây.
“Có điều nàng nói cũng đúng, chẳng may thái y lầm lẫn, vẫn là cứ chờ đứa nhỏ được sinh ra, nếu như là nữ nhi, vậy sinh thêm một đứa nữa.”

Long Hạo Thiên làm như thản nhiên nói.
“Vậy cũng được.”

Vân Yên thở phào, mặc kệ thế nào, con nàng bình an là tốt rồi.
“Nghỉ ngơi cho tốt, Bổn vương đi trước.”

Long Hạo Thiên nhìn nàng phân phó.
“Đã biết rồi.”

Vân Yên hữu khí vô lực đáp, vừa rồi thực sự là bị hắn hù chết rồi.
Long Hạo Thiên đi đến ngự hoa viên liền nhìn thấy Lệ Phi từ đối diện đi tới, hành lễ: “Thần thiếp chúc mừng Vương.”

“Lại đây.”

Long Hạo Thiên nghe ra trong giọng nàng có vô số oán giận.
“Vương, vì sao?”

Lệ Phi nâng mắt nhìn hắn, trong mắt chứa chan lệ, nàng vẫn không thể nhịn mà hỏi hắn “Vì sao lại lưu lại đứa nhỏ của Yên phi?”

“Bởi vì Bổn vương cần một thái tử.”

Long Hạo Thiên trả lời.
“Vương, nếu chàng cần một thái tử, con của thần thiếp cũng có thể là thái tử mà, vì sao chàng không cần?”

Lệ phi cố kìm nén hận ý trong lòng.
“Bấy giờ bổn Vương mới nảy ra ý tưởng này.”

Long Hạo Thiên nhìn nàng, nói ra lý do.
“Nếu Vương muốn thái tử, vậy cho thần thiếp một cơ hội hoài thái tử cho chàng.”

Lệ phi cầu xin, nếu hắn đã muốn một đứa con, mình cũng có thể sinh.
“Lệ phi, nàng nói hình như đã quá phận.”

Giọng nói của Long Hạo Thiên trở nên lạnh lùng, “Bổn vương tự biết quyết định ai sinh đứa bé này, còn nữa, lần sau Bổn vương không hy vọng nghe được lời này lần thứ hai.”

Hắn sẽ không để cho hai nữ nhân cùng sinh con cho mình.
“Vương, vì sao chàng đối xử tuyệt tình với thần thiếp như vậy, mấy năm nay thần thiếp hầu hạ Vương chưa đủ tốt sao?”

Lệ phi thật sự không hiểu nổi.
“Không phải, nàng làm tốt lắm, chỉ là nàng không thích hợp sinh đứa nhỏ.”

Ngón tay Long Hạo Thiên nhẹ nhàng lau đi khóe mắt ướt nước của nàng, sau đó xoay người bước đi.
Lệ phi oán hận nhìn theo bóng dáng hắn, nàng không thích hợp sinh con? Như thế nào gọi là không thích hợp? Trong hoàng cung này, nếu như nàng không thích hợp sinh con, vậy nàng cũng sẽ không để cho người nào khác sinh hạ hài tử.
Long Hạo Thiên đẩy cửa ngự thư phòng, liền thấy một người ngồi trên ghế, đưa lưng về phía hắn: “Ngươi tới đây làm gì?”

Hắn hỏi.
Xoay ghế lại, Hắc Ưng nhìn hắn, chỉ nói một câu: “Chúc mừng ngươi.”

“Chúc mừng Bổn vương, Bổn vương có cái gì vui cần chúc mừng?”

Long Hạo Thiên lạnh lùng nhìn hắn.
“Có con còn chưa đáng giá để chúc mừng sao?”

Hắc Ưng đứng lên, đi tới trước mặt hắn.
“Có con đã cần chúc mừng ư? Bổn vương nếu muốn sẽ có nhiều lắm.”

Long Hạo Thiên không cười mà nói.
“Thật sao?”

Khóe môi Hắc Ưng hơi nhếch lên, “Long Hạo Thiên, ngươi yêu nàng đúng không?”

Nói lời này, hắn cảm thấy lòng mình có chút đau đớn.
“Yêu?”

Long Hạo Thiên cười lạnh, “Bổn vương đã sớm không còn biết yêu là gì, huống chi nàng ta có gì đáng để Bổn vương yêu?”

“Đừng mạnh miệng, nếu ngươi không yêu nàng, sao có thể cho phép nàng sinh hạ hài tử của ngươi? Nếu ngươi không thương nàng, sao ngươi lại tha cho Trữ phi? Nếu ngươi đã không yêu, nhìn thấy ta, ngươi đã sớm kích động mà giương kiếm lại đây rồi, ngươi đã thay đổi…”

Hắc Ưng nhấn mạnh từng câu từng câu.
“Hắc Ưng, ngươi không cần tự cho mình là đúng.

Bổn Vương hiện tại không giết ngươi bởi vì Bổn vương biết không giết được ngươi, cho nên không cần lãng phí sức lực.

Còn về phần nàng, Bổn vương cần một đứa nhỏ kế thừa non sông mà Bổn Vương đã khai sáng.”

Long Hạo Thiên nổi giận quát.
“Nếu không yêu, ngươi nổi giận cái gì? Hạo Thiên, không cần giấu đầu hở đuôi như vậy, ta hy vọng ngươi yêu nàng, hy vọng ngươi hạnh phúc.”

Hắc Ưng thấm thía lời nói của mình, nếu hắn hạnh phúc, mình sẽ che giấu hết tâm tư thật tốt.
“Hy vọng Bổn vương hạnh phúc?”

Long Hạo Thiên bi ai cười lạnh, sau đó trừng mắt giận dữ với hắn, “Nếu ngươi hy vọng Bổn vương hạnh phúc, sao lại quay về phá hư nó?”

“Hạo Thiên, ta…”

“Không cần giải thích, Bổn vương không muốn nghe.”

Long Hạo Thiên phẫn nộ gào thét.

Chỉ tay ra cửa: “Cút, lập tức cút cho ta…”

Hắc Ưng thở dài mang theo bất lực nhìn hắn, bất đắc dĩ chậm rãi đi ra ngoài, đột nhiên dừng bước xoay người nói: “Mặc kệ ngươi thừa nhận cũng được, phủ nhận cũng được, ta thật sự hy vọng ngươi có thể hạnh phúc.”

“Cút…”

Long Hạo Thiên lại quát lớn, nhìn bóng dáng hắn biến mất mới lâm sâu vào thống khổ.

Trong thâm tâm không muốn đối với hắn như vậy, nhưng lại nhịn không được mà nhớ tới thù hận khó bỏ kia.
Hình bóng của Hắc Ưng dừng lại ở Tử Yên các, nhìn nàng ở trước mắt, hắn đột nhiên không biết nói cái gì, chính mình toàn tâm toàn ý khiến nàng yêu thương Hạo Thiên, hiện tại thật sự đã yêu, bản thân lại không cách nào quên được.
“Là ngươi, ngươi đã đến rồi…”

Vân Yên nhìn thấy hắn có chút vui mừng ngoài ý muốn.
“Chúc mừng ngươi.”

Lời từ miệng hắn không còn từ nào khác ngoài ba chữ này.
“Cám ơn.”

Vân Yên cười thật hạnh phúc, theo bản năng nhìn xuống bụng mình.
“Thân thể có tốt không?”

Giọng nói của hắn để lộ hắn quan tâm nàng biết bao nhiêu, hắn cố nén mình không đến thăm nàng, nghe thấy nàng gọi hắn, hắn cũng áp chế mình không được tới.
“Tốt lắm.”

Vân Yên gật đầu, chần chờ một chút vẫn là phải hỏi: “Hôm nay sao lại đến đây?”

Trước đây tìm hắn mấy lần không phải hắn cũng không xuất hiện sao? Chẳng lẽ là cố ý đến chúc mừng nàng sao?
Biết trong lời nói của nàng mang theo oán trách, hắn ngồi xuống ghế nói: “Ta nói rồi, ta ra ngoài giải quyết vài chuyện, bây giờ mới trở về.”

“Hóa ra là vậy.”

Vân Yên đáp, xem như đây là lời hắn giải thích đi, có điều nàng cũng không thèm để ý, hắn có thể đến nàng đã rất vui vẻ rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.